Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[13] Đào tạo

Lưu ý nhỏ: Truyện được viết với mục đích giải trí, mong độc giả hãy chuẩn bị tâm thế thoải mái khi đọc.
_________________________________

Tôi nằm im bất động sau khi kết thúc phần giãn cơ. Trong suốt thời gian đó, cố gắng không phát ra âm thanh kỳ quặc nào, nên gần như phải nín thở, nhưng mỗi lần làm vậy lại vô thức gồng mình. Kết quả là, liên tục bị nhắc nhở phải thả lỏng.

...Dm.

Phần tiếp theo là luyện phản xạ, và đối thủ của tôi là Kanao. Cô bé mới chỉ vừa được huấn luyện để trở thành kế tử chưa bao lâu, vì thế chúng tôi thường được sắp xếp luyện tập cùng nhau. Nhưng thay vì gọi là tập luyện, tôi cảm giác như mình đang bị đồ sát.

"Bắt đầu."

*Xoạt* Chưa kịp phản ứng, toàn thân tôi đã ướt đẫm nước, mùi thuốc thoảng qua khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Ngồi lặng, tôi biết chắc rằng dáng vẻ của mình lúc này trông buồn cười lắm. Nhưng chẳng thể trách Kanao, cô bé chẳng thể tự quyết định. Mọi thứ cô làm chỉ vì nhiệm vụ, bao gồm cả việc huấn luyện này.

"Shirane-san, khăn của chị đây ạ."

"Cảm ơn em, Naho."

Nhận chiếc khăn từ Naho, tôi úp mặt vào nó, che giấu sự ngán ngẩm trong lòng rồi mới chậm rãi lau khô nước.

*Xoạt* Lần này, khi Kanao định tạt thêm nước, cô chỉ hất sang bên cạnh, khiến sàn nhà loang lổ. Mùi hắc của thuốc càng lúc càng nồng hơn, làm tôi lo sợ nó sẽ ám vào người. Tuy vậy, sự thay đổi nho nhỏ trong hành động của Kanao làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, dù cơ thể đã ngấm đầy mùi thuốc.

"Kết thúc."

*Bịch*

"Shirane-san!"

"Chị có sao không ạ?"

"Đúng là hậu đậu. Có bị thương ở đâu không?"

Phải, vừa đứng dậy, tôi đã ngã nhào vì dẫm phải vũng nước thuốc ngay bên cạnh. Không muốn đứng lên, tôi cứ thế nằm úp mặt trên sàn, chẳng còn tí năng lượng nào để tiếp tục.

Bỗng nhiên, không gian chìm vào sự im lặng lạ thường.

"Fufu..."

Tiếng cười nhẹ cất lên. Tôi ngẩng đầu lên và phát hiện Kanae từ lúc nào đã ngồi cạnh. Vai cô khẽ run khi đưa tay lên che miệng. Dường như cô vừa trở về từ một nhiệm vụ và ghé qua xem buổi huấn luyện.

"Chị đến xem buổi luyện tập. Nhưng nhìn em thế này, có vẻ không vui lắm nhỉ?" - Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng tôi.

Thứ gì vui nổi?

Dù vậy, tôi cũng từ tốn ngồi dậy, nở nụ cười đáp lại: "Chào mừng chị về nhà."

Chúng tôi trò chuyện đôi chút, sau đó buổi huấn luyện tiếp tục, và đến phần rèn luyện toàn thân. Kanae quyết định ở lại, có lẽ cũng là để kiểm tra Kanao. Bất ngờ thay, lần này tôi bắt kịp cô bé, khiến tôi thắc mắc liệu có phải Kanao đang nhường mình hay không.

"Không cần phải nhường tớ đâu." - Tôi khẽ nắm nhẹ tay áo Kanao và thì thầm.

Cô bé ngơ ngác một chút trước lời tôi nói, nhưng rồi mọi thứ vẫn không thay đổi. Kết thúc buổi tập, cảm giác nhẹ nhõm buổi huấn luyện đào tạo địa ngục đã kết thúc, tôi tắm rửa thật kỹ lưỡng để xua tan mùi thuốc ám trên người. Sau chuyện lần trước, tôi cũng an tâm hơn về việc "giọng nói chỉ dẫn" thông báo trước thời gian, nên đã thả lỏng một chút.

Những ngày tiếp theo, thời gian biểu của tôi thay đổi. Buổi sáng phụ giúp chăm sóc và băng bó cho bệnh nhân, buổi chiều huấn luyện phục hồi chức năng. Qua thời gian, tôi dần quen với cường độ luyện tập, cơ chế tự chữa lành giúp cơ bắp tự phục hồi mà không còn cảm giác đau nhức. Tôi đã bắt kịp Kanao trong phần rèn luyện phản xạ và độ dẻo dai, và đã có thể tập luyện cùng với Aoi nhưng thể lực vẫn là điểm yếu. Phản xạ của tôi đủ nhanh để tránh bị tạt nước nếu lỡ bị thua, nhưng trong thực chiến, tôi chỉ có thể né đòn để bảo toàn tính mạng mà không có khả năng tấn công.

