Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 78: Em không mở cửa để tha thứ... em mở, để hỏi tại sao anh vẫn ở đây

Tiếng mưa rơi nhẹ ngoài hiên.

Trong phòng, Progress ngồi tựa lưng vào cửa chính, lặng lẽ.
Cậu vẫn chưa bật đèn.
Mọi thứ nhòe đi trong ánh sáng từ ngọn đèn ngủ le lói — y như mọi cảm xúc trong lòng cậu lúc này.

Bên ngoài, có một người vẫn ngồi chờ.

Gần nửa tiếng trôi qua.
Không tiếng gõ cửa.
Không tiếng bước chân rời đi.

Chỉ có sự im lặng rất rõ ràng.

Như một kiểu chờ đợi... không điều kiện.

Cuối cùng, Progress vươn tay.
Nắm lấy tay nắm cửa.
Chần chừ.
Rồi... mở.

Almond ngẩng đầu lên khi nghe tiếng "tách" khẽ vang.

Đôi mắt anh... sưng.
Ngồi xổm trước cửa, lưng hơi ướt, tay nắm chặt một túi giấy đựng hộp cháo đã nguội.

Progress đứng đó, tóc hơi rối, áo tay dài nhăn, mắt thâm quầng.

Cả hai nhìn nhau.
Không ai bước vào.
Không ai bước ra.

Cậu là người phá vỡ trước:

"Anh về đi."

Almond đứng dậy, giọng khàn đi vì gió lạnh:

"Anh không thể."

Progress siết tay, đôi mắt nhòe nước:

"Anh đến làm gì nữa?
Để nói gì?
Để xin lỗi?
Hay để giả vờ rằng không có chuyện gì từng xảy ra?"

Almond bước lên nửa bước.
Không vào trong.
Chỉ đứng đó, tay rũ bên hông:

"Anh đến...
Vì anh biết...
Em đang cần một người...
Nhưng không dám gọi tên người đó."

Progress bật cười.
Cười... trong nước mắt.

"Em cần gì à?
Em cần một tình yêu không mang theo huyết thống.
Em cần một quá khứ sạch sẽ.
Em cần một người mà... khi ôm em, không khiến em thấy bản thân là một tội lỗi."

"Nhưng anh đâu phải người đó, phải không?"

Gió biển thổi mạnh.
Cả hai im lặng.

Almond thở ra, khẽ khàng:

"Anh không đến để xin em tha thứ.
Và anh cũng không đến để xóa đi tất cả những gì đã từng.
Anh chỉ đến...
vì trái tim anh không biết làm gì khác."

"Mỗi sáng tỉnh dậy mà không biết em ở đâu...
là một hình phạt.
Anh không chịu nổi nữa."

Progress ngước nhìn Almond.
Giọng khàn, nhưng từng chữ như khắc lên không khí:

"Em không mở cửa để tha thứ.
Em mở...
vì em cần biết..."

"Tại sao...
Biết rõ em là em ruột anh...
Mà anh vẫn còn ở đây?"

Almond im lặng.
Rất lâu.

Rồi, mắt anh đỏ hoe, giọng vỡ ra như tơ bị đứt:

"Vì anh không biết cách nào để ngừng yêu em.
Vì kể cả khi biết...
trái tim này vẫn đập theo nhịp của em,
chứ không phải theo đúng  sai, máu mủ."

Progress bật khóc.

Nhưng lần này, không bỏ chạy.
Cậu đứng đó, gục mặt vào cánh cửa, nấc nghẹn:

"Tại sao mọi thứ lại trớ trêu như vậy..."

Almond đứng gần hơn.
Không chạm.
Chỉ nói, từng chữ như tự xé chính mình:

"Nếu có thể chọn lại...
Anh vẫn sẽ yêu em.
Dù chỉ được một ngày...
Dù sau đó phải trả giá bằng cả đời."

Căn phòng lại chìm vào im lặng.
Nhưng là loại im lặng của hai người...
đã không còn đường lui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com