Chương 6: Tôi cảm thấy bạn cùng bàn thích tôi (6)
Editor: Gấu Lam
Tiếu Thanh Sơn không chút do dự cho hắn một cùi chõ, lời ít ý nhiều: "Không phải đưa cho cậu."
Lực đạo ở bụng rất nặng, hoàn toàn không chút lưu tình, Lý Văn Thành ho khan hai lần, cười khổ: "Vẫn hung ác như thế."
Sở Minh Viễn cau mày, lúc đang đánh bóng rổ, Lý Văn Thành mắng hắn "Tra nam", "Không có trách nhiệm", hắn nguyên tưởng rằng đây chỉ là chiến thuật làm cho hắn phân tâm, nhưng hiện tại xem ra, Lý Văn Thành có lẽ có mấy phần chân tình ? Hắn không phủ nhận hành vi của mình rất khốn nạn, nhưng Lý Văn Thành cũng không phải người tốt lành gì.
Sở Minh Viễn kéo Tiếu Thanh Sơn ra phía sau mình, Tiếu Thanh Sơn nguyên bản muốn gạt tay hắn ra, nhưng nguyên thân lưu lại một chút tình cảm làm cho cậu phản ứng chậm một bước. Sở Minh Viễn nói với Lý Văn Thành: "Mọi chuyện trên sân bóng giải quyết rồi sao?"
Lý Văn Thành trào phúng nói: "Tôi cho là những chuyện này, hẳn ngài nên giành làm chứ."
Đôi môi Sở Minh Viễn mở ra liền khép lại, cuối cùng vẫn mỉm cười, tiêu chuẩn nhưng không tận lực, lbất luận người nào thấy cũng sẽ cảm thấy nụ cười như gió xuân ấm áp: "Cậu nói đúng. Tôi đây liền đi xử lý."
Hắn quay đầu đi, trong cặp mắt trong suốt hiếm thấy chen lẫn một chút tình cảm: "Em trở về lớp 20 sao?"
Lý Văn Thành chắn đường: "Lớp trưởng Sở vội như vậy, hay là tôi đưa cậu ấy trở về cho."
Sở Minh Viễn cau mày: "Cậu có chút thời gian vẫn là quản đội bóng của mình nhiều chút, tránh lúc thi đấu ở ngoài trường gây ra chuyện cười!"
Lý Văn Thành có một ít kinh ngạc, Sở Minh Viễn luôn luôn dùng hình tượng lớp trưởng hiểu ý gặp người, chưa từng nói qua lời chói tai như thế. Hắn nhìn chằm chằm Sở Minh Viễn kéo tay Tiếu Thanh Sơn, một loại thú tính nguyên thủy ở đáy lòng xáo động.
Lý Văn Thành nói: "Sở Minh Viễn, mày bây giờ dùng thân phận gì đối mặt Cố Tô ? Lớp trưởng? Nhưng cậu ấy không còn liên quan đến lớp 1 nữa, cũng đừng quên là ai đẩy cậu ấy ra ngoài."
Sở Minh Viễn hô hấp cứng lại, trên mặt vẫn mỉm cười hoàn mỹ, tay càng tăng thêm khí lực. Cảm giác đau đớn từ trên tay truyền đến, Tiếu Thanh Sơn không vui "Này" một tiếng, giãy dụa khỏi ràng buộc của đối phương. Trên cổ tay bị nặn ra vết tích màu đỏ , sấn bên cạnh da thịt trắng như tuyết, hiện ra vô cùng đáng thương. Khóe mắt Tiếu Thanh Sơn thì lại toát ra một chút nước mắt --cậu xin thề biểu hiện yểu điệu này hoàn toàn là từ bộ thân thể này, bản thân cậu là một chân hán tử dù bị đao chọc vào lạnh xuyên tim cũng sẽ không rên một tiếng !
Sở Minh Viễn thấy Tiếu Thanh Sơn rơi nước mắt, nhất thời tắt tiếng, rũ mắt xuống: "Xin lỗi."
Hắn đến tột cùng là tại vì cái gì mà xin lỗi, e sợ chỉ có mình mới biết rõ ràng.
Trong mắt Lý Văn Thành mang theo ác ý trêu chọc: "Xem ra lớp trưởng Sở ngày hôm nay trạng thái không quá tốt, dù sao cả ngày tự cao tự đại, vai không chịu nổi rồi!"
Sở Minh Viễn liếc mắt nhìn Tiếu Thanh Sơn một cái, buông tay của cậu, lòng bàn tay trống rỗng, như là cái gì cũng không bắt được.
