Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 192 + Chương 193


Chương 192: Cút ra ngoài

Cái gọi là chịu cắm hai cây đao bên sườn vì huynh đệ, còn luôn bị huynh đệ và người trong lòng của huynh đệ cắm thêm hai nhát nữa, Lữ Hiển cảm thấy cái mạng nhỏ của mình không xong rồi. Trong lòng hắn ấm ức, nhưng lại không dám đổ ngược lại cho nàng.

Đùa à, khuỷu tay họ Tạ đã ngoặt ra tận chân trời, còn tin được sao? Hắn dám nói Khương Tuyết Ninh một câu, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Lữ Hiển vắt óc nghĩ, muốn tìm cho mình một cái cớ phù hợp.

Nào ngờ Tạ Nguy trông như không có gì khác thường, ngược lại cười nhẹ tựa lông hồng, nói tiếp: "Nếu đã không rảnh, vậy còn không mau trở về làm việc?"

Lữ Hiển tức thời lấy làm lạ: "Hả?"

Tạ Nguy quả thực không thèm nhìn hắn nữa, nói thẳng với Khương Tuyết Ninh: "Chuyến này ta về Kim Lăng, là về quê tế tổ. Chung đường với ngươi, bên ngoài chỉ nói là tình cờ gặp gỡ, vốn là bạn cũ của Khương thị lang Khương đại nhân, liền tiện đường đi cùng ngươi. Vì thế chuyến này không đi thẳng đến biên quan, trước mắt cứ đi theo đường hồi kinh, khi nào đổi hướng về phía tây thì trong lúc đi sẽ xem xét."

Khương Tuyết Ninh cũng bất ngờ một chốc, mới hiểu được ý của hắn.

Nàng vốn đã hoài nghi, Tạ Nguy là cận thần thiên tử như thế, một khi rời khỏi kinh thành, sẽ có không biết có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào, nếu không có lí do hợp lý, chỉ sợ không ổn. Mà ngược lại quên rằng, người này bề ngoài là con cháu Tạ thị ở Kim Lăng, về quê tế tổ là cái cớ không còn gì phù hợp hơn.

Mà đi cùng nàng, cũng dễ giải thích. Dù sao nàng rời kinh đã hơn hai năm, Khương Bá Du muốn đón nàng về cũng hợp lý. Người này thật là, lúc nào cũng suy nghĩ chu toàn...

Lấy mình làm bia đỡ đạn chứ. Khương Tuyết Ninh lẩm bẩm trong lòng, nhưng bên ngoài lại nhanh chóng đồng ý: "Được."

Tạ Nguy liền đáp: "Vậy khởi hành thôi."

Khương Tuyết Ninh vốn chưa xuống xe, bây giờ lại đồng ý, liền chui lại vào trong. Nhưng vào lúc chuẩn bị xoay người, lại không nhịn được mà liếc Lữ Hiển một cái.

Đúng thật là, nhìn tư thế như gặp đại địch của người này vừa nãy, khiến nàng tưởng hắn vô tình phạm phải điều kiêng kị gì của Tạ Nguy, sắp xảy ra chuyện lớn, nàng cũng căng thẳng theo. Kết quả lại chẳng có gì cả. Tên này không làm sao đấy chứ?

Cái nhìn này tuy đơn giản ngắn ngủi, nhưng Lữ Hiển là người thông minh khôn khéo đến thế nào? Sau khi sững lại, lập tức hiểu ra tất cả, nhận ra sự hoài nghi và coi thường trong đó, nhất thời thực sự trong lòng khổ không nói nên lời, tức đến nỗi trợn mắt lên.

Cũng không biết có phải do thấy cảnh tượng này thú vị hay không, Tạ Nguy cười lên một tiếng. Lữ Hiển càng cảm thấy ngột ngạt đến hoảng lên. Đao Cầm Kiếm Thư đều ở đó, một người đánh xe, một người cưỡi ngựa.

Còn có hơn mười hộ vệ mặc đồ gọn nhẹ từng thấy ở trước Quan Lan lâu lúc trước đi theo, ai cũng là cao thủ, đều đi bên cạnh hai cỗ xe ngựa.

Lúc này trời vừa sáng, cổng thành bao phủ trong một lớp sương mù.

Tạ Nguy cũng lên xe. Một đoàn người cứ như vậy nghênh ngang ra khỏi thành.

