Chương 6 : Bữa tối
Tối hôm đó là dạ tiệc, chúc mừng các anh hùng vì đã đồng ý góp công góp sức để giúp vương quốc. Tất nhiên, tất cả sẽ đi rồi, còn tôi thì sao ? Hẵn là nhiều bạn đang nghĩ tôi sẽ làm gì tối nay à !! Phá ? Không, trẻ con lắm, chuyện tôi làm tối nay là không làm gì cả. Đúng vậy, tôi không làm gì cả, chỉ lẳng lặng vào ăn thôi, rồi sẽ có thời cơ để lật bài tẩy bà hoàng hậu kia.
Mà, nói đi cũng phải nói lại, trời chiều ở đây khá đẹp đấy chứ, thôi thì dạo mát đi, tất nhiên là ở nơi vắng rồi. Nếu ai thấy được tôi mà báo công chúa thì vỡ kế hoạch mất. Mà trong cung điện ít nơi vắng lắm ha, thế nên tôi đành bay ra gần cổng cung điện. Ở đó cao, mát và dễ chịu.
Viuuu....viuuu... (tiếng gió :) )
Chà, phải nói sao ta, rất dễ chịu, làm dịu tâm hồn con người, mặc dù tôi chưa xác định được chủng tộc của mình ha. Đứng trên thành, cảm nhận không khí nơi đây, đúng là ai mà xây cái cổng cung điện này thật là thiên tài.
-này, cậu không phải là Rito sao ?? (???)
Giật mình quay lại, tôi thấy Tokiho đứng ngay kế bên mình từ lúc nào rồi. Đúng là bất cẩn thật, lần sau chắc phải mang thêm mặt nạ theo, không lại kéo theo phiền phức nữa
-ơ...ơ, khôn...g không phải, cô nhầm người rồi .... (Rito)
Nhưng Tokiho cô ấy, không những lãng tránh mà còn sáp vào
-đừng nói dối nữa, là cậu chứ ai. Tóc bạch kim này, cách nói chuyện nữa vời này, cách đi đứng này, không phải cậu chứ ai (Tokiho)
Đúng là chạy trời không khỏi nắng mà, đành nhận vậy
-haha, cậu nhận ra tớ rồi (Rito) *gãi đầu*
-cậu cũng bị đưa tới thế giới này sao ? (Tokiho)
-à ừ, do 1 vài hành động ngu ngốc của mình, nhưng chắc do mình hên hay gì gì đấy nên được vào đây (Rito) (ờ, do mầy hên thật mà -Tác )
Tôi và Tokiho nói chuyện với nhau được 1 lúc khá lâu. Thật sự rất vui, rất hạnh phúc khi được tâm sự với người mình từng thích như thế này. Tôi hỏi sao cô ấy ở đây thì cô ấy giải thích rằng cô ấy hay lên đây vào mỗi chiều để ngắm mặt trời lặn, vì nó trong rất đẹp. Mà đúng là rất đẹp, hoàng hôn ở đây nó khác với Trái Đất 1 trời 1 vực. Nó lung linh, huyền ảo với màu cam đỏ trộn với máu trắng của những đám mây. Những con chim (*éo biết phải chim không) đang bay về phía mặt trời ấy, kết hợp tất cả tạo nên buổi chiều thanh tịnh và đẹp đẽ như tranh vẽ. Tôi hỏi Tokiho về việc tôi bị ám sát trong hoàng cung thì cô ta không biết nhưng sắt thái mà cô ta biểu lộ ra thì khỏi phải bàn. 1 sát khí của 1 người đang phẫn nộ. Tôi bảo cô bình tĩnh, kể tất cả chuyện cho cô ta thì cô ta hiểu ra à bắt đầu theo kế hoạch của tôi. Mà tôi cũng không cần đọc suy nghĩ của cô làm gì, tôi không thích mò mẫn vào chuyện riêng của người khác.