"Lý Văn Thành, cậu ít trêu chọc Cố Tô đi."
Lý Văn Thành nhún vai một cái, cảm thấy ngày hôm nay thực sự là mặt trời mọc lên từ phía tây , Sở Minh Viễn không chỉ trào phúng, còn uy hiếp nữa.
Hắn nhếch môi nở nụ cười: "Nếu tao nói không thì sao?"
Hắn vòng qua Sở Minh Viễn, chậm rãi đi tới bên cạnh Tiếu Thanh Sơn , đưa tay khoát lên trên bả vai của cậu, mập mờ nói: "Tôi lần trước có nói, bây giờ vẫn giữ lời -- ngao!"Lý Văn Thành bưng cằm, cả người như bị ném xuống nồi nước nóng, nhảy nhót không ngừng.
Tiếu Thanh Sơn hoạt động cổ tay, hờ hững nói: "Cậu nói cái gì?"
Lý Văn Thành lập tức làm tư thế đầu hàng: "Tôi không nói gì cả!"
Sắc mặt Sở Minh Viễn âm trầm lại, khăng khăng muốn biết: "Nói gì?"-- đại gia, xin ngài thương xót, bỏ qua cho tôi đi!
Lý Văn Thành yên lặng tránh xa Tiếu Thanh Sơn: "Chính là nói lời đó đó."
Sở Minh Viễn nắm chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu, mới đè nén được lửa giận trong trái tim: "Lý Văn Thành, cậu đừng làm lỡ Cố Tô."
Lý Văn Thành liếm liếm môi khô khốc: " 'Làm lỡ', ha ha, Sở lớp trưởng không hổ là số một của lớp, dùng từ rất có trình độ -- tao có thể coi như là lời tổng kết của mày với quá khứ không?"
Hai người đều là nhân vật nổi tiếng trong trường học, giờ khắc này giương cung bạt kiếm, không ít bạn học đều quăng tới ánh mắt tò mò.
Đồng dạng là trước mặt mọi người đánh nhau ẩu đả, đối với nhóc khốn Lý Văn Thành thường thường gây sự mà nói, bất quá là thêm một chiến tích nữa, nhưng nếu là Sở Minh Viễn , vậy thì quan hệ đến một loạt bình thưởng đánh giá xét du học.
Tiếu Thanh Sơn đang chuẩn bị lấy giết chóc ngăn giết chóc, đánh bọn họ mỗi người một cái , bỗng chốc trên mặt dán lên một lon nước ngọt lạnh lẽo, hơi thở quen thuộc từ phía sau lưng bao phủ lấy cậu.
"Mua chai nước thôi mà, ca đánh xong trận luôn rồi."
Diệp Dịch đưa nước ngọt cho Tiếu Thanh Sơn, vẫy tay với hai người đang treo sắc mặt không vui : "Sở Minh Viễn Lý Văn Thành chào buổi chiều , nghe nói lớp các người đánh nhau hả?"
Lý Văn Thành vừa nhìn thấy Diệp Dịch hai chân liền nhũn ra, quanh thân khí thế không còn sót lại chút gì: "Ha ha ha Diệp ca, đánh bóng như thế nào?"
Diệp Dịch cũng không khiêm tốn: "Có tôi ở đây, đương nhiên là hoàn toàn thắng lợi."
Lý Văn Thành thổi phồng: "Ôi đương nhiên, Diệp ca là ai chứ, Jordan tái thế!"
Diệp Dịch: "... Jordan chưa chết."
Lý Văn Thành: "..."
" Nói sai, nói sai."
Diệp Dịch hỏi Tiếu Thanh Sơn: "Sao cậu lại chạy đến bên này?"
Tiếu Thanh Sơn: "Đi nhầm lớp."
Diệp Dịch nở nụ cười, cái trán cơ hồ dính sát cậu: "Cậu còn có thuộc tính mù đường à?"
Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra Tiếu Thanh Sơn ở trong đám người mờ mịt luống cuống, nhưng khuôn mặt vẫn cứng ngắc, như một bé mèo rơi vào mơ hồ .
"Quá nhiều người mà thôi." Tiếu Thanh Sơn có chút không phục.
Diệp Dịch đắc ý nói: "Là vậy à, đám người tấp nập, tôi liếc mắt một cái đã tìm được cậu."
Nhưng cậu lại cùng bạn trai cũ (hư hư thực thực), và người theo đuổi (xác định) ở bên nhau!