Theo lời Tạ Nguy nói, nếu bọn họ đến thẳng biên quan, khó tránh bị lộ dấu vết trong mắt người có dã tâm, chỉ sợ làm hỏng đại sự. Vì thế chuyến này không đi về hướng tây bắc đến Trừ Châu, mà ngược lại đi quan đạo Dương Châu.

Đêm qua Khương Tuyết Ninh ngủ không ngon, lên xe ngựa vừa hay ngủ bù. Hai năm nay nàng đi xa không ít lần, vì thế khoang xe được chế tạo sao cho thật thoải mái, cũng không tròng trành không quen gì cả.

Tuy nhiên sau khi tỉnh dậy, lại cảm thấy nhàm chán. Ban đầu còn vén rèm xe nhìn ra ngoài, nhưng Giang Nam tươi đẹp cũng chỉ đến thế, trên trời không mọc ra cây, dưới đất cũng không có mây trôi, xem nhiều thì thấy chẳng có gì hiếm lạ.

Chặng đường này trừ lúc đi đường, thì chính là nghỉ chân. Quá nửa thời gian đều ở trên xe, nàng chỉ có thể đọc sách. Dù sao lúc trước cũng lường được rằng chuyến đi sẽ rất xa xôi, vì thế nàng đem theo vài quyển sách tiêu khiển đọc lúc nhàn rỗi trên đường.

Nhưng một là đọc sách trên xe vô cùng mỏi mắt, hai là sách tiêu khiển không thể nào dừng đọc được, mới sáu bảy ngày nàng đã đọc gần hết rồi. "Ôi, chán quá..."

Nằm trong khoang xe của mình, Khương Tuyết Ninh ném quyển sách cuối cùng vào trong góc, nhìn chằm chằm vào hoa văn khắc gỗ trên trần xe, thở dài thườn thượt. Vén rèm xe nhìn ra, khắp nơi là cỏ khô.

Khoảng thời gian này bọn họ tiến về phương bắc, đã đi hơn nghìn dặm đường, phong cảnh Giang Nam cũng dần dần thay đổi, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, trên lá đỏ nơi núi xa cũng đông lại một lớp sương lành lạnh mỏng manh.

Xe ngựa của Tạ Nguy ở không xa phía trước. Cả chặng đường trừ lúc nghỉ chân ở dịch trạm hay quán trọ, hắn gần như đều ở trên xe của mình, rất hiếm gặp mặt, như thể không quen biết, nói chuyện cũng bớt đi mấy câu.

Khi vô cùng buồn chán, đôi khi Khương Tuyết Ninh sẽ nghĩ đến người này, suy ngẫm những vấn đề liên quan đến hắn. Ví dụ như, nàng thật sự biết Tạ Cư An là người như thế nào sao?

Không cần phải hỏi, người này chẳng khác gì màn sương dày trên núi kia. Khó mà lý luận, không thể suy đoán.

Hắn làm việc có chừng mực, hiếm khi ngạo mạn, trên người như có sự cao quý tụ lại. Cho dù nàng biết kiếp trước hắn đã tạo bao nhiêu sát nghiệp, lại là loại người bụng dạ nham hiểm, nhưng rất khó để phủ nhận rằng, quả thực hắn xứng với danh xưng "thánh nhân thời xưa còn sót lại".

Có lúc, thậm chí nàng còn nghĩ, hôm ở biệt quán, rốt cuộc nàng tức giận hay thất vọng với Tạ Nguy hơn?

Ỷ thế hiếp người, mưu mô toan tính, lòng dạ lạnh lẽo, vì để bảo toàn đại cục mới đưa nàng theo đến biên quan nghĩ cách cứu công chúa, dĩ nhiên khiến nàng cảm thấy tức giận vì bị người khác chơi đùa trong lòng bàn tay. Nhưng nghĩ sâu hơn, chưa chắc nàng đã không ôm kỳ vọng với Tạ Nguy.

Dường như cảm thấy rằng hắn sẽ không như vậy. Dù hắn chắc chắn không đơn giản, nhưng có vẻ trong tiềm thức của Khương Tuyết Ninh lại cho rằng, Tạ Cư An nguy hiểm thì nguy hiểm, mưu mô thì mưu mô, nhưng lại có giới hạn và nguyên tắc của riêng mình, tuyệt đối không cùng một giuộc với bọn tiểu nhân nham hiểm thực sự.

Chăm chú nhìn chiếc xe ngựa đằng trước, Khương Tuyết Ninh thất thần một lúc, đến khi một cơn gió lạnh phả vào mặt, mới sực tỉnh lại. Nàng nghĩ nhiều như thế làm gì?

