Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 183 + Chương 184


Chương 183: Hoàn toàn do hiểu lầm

Nàng vừa nói, vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Lúc này mới thấy nàng mặc một bộ váy xanh lục hoa văn cỏ uốn, bước lên một bước, tà váy liền như sóng nước lăn tăn lay động. Nàng trực tiếp đi đến cạnh hắn, vòng quanh hắn, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Vệ Lương chỉ cảm thấy sởn da gà.

Khi đối phương đứng trước mặt, hắn không dám ngẩng đầu; khi đối phương ở sau lưng, sống lưng hắn cứng đờ như cây cột đá.

Kiếp trước Khương Tuyết Ninh quen biết Vệ Lương, hoàn toàn do hiểu lầm.

Lúc ấy Lâm Truy vương Thẩm Giới mới đăng cơ, hắn đưa nàng đi chơi khắp phố phường trong kinh thành, gặp một đám thương nhân mắt sâu mũi cao vượt biển đến đây, đang chào bán bên đường những thứ quả dáng vẻ kỳ lạ. Không ít người vây quanh, đến xem trò hay, nhưng người bỏ tiền ra mua chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nàng và Thẩm Giới cũng đứng vây xem cảnh náo nhiệt, không ngờ vào lúc sắp rời đi lại gặp một văn nhân không cao không cường tráng gắng sức chen vào đám người, đến trước mặt mấy thương nhân, nói bản thân không chỉ muốn mua những loại quả đó, mà còn muốn cả hạt giống của chúng.

Thế là một tràng quang quác xổ ra, giá tiền thì vẫn chưa định được. Văn nhân này tức đến nỗi đỏ cả mặt, lại như cố chấp với đám quả và hạt ấy, đứng giữa đường không chịu đi.

Cuối cùng vẫn là ánh mắt Trịnh Bảo sắc bén, nhớ ra người đó, nói khẽ bên tai Thẩm Giới: "Đây chẳng phải là Vệ thám hoa được ngài khâm điểm trong kì thi năm nay sao?"

Lúc này Thẩm Giới mới nghiêm túc đánh giá hắn. Khương Tuyết Ninh cũng không kìm được mà kinh ngạc. Thẩm Giới ngẫm nghĩ, bèn để Trịnh Bảo giải vây giúp vị Vệ thám hoa kì quặc này, trả tiền, tránh thu hút người khác đến bàn tán.

Khả năng nhớ mặt người của thiên tử Thẩm Giới cao quý có giới hạn, nhưng là một thám hoa cho dù Vệ Lương không nhớ Thẩm Giới trông như thế nào, thì cũng nhận ra Trịnh Bảo hôm đó đứng trên bậc thềm kim điện truyền thánh chỉ, vì thế lập tức tiến lên hành lễ.

Cũng may Thẩm Giới kịp thời ngăn lại, rồi khó hiểu hỏi hắn mua đống đồ vứt đi này làm cái gì.

Vệ Lương toát mồ hôi, chỉ nói mình có một số thú vui lặt vặt, thích nghiên cứu chuyện đất đai vườn tược, mong Thẩm Giới không trách cứ. Thẩm Giới nhìn chỗ quả hắn ôm trong lòng, lắc đầu.

Cũng không biết là cảm thấy vị thám hoa lang này không lo làm việc đàng hoàng hay là có ý gì khác, nhưng tóm lại vẫn không trách phạt, chỉ nói: "Có mấy thú tiêu khiển ngoài chính sự cũng không thể khiển trách được, mang về nghiên cứu đi, dù sao cũng là trẫm bỏ tiền ra, ngày sau thực sự nghiên cứu ra được thứ gì, nhớ mang vào cung hiếu kính là được. Trẫm tuy không giỏi thứ này, nhưng Hoàng hậu rất háu ăn, không chừng lại thích cho xem."

Khương Tuyết Ninh đứng sau lưng hắn, cảm thấy mất mặt, muốn phản bác, nhưng không nói ra được, chỉ đành nuốt nghẹn trong lòng. Vệ Lương như tránh được kiếp nạn, thở phào một hơi.

Sau đó Thẩm Giới cùng Khương Tuyết Ninh hồi cung, chuyện này cũng rơi vào quên lãng. Trong cung người đấu với người, quỷ liều với quỷ, chẳng mấy chốc nàng đã quên sạch. Nhưng không ngờ, giữa hè năm sau, khi nàng đang ở dưới hiên đại điện Khôn Ninh cung dạy chim sáo nói chuyện, thì thấy tổng quản phủ nội vụ đưa mấy tên thái giám dâng thứ gì đến.

Toàn là hoa quả có hình dáng kì lạ. Còn có loại toàn gai nhọn, giống như một ngôi sao băng lớn.

Hỏi ra mới biết, là của một vị biên tu trong Hàn Lâm viện tên Vệ Lương đặc biệt dâng lên, đã hỏi Hoàng đế, cho người mang đến cho nàng. Khương Tuyết Ninh hoàn toàn không nhớ ra chuyện khi ấy, thám giám phủ nội vụ vừa đi, liền nghiên cứu mấy thứ quả này một lúc lâu.

Có cái ngon, có cái không hiểu nổi.