Diệp Dịch nắn vuốt ngón tay có chút mồ hôi, đột nhiên hơi nôn nóng. Hắn ngước mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói với hai người kia: "Các cậu còn có việc gì không, không có chuyện gì thì tôi dẫn bạn cùng bàn về?"
Lý Văn Thành không nghi ngờ chút nào nếu mình nói "Có việc" sẽ bị Diệp ca đè xuống đất ma sát: "Không không không, ngài xin cứ tự nhiên."
Sở Minh Viễn trầm mặc một lát, Tiếu Thanh Sơn và Diệp Dịch thân mật hỗ động đâm đến tâm hắn đau, nhưng hắn cũng biết cứ dây dưa như vậy tiếp sẽ gây bất lợi cho mình, chỉ có thể nói: "Các cậu đi đi."
Diệp Dịch xoay Tiếu Thanh Sơn, tùy ý phất phất tay, xem như cáo biệt. Sở Minh Viễn trong lúc hoảng hốt nhớ tới trước đây không lâu lúc chạng vạng, ở trên đường không có người, Tiếu Thanh Sơn(?) đỏ mặt, đem mặt dựa vào trên bả vai của hắn. Chỉ dựa nháy mắt ngắn ngủi, liền ngượng ngùng dời đầu, trên sợi tóc còn lưu nước gội đầu nhẹ nhàng khoan khoái rất nhanh liền tiêu tán.
(?)Tui nghĩ phải là Cố Tô chứ.
**
Trên sân thể thao quá nhiều người, biết bạn cùng bàn không thích chen chúc, Diệp Dịch dẫn theo mèo nhỏ Tiếu Thanh Sơn xuyên qua một hàng cây mây, tháo chạy vào ngọn núi phía sau trường học.
Hắn cầm chai nước khoáng của Tiếu Thanh Sơn, phát hiện nắp đã bị mở . Tiếu Thanh Sơn nói: "Kia là của tôi."
Diệp Dịch: "Vậy của tôi đâu?"
"... Bị Lý Văn Thành uống."
Diệp Dịch mắng một câu: "Mẹ kiếp, vừa nãy nên đánh hắn một trận."
Nói xong, miệng nhắm ngay miệng chai nước khoáng uống ùng ục ùng ục .... Ôi chao? Thật giống như không thiệt thòi lắm? Diệp Dịch hậu tri hậu giác. Cách bình nước trong suốt, mặt Tiếu Thanh Sơn có chút mơ hồ, nhưng Diệp Dịch vẫn có thể chuẩn xác miêu tả ra khóe mắt đuôi lông mày tiêu sái của cậu. Cậu bây giờ, đôi mắt hẳn không nhìn bên này, đôi môi mân trụ, như là miệng mèo, có một loại đáng yêu khác.
Diệp Dịch không biết ngày hôm nay nói bao nhiêu câu đáng yêu, hắn ở trên weibo nhìn thấy, thời điểm một người rơi vào bể tình, với người mình thích chỉ còn dư lại một từ"Đáng yêu" để hình dung .Nhưng Tiếu Thanh Sơn, chính là rất đáng yêu đó.
Đáng yêu đến mức có hai người muốn cướp cậu đi.
Chậc.
Diệp Dịch làm bộ lơ đãng hỏi: "Sở Minh Viễn tìm cậu nói gì vậy?"
Tiếu Thanh Sơn trả lời: "Hỏi tôi tại sao tới lớp một."
"Không còn nữa?"Tiếu Thanh Sơn liếc mắt nhìn hắn, cảm xúc của thiếu niên đều biểu hiện ở trên mặt, tự nghĩ mình nguỵ trang không kẽ hở.
"Không còn. Chỉ là chào hỏi bình thường với bạn học cũ thôi."
Diệp Dịch rầu rĩ "Ồ" một tiếng, dẫm nát cái chai , ném vào trong thùng rác. Dựa vào loại bầu không khí kia, khùng mới tin là chào hỏi bình thường, tôi thấy là bạn trai cũ cầu hợp lại thì có .
Diệp Dịch để tay lên ngực tự hỏi, tuyệt không cái nhìn phiến diện với Sở Minh Viễn, nhưng hắn nghĩ như thế nào, cũng cảm thấy cái mặt cười kia không xứng với bạn cùng bàn của mình. Có sắc có tiền cái mông còn ngẩng đầu, bạn cùng bàn nhà hắn ngoại trừ thành tích kém một chút, mọi thức khác quả thực rất hoàn mỹ được không. Sở Minh Viễn đến cùng có chỗ nào tốt, bàn về tướng mạo gia cảnh, hắn Diệp Dịch cũng không kém, bàn thành tích à...Diệp Dịch khinh thường hừ một tiếng, Tiếu Thanh Sơn nghi hoặc nhìn về phía hắn.