Tóm lại sau khi cứu được công chúa thì đường ai nấy đi, trốn xa xa là được, Tạ Nguy là người thế nào chẳng can hệ tới nàng. Nghĩ cách làm sao trải qua chuyến đi dài dằng dặc nhàm chán này thì hợp hơn.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Khương Tuyết Ninh tự nhiên dời đến Đao Cầm ở bên cạnh. Thiếu niên áo xanh đeo cung tên, cưỡi ngựa đi bên xe nàng.

Nàng nhoài người trên khung cửa gọi: "Đao Cầm."

Đao Cầm quay đầu, thấy nàng ngoắc tay hướng mình, vô thức nhìn về phía xe Tạ Nguy đằng trước, do dự chốc lát, vẫn quay đầu ngựa, đi ngang với xe ngựa của nàng, đến gần hỏi: "Ninh Nhị cô nương có điều gì sai bảo?"

Khương Tuyết Ninh chớp chớp mắt: "Ngươi biết chơi cờ không?"

Người Đao Cầm cứng đờ, đáp: "Biết, một chút."

Hai mắt Khương Tuyết Ninh tức thời sáng rực: "Vậy thì tốt quá rồi, ngươi lên xe đi."

Mí mắt Đao Cầm nhảy lên: "Ngài muốn làm gì?"

Khương Tuyết Ninh cũng không biết phản ứng của hắn là thế nào, sao lại e dè như gặp đại địch giống Lữ Hiển vậy? Khó hiểu thì khó hiểu, nhưng nàng vẫn nhấc bàn cờ đặt trong khoang xe mình lên, nói: "Đi đường chán quá, chơi mấy nước với ta."

Đao Cầm: "..."

Hắn yếu ớt nhìn Khương Tuyết Ninh, chỉ cảm thấy mình xui tận mạng, thực sự không có nổi dũng khí để tiếp lời, dứt khoát không hồi đáp, thẳng thừng kẹp bụng ngựa, thúc ngựa đi về phía trước.

Khương Tuyết Ninh vốn nghĩ người bên cạnh Tạ Nguy cũng thường nể mặt mình, nói gì nghe nấy, vừa thấy động tác của Đao Cầm, còn tưởng hắn định đồng ý, ai ngờ hắn đi luôn rồi?

Nhìn kĩ lại lần nữa, tên này thế mà lại đi về phía xe của Tạ Nguy ở đằng trước. Vươn người áp sát cửa sổ, gần như tựa vào thùng xe nói mấy câu với người bên trong. Chẳng mấy chốc đã quay lại.

Khương Tuyết Ninh vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cạn lời nói: "Đánh cờ thôi cũng phải hỏi xin ý kiến tiên sinh các ngươi hả?"

Đao Cầm nhìn nàng: "Tiên sinh mời ngài qua đó."

"..."

Thoáng chốc, mọi biểu cảm đều ngưng tụ lại trên mặt nàng, sau đó chầm chậm nứt vỡ.

Đón lấy ánh mắt đăm đăm thậm chí là lên án của Khương Tuyết Ninh, Đao Cầm không hiểu vì sao thấy chột dạ, chậm rãi cúi thấp đầu, nhỏ giọng lặp lại: "Tiên sinh cho mời người qua, ngay bây giờ."

Khương Tuyết Ninh lại trải nghiệm cảm giác muốn chết mà đã lâu không gặp.

Khi nàng từ từ hạ bàn cờ xuống, bảo phu xe ngừng lại bên đường, nàng chỉ mở miệng cười với Đao Cầm: "Trung thành với tiên sinh của các ngươi như vậy, coi như ta nhớ kĩ rồi."

Đao Cầm không dám đáp lời. Khương Tuyết Ninh bước vào xe Tạ Nguy. Vừa vén rèm lên, liền nhìn thấy một bàn cờ được bày trong xe, quân trắng quân đen đan xen nhau trên bàn cờ, trong tay Tạ Nguy còn cầm một cuốn kỳ phổ, lại còn đang nghiên cứu thế cờ.

Nàng vào xe, sự kiêu căng liền tiêu biến, nhỏ giọng nói: "Tiên sinh có việc tìm ta?"

Tạ Nguy nâng mí mắt nhìn nàng: "Không phải muốn chơi cờ sao?"

Khương Tuyết Ninh tức thì như ăn phải hoàng liên.