Hôm nay là ngày lấy máu định kỳ mà tôi và Shinobu đã thỏa thuận. Cô ấy nói chỉ cần lấy máu khi lượng thuốc đã hết, nhưng tôi từ chối. Tôi muốn chuẩn bị thật đầy đủ, hướng đến trận chiến cuối cùng với Muzan.

"Buổi huấn luyện thế nào rồi?" - Shinobu hỏi trong lúc kiểm tra lượng máu.

"Ổn ạ."

Nhìn cô kiểm tra, sự tò mò trong lòng tôi trỗi dậy.

"Chị... không định đào tạo em thành kiếm sĩ ạ?"

Cô ngừng lại, quay sang nhìn tôi, trong ánh mắt của cô có chút ngạc nhiên. Chậm rãi nói:
"Công việc này rất nguy hiểm, em có ý định trở thành Sát Quỷ Nhân như Kanao à?"

Tôi im lặng. Nhìn cô gái ngồi trước mặt, người đang làm công việc nguy hiểm mà cô đang nhắc đến đó, không biết phải nên trả lời thế nào.

Sau một thoáng trầm ngâm, Shinobu nói tiếp:

"... Chị không muốn em hay bất kỳ ai khác phải trở thành kiếm sĩ." – Đặt ống nghiệm vào vị trí dành cho nó. Cô dừng lại nhìn vào ống nghiệm một cách mơ hồ, rồi bắt đầu hoàn thành nốt những việc cần làm.

"..."

Cuộc trò chuyện giữa tôi và cô ấy thường không cần phải nhiều lời, hay giải thích. Vì bởi lẽ, cả hai đều hiểu ý nhau. Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình chưa thể hiểu được hết cô nghĩ gì, dường như cô ấy đã tính toán để lường trước mọi chuyện. Vậy nên, tôi cũng yên tâm mà nghe theo.

Không đào tạo tôi trở thành kiếm sĩ, có lẽ việc huấn luyện chỉ nhằm giúp tôi có thể chạy trốn khi tình huống xấu xảy ra.

。。。

Cũng đã hơn hai tuần trôi qua, việc huấn luyện dần dần trở nên nghiêm ngặt và có những đổi mới không ngờ tới, ví dụ như...

"Hộc... hộc..."

Tôi phải chạy vòng quanh Điệp Phủ cho đến khi nào đủ số vòng đặt ra thì mới được phép dừng lại. Cảm giác như càng lúc càng giống như bị đào tạo để chạy trốn. Ban đầu, việc rèn luyện chỉ nhằm nâng cao sức bền, nhưng giờ đây đã chuyển thành chạy, và né đòn.

*Phập!* – Một con dao cắm sâu xuống mặt đất, ngay sau khi tôi kịp né đi trong tích tắc.

"!... Chị tính giết em đấy à?" – Tôi thở hổn hển, còn chưa kịp định thần thì thêm một lưỡi dao nữa phóng tới.

*Phập!* – Mũi dao sắc bén từ trên không lao xuống, khiến tôi không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục chạy.

"Đừng lơ là cảnh giác, nếu không, nơi ở tiếp theo của em sẽ là chiếc hòm gỗ nằm dưới lòng đất đó."

Shinobu nhẹ nhàng nói, chân thoăn thoắt di chuyển trên mái nhà, tay lại nhanh chóng rút thêm một con dao khác, đôi môi nở nụ cười dịu dàng, nhưng tôi chỉ thấy nguy hiểm ẩn hiện trong đôi mắt cô.

Sao không nói là sẽ chết luôn đi?

Kanae và Shinobu đều có chung một điểm: "Sự nghiêm khắc khó lường". Đã quen với sự dịu dàng thường ngày, nên khi đối diện với khía cạnh này, tôi thoáng cảm thấy không thích ứng kịp. Kanao được huấn luyện để trở thành kế tử của Kanae. Còn tôi, chẳng rõ vì lý do gì lại bị lôi vào chuỗi huấn luyện khắc nghiệt này cùng với Shinobu. Nghĩ đến lúc cô ấy trở thành Trụ Cột, tôi không dám tưởng tượng mình sẽ phải trải qua những gì. Có lẽ vì cơ thể tôi có khả năng tự lành, nên cô cũng ít "đắn đo" mà ra tay dứt khoát hơn.

Tuy nhiên, tôi cũng tận dụng điều này mà xin Shinobu vài lọ thuốc có chứa máu của mình, với lý do sợ rằng việc tự chữa quá nhiều sẽ dẫn đến bệnh nặng như trước đây. Tôi thầm nghĩ, cô có lẽ đã nhận ra điều gì đó kỳ lạ, nhưng lại chẳng buồn vạch trần tôi.

