Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Lesson in Hogwarts

Dĩ nhiên để chuẩn bị cho ngày học thứ nhứt tại Hogwarts, Charlotte đã dậy từ rất sớm, quần áo chỉnh tề ( ngoại trừ cái đầu xù đỏ rực vương vài cái lá, hay thậm chí.. mấy đồ linh tinh của con bé, không hiểu sao nó thấy vậy hay lắm chớ). Nhưng rồi nó nhận ra, vấn đề thực sự vào mỗi buổi sáng lại là việc tìm được. Oh shit

Có tới một trăm bốn mươi hai cầu thang ở Hogwarts. Có cầu thang rộng, sạch bóng; có cầu thang hẹp, ọp ẹp; có cầu thang đến ngày thứ sáu thì dẫn đến một nơi khác hẳn những ngày thường; có cầu thang lại biến mất nửa chừng và người ta đi tới đó phải biết mà nhảy qua. Lại có những cánh của không chịu mở ra nếu không nếu không xin xỏ một cách lễ phép, hay không gõ đúng một điểm nào đó trên cửa. Và có những cánh cửa không hẳn là cửa, mà chỉ là những bức tường chắc chắn trông như cửa.

Mấy con ma cũng chẳng được tích sự gì. Chỉ giỏi làm người ta giật cả mình, nhất là khi đang loay hoay mở cửa thì chúng vèo vèo bay xuyên qua. Chỉ có ma Nick suýt mất đầu là tử tế, luôn luôn vui vẻ chỉ cho đám học trò mới của Gryffindor đi đúng hướng. Còn ai mà xui xẻo hỏi đường tên yêu tinh Peeves thì thể nào hắn cũng dẫn kẻ đó đến hai cánh cửa khoá chặt và một cầu thang giả. Hắn khoái ụp thùng rác lên đầu người ta, rút thảm dưới chân người ta cho té lăn kềnh, chọi phấn loạn xạ, hay núp lén sau lưng, vô hình, bất ngờ véo mũi rồi thét lên: 

– Chộp được mũi mày nè!

Charlotte suýt bị nó úp nguyên cái sọt rác lên đầu, may mà né kịp. Nó không muốn bị bốc mùi ở ngày học đầu tiên đâu. Lê lết một lúc nó mới tìm ra đại sảnh đường để có thể kịp dùng bữa.

Vào lúc nữa đêm mỗi thứ tư, bọn trẻ phải nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng, học tên các vì sao, và quan sát chuyển động của các hành tinh. 

Mỗi tuần ba lần chúng phải ra nhà kính phía sau lâu đài để học về các loại dược thảo với một phù thủy nhỏ choắt và chán ngắt gọi là giáp sư Sprout. Ở đó chúng học cách chăm sóc các loại cây cỏ lạ và nấm mốc lạ, tìm hiểu xem mấy thứ đó dùng để làm gì. Charlotte khá ưa môn này, nó còn quen được thằng bé Neville hậu đậu nữa, hai đứa cũng nói chuyện với nhau nhiều hơn ( chủ yếu là về mấy loại cây)

Lớp học chán nhất là lớp lịch sử pháp thuật. Đây là lớp duy nhất do một con ma dạy. Giáo sư Binns đã già lắm rồi, có khi còn ngủ gục trước lò sưởi phòng giáo viên, sáng hôm sau thức dậy vội vã đến lớp, bỏ quên cả cái xác mình lại trong phòng. Charlotte đoán chắc chỉ còn Hermione có thể chăm chú nghe giáo sư giảng.

Thầy giáo dạy môn bùa mê, giáo sư Flitwick, là một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên một đống mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên.

Giáo sư McGonagall thì lúc nào cũng khác người. Nghiêm khắc và thông minh, bà thuyết cho đám học trò liền một bài ngay vào cái phút đầu tiên của buổi đầu tiên. Bà nói:

- Thuật biến hình là một trong những phép màu nguy hiểm nhất và phức tạp nhất mà các con sẽ học ở Hogwarts. Bất cứ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi ra và không bao giờ được trở lại. Ta báo trước rồi đó.