Cuối cùng sự chú ý của tất của mọi người đều đặt lên loại quả toàn gai nhọn, nghe nói gọi là cái gì mà sầu riêng, phải bóc vỏ bên ngoài mới ăn được thịt bên trong, thế là bèn gọi một tiểu thái giám mang dao đến vất vả mở ra.

Kết quả...

Mùi vị ấy tưởng như hun hết thảy người trên kẻ dưới trong Khôn Ninh cung choáng váng, khiến Khương Tuyết Ninh không thể nào quên. Thứ này mà nói là ăn được ư?

Nàng giận tím mặt, vốn cho là tên họ Vệ này là người hiền lành, hóa ra còn quá đáng hơn đám thanh lưu lão thần phản đối nàng trong triều đình, đây rõ ràng là mượn cơ hội để sỉ nhục nàng. Thế là vào một ngày Hoàng đế ban yến tiệc ở ngự hoa viên, Khương Tuyết Ninh tìm cơ hội kéo Vệ Lương ra nói chuyện.

Vệ Lương dường như không phát giác ra tai họa sắp đến với mình, còn hỏi Khương Tuyết Ninh chỗ hoa quả đó ăn thế nào. Khương Tuyết Ninh suýt thì gọi người lôi hắn xuống chém đầu.

Nhưng dù sao cũng là thám hoa lang được Hoàng đế đích thân khâm điểm, không đến lượt nàng trắng trợn ra tay, vì thế chỉ giả cười nói rằng nàng rất thích đồ hắn dâng lên, nếu hắn đã có lòng với chuyện rau quả như thế, ở lại Hàn Lâm viện thực lãng phí, sao không cho làm quan phụ mẫu của bách tính, dạy bọn họ trồng trọt? Nàng còn có thể giúp hắn nói đôi lời với Hoàng đế.

Theo lý mà nói, hễ quan viên có đầu óc nào trong triều nghe thấy lời này, đều sẽ bị dọa đến mức chân run lập cập, toát mồ hôi lạnh. Vì bản thân lời nói này một là một loại uy hiếp rõ ràng.

Ở trong Hàn Lâm viện ấy thực là "trữ tướng", tương lai phần lớn có thể ở trong kinh làm quan. Còn chưa hết khổ đã bị phái ra các tỉnh làm quan, đó đều là quan bậc dưới khổ sai lăn lộn không được thuận lợi.

Nhưng không ngờ, sau khi Vệ Lương sững người, lại tràn ngập vui sướng, mặt mày như bừng sáng, liền đó trúc trắc khom người với khuôn mặt đỏ bừng đáp: "Vậy... vậy làm sao dám phiền nương nương chứ?"

Lúc này Khương Tuyết Ninh quả thực nhìn không hiểu phản ứng của hắn là cái kiểu gì. Nàng lại ngoài khen trong chê mà châm biếm mấy câu, nhưng không biết Vệ Lương thật sự hồ đồ hay giả hồ đồ, còn tưởng nàng khen hắn, càng cười rạng rỡ.

Cuối cùng Khương Tuyết Ninh chẳng hiểu ra sao, thấy hắn không hề cáu giận, nàng tức tối phất tay áo bỏ đi.

Đêm đó liền mách với Thẩm Giới. Nói Vệ Lương người này chẳng ra sao, toàn là xu nịnh nàng, không phải một vị quan tốt, dứt khoát phái đi tỉnh lẻ, để hắn tự kiểm điểm cho tốt, thích trồng trọt thì trồng cho thỏa thuê.

Thẩm Giới không tránh được khuyên giải, dỗ dành nàng, để nàng nguôi giận. Khi ấy Khương Tuyết Ninh tưởng Thẩm Giới vẫn thiên vị tên thám hoa đáng ghét này.

Kết quả ngày hôm sau liền nghe nói, lúc thượng triều Thẩm Giới xách Vệ Lương ra khỏi Hàn Lâm viện bằng một tờ lệnh điều đi, ném đến Cao Bưu làm huyện lệnh. Lần này Khương Tuyết Ninh vui vẻ rồi.

Thẩm Giới cũng không nói gì, tối đến cùng nhau dụng thiện cũng chỉ ngắm nàng cười, hỏi nàng như vậy có sảng khoái hay không. Cái đuôi của Khương Tuyết Ninh vẫy lên tận trời.

Nàng nghĩ, có vết xe đổ của Vệ Lương, đang yên đang lành một thám hoa chạy đi làm huyện lệnh, cuộc sống không biết thê thảm đến cỡ nào, có lẽ về sau không dám đụng chạm nàng nữa.

Nhưng... Mới chỉ qua một năm, khi Hộ bộ chỉnh lý việc thu thuế của các tỉnh, lại ngạc nhiên phát hiện: huyện Cao Bưu giao thuế ruộng nộp lương thực lại tăng gấp đôi so với năm ngoái.

Lần đầu tiên, Khương Tuyết Ninh bắt đầu nghi ngờ ông trời cố ý chơi nàng.

Toàn triều văn võ đều chấn kinh bởi tình huống của huyện Cao Bưu, có người hoài nghi hắn thu thêm thuế ruộng của bách tính, có người hoài nghi trong này có điều không thể để người khác biết, Thẩm Giới tất nhiên cũng vô cùng kinh ngạc, phái người xuống điều tra.

Kết quả điều tra được đã vả mặt tất cả mọi người.