Diệp Dịch lộ ra một nụ cười vô hại thuần lương: "Chờ, ca trở về lấy cho cậu vị trí thứ nhất."
Tiếu Thanh Sơn cho là hắn đang nói bóng rổ, gật gật đầu: "Ngày hôm nay điểm số bao nhiêu ?"
Diệp Dịch tuôn ra một con số kinh người, đuôi cũng sắp ngẩng đến bầu trời.
"Lớp chúng ta có thể đạt được thành tích như vậy, thiếu không được sự hỗ trợ từ đội viên ưu tú."
Hắn chẳng biết xấu hổ nói bổ sung, "Tỷ như tôi."
"Ồ?"
Tiếu Thanh Sơn ý vị thâm trường theo dõi hắn, mặt già của Diệp Dịch đỏ ửng, chột dạ nói: "Cậu làm gì..." Dùng loại ánh mắt kỳ quái này nhìn tôi!
Tiếu Thanh Sơn: "Chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của đội viên ưu tú."
Diệp Dịch cắn răng, đem đầu càng gần, cơ hồ muốn kề mặt với Tiếu Thanh Sơn : "Đến! Mời hoàng thượng ngài xem xét!"
Chạng vạng, gió hơi lạnh xuyên qua từng ngọn lá, mang không đi nhiệt ý trên mặt thiếu niên. Hai đóa hoa không biết tên hơi lay động, cùng dựa vào nhau. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt mỉm cười của đối phương, mỗi một cọng lông mi hắn đều có thể thấy rõ. Tim mỗi một lần nhảy lên, giống như là vì cậu mà sinh. Hắn say mê, chậm rãi cúi đầu, hơi thở tương giao, sắp dán lên đôi môi ẩm nước. Một ánh sáng trắng chói mắt xẹt qua, không mục đích chiếu lung tung trong rừng.
Phó hiệu trưởng Trương gào thét: "Ai ở đó? !"
Diệp Dịch mới kéo Tiếu Thanh Sơn về phía sau, liền nghe ở rất xa có tiếng rít gào của một cô gái, sau đó là âm thanh đẩy cành cây chạy trốn.
"Tốt lắm! Lại để cho tôi bắt lấy một đôi! Đừng chạy, các trò ở lớp nào !"
Phó hiệu trưởng Trương tuy rằng có bụng bia, nhưng động tác nhanh nhen, nhanh và gọn leo lên núi nhỏ, đuôi theo đôi tình nhân nhỏ, "Tôi xem còn ai dám yêu sớm nữa!"
Diệp Dịch thở phào nhẹ nhõm, hắn và Tiếu Thanh Sơn trốn trong một góc nhỏ hẹp không đáng chú ý , mới không bị phát hiện. Cũng không phải sợ cái gì yêu sớm hay không yêu sớm, chỉ là bị phó hiệu trưởng Trương đuổi lấy, sẽ gặp chuyện phiền toái.
Sau khi thân ảnh Phó hiệu trưởng hoàn toàn biến mất , Diệp Dịch mới phát hiện hắn đang ôm Tiếu Thanh Sơn từ phía sau, khiến cho tấm lưng mỏng manh của đối phương dán vào lồng ngực mình, bờ mông cùng với cái eo mịn màng cũng đang kề sát hắn. Huyết dịch róc rách từ tim chảy ra, đầu óc của hắn như là CPU bị quá tải đình chỉ suy nghĩ. Hắn nên buông tay sao? Thế nhưng hắn không muốn thả.
Lúc này, tay Tiếu Thanh Sơn ấm áp bao trùm lên hắn, da thịt nhẵn nhụi mò lấy tâm hắn làm hắn ngứa ngáy khó nhịn.
Tiếu Thanh Sơn nhẹ giọng nói: "Nhịp tim của cậu thật nhanh."-- cậu có thể nghe thấy nhịp tim đập của tôi.
Nhận thức này, làm Diệp Dịch hiếm thấy có chút xấu hổ. Chất thải màu vàng trong đầu bị thiêu đến không còn sót lại một chút cặn, đáy lòng có vài thứ sắp sửa từ dưới đất chui lên.
Hắn muốn hỏi: Giờ khắc này nhịp tim của em, giống như tôi sao?
(Edit em-tôi thấy ngầu quớ~~~)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com