Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 83: Chúng ta không được phép yêu nhau vì đã lỡ sinh ra là anh em

Tiếng chuông cửa vang lên vào buổi trưa.
Không dồn dập.
Không gấp gáp.

Nhưng đủ để Almond đứng dậy, tim siết lại.
Anh quay sang nhìn Progress — cậu vẫn đang ngủ.

"Em ngủ thêm chút nhé. Anh mở cửa."

Cánh cửa mở ra.
Mẹ anh đứng đó.

Không nước mắt.
Không nụ cười.
Chỉ có một ánh mắt chứa đầy... xót xa và bất lực.

"Mẹ biết con đang ở đây." – Bà nói –
"Chị chủ nhà gọi. Và... một người bạn cũ."

Almond không hỏi ai.
Không phản ứng.
Chỉ nép người ra, mời bà vào.
Nhưng bà lắc đầu:

"Mẹ không vào.
Vì nếu vào...
Mẹ không đủ can đảm để nói những gì mình cần nói."

Tiếng bước chân trong phòng vọng ra.
Progress đã tỉnh.

Cậu bước ra, đứng kế Almond.

Ánh mắt cậu gặp ánh mắt bà — một thoáng hoảng hốt, một thoáng... chấp nhận.

"Bác muốn gặp con?" – Progress hỏi, giọng nhẹ như sợ làm gãy điều gì mỏng manh.

"Bác chỉ muốn hỏi...
Tụi con nghĩ gì... về tất cả?"

Im lặng.
Progress không trả lời ngay.

Chỉ khi Almond siết nhẹ tay cậu, cậu mới nói:

"Chúng con không nghĩ gì cả.
Chúng con chỉ... yêu nhau."

Bà quay mặt đi.
Mắt đỏ hoe.
Giọng nghèn nghẹn:

"Nhưng tụi con là ruột thịt.
Là máu mủ.
Là lỗi lầm của một thời trẻ dại."

"Bác biết.
Là người lớn tụi bác sai.
Nhưng không thể để cái sai ấy... kéo dài thành một kết thúc khác tàn nhẫn hơn."

Almond ngẩng đầu:

"Con biết chúng con sai.
Nhưng nếu mẹ là con...
Gặp một người như em ấy,
Biết rõ mình sẽ không sống nổi nếu mất cậu ấy..."

"...thì mẹ sẽ làm gì?"

Bà không đáp.
Chỉ khóc.

Lần đầu tiên trong suốt đoạn đời làm mẹ, bà thấy đứa con trai mình run rẩy như thế khi bảo vệ một người.

Progress cúi đầu.
Không dám nhìn.
Giọng cậu run run:

"Cháu xin lỗi vì đã được sinh ra.
Cháu xin lỗi vì đã không biết sớm hơn.
Nhưng cháu không xin lỗi vì đã yêu anh ấy."

Không ai nói gì nữa.

Cả ba người chỉ đứng đó.
Giữa một căn trọ nhỏ.
Giữa thế giới ồn ào và sự thật đang gào thét.

Trước khi rời đi, bà quay lại nhìn con trai mình lần cuối:

"Nếu con chọn buông...
Mẹ sẽ ở lại.
Nếu con chọn đi tiếp...
Mẹ không ngăn.
Nhưng con sẽ đi mà... không có mẹ đứng phía sau nữa."

Almond im lặng rất lâu.
Rồi khẽ gật đầu:

"Con không cần ai đứng phía sau.
Miễn là con còn được đứng cạnh em."

Cánh cửa khép lại.
Không tiếng khóc.

Chỉ còn lại hai người...
và một thế giới không còn cửa ra.

Tối hôm đó, Progress ngồi trước cửa sổ.
Gió biển thổi nhẹ.

Cậu hỏi khẽ:

"Nếu mai chúng ta đi...
Có ai khóc không?"

Almond lắc đầu:

"Chỉ có hai đứa mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com