Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Khoảng Cách Vô Hình Chương 22

Chương 22:

Không đủ dũng khí để tiếp tục nghe Lam Úc và viện trưởng nói chuyện, cô hít sâu một hơi đi ra cửa, trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, cuối cùng nhịn không được nữa, nước mắt rơi như mưa.

*****

Gió nhẹ nhàng thổi phất qua gò má, ánh mặt trời chiếu sáng lướt qua làn da phấn hồng của cô. 

Mái tóc dài xốc xếch bay bay trong gió, Dụ Thoại Mỹ  không ngừng lấy tay gạt tóc qua một bên, thân thể dựa vào ban công, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn còn in dấu tay đặc biệt rõ ràng.

“Cô mới vừa đi thăm Thiên Nhu?” Lam Úc ổn định lại tâm trạng, cẩn thận hỏi.

Dụ Thoại Mỹ  gật gật đầu.

“Thoại Mỹ  em có thể nói cho tôi biết thế nào em lại chọc tới người của Kim Gia  hay không? Bên trong nhất định có chuyện gì đó em không thể nói cho tôi biết, có đúng hay không?” Anh cau mày, không nhịn được, hỏi.

Đầu óc của Dụ Thoại Mỹ  hỗn loạn, đôi môi anh đào hơi hé mở, cô chỉ nói một câu đã khiến cho Lam Úc vô cùng kinh ngạc.

“Nếu như chúng tôi không được cung cấp giác mạc, vậy dùng của tôi, có được hay không?”

Lam Úc cả kinh, một giây sau mới hiểu ý của cô, cả người bị chấn động đứng nguyên tại chỗ: “Thoại Mỹ , em đang nói cái gì?!”

Cô xoay mặt đi, trong con ngươi trong suốt rõ ràng lộ rabi thương đau đớn, nhưng vẫn trong vắt như nước, nghiêm túc đến mức khiến người ta không đành lòng tổn thương: “Tôi nói, nếu như không có bệnh viện nào chịu cung cấp giác mạc cho chúng tôi, như vậy có thể lấy của tôi hay không? Chúng tôi là chị em, nhất định có thể tương thích, một con mắt mà thôi, tôi cho được.”

Lam Úc nhìn cô, chỉ cảm thấy trong lòng đau dữ dội, thương tâm trào dâng trong lòng.

“Thoại Mỹ , em đừng như vậy có được không? Em chỉ mới hai mươi hai tuổi, mất đi một con mắt đối với em mà nói có ý nghĩa như thế nào em biết không? !”

Dụ Thoại Mỹ  ngơ ngác nhìn anh, cái nhìn mờ mịt khiến người ta đau lòng.

“Không có gì, một con mắt mà thôi, nếu so với cả hai con mắt đều không nhìn thấy đã là rất tốt rồi, tôi 22 tuổi, nhưng Thiên Nhu chỉ mới 17 tuổi, em ấy so ra còn trẻ hơn tôi, cần phải được sống tốt hơn tôi.” Giọng cô khàn khàn, thanh âm mơ hồ. 

Lam Úc nhíu mày, nhẹ nhàng xoay bả vai cô về phía mình, giọng nói trầm thấp mà quyết liệt:

“Thoại Mỹ  đó cũng không phải là biện pháp giải quyết triệt để, chẳng lẽ em vẫn chưa rõ sao? Nếu như người đàn ông kia cố ý nhắm vào em, vậy thì, dù em có nghĩ ra biện pháp gì cũng đều vô dụng! Đừng nói là em cho Thiên Nhu một con mắt, coi như em cho em ấy hết hai con mắt, người đàn ông kia cũng sẽ có biện pháp làm cho em ấy không xuống bàn phẫu thuật được! Ngay cả điều này mà em cũng không hiểu hay sao!”

Dụ Thoại Mỹ  xoay mặt đi, để cho bi thương càng quét lòng mìhh, cô đưa tay che trán, cố kiềm chế nước mắt.

Nhưng mà, lại nhịn không được, nước mắt vẫn rơi xuống.

“Thoại Mỹ … Thoại Mỹ ” Lam Úc luống cuống, vội vàng thấp giọng gọi cô: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi là tôi sai rồi, tôi không nên nói với em những chuyện này..… Thoại Mỹ , đừng khóc!”