Con người hoàn toàn là nhờ bản lĩnh, huyện Cao Bưu từ khi trồng trọt theo huyện lão gia Vệ Lương, mỗi mẫu ruộng trồng được hai mẫu lúa, là lương thực của gia đình được nhân đôi, vì thế mới nộp cho triều đình nhiều lương thực hơn.

Khỏi phải nói, Vệ Lương được gấp rút triệu về kinh. Nếu sản lượng thóc lúa cao như huyện Cao Bưu được lan tỏa rộng rãi, thì triều Đại Càn há chẳng phải không còn cảnh mất mùa đói kém?

Mấy ngày đó Khương Tuyết Ninh ưu sầu cực độ.

Nghĩ đến tên Vệ Lương này đắc thế, với nàng mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì, đang suy nghĩ làm sao để trị được người này, thì thái giám phủ nội vụ hùng hục khiêng gì đó từ bên ngoài vào. Đó là ba giỏ đầy ắp trứng vịt muối Cao Bưu thượng hạng.

Thái giám nói, là Cao Bưu huyện lệnh Vệ Lương lần này lên kinh đặc biệt nhờ người hiếu kính nàng, chỉ dùng để cảm tạ ân nghĩa năm đó nương nương tiến cử. Khương Tuyết Ninh hoàn toàn ngơ ngác, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là mỉa mai hay trào phúng.

Nhưng tóm lại Vệ Lương hình như không hề phát hiện ra sự tức giận cùng hổ thẹn và ác ý của nàng, hoàn toàn khắc ghi "ân tình" của nàng vào trong lòng. Vì thế sau khi nhảy ba bậc đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở Hộ bộ, gặp ai liền nói hoàng hậu nương nương là người tốt hiếm gặp, người khác thực sự hiểu lầm nàng quá sâu. Hơn nữa động một chút là gửi hoa quả tươi vào kinh, người ở ngự thiện phòng không cần chọn mua bên ngoài nữa.

Cứ như vậy, chẳng hiểu sao Khương Tuyết Ninh đã lung lạc được một vị quan có năng lực chân chính được dân chúng tôn sùng như "phụ mẫu cơm áo".

Nàng không nhịn được mà nghĩ: Người khác không hiểu lầm bổn cung, Vệ Lương ngươi mới hiểu lầm bổn cung sâu sắc đó.

Nhưng dù sao bánh từ trên trời rơi xuống không lấy thì phí, huống hồ đầu óc Vệ Lương có vẻ chỉ dùng được vào việc đọc sách và trồng trọt, thực sự không chút nhạy bén nào với việc triều đình tranh đấu. Người khác đều cho rằng hắn là tâm phúc của nàng.

Khương Tuyết Ninh cũng không ít lần vắt óc đứng ra hòa giải cho đối phương, chỉ cần hắn lỗ mãng đắc tội người ta hay chắn đường người ta khiến người ta tính kế, đều có nàng ở phía sau làm trâu làm ngựa giải quyết hậu quả hoặc bênh vực bao che.

Có đôi khi nàng sầu não: Bản cung và Vệ Lương, rốt cuộc ai mới là tổ tông của ai?

Tóm lại, dần dà, cái tên não thiếu sợi gân này, một mực trung thành với nàng. Ban đầu có phải là hiểu lầm hay không, dĩ nhiên cũng không quan trọng nữa.

Mặc kệ triều cục thay đổi ra sao, những người thế này, đều là người được bề trên coi trọng, bách tính cũng không thể thiếu họ. Bởi vậy Khương Tuyết Ninh nghĩ, cho dù kiếp trước nàng từng ngã xuống từng sụp đổ, thì kết cục của Vệ Lương có lẽ đều không tệ.

Cũng lắm cũng chỉ là về quê làm ruộng thôi, dù sao thì hắn thích mà.

Bấy giờ, Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm vào đối phương, tâm tình biến đổi vô cùng phức tạp, hồi lâu mới nhếch khóe miệng, mỉm người giả như hiền lành: "Vệ công tử, ta hỏi ngươi đó."

Vệ Lương run lên: "Tại, tại hạ..."

Khương Tuyết Ninh lấy ra sự kiên nhẫn dùng để dỗ kẻ ngốc từ kiếp trước: "Ai nói cho ngươi biết vậy?"

Vệ Lương hận không thể tự đào hố chôn mình: "Là... là tự tại hạ lo lắng như vậy... chưa... chưa từng có ai nói với ta."

Khương Tuyết Ninh: "..."

Đừng ai cản ta, ta muốn đập tên này một trận!

Mí mắt nàng nhảy lên vài cái, nhấc ngón tay nhẹ ấn lại, mới miễn cưỡng kéo căng được gương mặt lương thiện sắp bị xé rách, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo mà khen: "Vệ công tử quả là có tâm suy nghĩ chu toàn."

Vệ Lương không nghe ra ngụ ý, tưởng nàng thật sự khen ngợi.

Hắn nghiêm nghị đáp: "Không dám nhận, tại hạ cũng chỉ lo nghĩ vì cuộc sống của dân chúng, nếu ngũ cốc dư dả, quốc gia lại loạn, chẳng phải cái được không bù nổi cái mất sao?"

"..."

