Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8

Tử Y Hầu nằm trên tuyết, gần như toàn thân bị tuyết bao phủ, ý thức bắt đầu rơi vào hỗn loạn.

Không phải hắn chưa từng gặp phải nguy hiểm sinh tử, nhưng hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy vào lúc này...

"...Vũ Tịch, Vũ Tịch...dậy đi, Vũ Tịch...

Một đôi tay đã kéo hắn ra khỏi tuyết. Nhưng hiện tại cũng không thể mở mắt được, nhưng hắn biết đó chắc chắn là Mạc Kỳ Tuyên.



Tử Y Hậu bị một cái tát tỉnh lại, Bạch Phát Tiên hung tợn nhìn hắn, hốc mắt có chút đỏ bừng: "Ngươi lại muốn giả chết nữa à?"

"Không, ta không giả vờ..." Tử Y Hầu tuyệt vọng dựa vào ngực anh "May quá, ta vẫn có thể... vẫn... gặp ngươi... "

Bạch Phát Tiên hừ một tiếng, nhưng anh cũng biết vết thương của hắn rất nặng, nếu không xử lý tốt có thể sẽ chết ở nơi được bao phủ toàn tuyết này.

"Tông chủ ở đâu?" Bạch Phát Tiên nhìn Lăng Nguyệt Phúc Địa đã đóng cửa.

"Đừng... đừng vào đó..." Tử Y Hầu nắm chặt tay anh, Bạch Phát Tiên khó hiểu nhìn hắn trong chốc lát, không nói nên lời. Hắn chợt nhớ tới lúc ở cửa đá, khi ngã xuống, tông chủ đè Bách Lý Đông Quân vào tường rồi hôn.

Lại quay sang nhìn Bạch Phát Tiên, cũng rất....đẹp, nhưng dù sao thì anh ấy vẫn là con trai.....

"Sao đột nhiên đơ ra thế?" Bạch Phát Tiên thấy hắn đột nhiên sửng sốt, mặt đỏ bừng, không khỏi kinh ngạc: "Ngươi... đang nóng à?"

"A?" Tử Y Hầu còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Phát Tiên đã khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi truyền nội lực vào trong cơ thể Tử Y Hầu.

Thấy hắn đã ổn, Bạch Phát Tiên thu tay lại, quay đầu nhìn về phía Lăng Nguyệt Phúc Địa, hẳn là Bách Lý Đông Quân ở trong đó.

Anh đang suy nghĩ lung tung thì chợt nhìn thấy cổng chậm rãi nhô lên, Diệp Đỉnh Chi mặc bộ đồ đen thêu vàng đứng ở cửa hang nhìn anh.

"Tông chủ?" Trong lòng Bạch Phát Tiên run lên không hiểu, anh vô thức nghiêng người tới trước mặt Tử Y Hầu.

Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy anh, có chút kinh ngạc, thân thể động đậy, đi tới trước mặt hắn đưa tay đỡ Tử Y Hầu nói: "Đi theo ta."

Bạch Phát Tiên nhìn thấy hắn cõng Tử Y Hầu tiến vào Lăng Nguyệt Phúc Địa, liền vội vàng đi theo.

Diệp Đỉnh Chi đặt Tử Y Hậu sang một bên, đóng cửa đá lại, chỉ vào phòng bên cạnh, "Ngươi truyền cho hắn một ít khí để giữ mạng."

Bạch Phát Tiên choáng váng, nhưng Diệp Đỉnh Chi lại phớt lờ. Nhưng sau nhanh chóng truyền nội lực cho Tử Y Hầu.

Mặc dù không biết Diệp Đỉnh Chi định làm gì, nhưng Bách Phát Tiên khi nhìn thấy Bách Lý Đông Quân nằm bất tỉnh trên giường cũng không có gì ngạc nhiên.

Để Bách Lý Đông Quân ngồi dậy, Bạch Phát Tiên ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy cổ áo lỏng lẻo, xương quai xanh thon dài, trên da có một vết đỏ chói mắt.

Không thể nói là vì nguyên nhân gì, có lẽ là để giúp Nguyệt Dao xác nhận tình huống của Bách Lý Đông Quân, hoặc có lẽ vì tò mò, anh nhẹ nhàng cởi áo ngoài của y ra, nghiêng người nhìn.

Dấu tay và dấu răng mơ hồ màu xanh đỏ khiến Bạch Phát Tiên phải nuốt khan trước khi định thần lại. Anh kinh ngạc mở miệng, nhanh chóng đưa tay ra bịt lại để ngăn mình hét lên.

Bách Lí Đông Quân... Diệp Đỉnh Chi...

Sự thật trước mắt khiến anh nhất thời không thể tiêu hóa được, ít nhất anh không thể xác nhận Bách Lý Đông Quân là tự nguyện hay bị ép buộc, có nên nói cho Nguyệt Dao biết hay không.