-thế tối nay cậu sẽ làm thế à (Tokiho)
-ừ nhờ cậu (Rito)
-chuyện thừa, mà nếu làm tốt.....thì cậu hãy..... thuơ...gggg....(Tokiho)
-hả ? Hãy sao cơ ? (Rito)
-aaaaa, không không có gì đâu (Tokiho) *đỏ mặt, quay đi*
Ơ, sao thế nhở ? Nói thì nói hết đi chứ ? Đúng con gái khó hiểu (mầy có IQ vô cực đó, lấy mà sài - Tác)
Mà thôi kệ, sắp tới giờ rồi, tôi bảo Tokiho đi chuẩn bị đi, còn tôi thì .... nằm chờ :P
==========
Pov Tokiho
Đúng là đồ ngốc, nói như thế mà khong chịu hiểu (đã nói gì đâu mà hiểu - Tác)
Con gái người ta sợ ngại, không muốn nói rồi mà
Mà cậu ta kêu mình chuẩn bị bằng cách là mở cửa diện kiến thôi à ? Chậc, chả biết cậu ta định làm gì nữa. À mình còn nhiệm vụ khác nữa, quên mất.
========
Pov Main
Dạ hội đúng là khó cưỡng lại được với hơn 100 món ăn, 101 thức uống khác nhau. Rất nhiều người tới từ nhiều nơi trong vương quốc, tất nhiên, Anh hùng là nhận vật 9 không thể thiếu rồi.
Tôi tạo cho mình 1 bộ vest trắng có duôi dài, 1 áo sơ mi trắng đèn cavat đen cộng quần tây đen, tất nhiên không thể thiếu mặt nạ rồi
(minh hoạ)
Tôi bước vào dạ hội 1 cách bình thường nhất có thể, những vẫn đéo thể tin được vẫn có vài con mắt đổ vào tôi, mà hầu như toàn con gái với mấy bà cô. Chắc do tóc tôi nổi bật quá. Mà giải thích luôn là tóc tôi là tóc Bạch Kim tự nhiên, từ lúc đẻ ra là có rồi, mà không phải chỉ tôi mà bên gia đình của Cha tôi, ai cũng có cả, tất cả điều mang 1 màu đặt trưng. Hẵn là vậy rồi, và tôi vào đây chỉ với 1 mục đích duy nhất là ăn chực . Chiều giờ có ăn gì đâu, ngủ không cũng bị ám sát nữa, từ ăn hôn tới ăn dao. (Mầy nói như mầy bị hại đấy -Tác)
-chào mừng các vị đã tới đây trong buổi dạ hội của ta, ta vô cùng vui mừng. Buổi dạ hội hôm nay được làm nhằm tôn vinh các vị anh hùng đã lao tâm tổn sức để giúp đất nước chúng ta phồn vinh hơn. Nên dạ tiệc hôm nay sẽ được tổ chức trong 2 ngày 3 đêm, các vị cứ thoải mái nhé (Vua)
Sau lời phát biểu hùng hồn đó của Arthur, ai ai cũng vui vẻ đón nhận bầu không khí này. Chỉ tôi vẫn đang ăn sml ở ngoài kia.