Khương Tuyết Ninh hít sâu một hơi: "Vậy ngươi có thể yên tâm, dù bản cô nương bị mỡ heo làm mị mụ đầu óc đi nữa cũng không dám kết bè với Thiên Giáo, Vệ công tử cứ khéo lo bò trắng răng."

Vệ Lương tức thời thở phào: "Nếu vậy, là Vệ mỗ nghĩ nhiều rồi, nếu đông gia cô nương đã nói vậy, thì Vệ mỗ cũng tin theo."

Hắn tháo một cuốn sổ từ trong tay áo trình lên, chỉ nói: "Đây là sổ lương thực vụ vừa rồi do Vệ mỗ tính toán, mong cô nương thứ lỗi cho sự hấp tấp lỗ mãng của tại hạ."

Trước đó cuốn sổ được đeo trên cánh tay hắn, vẫn còn sót lại hơi ấm. Khương Tuyết Ninh nhìn hắn như nhìn một tên đần.

Vệ Lương không hiểu: "Có gì không đúng sao?"

Qua một lúc lâu, Khương Tuyết Ninh mới yếu ớt nói: "Ngươi từ xa tới đây chỉ hỏi đúng một câu, ta nói gì, ngươi liền tin cái đấy, đến chút chứng cứ cũng không cần sao?"

"À." Dường như lúc này Vệ Lương mới kịp phản ứng, nhưng ngoài dự đoán của Khương Tuyết Ninh, hắn không hỏi xin nàng căn cứ bước tiếp theo, mà cười với nàng, dáng người cao vái một cái, nói: "Thực không dám giấu, tại hạ cảm thấy cô nương không phải là người sẽ nói dối lừa gạt người khác. Tá điền ở điền trang tuy chưa gặp cô nương nhưng cô nương chưa từng bạc đãi bọn họ, cũng không thu thuế nặng. Lúc tại hạ đến còn phân vân, chỉ nghĩ cô nương tốt như vậy, nếu thực sự trợ giúp Thiên Giáo, tại hạ không biết nên chọn thế nào. Bây giờ ngài đã nói mình không vì Thiên Giáo, tại hạ liền dám tin tưởng."

"..."

Kiếp trước vị này không bị người ta hại chết, quả đúng là ỷ vào có nàng chống lưng đằng sau mà. Khương Tuyết Ninh nhìn lên trời không biết nói gì.

Nàng quyết định về sau sẽ cử người đắc lực đến cạnh Vệ Lương, tránh cho hắn có ngày ra khỏi cửa bị người ta đánh, sau đó dùng ngữ khí này. Chỉ hỏi: "Tới cũng tới rồi, Vệ công tử có muốn uống trà gì không?"

Vệ Lương vội đáp: "Không cần, tại hạ đang có chuyện."

Khương Tuyết Ninh nghĩ nghĩ rồi nói: "Có phải sắp chuẩn bị thi Hương?"

Vệ Lương sững lại một chút, dường như đang phản ứng lại xem thi Hương rốt cuộc là cái gì, sau đó mới cười lên, nói: "Thi Hương không phải vội, thi bừa là được, nhưng thóc đã thu hoạch, Vệ mỗ phải trở về suy xét xem mùa đông có thể trồng ít lúa mì được không, hoặc thử trồng một loại cây tên là khoai tây, lớn rất nhanh, hơn nữa..."

Khương Tuyết Ninh cảm giác có một sự bất lực phát ra từ nội tâm, chỉ thấy trăm nghìn con chim tước líu lo bên tai, đến nỗi đầu váng mắt hoa, hoàn toàn không biết mình đang ở đất Thục hay Giang Nam, chân cũng sắp đứng không vững nữa.

Hồi lâu Vệ Lương mới nói xong, sau đó nhìn Khương Tuyết Ninh với đôi mắt lấp lánh, hỏi: "Đông gia cô nương thấy sao?"

Khương Tuyết Ninh hồi thần, không dám nói mình không nghe hiểu gì cả, nhớ lại cách kiếp trước đối phó với người này, cong môi cười cố làm cho bản thân trông vô cùng vui mừng, nói: "Ta thấy rất tốt!"

Vệ Lương lập tức phấn chấn: "Vậy ta trở về sẽ làm như vậy."

Nói xong cúi người nói một câu tạm biệt rồi rời đi, không hề có ý định dừng lại. Đường Nhi Liên Nhi ở phía sau đều thấy mà ngơ ngác. Nụ cười trên mặt Khương Tuyết Ninh thoắt trễ xuống, chỉ hỏi các nàng: "Hắn vừa mới nói trồng gì cơ?"

Hai người đối mặt nhìn nhau, lắc đầu. Được rồi, nghe không hiểu gì cả, thích là gì thì là giống đó vậy.

Khương Tuyết Ninh lật mở cuốn sổ Vệ Lương trình lên, chỉ nhìn mấy con số cuối cùng, cặp mày lá liễu thanh mảnh dần nhíu chặt: Qua hai năm, tình hình phía Thát Đát hẳn đã có manh mối rồi. Trên đường làm ăn, tuy nàng không được như 'Vưu Bán Thành' kiếp trước, nhưng không phải đặt cược giữa hai bên cầu an ổn, chỉ âm thầm giúp đỡ một mình Yến Lâm, áp lực ngược lại giảm đi một nửa. Chỉ không biết, đủ hay không, và có kịp hay không?