~____

Ngâm mình trong làn nước mát, tôi tự hỏi: "Liệu nếu ngày đó tôi không rời Điệp Phủ để đến nhà anh em Tokitou, thì phải chăng tôi sẽ không bị kéo vào những buổi huấn luyện như thế này?". Nghĩ mãi chẳng được gì, thôi thì tranh thủ thả lỏng cơ thể một chút. Vậy nhưng, khi vừa kịp nhắm mắt, để mặc dòng nước êm đềm cuốn trôi mọi mệt mỏi, thì âm thanh quen thuộc lại vang lên.

|Thông báo!|

•Quỷ sẽ tìm đến nhà của anh em Tokitou vào đêm nay•

•Thời gian đếm ngược sẽ được thông báo khi đến nơi•

|Thông báo kết thúc!|

Tôi không cảm thấy quá hoảng loạn. Giờ vẫn còn là xế chiều, và mọi thứ cần thiết đã được chuẩn bị sẵn. Chút nữa, tôi sẽ bảo rằng mình không khỏe để vào phòng sớm. Nếu tôi bỏ bữa, Aoi sẽ chuẩn bị phần ăn khác hoặc để phần lại trong bếp. Việc còn lại chỉ cần tùy cơ ứng biến.

"Aoi-san..." – Tôi lên tiếng, giọng có chút mệt mỏi, vừa lúc Aoi đang bê khay thức ăn đi ngang qua.

"Chuyện gì vậy?" – Aoi dừng lại, quay sang nhìn tôi.

"Em... cảm thấy không được khỏe lắm, mọi người cứ dùng bữa trước nhé ạ." - Tôi cúi đầu, cố gắng để giọng mình nghe thật uể oải.

"Sao vậy? Khó chịu ở đâu hay bị thương chỗ nào à?"

"Không ạ, chỉ là tự nhiên em không muốn ăn thôi."

Aoi hơi nhíu mày, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý, không quên dặn dò tôi nghỉ ngơi.

"Thôi được, nghỉ ngơi đi. Chị sẽ để phần cho em, chút nữa muốn ăn thì xuống bếp lấy."

"Vâng, em cảm ơn ạ." - Tôi gật đầu, rồi nhanh chóng rời khỏi.

Bước đầu thành công. Tôi trở về phòng, chuẩn bị những thứ cần thiết: áo choàng, mặt nạ, thuốc, túi hương hoa tử đằng. Nếu tôi đi ngay bây giờ, khi tới nơi thì trời vừa kịp tối. Mặc dù trước đây đã lén để túi hương tử đằng trước nhà anh em Tokitou, nhưng không thể chắc rằng nó vẫn còn ở đó.

Khi chắc chắn rằng không còn ai trong bếp, tôi lẻn vào lấy chút đồ ăn lót dạ. Lần này, việc rời khỏi Điệp Phủ diễn ra thuận lợi hơn, có lẽ nhờ những buổi huấn luyện mà khả năng di chuyển của tôi đã nhanh chóng và gọn gàng hơn. Khi đến nơi, trời đã tối hẳn, không khí oi bức khiến tôi cảm thấy khó chịu trong lớp áo choàng và mặt nạ. Nấp sau nơi cất đống củi, tôi ngồi dựa vào đó, lôi chút đồ ra ăn tạm.

Không đem theo đèn lồng, mọi thứ xung quanh chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng le lói phủ lên cảnh vật một lớp sáng mờ ảo. Tôi không biết sẽ phải ngồi đây bao lâu nữa, bởi lẽ thời gian đếm ngược vẫn chưa bắt đầu.

。。。

|Bắt đầu đếm ngược!|

•Thời gian còn lại: 5 giờ 30 phút•

Tiếng ve kêu râm ran giờ đây bị át đi bởi âm thanh đều đặn của chiếc đồng hồ đếm ngược. Thỉnh thoảng, một vài cơn gió nhẹ thổi qua làm dịu bớt cái nóng, tôi tranh thủ kéo mũ áo choàng ra khỏi đầu, tự hỏi liệu chút nữa có nên lợi dụng tình thế để xin ở lại qua đêm không, vì biết đâu quỷ sẽ không vào nhà mà lại rời khỏi. Mải mê với suy nghĩ, tôi lỡ ngủ mất lúc nào không hay.

_________________________________

Câu hỏi cuối chương:

"Nếu quỷ không tấn công hai anh em Tokitou, thì có chuyển hướng sang bạn không?"

(Chỗ tớ bị ảnh hưởng bởi bão nên chương này tình tiết truyện không được ổn như mấy chương trước, vậy nên chương sau sẽ có tự tương tác đáng yêu, kỉ niệm của bạn và anh em Tokitou nha.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com