-ăn lầm ăn lốn thế không biết (ai đó)
-nhìn kìa, thật khiếm nhã (Some one else)
-anh kia đẹp trai mà ăn uống không ý tứ gì cả (@&^%^) (đừng để ya :P - Tác)
Bỏ ngoài tai hết thẩy, tôi vẫn cứ ăn, dù sao tối nay cũng quan trọng mà, nít cho no đã rồi tính. Mà cũng phải nói, Lyli đâu rồi ? Nãy giờ không để ý nhưng giờ nhìn lại thì thấy
Thằng Anh hùng sáng gặp và chào hỏi tôi đang ve vãn Lyli bên kia. Chắc doạ nó tí nhở ? Dù sao tôi cũng không thích ai gạ gẫm con gái mà mứt dị như thế
-[khởi tạo kỹ năng : Bá khí] (Max) (1 kỹ năng bị động cho phép kẻ sở hữu làm hoảng sợ mục tiêu được chọn. Chỉ có tác dụng khi mục tiêu đang có ý định làm hại bạn)
- Đã nhận được Kỹ năng : Bá khí
- Nhận danh hiệu <kẻ uy uyền nhất hành tinh>
Ăn no rồi, giờ thì đi nhở. Tôi qua đám đông 1 cách âm thầm và lặng lẽ, tuy là nói vậy chứ tôi đi qua nhanh hơn bình thường khiến họ không nhận ra thôi, chắc cái Sp nó nhanh quá ha. Quay lại vấn đề, sau khi tới nơi, tất nhiên như mọi khi, tôi nghe ngóng trước, chứ không thôi lại lao vào rồi bị hố rồi sao. Với Long Hear tôi nghe tất cả những lời nói của họ. Nhưng có vẻ, công chua của chúng ta không thích tên anh hùng này lắm. Mặc dù hăn buông lời mời gọi, nhưng Lyli vẫn 1 mực từ chối. Bực bội, điên tiết, hắn thốt lên
-nàng không từ chối ta được đâu, ta là anh hùng mạnh nhất ở đây, nếu nàng không đồng thì ta sẽ gặp cha nành để nói chuyện, rồi nàng sẽ trở thành vợ ta. Hahahaha (Anh hùng 1)
-ngươiii ngươiiii (Lyli)
-bóooop bóoooop ...( tiếng vỗ tay, đừng nghĩ bậy)
-haha, đặt điều với cả vua cơ đấy, ngươi có vẻ gan to nhở (Rito) *vỗ tay*
Từ bên mạn phải của cánh cửa gần đó, tôi đi ra kèm tiếng vỗ tay kinh bỉ những lời mà tên anh hùng ấy phát ra.
-tất nhiên, ta là anh hùng mạnh nhất, mạnh hơn con ả Tokiho kia nữa, nên ta có quyền....(Anh hùng 1)
Không để hẳn nói hết, tôi Flash đứng trước mặt hắn, hắn giật mình định nhảy ra thì tay tôi đã bóp cổ hẳn và nâng lên như cầm 1 cái cốc nước vậy. Nhưng để tránh sự chú ý, tôi đã tạo 1 kết giới ảo để người ngoài nhìn vào chỉ đơn giản là thấy 3 người đang vui vẻ trò chuyện mà không biết thực hư bên trong như thế nào.
-oy oy, nói xấu người khác là không tốt đâu (Rito)
Hắn giãy giụa để thoát nhưng không được. Tôi giơ 1 ngón tay lên miệng để ám chỉ rằng điều đó là vô ích.
-công chúa, kẻ này làm phiền ngài à ? (Rito)
-không không, hãy thả hắn ra đi, hắn là anh hùng của đất nước này đó (Lyli)
Tôi thả hắn 1 cách bạo lực, nhưng Lyli có vẻ hài lòng với cách thả này, bằng chứng mà mặt cô nàng có vẻ bớt buồn đi.
-ngươi...ngươi dám đánh ta ? (Anh hùng 1)
-thế thì sao ? Liệu ngươi có đủ sức để đánh lại ta không, Anh Hùng ? Hay ta phải gọi là Shito nhở ? (Rito) *tháo mặt nạ kèm nụ cười nữa miệng*
-sao người biết t......Rito ? Mày ....mày làm gì ở đây ? (Shito)
-tao làm gì không quan trọng. Nhưng tao muốn nói 1 điều với mày : ĐỪNG CHẠM VÀO LYLI 1 LẦN NÀO NỮA, NÉU MÀY KHÔNG MUỐN CHẾT (Rito) [thật ra tôi không giết người đâu nên đừng lo ha]
Câu nói kèm tí Bá Khí của tôi đã khiến hắn sợ đ*i ra quần cmnl, không nói được câu nào. Quay lại thì tất nhiên, Lyli như người đào mỏ với được vàng vậy, ôm chầm lấy tôi, với nước mắt đầm đìa. Tôi tốn thêm 15p để giải thích cho cô nàng và thêm 15p nữa để nói về kế hoạch của tôi vào tối nay. Lyli không chịu làm theo nếu tôi không thưởng cho nàng cái gì đó nên tôi đành chấp nhận. Con gái.... hết nói
Và cuộc chơi : Bắt Đầu
End Chap
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com