Chương 184: Ngũ thạch tán

Bên ngoài Tà Bạch cư, trời đã sẩm tối.

Vệ Lương đi vào một chuyến cũng không tốn bao nhiêu thời gian, trong lòng thầm tính toán khi trở về sẽ trồng cái gì trên ruộng, tới khi đi ra chiếc xe ngựa được thuê vẫn còn đang chờ bên ngoài. Chỉ là lúc này bên ngoài cũng đã có thêm một chiếc xe ngựa. Hắn ngẩng đầu lên, liền có chút giật mình.

Chiếc xe ngựa kia tuy không thể nói là thập phần xa hoa, nhưng gỗ dùng để chế tạo thùng xe đều là loại cực tốt, nước sơn tinh tế, chất gỗ cứng rắn, hai bên có cửa sổ được khắc hoa, bên trong còn thêm một lớp rèm.

Phu xe đang đánh xe cũng có vóc dáng cường tráng. Khi nhìn lướt qua người khác, đáy mắt lại có chút sắc bén, trên hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, thoáng nhìn là biết người có chút võ nghệ phòng thân.

Đáy lòng Vệ Lương sinh ra vài phần hiếu kỳ, đôi mắt nhìn về phía chiếc xe ngựa đánh giá kỹ hơn. Cũng vừa khéo, trong xe đang có người đi xuống.

Trên người mặc một bộ váy xếp ly màu vàng nghệ có họa tiết trăm bướm vờn hoa, lại trông vô cùng trẻ tuổi, diện mạo thanh tú, khuôn mặt trầm tĩnh, chỉ là tựa như đang gặp chuyện gì đó, hàng chân mày hơi nhíu lại. Khi lướt mắt xem xét, cũng đồng thời nhìn thấy Vệ Lương.

Vệ Lương không biết đối phương, đối phương cũng không biết Vệ Lương.

Hai người nhìn nhau một thoáng, cũng không chào hỏi, chỉ phỏng đoán quan hệ giữa đối phương cùng chủ nhân của Tà Bạch cư này, cả hai khẽ gật đầu, rồi một người lên xe ngựa của mình, một người đi vào trong biệt viện.

Mãi đến khi xe ngựa một lần nữa vòng vèo ra khỏi ngõ Ô Y, đến ngoài phố lớn, một lần nữa nghe thấy âm thanh náo nhiệt nổi lên từ chợ búa quanh mình, trong đầu Vệ Lương mới đột nhiên thông suốt, bỗng nhiên nghĩ tới: "Nhâm thị ở đất Thục à?"

Trên chiếc xe ngựa kia dù không có bất cứ ký hiệu rõ ràng nào, nhưng trên thân ngựa lại có. Một hoa văn trông giống hình bông tuyết được in trên dây cương. Đó là ký hiệu của thương hội quán giếng muối. 

Người tới không ai khác, chính là Vưu Phương Ngâm.

Hai tháng trước Hoàng đế Thẩm Lang ở trên triều đã quyết định sang năm muốn đi tuần phía nam, thuận theo Đại Vận Hà một đường thẳng đến Giang Nam. Ai chẳng biết từ trước đến nay căn cơ của Thiên Giáo ở phương nam luôn thâm hậu?

Tất cả mọi người phỏng đoán lần này là muốn mượn cơ hội đi tuần phía nam tấn công Thiên Giáo, cũng biểu lộ rõ thiên uy, cho bách tính Giang Nam thấy thiên nhan. Dù những năm gần đây quốc khố không tính là thiếu thốn, nhưng cũng chẳng sung túc gì, đi tuần phía nam một chuyến huy động nhân lực, tiền bạc hao phí tuyệt đối không phải con số nhỏ. Quốc khố không thể đào ra số tiền kia, hiển nhiên phải xin từ dân chúng.

Tất cả quan phủ hai bên bờ Đại Vận Hà phải tiếp đón thánh thượng giá lâm, mỗi người đều có cách riêng. Hoặc là thu thêm thuế từ bách tính, hoặc là tìm kiếm quyên góp từ các hương thân.

Những người giàu nhất Giang Nam này chính là thương nhân buôn muối, tiếp theo là các đại thương nhân buôn gạo, vải và các hàng hóa khác. Những người ngồi không ăn bám như quan phủ cũng lười nghĩ nhiều, nửa tháng trước vung bút phát thông cáo, muốn người cầm quyền trong các đại thương hội tề tựu tại Kim Lăng, thương lượng chuyện làm sao xuất tiền, nói một cách văn hoa là "Quyết định buôn bán vận chuyển muối năm sau".

Tuy ruộng muối Nhâm thị ở đất Thục, nhưng hai năm trước, sau khi Khương Tuyết Ninh tới, đã xuống tay đầu tư tất cả tiền bạc còn lại vào vùng Giang Nam dễ phát tài nhất. Hoặc là thương thuyền Bắc Nam, hoặc thôn tính một vài thương nhân buôn muối vừa và nhỏ ở Dương Châu, hơn nữa còn mượn quan hệ cùng thương nhân tơ lụa lúc, bước chân vào buôn tơ sống, vải vóc.