Sau đó bà biến cái bàn giáo viên thành con heo, rồi biến no trở lại thành cái bàn.  Bọn trẻ đã háo hức làm thử ngay, nhưng điều đó còn khá xa với. Tụi nó phải ngồi chép một đống lý thuyết, rồi mỗi đứa được phát cho một que diêm để biến thành cây kim. Cuối buổi học chỉ có một người biến được diêm thành một cái không phải là diêm, đó là Hermione. Giáo sư giơ cái que của Hermione cho cả lớp xem: nó có màu bạc và hơi nhọn ở một đầu, rồi bà nở một nụ cười hiếm hoi với Hermione. Chà, lúc đầu nó cũng biến thành được cây kim mà, không hiểu sao khi giáo sư đến chỗ nó, cây kim mọc ra mấy chiếc dây leo quấn quanh. WTF 

Lớp học phòng chống nghệ thuật hắc ám của giáo sư Quirrell nồng nặc mùi tỏi. Người ta đồn là ông xài tỏi để xua đuổi bọn ma cà rồng ông đã gặp ở Rumani mà bây giờ ông vẫn sợ có ngày chúng mò lại thăm.  Mùi nồng như vậy khiến Charlotte ước gì mình không có mũi.

Lớp độc dược được học dưới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâ đài nhiều, làm bọn học trò rởn cả tóc gáy. Đã vậy lại còn thêm những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường.

Thầy Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp. Mắt ông cũng đen như mắt bác Hagrid, nhưng chúng không hề ấm áp như mắt bác Hagrid. Chúng lạnh lùng và trống rỗng, làm người ta liên tưởng đến những đường hầm tối om. Thầy Snape bắt đầu:

- Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược.

Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.

- Vì trong lãnh vực này không cần phải vun vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làng hương thoang thoảng; cũn chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.

Sau bài diễn văn nho nhỏ này, lớp học càng yên lặng hơn. Nó ngồi im, săm soi mấy cái vạc kì dị , chà không khí im lặng này thiệc khó chịu.  

Tiếp theo sau đó là màn làm khó Harry khiến cả lớp ngơ ra ( đương nhiên trừ tụi Slytherin đang cười khúc khích, có cả tên Malfoy khó ưa nữa kia). Charlotte vô cùng bất bình cho cậu bạn, thực ra là vì điểm số của nhà đang liên tục giảm. Coi bộ Harry không qua môn nổi với giáo sư Snape rồi .

Thầy Snape chia bọn trẻ thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Ông đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào ông cũng chê, ngoại trừ Malfoy, đứa được ông thích ra mặt. Ông đang bảo cả lớp hãy xem cái cách Malfoy hầm nhừ ốc sên có sừng mới tuyệt làm sao, thì khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm: Neville chẳng biết bằng cách nào mà đã nấu chảy cái vạc của Seamus thành một thứ méo mó không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá, đụng phải đế giày ai lá khoét thành một lỗ. Thầy Snape quát:

- Thằng ngu. Ta chắc là mi đã thêm lông nhím vào trước khi nhắc vạc ra khỏi lửa chứ gì?

Ông vun cây đũa thần để dọn sạch chất độc vương vãi đó đây. Neville mếu máo vì một cái mụn đỏ bắt đầu bể ngay trên chóp mũi nó. Thầy Snape nạt Seamus:

- Đem nó xuống trạm xá.

Charlotte lo lắng nhìn theo Neville, khổ thân thằng bé, rồi bắt gặp cái nhìn sắc lẹm của Thầy Snape, nó vội cắm cúi xuống làm. Quả nhiên, ông tiến tới cái vạc của nó, đăm đăm nhìn. Nó không dám nhìn lên, hai tay chỉ đan xen dưới bàn mà cầu nguyện. 

- Một đứa Weasley nữa hả?

Ông nhếch mép. Nó e dè gật đầu.

- Ít ra mi cũng khá hơn thằng anh mi.

Nói rồi ông bỏ đi để mặc Charlotte đang đơ ra ở đó, vậy là khen nó đúng không. Nó không kìm được mà nở nụ cười nhìn về phía thầy. Ron quay sang mếu máo nói:

- Sao em lại không bị ổng đì chứ? Coi anh và Harry sắp không thở nổi rồi.

Nó gãi đầu, cười hì hì. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com