Chap 1
Lăng Nguyệt Phúc Địa ban đầu là nơi mà thủ lĩnh Bắc Khuyết là Nguyệt Thành Phong ẩn dật tu luyện. Mặc dù nằm ở vùng băng cực bắc nhưng có một dòng suối địa nhiệt chảy qua dưới lòng đất nên hang động rất ấm áp, như mùa xuân không một chút giá lạnh. Một suối nước nóng sống động được đào sâu vào hang để tắm.
Diệp Đỉnh Chi vừa bước vào cửa động liền nhìn thấy Bách Lý Đông Quân cầm một cuốn sách đang dựa vào giá sách, nhìn rất chăm chú vào đó.
"Đang nhìn cái gì?" Diệp Đỉnh Chi đặt hộp thức ăn mang theo xuống, đi đến bên cạnh y.
Bách Lý Đông Quân giương mắt cười nói: "Vân ca, huynh tới rồi."
Y là con trai của của Hầu phủ, từ nhỏ y đã sống trong sự giàu sang và được nuông chiều, y đã phát triển tính khí bướng bỉnh và vô tư, mặc dù y đã mất hết nội lực và bị mắc kẹt trong Lăng Nguyệt Phúc Địa mà không có mặt trời, y vẫn trông không hề chán nản.
"Vừa rồi ta có chút buồn chán , ta liền tìm một cuốn sách về nghệ thuật nấu rượu cổ xưa trên kệ sách. Trong ghi chép có nói rằng một loại rượu rất thần kỳ, ta nghĩ mình không có việc gì làm, nên ta có thể làm như vậy, nó tên canh Mạnh Bà. "
"Súp Mạnh Bà?" Diệp Đỉnh Chi mở hộp thức ăn lấy ra mấy món ăn đặt lên bàn, "Cái tên này thật thú vị, uống có thể quên đi quá khứ sao?"
"Cuộc sống giống như một giấc mơ. Ngươi sinh ra và mơ thấy những gì mình muốn khi say rượu
"Đời này mọi điều ngươi mong muốn đều sẽ thành hiện thực." Diệp Đỉnh Chi thầm niệm, cười nhẹ "Đó không phải là lý do tại sao mọi người đều mong say không bao giờ tỉnh lại sao?"
Bách Lý Đông Quân nhìn hắn, đang muốn mỉm cười, lại nhìn thấy hắn đôi mắt vàng lạnh lùng như tuyết, trong lòng lại cảm thấy có điểm thắt lại.
Thế giới này đối với Diệp Đỉnh Chi thật bất công. Hạnh phúc mà anh có được tuy ít ỏi nhưng vẫn phải cưỡng ép cướp đi mạng sống của anh từng chút một.
Bách Lý Đông Quân cụp mắt nhìn những món ăn phụ trên bàn đều là món hắn lúc nhỏ yêu thích.
Y thở dài, mở vò rượu đã nấu trước đó, "Vân ca, canh Mạnh Bà này chỉ là bán thành phẩm, còn thiếu mùi rượu. Nhưng huynh và ta cùng uống đi"
"Ta không biết chữ viết trong sách cổ, may mắn là bên cạnh có hình ảnh, nếu có cơ hội nhìn thấy chắc chắn có thể nhận ra."
Bách Lý Đông Quân lật cuốn sách tới một trang nào đó rồi truyền cho Diệp Đỉnh Chi.
Sau khi Diệp Đỉnh Chi cẩn thận xác định, hắn vẫn không nhận ra. "Đừng nóng vội, khi trở về ta sẽ hỏi lão già Bắc Khuyết xem có ai có thể nhận ra chữ trong những cuốn sách cổ này không."
Bách Lý Đông Quân là người chú ý nhất tới quá trình chế biến rượu, nghe hắn nói như vậy, lập tức mỉm cười bưng bát nâng cốc: "Cảm ơn Vân ca."
Mặc dù Diệp Đỉnh Chi liên tục nói Diệp Vân đã chết, hắn chỉ là Diệp Định Chi, nhưng Bách Lý Đông Quân vẫn ngoan cố gọi hắn là Vân ca, đối với hắn không quan trọng.
Chỉ là một danh hiệu thôi, muốn thì có thể gọi hắn bằng tên đó, hắn lạnh lùng nghĩ, có lẽ khi hắn tiếp quản Điền Thất, Bách Lý Đông Quân sẽ nghiến răng nghiến lợi gọi hắn là Diệp Đỉnh Chi.
Rượu mới pha bao giờ cũng có vị trong miệng hơn, giống như mỗi thanh niên mới ra đời, với một thanh kiếm sắc bén và kiếm pháp non nớt liều lĩnh lao vào cổ họng.
Diệp Đỉnh Chi không hiểu mỉm cười, không biết lúc đó hắn đang cười nhạo chính mình hay là đang nhớ tới cậu bé ngày xưa.
Bách Lý Đông Quân không ngừng nhìn chằm chằm vào mặt hắn, hắn đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, thăm dò gọi "Vân ca".
Diệp Đỉnh Chi nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng mang theo nụ cười nửa miệng, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi cố ý."
Bách Lý Đông Quân thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy, ta đã mất hết nội lực rồi. Đời này ta giỏi nhất chỉ là nấu rượu mà thôi" y siết chặt ngón tay một chút, chân thành nhìn thẳng vào mắt Diệp Đỉnh Chi "Ta hy vọng ta có thể khiến huynh nhớ rằng thế giới không chỉ tràn ngập đau khổ mà còn có niềm vui, hy vọng và..."