Cho nên, dù căn cơ của Nhâm thị là ở đất Thục, nhưng phần lớn địa bàn đã mở rộng đến Giang Nam. Trong tay có tiền, tiền về càng nhanh.

Khương Tuyết Ninh đã đích thân cho họ mở mang tri thức xem thế nào gọi là "Tiền đẻ ra tiền càng nhanh, có tiền lại càng dễ kiếm tiền", không quan tâm tiền đầu tư thua lỗ hay không, phàm chỉ cần thành công nhiều hơn thất bại, tiền kiếm được chắc chắn sẽ nhiều hơn số bị lỗ, tiền tài trong tay họ sẽ không ngừng tăng lên.

Quan phủ vùng Giang Nam này muốn tiếp giá, muốn xây hành cung, phải tìm thương nhân buôn muối chi tiền, vốn đây không được xem là chuyện tốt. Nhưng nếu dùng buôn bán vận chuyển muối năm sau làm mồi câu, đó chính là một mối làm ăn ngươi không làm người khác sẽ làm, từ bỏ nhất định sẽ bị người khác chiếm mất địa vị làm ăn.

Cho nên Vưu Phương Ngâm cùng Nhâm Vi Chí đều tới. Chỉ là hôm nay sở dĩ nàng đến thăm Tà Bạch cư, không phải chỉ vì thương nghị chuyện này.

Sau khi tiễn Vệ Lương đi, Khương Tuyết Ninh lật qua sổ sách một chút, liền đi nhấc cần câu mình đặt ở trên lan can lên. Lúc thu dây xem xét, con mồi sớm đã bị cá ăn sạch sẽ. Đầu kia dây câu chỉ còn trơ trọi một lưỡi câu, phản chiếu bóng mặt trời lặn, sáng lên lấp lánh.

Bước chân của Vưu Phương Ngâm hơi loạn, người còn chưa đi đến bên ngoài thủy tạ, đã gọi một tiếng: "Nhị cô nương!"

Khương Tuyết Ninh quay đầu lại nhìn thấy nàng, khẽ giật mình: "Sao Phương Ngâm lại tới đây?"

Sau khi Vưu Phương Ngâm "gả" đến đất Thục, dù là phu thê giả với Nhâm Vi Chí, nhưng đối phương nói nếu đã diễn thì nên diễn thật một chút, thực sự dám giao tất cả sự vụ trong Nhâm thị cho nàng lo liệu, đối nội đối ngoại đều không để người khác phàn nàn nửa câu.

Do đó đã dần dần gột rửa sự nhút nhát khi còn ở bá phủ năm đó.

Giải quyết được công việc vặt, gánh vác hết trách nhiệm, ngay cả khi bàn chuyện làm ăn cùng người khác cũng không trúc trắc như lúc trước, mặc dù vẫn là dáng vẻ kiệm lời năm xưa, nhưng cũng đã nhiều thêm vài phần lão luyện.

Nàng vốn vì chuyện này mà đến, khi bước tới trước mặt Khương Tuyết Ninh, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp mang nét cười của Nhị cô nương, lại không biết vì sao khựng lại, sau một khắc im lặng, mới nói: "Mới vừa rồi chúng ta đàm luận cùng người của Huy Thương hội quán, gặp..."

Trái tim của Khương Tuyết Ninh lỡ một nhịp: "Gặp được ai?"

Vưu Phương Ngâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, chậm rãi nói: "Vị kia của U Hoàng quán, Lữ lão bản."

Lữ Hiển?

Thật sự có cảm giác lạnh toát chạy dọc lên sống lưng nàng, hai năm nay Khương Tuyết Ninh cũng không phải chưa từng nghe cái tên này, dù sao Lữ Chiếu Ẩn buôn bán lớn, hơn nữa còn nắm giữ lượng lớn cổ phiếu của ruộng muối Nhâm thị, cuối năm đến lúc chia hoa hồng cũng không thể thiếu phần của hắn.

Nhưng hai bên có thể nói là nước giếng không phạm nước sông. Nàng coi như không quen biết Lữ Hiển, Lữ Hiển xưa nay cũng không tìm nàng gây phiền toái.

Đến nay vô duyên vô cớ, bàn chuyện làm ăn gì mà một người bận rộn như hắn phải đích thân đi một chuyến đến Kim Lăng?

Người ngoài không biết, nhưng nàng lại hiểu rõ hơn ai hết... Người này là tâm phúc cũng là phụ tá đắc lực của Tạ Nguy. Hai năm qua người ta đều nói Thẩm Lang nể trọng quốc sư Viên Cơ hòa thượng, đối với vị đế sư Tạ Nguy này ngược lại không tốt như lúc trước.

Nhưng Khương Tuyết Ninh lại không cho là vậy.

Bách tính bên ngoài bởi vì chuyện tranh đấu giữa Viên Cơ hòa thượng cùng giáo thủ Vạn Hưu Tử của Thiên Giáo mới cảm thấy Viên Cơ hòa thượng vô cùng được thánh tâm. Nhưng so với Viên Cơ hòa thượng, danh tiếng cùng thế lực của Tạ Nguy, một ở triều đình, hai trong sĩ lâm, quả thực cách biệt vạn dặm. Hơn nữa đều là những phương diện mà bách tính bình thường không chạm đến được, sao người bình thường biết người này âm thầm trù tính sắp đặt thế nào được?