Tạ Nguy nhàn nhã chỉ vào vị trí trước mặt mình: "Đao Cầm nói ngươi buồn chán, ngồi đi."

Ta buồn chán thật, nhưng không muốn tìm chết. Rốt cuộc Đao Cầm nói thế nào vậy? Lòng Khương Tuyết Ninh đang gào thét, nhưng đối diện với Tạ Nguy, lại mất hết tinh thần, cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Tạ Nguy hỏi: "Muốn chơi quân trắng hay quân đen?"

Khương Tuyết Ninh nhìn bàn cờ, cảm thấy váng đầu.

Tạ Nguy nói: "Quân trắng khả năng thắng cao, ngươi chơi quân trắng đi."

Khương Tuyết Ninh dày vò gấp bội: "Có thể, không chơi cờ vây không?"

Tay Tạ Nguy đang định đưa hộp đựng quân trắng cho nàng khựng lại, nhìn nàng, chân mày hơi nhướng: "Vậy ngươi muốn chơi cờ gì, cờ tướng, song lục?"

Khương Tuyết Ninh yếu ớt giơ tay: "Cờ năm quân được không..."

Tạ Nguy: "..."

Sao đột nhiên lại có cảm giác thôi thúc muốn ném hộp quân cờ trắng trong tay này vào mặt nàng nhỉ?

Khương Tuyết Ninh thấy mình cách cái chết không còn xa nữa. Tạ Nguy! Đây là Tạ Nguy đấy! Tạ Cư An bày mưu nơi mành trướng, quyết thắng chốn dặm trường. Vậy mà nàng dám đề nghị chơi loại cờ năm quân của trẻ con này với Tạ Nguy.

Nhưng... Cờ vây đau đầu như vậy. Nàng thực sự không muốn chơi. Nói xong ba chữ "cờ năm quân", Khương Tuyết Ninh vùi đầu xuống, muốn trốn tránh ánh mắt chằm chằm không rời của Tạ Nguy.

Tạ Nguy thật lâu sau không nói gì. Qua một lúc mới thu dọn quân cờ đang bày trên bàn cờ, phân rõ trắng đen, lại lần nữa đặt hộp quân trắng bên cạnh tay nàng, nói: "Hạ cờ đi."

Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu lên: "Hạ gì cơ?"

Khóe mắt Tạ Nguy co rút lại, nhẹ như không đáp: "Ngươi không hạ cờ, ta liền quăng ngươi xuống xe."

Khương Tuyết Ninh giật mình, không nhiều lời cầm lấy quân cờ trắng, đặt vào giữa bàn cờ. Đây là Thiên Nguyên. Nếu chơi cờ vây, dám hạ vào vị trí này, thì hoặc là tên ngốc, hoặc là thiên tài. Nhưng hiển nhiên nàng không phải hai loại này.

Nàng dè dặt nhìn Tạ Nguy. Tạ Nguy nhìn chòng chọc quân cờ một lúc, mới lấy ra quân đen đặt cạnh quân của nàng. Khương Tuyết Ninh nhìn: ổn rồi, là cách chơi cờ năm quân.

Vì thế lòng nàng vui vẻ đôi phần, lập tức tiếp một cách thuần thục. Khương Tuyết Ninh biết Tạ Nguy chơi cờ vây rất giỏi.

Nhưng nàng nghĩ, cờ năm quân đơn giản hơn cờ vây, khả năng chơi cờ của Tạ Nguy tuy cao nhưng thế cờ đơn giản thế này chưa chắc đã dùng đến, đồng nghĩa với việc nàng kéo Tạ Nguy xuống ngang trình độ của mình, hoàn toàn có thể dựa vào kinh nghiệm đánh bại đối phương.

Nhưng càng chơi, quân cờ càng nhiều, chỗ cần phải để ý càng nhiều, nàng chỉ chú ý đến góc trên bên trái, lại không nghĩ rằng quân cờ bên phải đã kết thành thế trận, Tạ Nguy lại đặt một quân đen xuống bàn cờ, liền nối thành năm quân. Nàng thua rồi.

Khương Tuyết Ninh nhẫn nhịn một phen, nghĩ bản thân mình không kém xa, không cam lòng, liền nói: "Chơi lại chơi lại."

Tạ Nguy nhìn nàng một cái, cũng không nói gì, phân chia thu dọn quân cờ với nàng. Hai người lại chơi một ván. Lần này Khương Tuyết Ninh vẫn kém hơn một chút, bị Tạ Nguy giành trước một bước, cuộn chặt tay lại, trong lòng rất không phục.

