19
Tác giả: 白框凉太子
Hoạ sĩ: guamama
Dịch: Diệu Linh
Bìa: Mai Mai
——
Cậu ấy nắm tay tôi, dẫn tôi đi về phía trước.
"Đường Dục Dương, tôi còn chưa làm xong bài tập, mấy câu sai trong đề thi còn chưa chữa, tôi còn nhiều việc chưa làm lắm."
Cậu ấy không đáp lại, chỉ có bóng cây cong cong in hình trên phần áo đồng phục trắng của chàng thiếu niên là không ngừng chuyển động.
Chiều hoàng hôn đã buông xuống nên trên phố cũng vắng người hẳn.
Hôm nay tôi cùng cậu ấy trèo qua bờ tường của trường ra ngoài.
Lòng bàn tay tôi đến giờ dường như vẫn còn để lại cảm giác nắm vào phần nhọn thô ráp ở trên bức tường ấy.
Tôi theo cậu ấy lên xe buýt, xe chầm chậm đi về điểm cuối.
Đó là một thị trấn cổ kính nhỏ ở ngoại ô, một điểm du lịch bị thương mại hoá quá đà.
Đường Dục Dương nói đưa tôi đi chơi, đúng thật là chỉ đến để chơi.
Hai đứa ngồi trên một chiếc bè nhỏ làm bằng tre, đi qua lỗ cầu có cây cỏ xanh mướt rủ xuống.
Đến tiệm chè ở bên bờ ăn một bát thạch lạnh có giá 8 tệ nhưng tôi thấy nguyên liệu không nhiều cho lắm.
Khi màn đêm buông xuống, đèn nê-ông ở hai bên bờ sáng đèn, tôi và cậu ấy đứng trên cầu, nhìn về phía đông dòng chảy.
Tôi cảm giác mình đã đánh mất rất nhiều thứ.
Rõ ràng tôi nên ôn tập, rõ ràng tôi nên ở trong phòng học chăm chỉ làm đề.
Nhưng mặt nước lấp lánh, ánh đèn sáng rực cứ thế mà bày ra ngay trước mặt tôi.
Trăng đêm nay hơi khuyết.
Vô vàn giấc mộng nhân gian cứ thế mà đến rồi lại đi.
"Ngô Ưu Ưu, thế giới này rộng lắm, cậu biết không?"
Chàng trai bên cạnh tựa vào lan can nhìn tôi, ánh sáng rực rỡ in hình trên con ngươi cậu ấy.
"Vậy nên kì thi đại học chỉ là một chuyện rất nhỏ thôi, rất nhỏ rất nhỏ."
"Nhỏ đến mức... Ưu Ưu nhà chúng ta không nên vì vậy mà không vui."
Thế rồi cậu ấy khẽ bóp mũi tôi.
Tôi bối rối "giãy giụa khỏi xiềng xích" của cậu, tai đỏ hết lên.
Không biết là vì cử chỉ thân mật đột ngột của cậu ấy, hay là vì cụm từ... "nhà chúng ta" nữa.
"Đường Dục Dương, cậu thật gian xảo."
"Cậu được tuyển thẳng vào Thanh Hoa rồi, nói gì chẳng được..."
Cậu ấy cười đầy nuông chiều nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.
"Vậy, nếu cậu muốn học lại thì tôi cùng cậu học lại một năm, được không?"
"Cậu... đừng! Đường Dục Dương, đừng lấy cuộc đời của mình ra..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com