Bị cô lập, bị áp đặt, rời xa trung tâm quyền lực, thậm chí phải đi Ngũ Đài sơn, Tam Thanh quan tu phật cầu tiên. Tất thảy những điều này nàng đều không tin.

Khương Tuyết Ninh khoanh tay suy nghĩ, tâm tình thêm vài phần phiền muộn, chỉ cau mày nói: "Hoàng đế sang năm sẽ đi tuần phía nam, vùng Giang Nam nhất định sẽ có không ít cơ hội buôn bán, Lữ Chiếu Ẩn là kẻ chẳng bao giờ chịu phí công, đích thân tới một chuyến cũng có thể hiểu được. Hơn nữa những năm qua cũng không có động tĩnh gì, không cần lo lắng quá mức."

Vưu Phương Ngâm lại cắn môi.

Khương Tuyết Ninh nhìn thoáng qua, phát giác có gì đó không ổn, hỏi: "Không đúng sao?"

Vưu Phương Ngâm hồi tưởng những chuyện vừa rồi trên du thuyền, từng chữ từng chữ đáp: "Ngày xưa khi chúng ta gặp Lữ Hiển, nhiều lắm là chào hỏi qua một câu. Nhưng lần này gặp mặt trên sông Tần Hoài, hắn hỏi ta về tình hình gần đây của cô nương."

Đầu ngón tay của Khương Tuyết Ninh khẽ run lên. Nếu như vậy... Đúng thật chuyện này rất không bình thường.

---

Bóng đêm dần dần buông xuống, thuyền đánh cá trên sông Tần Hoài đã thu lưới, từng chiếc thuyền hoa xinh đẹp lộng lẫy lại thắp sáng đèn lồng có hương thơm son phấn, phản chiếu trên mặt nước, khẽ đung đưa, lắc lư theo gợn sóng.

Trên thuyền có người học đòi văn vẻ ngâm tụng thơ từ, cũng có thách đấu rượu dung tục khó chịu. Tiếng sáo trúc lung lạc bên tai, nữ tử điểm trang mê hoặc lòng người.

Lữ Hiển đã rất lâu không trở về Kim Lăng, lại lần nữa du thuyền trên sông Tần Hoài, vẫn là khắp mặt sông hương phấn diễm lệ, diện mạo tuy không giống năm xưa, nhưng thần thái trên khuôn mặt cùng tâm tư giấu trong lúm đồng tiền lại không chút thay đổi.

Các sấu mã nhìn thì rất rụt rè, kỳ thực lại đang ngã giá. Các phú thương ôm ấp mỹ nhân, trong lòng lại đang tính toán bán buôn.

Các thương nhân ở Huy Châu vang danh thiên hạ, ắt đều vô cùng phong độ, nhưng tới thành Kim Lăng được dưỡng nên từ vương khí lục triều, lên chiếc thuyền trên sông Tần Hoài phiêu đãng thiên cổ, phong độ cũng mất, xương cốt cũng mềm.

Người đối diện mắt say lờ đờ nhập nhèm nâng chén cùng hắn.

Lữ Hiển cũng cười uống một chén, đang muốn nhân cơ hội này nắm lấy chuyện buôn bán vải, cũng bàn bạc hạ giá một lần nữa, vừa liếc mắt lại trông thấy một chiếc thuyền nhỏ phá vỡ những gợn sóng tới gần chiếc thuyền hoa này, thuyền chậm lại, áp vào đầu thuyền.

Một thiếu niên mặc áo vải thô bước lên đầu thuyền đi đến nói gì đó với người hầu canh gác bên ngoài rèm châu. Người hầu kia liền gật đầu, vén rèm đi vào.

Không một tiếng động bước đến bên cạnh Lữ Hiển, nhỏ giọng bẩm: "Lữ lão bản, người ở bên ngoài tới, nói là có thư muốn đưa cho ngài gấp."

Đến Kim Lăng lần này, Lữ Hiển không mang theo nhiều người. Mặc dù hắn không nhìn rõ người bên ngoài, nhưng nhìn thân hình mơ hồ cũng có thể nhận ra, không phải tiểu tử Tiểu Bảo kia thì là ai?

Hắn nói một tiếng xin lỗi cùng mấy người bên cạnh, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Trên mặt sông vào thu, làn gió tươi mát, thổi vào mặt, ngược lại xua tan đi mùi son phấn khiến người ta đau đầu chóng mặt mà hắn mang theo từ trong thuyền ra.

Lữ Hiển nói: "Thư gì?"

Tiểu Bảo bây giờ đã cao hơn một chút, thắt lưng bằng da đeo bên hông, trông cực kỳ hoạt bát, chỉ đưa thư tới tay hắn, nói: "Mật tín từ biên quan, đã niêm phong, người khác đều không dám mở ra trước."

Từ biên quan? Lữ Hiển nheo mắt, cũng không để ý nói gì, trước tiên tách niêm phong, sau đó liền rút thư ra đọc. Một tờ giấy rất mỏng, nhưng nội dung viết trên đó lại quả thực khiến hắn lấy làm kinh hãi.

Tiểu Bảo dò xét hắn: "Là sắp đánh trận sao?"