Cô lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thoát khỏi tay Lam Úc, cố đè nén nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Không có sao..…”

“Bác sĩ Lam, anh không cần phải để ý đến tôi, chút nữa tôi sẽ tốt lên thôi.” Cô biết, mình nhất thời nhịn không được nên mới khóc, đã khóc xong rồi, mọi chuyện vẫn còn đó, cô phải ưỡn thẳng lưng đối mặt với tất cả.

Gió mát thổi qua, tay cô nắm chặt lan can, không biết nên làm sao bây giờ, ngay lúc cùng đường bí lối như thế này, cô vẫn nhịn không được mà nhớ tới Trình Dĩ Sênh.

Đã từng yêu cô như vậy, tại sao vào thời điểm này, lại không ở bên cạnh cô?

Không người nào có thể giúp cô, cô chỉ có thể tự mình chống chọi! Lam Úc vẫn còn ở bên cạnh, anh đang ôn tồn nói gì đó, cô lại không nghe được gì, chậm rãi ôm chặt bờ vai gầy gò của mình, cảm giác cả ngườibị cái lạnh thấu xương bao quanh! 

*****

Đêm khuya trong biệt thự, những bóng đèn thủy tinh treo trên trần thật xa hoa lóng lánh.

Kim Tử Long  đột nhiên rót một ly rượu vang đỏ, ánh mắt tàn ngoan độc tàn ác, giống như một cái hố sâu thăm thẳm.

Vừa mới tắm rửa qua, giọt nước trong suốt nhỏ từ tóc trước trán xuống, rơi trên áo choàng tắm trắng noãn, phần áo trước ngực hơi rộng mở, lồng ngực cường tráng tản ra mị hoặc vô hạn, đặc biệt có hương vị của người đàn ông thành thục, kiêu căng mà càn rỡ.

Cửa phòng tắm lặng lẽ mở ra.

Một bóng dáng khiêu gợi đi ra, đôi mắt sùng bái nhìn người đàn ông ngồi trên sofa bằng da, đè nén tâm tư cuồng loạn, lả lướt đi tới, để lộ thân thể tuyết trắng hết sức quyến rũ.

“Long  thiếu, sao không đợi người ta cùng uống rượu?” Cô gái dịu dàng nói xong, chậm rãi ngồi xổm xuống, quấn ở trên đầu gối anh.

Một tiếng gọi khẽ, cuối cùng đã làm cho Kim Tử Long  hoàn hồn.

Sắc mặt anh lạnh lẽo đáng sợ, nhìn ra được cơn giận vẫn chưa tiêu tan, cả người tản ra hơi thở khát máu nguy hiểm. Thân thể của cô gái kia quấn lên đùi anh, Kim Tử Long  nhăn mày lại, lạnh lùng đặt ly rượu xuống, ánh mắt lạnh như băng quét qua khuôn mặt của cô gái.

Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, mị hoặc trêu chọc lòng người, đủ để cho tất cả đàn ông đều vì cô mà mê say điên đảo.

Nhưng vì cái gì, trong đầu anh đều là bóng dáng của Dụ Thoại Mỹ  đáng chết kia?! 

..... Suốt cả một đêm, ánh mắt quật cường rơi lệ của cô cứ lởn vởn trong đầu anh không cách nào đuổi đi được, anh không biết mình làm như vậy có quá đáng hay không, chỉ biết là gần đây, cuộc sống của mình đã bị cô làm cho rối loạn! Lời anh nói, chuyện anh làm, hết thảy đã bắt đầu không kiềm chế được nữa, căn bản là đã vượt ra khỏi quỹ đạo, loại trạng thái này, thật hỏng bét!

“Tên là gì?” Thanh âm của anh lạnh lùng, không kiên nhẫn hỏi.

Cô gái ngẩn ra, cánh tay trắng noãn mềm mại quấn quanh đầu gối của anh, mị hoặc mềm nhẹ nói: “Thoại Ngưng, Lưu Thoại Ngưng.”

Trong tên của cô cũng có chữ “Thoại”.

