Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 9: NGƯỜI THAY THẾ KÝ ỨC

Phần 2/3 – "Gió biết tên anh không?"

Ngày 6 tháng 5 năm 2026.

Minh An đến thư viện trường.
Không phải để học.
Cô đến để tìm lại một điều gì đó không tên, nhưng vẫn cứ gọi về.

Kệ báo tường cũ – nơi chứa các bài viết từ học sinh khóa trước.

Một tập san bị nhét sai chỗ, phủ bụi.
Cô lấy ra, lật từng trang – đến một bài thơ ngắn không đề tên tác giả:

"Nếu một ngày em quên mất anh là ai,
Thì hãy cứ sống như em chưa từng biết.
Nhưng nếu gió mùa về mà em thấy lạnh,
Thì có thể... anh đã từng ở đó, cạnh em."

Tay Minh An run.

"Mình đã đọc câu này ở đâu rồi..."

Cô nhớ ra.

Trong một giấc mơ.
Một người con trai đứng trên sân thượng, gió thổi bay áo đồng phục.
Cậu quay lưng, không thấy mặt, nhưng giọng cậu nói rất khẽ:

"Nếu gió về mà em thấy lạnh... thì anh đã từng ở đó."

Lời y hệt. Câu y hệt.

Cô lật trang cuối tập san.
Có một mảnh giấy dán vào bìa:

"Bài viết không rõ nguồn.
Nộp bởi: Trợ lý CLB Văn – Nhật Huy."

Chiều hôm đó.

Cô tìm gặp Nhật Huy – người mà thời gian gần đây luôn có mặt trong những thứ mơ hồ.

"Anh biết ai đã viết bài thơ đó không?"
"Bài nào?"
"Bài gió mùa... người từng ở đó."
"...À." – Nhật Huy khựng lại, mắt thoáng trầm.

"Không. Anh không nhớ ai cả.
Nhưng anh nghĩ... nếu em vẫn còn nhớ bài thơ ấy,
thì người đó chắc chắn chưa rời đi."

Minh An không tin.

Cô bước đi. Nhưng vừa rẽ qua cầu thang, thì nghe giọng Nhật Huy gọi khẽ:

"Em biết không...
Có người từng để lại hơn mười bản viết tay bài đó.
Mỗi lần vòng lặp khởi động lại, cậu ấy lại viết – như thể sợ rằng em sẽ quên."
"Anh nói gì?"
"Anh không chắc. Có thể là... một giấc mơ trùng lặp thôi."

Tối hôm đó.

Cô mơ.
Lần đầu tiên, thấy rõ hơn:

Một người con trai ngồi bên cửa sổ lớp. Ánh nắng chiếu lên má cậu.
Tóc hơi rối. Tay cầm một cây bút mực.
Cậu quay lại –
Mắt cậu chạm mắt cô.
Nhưng miệng không gọi tên cô.

Vì tên của cô... cậu đã từng thì thầm hàng trăm lần.
Còn cô, giờ không thể gọi lại tên cậu.

Sáng hôm sau, Minh An thức dậy và thì thầm với chính mình:

"Có người đã từng ở đây.
Dù mình không nhớ tên...
nhưng gió vẫn lạnh mỗi khi ngang qua cửa sổ đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #trucchmint