Cho đến ván thứ ba, nàng tính toán tỉ mỉ, tận tực che giấu, vắt óc tính trước nước đi, cuối cùng hạ nước cờ dẫn Tạ Nguy đi sai, xem hắn có phát hiện ra hay không. Tạ Nguy dường như không phát giác, thực sự đặt quân cờ xuống vị trí mà nàng mong muốn.

Đợi ngón tay hắn rời quân cờ, Khương Tuyết Ninh cuối cùng không nhịn được bật cười, lập tức hạ nước cờ mình đã chuẩn bị sẵn, nói: "Ha ha, tiên sinh người trúng kế rồi, ván này ta thắng rồi."

Tạ Nguy vẫn không nói gì, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt của Khương Tuyết Ninh, đây là cố giữ mặt mũi. Nàng không quan tâm. Vui vẻ thu dọn quân cờ, ngược lại quên mất lúc mình bị Tạ Nguy xách qua đây không tình không nguyện, một lòng so bì chuyện thắng thua trước mắt.

Nói tóm lại, vẫn là Tạ Nguy thắng nhiều hơn. Nhưng cách ba bốn ván, đôi khi cũng thua một ván. Khi Khương Tuyết Ninh thua, đều nhíu chặt mày lại, lúc thắng cũng không hề dễ dàng. Cũng chính vì vậy, vô cùng khó kiềm lại, càng chơi càng nghiền.

Nhất là khi thỉnh thoảng thắng được Tạ Nguy một ván, cảm xúc hân hoan vui mừng khó mà che giấu nổi, sự nhàm chán ngột ngạt được quét sạch sẽ, hoàn toàn không cần phải nói vui như thế nào. Ván thứ mười ba, cuối cùng nàng lại thắng.

Khi đặt xuống quân cờ quyết thắng định đoạt càn khôn, mặt mày Khương Tuyết Ninh đều toát lên vẻ vui mừng.

Nàng vô cùng thích thú: "Kì thực cờ vây của tiên sinh khiến người ta kinh sợ, đổi sang trò trẻ con cờ năm quân, lại không đất dụng võ chứ gì? Như tiên sinh được gọi là kẻ trí ngàn lo, ắt có cái mất, còn ta là kẻ ngu ngàn nghĩ, ắt có cái được."

Tạ Nguy nhìn nàng, lại cúi đầu nhìn bàn cờ.

Gió thổi bay rèm xe, ánh hoàng hôn cuối thu lười biếng chiếu vào một góc chằng chịt quân trắng đen, mỗi quân cờ đều trơn mượt óng ánh.

Thế là nương theo vệt sáng, hắn nhìn ra ngoài. Núi cao sông dài, đất đai vạn dặm, chim nhạn bay về phương nam lướt qua xa xa.

Nghe nàng nói "kẻ ngu ngàn nghĩ, ắt có cái được", khóe miệng hắn cong nhẹ, ánh sáng lọt vào đáy mắt, ủ thành một loại yên bình dịu dàng trước nay chưa từng có ở sâu thẳm trong đồng tử. Đến lông mày đẹp đẽ như mực vẽ, cũng tựa như đường nét nhấp nhô lên xuống của núi xa, từ từ giãn ra.

Khương Tuyết Ninh đang định thu dọn quân cờ, trong thoáng chốc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tảng băng tan ra trước mắt mình, không thể không bị lóa mắt thần hồn mê mẩn. Tạ Nguy như vậy, thực đẹp quá đi mất.

Lúc này, nàng ma xui quỷ khiến, cũng không biết chỗ nào trong đầu mơ hồ rồi, lầm rầm từ trong lòng: "Nếu tiên sinh mãi chỉ là tiên sinh, thì tốt rồi..."

"..."

Tạ Nguy nghe vậy, quay đầu lại nhìn nàng. Đường cong nhẹ bên môi, chầm chậm trễ xuống.

Khương Tuyết Ninh vừa rồi quả thực mất hồn, nói ra lời trong lòng mà cũng không hay, cho đến khi ánh mắt của hắn đặt lên mặt mình, nàng mới đột ngột kinh ngạc nhận ra, cả người lập tức cứng đờ.

Trên mặt Tạ Nguy không có biểu cảm nào.