Lữ Hiển lại không buồn trả lời nó, trái lại vội vã hỏi một câu: "Thư này đã đưa tới kinh thành chưa?"

Tiểu bảo nói: "Thư chia làm ba đường, đồng thời truyền đi Giang Nam, Hoàng Châu và kinh thành, hẳn phía tiên sinh cũng đã nhận được."

Ánh mắt Lữ Hiển lấp lóe, thần sắc lại không thoải mái chút nào, một lần nữa nhìn câu chữ trên tờ giấy kia một lần, nhớ tới người hành động cử chỉ gần hai năm qua không khác gì trước đó, đáy lòng lại treo lên một tầng mây đen lo lắng.

Hắn gấp bức thư, đưa lại cho Tiểu Bảo. Tiểu Bảo hỏi: "Không có gì muốn dặn dò sao?"

Lữ Hiển trầm mặc thật lâu, nói: "Đợi người tới sẽ biết."

Người tới? Tiểu Bảo lập tức sửng sốt.

Đêm thu trong kinh thành, so với Tần Hoài ở Giang Nam, quả thực tiêu điều thanh lãnh hơn không ít.

Gió thu thổi trong cung thất lạnh đến run rẩy. Âm thanh của cánh cửa không được chốt kĩ đập vào nhau, đôi khi lại khiến người ta cảm thấy quỷ dị.

Trong thiên điện của Phụng Thần điện, chỉ có hạc đồng dựa vào cây cột treo hai ngọn đèn, trong ánh sáng lập lòe, bóng người in trên cửa sổ có hình dáng mơ hồ. Trên bức tường phía đông có treo một cây đàn. Chén trà trên chiếc bàn bên cạnh, nước trà sớm đã lạnh, phản chiếu nửa gương mặt lặng im.

Xa xa, ngoài cửa sổ có tiếng nhạc tươi vui truyền đến, là âm thanh của các phi tần hậu cung yến ẩm mua vui cùng Hoàng đế trong ngự hoa viên.

Tạ Nguy rũ mi mắt.

Trên thư án trước mặt là "chứng cứ phạm tội" của phương sĩ trong cung do thái y từ thái y viện mang tới để tố cáo bọn họ. Bên trong năm chiếc bát sứ hoa văn như băng rạn vỡ đựng năm loại đá đã được tán vụn, bên cạnh còn có một chén sứ, một chiếc chày giã thuốc đã dùng gác trên góc khay sơn mài, trên trang giấy phía trước bày ra một đống nhỏ bột thuốc đã trộn lại với nhau.

Những lời của viện trưởng thái y viện nói ra khi cố nén giận đến đỏ mặt, phảng phất như còn bên tai: "Ngũ thạch tán còn gọi là hàn thực tán, vốn là để trị bệnh cho bệnh nhân, nhưng nếu người không có bệnh uống vào, cơ thể sẽ sinh khô nóng, tâm sinh ảo mộng. Dù khiến người ta lâng lâng như trong chốn tiên cảnh, phiền não tan biến, nhưng nghiện ngập khó cai, rất có hại cho thân thể, khiến người ta hành động điên cuồng. Những phương sĩ giang hồ này, dùng vật này hiến cho Thánh thượng, hết sức hoang đường, quả thực là ý đồ đáng chết!"

Tâm sinh ảo mộng, phiền não tan biến.

Tạ Nguy nhìn chằm chằm chúng quá lâu, chậm rãi sinh ra mấy phần cảm giác mê muội kỳ quái, phảng phất như mấy cái bát này bắt đầu vặn vẹo, trong đêm tối âm u mọc ra miệng với mắt, như muốn nói gì, kể chuyện gì với hắn.

Rất lâu rồi hắn không có một giấc ngủ ngon. Vách đá ngàn trượng, lòng không tham cầu ắt sẽ cương trực. Tâm không lo lắng, không có nỗi sợ, rời xa mộng tưởng rối rắm, cuối cùng mới được Niết Bàn.

Phật điển Nho kinh của đạo giáo, xem đi xem lại hết lần này đến lần khác, nhưng căn bản lại tìm không được lối thoát trong bể khổ. Nhân sinh tại thế, phảng phất giống như trải qua kiếp nạn thống khổ để tôi luyện, lại không biết nếu quên đi bản thân, nếu thân này diệt vong, thì có thể giải thoát hay không?

Không có ai biết, vị đế sư đương triều này, đã đi lại bên cạnh vực sâu không đáy rất lâu, rất lâu...

Ngón tay tái nhợt bị ánh sáng lung lay làm cho mờ nhạt, Tạ Nguy với lấy tờ giấy trên khay sơn mài phía trước, bột phấn ngũ sắc bị nghiền nát trộn lẫn với nhau bên trên, đã khó có thể phân biệt.

Khi kéo lại gần, nhẹ nhàng không chút trọng lượng. Hắn lại ngừng một lát, cuối cùng lấy ngón áp út quệt một chút, nhìn chằm chằm hồi lâu.

Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa. Tiểu thái giám bên ngoài bẩm: "Thiếu sư đại nhân, mật tín từ biên quan, khẩn cấp."

Tạ Nguy có một thoáng dao động. Lúc này mới giống như vừa tỉnh mộng, cầm lấy chiếc khăn gấm bên cạnh lau tay, thản nhiên nói: "Vào đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #khônninh