"Quá ngắn" Diệp Đỉnh Chi ngắt lời, "Quá ngắn, ngươi không cần cố ý suy nghĩ."
"Nhưng suy cho cùng, bọn họ đều tồn tại!" Bách Lý Đông Quân buồn bã nhìn hắn, "Vân ca, ngươi rõ ràng nhớ hết thảy, huynh vẫn nhớ rõ ta món ăn yêu thích, tại sao? Tại sao ngươi không thể quay lại? Tại sao ngươi lại không nhớ?"
"hãy để ta cùng huynh tìm ra cách giải quyết tất cả những điều này. Được chứ?"
Diệp Đỉnh Chi không trả lời mà tự rót cho mình một bát rượu khác, chậm rãi uống.
Diệp Vân đã chết, Diệp Đỉnh Chi đã thay đổi, chỉ có Bách Lý Đông Quân trước mắt vẫn như cũ.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, đúng như Bách Lý Đông Quân nói, hắn rõ ràng nhớ hết thảy.
Nhưng, vậy thì sao?
Đổ xong bát rượu thứ ba, hắn ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đông Quân: "Được, ta cho ngươi một cơ hội." Hắn nghĩ, không bằng để Bách Lý Đông Quân làm một việc gì đó. "Ta sẽ đến đây uống rượu với ngươi."
Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng gật đầu: "Được!"
"Vậy bây giờ huynh có thể cùng ta uống rượu được không?" Diệp Đỉnh Chi nhướng mày nhìn y, rót cho y một bát rượu.
"Vân ca muốn uống rượu, vậy Đông Quân sẽ cùng huynh uống say." Bách Lý Đông Quân bưng chén rượu lên.
Tuy rằng hắn giỏi nấu rượu, nhưng khả năng uống rượu lại kém xa Diệp Đỉnh Chi. Khi vò rượu gần cạn, Diệp Định Chi vẫn còn tỉnh táo, nhưng Bách Lý Đông Quân đã say rồi, mắt đã mờ. Nằm trên bàn, trong tay ôm bát rượu, rượu đã đổ ra, hắn chỉ lẩm bẩm: "Vân ca, Vân ca, uống đi, uống..."
Diệp Đỉnh Chi cầm lấy bát rượu trong tay hắn, nói: "Đông Quân, ngươi say rồi."
"Không say, không... không say!" Bách Lý Đông Quân hai má đỏ bừng, hắn nửa nheo mắt, đưa tay kéo tay áo Diệp Định Chi, "Vân ca, ngươi đừng nhúc nhích, ngươi đang....lắc...cái gì...?
Diệp Đỉnh Chi nhìn xuống hắn, Bách Lý Đông Quân khi còn nhỏ chính là như vậy, lén lút uống rượu của ông nội, hắn sẽ kéo tay áo, lẩm bẩm cười nói.
Hắn vô thức giơ tay lên nhẹ nhàng đặt lên tóc Bách Lý Đông Quân.
Đúng vậy, Bách Lý Đông Quân thì khác, đây là bạn của hắn từ nhỏ. Họ chưa bao giờ xa nhau. Cho dù một trong số họ là con gái, hắn cũng sẽ không đính hôn với Dịch Văn Quân.
Điều này làm cho hắn vô thức cười. Kể từ khi hắn đạt được thành công trong suy nghĩ , không biết tại sao hắn lại hiếm khi lộ ra biểu cảm, nhưng hôm nay hắn tựa hồ đã cười mấy lần.
Bách Lý Đông Quân cảm nhận được động tĩnh của hắn, nghiêng đầu xoa xoa trong lòng bàn tay, giống như một con mèo con nghịch ngợm, "Vân ca, Vân ca....ca," nếu không phải bị cái bàn chặn lại, y suýt chút nữa đã ngã xuống. "Huynh nói muốn dẫn ta đi xem hoa mai..."
Giọng nói của y ngày càng nhỏ dần, đôi mắt nheo lại không mở nổi. Diệp Đỉnh Chi đưa tay ra đỡ Bách Lý Đông Quân, nhưng Tiểu Bách Lý thậm chí còn không thể cử động bước đi.
Thở dài, Diệp Đỉnh Chi cảm thấy đây không phải điều tốt lành gì khi ở trước mặt Bách Lý Đông Quân, hắn luôn vô thức thả lỏng, bộc lộ ra chút cảm xúc còn sót lại của mình.
Có lẽ hắn không nên quan tâm đến tên này, cứ để hắn say ở đây, dù sao Lăng Nguyệt Phúc Địa cũng ấm áp như mùa xuân, sẽ không để hắn bị cảm lạnh.
Dù nghĩ như vậy nhưng Diệp Đỉnh Chi vẫn bế Bách Lý Đông Quân đặt lên chiếc ghế dài trong phòng.
Ngón tay của Bách Lý Đông Quân vẫn nắm lấy tay áo hắn, tóc xõa ra, trên mặt lấm lem rượu. Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng kéo tay áo ra, vuốt thẳng mái tóc dài của hắn, dùng ngón tay vuốt ve gò má y, nhìn y ngủ với vẻ mặt ngọt ngào mới là chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com