Chương 30 : Lão Nhân Gia
"Đúng vậy đúng vậy! Là chúng ta không đúng, quấy rầy đến tiên tử ngài..." Những người đó phản ứng lại đây cũng lập tức phụ họa, bọn họ đã hoàn toàn bị Vân Khinh làm chấn động, thực kiên định tin tưởng Vân Khinh chính là tiên tử.
Một lão nhân đang bị bọn họ bắt lấy kinh ngạc, này, đây là cái tình huống gì vậy? Đồng dạng là bị đả kiếp nhân (cướp bóc, bắt cóc???), nhưng khác biệt cũng quá lớn đi? Mặc kệ! Lão mặc kệ!
"Ai ai ai... Ta là lão nhân đó nha, các ngươi cần tôn lão yêu ấu (ý là tôn kính người già, yêu trẻ nhỏ) có biết hay không? Mau lấy đao trên cổ lão nhân ta xuống, lão nhân ta tâm can (trái tim) thực yếu ớt, kinh (ý là kinh sợ) không dậy nổi a!" Cảm thấy bất công lão nhân ra tiếng hét lên.
"Câm miệng! Im lặng, ông là cái lão nhân gia ầm ỹ cái gì !" nam nhân gầy teo như sào trúc hạ giọng ở bên tai lão nhân hung nói.
Ô ô... Lão bị ghét bỏ ! Lão bị ghét bỏ ! Tốt xấu gì lão cũng là trưởng bối bọn họ, như thế nào lại không tôn trọng lão như vậy? Tuy rằng hiện tại lão không còn anh tuấn suất khí, phong lưu tiêu sái, nhưng mà lão cũng có khí chất tiên phong đạo cốt a! Bọn họ sao lại không xem lão là tiên nhân chứ!
Lão nhân ai oán bĩu môi, bày ra một bộ đáng thương bị người vứt bỏ, ai nha, đây là cái thế đạo gì vậy? Già đi đã bị bọn họ ghét bỏ như vậy, không thấy lão là ông lão đó sao, hu hu... Lão thực đau lòng, thật sự là lòng người dễ thay đổi, lòng người dễ thay đổi mà. Hu hu... Lão muốn tố khổ với đồ đệ của lão, mệnh lão thực khổ a...
"Thanh Y." Đả kiếp (cướp) sao? Vân Khinh tỉnh tỉnh buồn ngủ, nàng nghe được bọn họ trả lời cũng không giống như người bình thường khác bị dọa thất kinh mà vẫn như trước duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, thản nhiên hô một tiếng Thanh Y.
"Dạ." Thanh Y lĩnh hội ý tứ của Vân Khinh, từ ống tay áo xuất ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho cái nam tử tục tằng hình như là lão đại bọn họ: "Nơi này là năm ngàn lượng ngân phiếu, các ngươi cầm rời đi đi, chúng ta còn phải lên đường." ngữ khí lạnh lùng như thế nào nghe cũng không như là đang bị đả kiếp nhân (cướp bóc, bắt cóc).
Ngũ, năm ngàn lượng? Này, chỗ này đủ cho mấy người bọn họ ăn mười mấy tháng a! Vài người trừng lớn ánh mắt nhìn nam tử tục tằng trên tay tiếp nhận ngân phiếu, liều mạng ức chế nội tâm đang kích động, trong lòng cảm khái vạn phần, bọn họ rốt cục có tiền mua bộ đồ mới cho đứa nhỏ, rốt cục có thể mua chút đồ tốt cho người trong nhà, không cần nhìn bọn họ mỗi ngày lại ăn bánh ngô vừa cứng lại khó ăn, bọn họ còn có tiền chữa bệnh cho lão nhân gia trong nhà nữa, bọn họ......
Vài người đột nhiên quỳ sụp xuống trên mặt đất, đều nói nam nhi dưới gối có hoàng kim, nhưng mà nữ tử trước mắt bọn họ tuyệt đối đáng được nhận lễ này, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện quỳ bái nàng để biểu đạt cảm kích của bọn họ!
Trước kia bọn họ đều là nông dân, tiểu dân chúng bình thường, nếu không phải nơi đó gặp họa hoang tàn làm hại bọn họ trôi giạt khắp nơi, bọn họ cũng sẽ không mang theo già trẻ lớn bé trong nhà bôn ba khắp nơi, thật sự là bị buộc bất đắc dĩ mới quyết định đi làm cường đạo. Chờ bọn hắn cướp được đủ tiền có thể dàn xếp cho người nhà, bọn họ liền lập tức trở lại con đường ngay thẳng, đi tìm việc làm.
Không nghĩ tới nơi hoang sơn dã lĩnh này cũng không có người lui tới, hôm nay thật vất vả mới bắt được một người thì lại là một lão nhân gia không có tiền. Nhưng càng không ngờ hai vị nữ tử như tiên nữ trước mắt này lại không nói hai lời đem tiền đưa cho bọn hắn, đây chính là năm ngàn lượng đó! Các nàng quả thực là ân nhân cứu mạng bọn họ, phụ mẫu tái sinh của bọn họ a !
Kích động lệ nóng doanh tròng nhóm cướp thật sâu nhìn Vân Khinh cùng Thanh Y, dập đầu thật mạnh vài cái: "Cám ơn tiên tử ban cho chúng ta một cái ân tình! Cám ơn! Về sau nếu như hữu duyên gặp lại, tiên tử muốn chúng ta hỗ trợ, chúng ta tuyệt đối nghĩa bất dung từ, tuyệt không cự tuyệt!" Nói xong liền đứng dậy rời đi, trở về hảo hảo thu xếp cho người nhà.