Sự ấm áp khiến người ta mê đắm vừa rồi, giống như ảo giác mà thôi, hắn thản nhiên hạ tầm mắt, chỉ nói: "Ngươi cút ra ngoài."



Chương 193: Che mắt địch

"Cút thì cút, thua cờ thì ghê gớm lắm sao?"

Từ trên xe ngựa Tạ Nguy xuống, Khương Tuyết Ninh càng nghĩ càng tức không chịu nổi, nghiến răng lầm bầm, tức tối đạp một cú lên càng xe, xoay người giậm chân đi về phía xe ngựa mình.

Kiếm Thư đánh xe không dám nói chuyện, Đao Cầm nhìn thấy nàng cũng cúi thấp đầu xuống.

Khương Tuyết Ninh vén phắt rèm xe lên, đặt mông ngồi vào trong, vẫn cảm thấy khó mà nguôi giận: Ngày trước lúc ở kinh thành, sao nàng có thể cảm thấy Tạ Nguy này tính khí không tồi? Đoạn thời gian từ lúc gặp mặt ở Kim Lăng đến trên đường đi hôm nay, quả thật có thể coi là hỉ nộ vô thường. Rõ ràng trước đó còn đang cười, trông tâm tình rất tốt, suýt nữa khiến nàng quên mất người ngày rốt cuộc có thân phận gì, đã làm những chuyện gì, lại sắp làm những chuyện gì, kết quả một câu liền trở mặt vô tình. Không phải chỉ là đánh cờ thôi sao?

Dọc đường không có người chơi cùng cũng không chết được, đợi đến lúc chuyện ở biên quan kết thúc, cô nãi nãi đi được bao xa sẽ đi xa bấy nhiêu.

Khương Tuyết Ninh lẩm bẩm trong miệng, dứt khoát ngã xuống muốn trùm đầu ngủ một giấc, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại khuôn mặt ngứa đòn của Tạ Nguy cứ lắc lư trong đầu, chẳng những không hề buồn ngủ, mà ngày càng thanh tỉnh. Nàng xem như ghi thù lên Tạ Nguy rồi.

Lộ trình tiếp theo không cần Tạ Nguy trở mặt với nàng, nàng trở mặt đủ cho Tạ Nguy xem trước, có thể không nói chuyện thì không nói, nhất định phải nói chuyện cũng phải có Đao Cầm, Kiếm Thư ở giữa thông truyền, hoàn toàn là tư thái cả đời không qua lại với nhau.

Mùng một tháng chín, bọn họ đến đất Thái An của Sơn Đông. Sau khi mọi người bàn bạc, quyết định vào thành nghỉ chân, chỉnh lý một chút.

Lúc xe ngựa đi qua cổng thành cần dừng lại kiểm tra xác minh, Khương Tuyết Ninh ở trong xe nghe thấy bên ngoài giống như có âm thanh cầu xin. Nàng xốc rèm xe lên nhìn.

Dưới tường thành tụ tập một đám bách tính thường dân, có nam có nữ, đều vây quanh một hòa thượng mang một cái tráp, không ngừng chất vấn. Chiếc tăng bào hòa thượng kia đang mặc đã bị xé nát trong lúc xô đẩy, liên tục giải thích, cầu khẩn gì đó. Tuy nhiên hắn càng nói, dường như càng khơi dậy sự căm phẫn của những người xung quanh. Cuối cùng có một nữ nhân kéo theo hài tử nhổ một ngụm nước bọt lên mặt hắn, ngay sau đó nam nhân cường tráng bên cạnh đấm một quyền vào mặt hòa thượng kia. Ngay lập tức sự tình mất kiểm soát.

Trên mặt đám người đang tụ tập dường như có hoảng sợ, cũng có phẫn nộ, sau khi có một người ra tay, lập tức ra tay theo, toàn bộ quyền cước đều rơi xuống người hòa thượng kia. Động tĩnh này không hề nhỏ. Khương Tuyết Ninh nhìn thấy thì cau mày.

Cổng thành vốn có nha dịch thủ vệ, vừa thấy thế lập tức đi đến bên đó, lớn tiếng quát mắng ngăn cản. Tạ Nguy ngồi trong xe phía trước, càng nhìn thấy rõ ràng hơn. Một nha dịch đang kiểm tra xác minh muốn để bọn họ vào thành.

Tạ Nguy điềm nhiên như không, hỏi: "Bên kia xảy ra chuyện gì?".