Sắc mặt của Kim Tử Long  trầm lạnh, ngón tay thon dài bắt đầu chậm rãi dùng sức, thế nhưng anh lại nghĩ tới Dụ Thoại Mỹ , nhớ tới bộ dáng bướng bỉnh rơi lệ của cô, đôi môi anh đào run rẩy vì tức giận, còn có mỗi lần bị anh mạnh mẽ ôm vào trong ngực thì thân hình xinh đẹp kia đều liều mạng giùng giằng! Chỉ cần bỏ đi tính tình ngang bướng, Dụ Thoại Mỹ , quả thật có thể khiến cho đàn ông trong nháy mắt vì cô mà mất khống chế.

“Cởi quần áo!”

Kim Tử Long  đột nhiên nhíu mày gầm nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.

Cô gái liền giật mình, tim đang đập thong thả mà giờ đã bắt đầu kịch liệt, tự nhiên nảy sinh cảm giác mừng như điên, cô vốn là người mẫu hạng nhất trong nước, đã sớm mơ tưởng tiếp cận nhà họ Kim  là hào môn thế gia đầy quyền lực để leo lên cành cao trở thành ngôi sao quốc tế, lần này có cơ hội qua đêm cùng Kim Tử Long , trời mới biết cô có bao nhiêu kích động, đè xuống vẻ mặt khẩn trương đỏ rần, cô lả lướt đứng dậy, đưa tay mở khăn tắm trên người mình ra. 

Thân thể trắng như tuyết, không hề che giấubại lộ ở trước mặt anh.

Lâu rồi không có chạm vào phụ nữ, giờ phút này, Kim Tử Long  rốt cuộc cũng có một chút cảm giác, đôi mắt kiêu căng nheo lại, lẳng lặng thưởng thức cô. 

“Long  thiếu có hài lòng không?” Cô gái cười yếu ớt, điên đảo chúng sinh.

“Chính mình bò lên, không cần tôi phải dạy cho cô chứ!”

Cô gái càng thêm mừng rỡ, sử dụng tất cả kỹ xảo quyến rũ ra, cô cúi người xuống, hai tay quấn quanh thắt lưng vững chắc tinh tráng của người đàn ông trên sô pha, uốn éo như một con rắn, vặn vẹo uốn lượn, đôi môi đỏ mọng liếm một chút râu ria của anh, rồi từ từ hôn lên môi anh.

Kim Tử Long  chỉ muốn phát tiết, tùy tiện là ai, tùy tiện tìm một cô gái, chỉ cần có thể giúp anh dẹp sạch sẽ đống hỗn loạn trong đầu!

Lười biếng dựa ở trên ghế sofa, đôi mắt lạnh lẽo mơ hồ, cánh tay không chút dịu dàng nắm chặt cô gái, để cho cô thuận thế hôn lên môi anh, thức ăn ngon đã dâng đến tận miệng, anh không có lý do cự tuyệt, chỉ là vừa chạm vào khoang miệng trơn trợt của cô gái kia, thân thể của anh liền cứng lại.....

Chết tiệt, đây là cảm giác gì!

“Ách..…” Kim Tử Long  nhíu mày, đột nhiên hung hăng kéo cô gái lại gần! Đôi mắt lạnh lẽo gắt gao nhìn chằm chằm cô!

“Long  thiếu….. Long  thiếu, anh..…” Cô gái mê say chìm trong sức quyến rũ của anh, càng dán sát hơn, chủ động hôn anh: “Người ta thật là muốn…..”

Sắc mặt của Kim Tử Long  càng lúc càng đen, anh quả thực là không bình thường rồi, cô gái trần truồng quấn ở trên người anh như vậy mà nửa điểm dục vọng anh cũng không có, đơn giản là anh hiện tại muốn chạm chính là người con gái kia, muốn giam cầm cô vào trong ngực mình, hung hăng thuần phục chính là người con gái kia chứ không phải là cô gái trước mặt này!

“Chết tiệt..… Cút đi!” Anh quả quyết lạnh lùng quát to, chế trụ thắt lưng cô gái kéo thân thể cô khỏi người mình, bóng dáng cao ngất đột nhiên đứng lên đi thẳng về phía phòng, vẻ mặt vô cùng tức giận.

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com