Vân Khinh từ đầu tới đuôi đều vẫn giữ bộ dáng thanh nhã hờ hững như trước, nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, con ngươi rút đi buồn ngủ lại đen lại thâm u khó dò, làm cho người ta không biết nàng lúc này rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nháy mắt, con ngươi đen lại bịt kín một tầng mê ly.
"Thanh Y, đi thôi."
Thanh Y không nói, dù sao Ngục Cung cũng cách nơi này không xa, nàng liến ôm lấy eo nhỏ của Vân Khinh, hai người nhảy một chút đã không thấy tăm hơi.
"Ai! Đừng bỏ lại lão nhân gia ta mà! Ai! Đợi chút, đợi lão nhân này với a..." Bị bọn họ lưu lại, lão nhân thấy Vân Khinh các nàng cũng đi rồi, lập tức hướng các nàng hô lớn. Cũng không cam lòng mà đuổi theo, không hư không suyễn, không có một chút bộ dáng lụ khụ mà lão nhân gia nên có, thân ảnh nhanh nhẹn tuyệt không kém thân thủ nhanh nhẹn của người trẻ tuổi.
......
Trong Ngục Cung,
"Ai nha! Thanh niên nhân này sắc mặt biến thành màu đen, môi màu tím thực rõ ràng là đã trúng độc a! Nào, ta đến xem..." Nói xong liền bắt mạch cho người nọ, lẳng lặng, bộ dáng như là bắt mạch .
"Lão nhân này là ai?" Trong phòng, Hoa Ảnh nghi hoặc hỏi Thanh Y bên cạnh nàng. Nhìn bộ dáng lão chuyên nghiệp, trong lòng đoán: Chẳng lẽ lão nhân này là đại phu các nàng mang đến?
"Không biết." giọng nói lạnh lùng của Thanh Y phiêu ra.
"... Không biết?!" Không biết các ngươi còn đem lão mang vào Ngục Cung?! Tuy rằng Ngục Cung cũng không phải dễ xông vào như vậy, nhưng là cũng phải cẩn thận chút chứ? Vạn nhất lão cáo già, âm hiểm ác độc muốn đánh chủ ý lên Ngục Cung, vậy không phải chính mình tự đưa lên miệng địch hay sao?
Thanh Y hiểu được ý của Hoa Ảnh, nhưng cũng chỉ thản nhiên lạnh lùng nói: "Chủ tử nói không cần phải quản lão."
Ách... Nàng nên nói cái gì đây? Muốn nàng nên nói cái gì nữa đây? Tuy rằng nàng rất bội phục chủ tử thông minh tài trí cùng tâm tính bình thản hờ hững, nhưng mà đối với một lão nhân gia lai lịch bất minh, không rõ tốt xấu cũng phải có phòng bị chút chứ? Cứ như vậy đem lão tiến vào có thể hay không ... Được rồi, nàng đành phải tự mình đi tra lai lịch lão nhân này vậy.
Lão nhân nhấc ngón tay rời khỏi mạch đập của người bất tỉnh nằm ở trên giường, cởi ngực áo nhìn đến hắc ấn ngưng tụ trước ngực hắn, ngữ khí có chút ngưng trọng hỏi: "Hắn trúng độc đã ba ngày?"
Hoa Ảnh vừa nghe lão có thể nói ra thời gian trúng độc, lập tức tiến lên, nét mặt mang lo lắng nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Lão nhân, ngươi có thể trị cho hắn sao?"
"Đương nhiên! Một điểm tiểu độc cỏn con ấy há lại có thể làm khó lão nhân ta ư ? Hừ hừ!" Lão nhân tinh thần vui vẻ, khí sắc hồng nhuận trên mặt mang theo vẻ đắc ý, tuyệt không đem loại độc làm cho Hoa Ảnh các nàng phức tạp nghiên cứu vài ngày cũng không giải được này để vào mắt.
"Vậy người còn làm gì? Mau ra tay cho giải độc đi !" Hoa Ảnh nghe được lão có thể giải độc, cũng không cố kỵ thân phận cùng lai lịch của lão nữa, lo lắng thúc giục.
"Ai nha! Ngươi đừng vội! Ta tuy rằng nói ta có thể giải độc, nhưng cũng phải có dược liệu mới được a !"
"Ta có thể không gấp sao, muốn dược liệu gì? Người nói, ta đi chuẩn bị."
"Độc này không khó giải, chỉ là dược liệu có chút khó tìm, cần Thần hộ thảo, Thất tiên thảo, Hoàng thuật, Lạc tang......" Chỉ nghe thấy lão nhân vuốt râu báo ra một đống lớn tên thảo dược.
"Chúng ta có thể lập tức đi tìm." Hoa Ảnh thấy lão dừng lại, nghĩ lão đã nói xong , xoay người chuẩn bị rời đi thu thập thảo dược.
"Ai ai ai! Vân vân, ngươi cái tiểu nha đầu này chính là quá nóng vội, ta còn chưa nói đến trọng điểm đâu! Để ta viết ra cho ngươi, bất quá còn thiếu một cây Huyết lan quan trọng nhất, các ngươi sẽ không tìm thấy đâu, bất quá ta lại biết làm sao có."
Nghe được lão biết làm sao có thể tìm được Huyết lan vừa mới được nhắc tới tâm lại đột nhiên buông, thở ra một hơi: "Vậy là tốt rồi."
"Muốn ta hỗ trợ cũng có thể, nhưng mà... Ta có một điều kiện, ta muốn nàng theo giúp ta." Lão nhân chỉ chỉ Vân Khinh từ đầu đến cuối vẫn không nói chuyện đang yên lặng ở bên kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com