Nha dịch kiểm tra giấy thông hành, nhìn thấy đám người này không phú thì quý, cũng không dám qua loa, chỉ nhớ lại sự tình phát sinh trong thành gần đây, không khỏi lắc đầu, nói: "Còn có thể có chuyện gì nữa? Gọi hồn thôi."

Tạ Nguy cau mày: "Gọi hồn?"

Nha dịch nói: "Ngài từ bên ngoài đến chắc không biết, lúc trước trong thành ở bên ngoài Ngũ Phúc Tự cần sửa cầu, thế mà lại có vài hòa thượng ác độc viết tên người trên giấy, dán trên những trụ cầu sắp được chôn xuống. Thái Hư Quan đạo sĩ nói rồi, đây là yêu ma tà pháp, tên người bị viết trên giấy, linh hồn sẽ bị gọi đi, buộc vào trong trụ cầu. Cầu có linh hồn người, xây lên sẽ càng kiên cố. Hòa thượng này vừa rồi cầm chén cơm đi tới đi lui, bị người phát hiện giấu tóc trong tráp, không phải mang tới làm tà pháp thì là gì?"

Một nhóm nha dịch khác đã qua kia ngăn cản tình hình, nhưng không ngăn nổi sự phẫn nộ của quần chúng.

Nhất là nữ nhân dắt hài tử kia, giọng the thé: "Ngươi không muốn gọi hồn nhi tử ta, thì hỏi tên nó làm gì? Trong tráp còn giấu tóc, còn dám nói không phải. Nhi tử ta xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải đền mạng. Lôi hắn đi gặp quan, lôi hắn đi gặp quan."

Hòa thượng kia bị lôi đi, trên mặt đã đầy xanh tím, khóc nói: "Tiểu tăng chỉ là thấy lệnh lang thiện tâm, muốn cầu phúc cho hắn mà thôi..."

Nhưng không ai nghe hắn giải thích. Đám nha dịch khó khăn lắm mới ổn định được tình hình, vội vã trói hắn lại, kéo lên quan. Lúc này nữ nhân ôm đứa trẻ khóc tại chỗ, đám người còn lại thì vây quanh nha dịch, cùng đi nha môn.

Tạ Nguy chỉ thoáng nhìn. Đao Cầm và Kiếm Thư đều không khỏi quay đầu nhìn hắn. Hắn lại chậm rãi cười, không chút ý định quan tâm, nhẹ nhàng thả rèm xe xuống, nói một tiếng: "Đi thôi."

Lúc này xe ngựa của Khương Tuyết Ninh gần lại không ít, đúng lúc thu vào đáy mắt cảnh này. Thật sự nói không ra cảm giác gì.

Tạ Nguy nhìn về đám người kia, thần sắc trong đáy mắt u ám, lại không thể nói là thương hại hay trào phúng, chỉ lạnh nhạt rũ mắt xuống như thế, thu lại toàn bộ cảm xúc, thậm chí lộ ra một loại khác thường...

Lạnh nhạt. Tên của người viết trên giấy thì sẽ bị gọi hồn? Nghĩ cũng biết đây là việc không thể nào.

Sau khi đám bách tính nghe lời nói của đạo sĩ, lại tin tưởng tuyệt đối với điều này, thậm chí vì thế mà lo sợ. Nữ nhân này chẳng qua chỉ nghe hòa thượng hỏi tên con mình, đã la hét ầm ĩ không ngừng, người xung quanh càng vừa sợ vừa phẫn nộ. Hoàn toàn thà rằng tin là có còn hơn không, không phân biệt đúng sai đánh người rồi cùng nhau kéo đi gặp quan...

Trong lòng Khương Tuyết Ninh hơi lạnh run lên. Đặc biệt là nhớ lại thần sắc Tạ Nguy lúc nãy. Từ lúc đi qua cổng thành, âm thanh ồn ào đã xa rồi, nàng lại không biết vì sao, bỗng chốc nhớ lại câu chuyện đòi công bằng lương thuế ở Ngân huyện mà Lữ Hiển đã kể cho mình...

Đối với con người, với thế gian, rốt cuộc Tạ Nguy thấy thế nào? Những không vui vì nhàm chán tích lũy mấy ngày nay của nàng, bỗng nhiên đều bị những thứ khác đè ép đi.

Đến quán trọ, một đoàn người đều nghỉ ngơi.