Anh nhìn khuôn mặt u ám của Bách Lý Đông Quân, với mái tóc đen, làn da trắng và lông mi dài. Chẳng trách Nguyệt Dao lại từ bỏ thân phận con gái hoàng đế Bắc Khuyết để ở bên y.

Nhưng mà, y và Diệp Đỉnh Chi...

Anh cố gắng bình tĩnh lại, lại nghe thấy giọng nói của Diệp Đỉnh Chi: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?"

Bạch Phát Tiên rùng mình, đột nhiên cảm thấy sợ hãi, đành im lặng.

Trong giọng nói của Diệp Đỉnh Chi đã có chút bất mãn, không dám trì hoãn nữa, tiếp tục truyền nội lực vào cơ thể y.

Diệp Đỉnh Chi chỉ đứng sau lưng Bạch Phát Tiên, lạnh lùng nhìn anh không nói một lời.

"Đủ rồi." Diệp Đỉnh Chi lên tiếng. Bạch Phát Tiên thu tay, điều chỉnh hơi thở, sau đó hỏi: "Tông chủ, hiện tại chúng ta..."

"Trở về Thiên Ngoại Thiên." Diệp Định Chi cầm lấy lông cáo bên cạnh quấn quanh người Bách Lý Đông Quân, cúi người bế y lên, quay đầu nhìn Bạch Phát Tiên.

"Vết thương của Vũ Tịch không còn nghiêm trọng nữa, ta đi trước đây."

Bạch Phát Tiên vội vàng đi ra ngoài giúp Tử Y Hầu, khi nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi mở cửa hang, hắn bước ra khỏi hang động, nói: "Đi thôi!" Hắn đóng cửa hang lại, ôm Bách Lý Đông Quân vào trong lòng, chỉ trong vài giây đã biến mất trong tuyết.

"Ngươi không sao chứ?" Bạch Phát Tiên hỏi Tử Y Hầu, "Ta cõng ngươi."

"Không sao đâu" Tử Y Hầu xua tay "Ta tự mình đi. "

Bạch Phát Tiên do dự một chút, anh không biết Tử Y Hầu có biết chuyện này hay không.

"Có chuyện gì vậy? Ngươi lo lắng à?" Tử Y Hầu từ nhỏ đã lớn lên cùng anh và rất hiểu anh ấy.

"Ta..." Bạch Phát Tiên liếc nhìn hắn " Ngươi... vậy thì "

"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" Tử Y Hầu cau mày.

"Ta nghĩ Bách Lý Đông Quân..." Đầu lưỡi của Bạch Phát  Tiên gần như thắt lại, "Hắn.. cái đó..."

"Cái gì?"

Tim anh đập thình thịch: "Hắn và tông chủ, chẳng lẽ bọn họ..."

"A" Tử Y Hầu vội vàng ngẩng đầu nhìn xung quanh xác nhận Diệp Đỉnh Chi sẽ không đột nhiên quay lại, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm "Ta không biết, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."

"Ngươi nói như vậy thì rõ ràng là biết rồi." Bạch Phát Tiên trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt buồn bã hỏi: "Vậy ta có nên nói cho Nguyệt Dao tiểu thư không?"

"Ngươi điên rồi à?" Tử Y Hầu trợn to hai mắt, giọng điệu lại đột nhiên thay đổi "Nhưng nếu nói cho tiểu thư biết Bách Lý Đông Quân đang ở Thiên Ngoại Thiên chắc cũng không có vấn đề gì"

"Nếu Nguyệt Dao tiểu thư có thể mang Bách Lý Đông Quân đi thì cũng tốt."



Diệp Đỉnh Chi đi dọc đường, lính canh cúi đầu chào, nhưng hắn không rảnh để ý tới, một đường đi vào trong sân.

Một cung nữ dẫn thái y vừa ra khỏi sân, vừa nhìn thấy hắn liền vội vàng quỳ xuống.

"Hôm nay hắn thế nào rồi?" Diệp Đỉnh Chi vẻ mặt lạnh lùng hỏi.

"Thiếu gia đã tỉnh lại, lúc trưa uống thuốc nên ngài ấy đã ngủ rồi."

Diệp Đỉnh Chi gật đầu "Ngươi đi trước đi, ta đi gặp hắn."

Trong phòng có lò sưởi, rèm dày và vải sa trắng rũ xuống, nhìn thấy hắn đi vào, thị nữ đã vén rèm vải lên, hắn đi đến bên giường, nhìn Bách Lý Đông Quân vẫn đang ngủ, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn chạm vào cổ tay y bên ngoài chăn bông.

Cổ tay gầy và yếu dường như có thể bị gãy thành hai bất cứ lúc nào.

Diệp Đỉnh Chi ngồi xuống bên giường, nhìn Bách Lý Đông Quân khuôn mặt trắng bệch.

Đưa tay vén mái tóc xõa ra sau tai, Diệp Đỉnh Chi thở dài: "Đông Quân, ngươi ngủ đủ lâu rồi."

Lúc này y mới chậm rãi mở mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #diepbach