Buổi tối, lúc dùng cơm, Kiếm thư đi ra ngoài một chuyến, trở lại nói chuyện một lúc với Tạ Nguy. Khương Tuyết Ninh ở xa nghe không quá rõ, chỉ đại khái biết chuyện "gọi hồn" này hình như là tranh đấu của Thiên Giáo và Phật Giáo, có người âm thầm châm ngòi thổi gió, đổ thêm dầu vào lửa.

Nàng cho rằng Tạ Nguy sẽ hành động. Không ngờ rằng người này nghe xong liền thôi, không có một chút ý tứ nhúng tay. Bọn họ nghỉ ngơi chỉ nửa ngày ở quán trọ, cho ngựa ăn, dùng cơm xong, mang theo một chút lương khô và nước, buổi chiều xuất thành, theo hướng quan đạo phía bắc.

Nàng không khỏi khó hiểu: "Buổi chiều đi ngay, vì sao không nghỉ hẳn một ngày?"

Đao Cầm giống như trước, ngồi trên ngựa, đi bên cạnh nàng, chỉ nói: "Càng về phía Bắc càng lạnh, khí hậu cũng chuyển sang đông, chúng ta cần phải đến biên quan trước khi tuyết rơi."

Khương Tuyết Ninh cau mày. Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, dứt khoát không nghĩ nữa. Sắc trời dần tối, làm tổ trong xe chưa được một lúc đã buồn ngủ.

Sau khi đi tiếp được bảy tám dặm, nàng ngáp một cái, hơi buồn ngủ, đắp lên một chiếc chăn lông thật dày, chuẩn bị nằm xuống. Ai ngờ vừa mới động, trong bóng tối rèm xe đột nhiên xốc lên, một cơn gió thổi vào, còn có một bóng đen lẻn vào trong xe. Khương Tuyết Ninh lập tức hoảng sợ.

Phải biết rằng Đao Cầm Kiếm Thư cùng hơn mười tên cao thủ đều đi theo hai bên, nhưng vừa rồi bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy chút động tĩnh gì, thậm chí lúc người này lẻn vào, xe cũng còn đang tiếp tục đi, vậy người đến là nhân vật đáng sợ đến mức nào đây?

Nháy mắt cả người nàng căng chặt, lập tức muốn hét to lên. Nhưng động tác của người đến lại vô cùng nhanh, nghiêng người, bịt kín miệng nàng.

Bàn tay hơi lạnh, điềm tĩnh mà có lực.

Khuôn mặt đối phương cũng cách rất gần, vài làn khí nóng phả vào tai nàng, khiến cả người nàng sởn da gà. Lúc này mượn chút ánh sáng cực kỳ mờ nhạt từ bên ngoài rèm xe bị thổi lên, nhìn ra những đường nét quen thuộc.

Vậy mà là Tạ Nguy? Khương Tuyết Ninh khiếp sợ chớp mắt, lúc này cuối cùng không dám loạn động nữa.

Phải. Bên ngoài rõ ràng có nhiều người như thế, nếu không phải Tạ Nguy, sao có thể không chút động tĩnh? Nhưng tình huống trước mắt là sao? Nàng nảy sinh chút khó hiểu.

Đường nét khuôn mặt tuấn tú thanh cao của Tạ Nguy, có vẻ mơ hồ trong bóng tối, tựa như dã thú ẩn nấp, cho người ta cảm giác nguy hiểm bốn bề. Hai bờ môi mỏng mím chặt, đôi mắt nhìn ra bên ngoài xuyên qua khe hẹp của rèm xe kia. Khương Tuyết Ninh nhìn ra bên ngoài theo.

Hao tốn khí lực rất lớn, mới miễn cưỡng phát hiện, phía trước là một ngã rẽ, chiếc xe này của bọn họ tiếp tục đi hướng Bắc. Mà chiếc xe ngựa Tạ Nguy vốn dĩ ngồi, lúc ngang qua ngã rẽ lại yên lặng rẽ sang hướng Tây, qua lối rẽ kia, dần dần biến mất vào trong bóng cây trùng điệp.

Mặc dù Khương Tuyết Ninh không được xem là đặc biệt thông minh, nhưng nhìn thấy tình thế này, còn có gì mà không hiểu nữa... Có người theo dõi bọn họ.

Ngay lập tức, tim đập như đánh trống.

Nàng không dám động đậy chút nào, chỉ sợ mình không cẩn thận làm hỏng kế hoạch của Tạ Nguy, mặc kệ hắn ấn nàng vào trong chăn lông mềm mại, bịt miệng nàng lại, thậm chí thở mạnh cũng không dám.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #khônninh