Chapter 3: thú cưng
Mơ trong mơ thật sự rất đáng sợ. Nhạc Ân không muốn ngủ, nhưng cơ thể lại không kìm được mà thiết đi.
Đến khi cậu tỉnh lại, là bị giật mình tỉnh. Viên phấn đập qua trán hung hãn như viên đạn sắt bắn thủng não cậu, đập cho cả người Nhạc Ân thơ thẩn, hét lớn một tiếng, bàn ghế bị hất tung, người đập xuống sàn đau đến muốn vỡ. Xung quanh lại tràn ngập tiếng cười khanh khánh, giọng người đàn ông từ trên đầu rơi xuống, nặng oang oang.
"Tống Nhạc Ân, tiết sau cút xuống phòng giáo viên gặp tôi."
Nhạc Ân mím chặt môi, sắp sở ngồi dậy thì bị một bàn tay đè lại bả vai. Thầy vừa đi, không khí xung quanh lập tức thay đổi, mọi người ùa xuống chỗ cậu. Cổ chân Nhạc Ân bị một nam sinh nắm lấy, tất bị lột ra, ngón chân kiều nộn bị mút mát trong khoang miệng ấm nóng, bàn tay nữ sinh luồn vào trong áo cậu, vuốt ve núm vú đỏ lự, cái gáy trắng nõn bị người trước người sau túm lấy như mèo con... Áo sơ mi vốn dĩ đóng thùng phẳng phiu nay đã nhàu nát, nhầy nhụa dịch thể đặc quánh, Tống Nhạc Ân vô thanh hét lớn.
"Nhạc Ân, em lại không tập trung rồi."
"Tiết của tôi rất chán sao? Lần nào em cũng không để ý, tôi đành phải gọi phụ huynh em tới thôi."
"Không phải, không phải, em không có... thầy ơi!..."
Tống Nhạc Ân nghe vậy vội vã ôm lấy cổ thầy, miệng nhỏ mếu máo muốn khóc bị thầy hôn lên. Đứa bé mười bốn tuổi đáng yêu như một con đĩ nhỏ thèm chịch, ngày nào cũng phô da lộ thịt đi dụ dỗ mọi người. Nhưng trong trường cấm phát sinh quan hệ, làm bọn họ rất tức giận, nhiều lần mượn cớ ức hiếp con đĩ nhỏ làm cậu khóc toáng lên, biết Tống Nhạc Ân bị hành hạ đến mệt cũng không muốn cho cậu ngủ, nếu muốn ngủ cũng là ngủ trong lòng bọn họ như mèo nhỏ, một con thú cưng biết nịnh chủ, chứ không phải trên bàn gỗ lạnh băng, mặc kệ hàng trăm con mắt dục vọng đang thèm khát hướng tới mình.
Điều này làm cho cậu giống như con chó cái vô tâm, không biết thoã mãn người khác, không đáng nhận được yêu thương từ những người chủ của mình.
Nhạc Ân rất sợ, không muốn "phụ huynh" bị gọi tới trường. Hàm trên hàm dưới va vào nhau run lên bần bật, liên tục nói xin thầy nhưng không được người ta để vào tai. Thầy giáo bế người ngồi trên đùi mình, quần to quần nhỏ đều bị lột sạch. Khi thầy mân mê đưa bàn tay tới vùng tam giác đầy dụ hoặc, sờ thấy vòng sắt lạnh băng, khoá trinh tiết vẫn còn còn đó, cao ngạo như chiếc lồng son đem thiếu niên cất trong bão dục vọng.
Thấy đã chạm đến vùng cấm, thầy tiếc nuối thở dài. Tay càng ghì chặt eo thiếu niên đè xuống háng mình, dương vật đường đột đâm thẳng qua đùi trong nhạy cảm. Nhạc Ân thấy xót, nơi đó đã bị chà đạp qua nhiều lần, không biết làm sao nắm lấy thân cặc của thầy, bắt đầu vụng về an ủi con quái vật đang phấn chấn dựng thẳng.
A, thầy bị nam sinh nhỏ bé bắt được rồi!
Ánh mắt thầy giáo điên cuồng xoay chuyển, bắt lấy lòng bàn tay Nhạc Ân lên xuống dữ dội, đập vào tai cậu là hơi thở hổn hển nặng nề của gã đàn ông. Đến khi đứa nhỏ được thả ra hai tay đã dầm dề tinh dịch, cổ tay mỏi run, đoán chừng có mấy ngày sau Nhạc Ân cũng không thể cầm bút được nữa.
Tống Nhạc Ân xách cặp ra đến cổng trường, ở đó có người đang đứng chờ cậu. Nhạc Ân siết chặt quai cặp, bắt đầu vô thức để ý xem áo quần trên người đã chỉnh tề chưa, tóc có rối không, áo có bẩn không, cúc áo cũng đã cài tới cổ, sơ mi đóng thùng còn nguyên vẹn. Nhạc Ân sợ anh phát hiện mùi tinh dịch trên người mình, đến lúc đó cũng chỉ có mình cậu chịu khổ.
"Anh."
"Ừ." Tống Lăng Thần ngoắc ngón tay, Nhạc Ân như con chó nhỏ bịch bịch chạy tới, nhào vào lòng anh cả. Anh cả rất hài lòng, Nhạc Ân liên tục dụi vào lòng anh muốn anh xoa xoa đầu cậu. Tống Lăng Thần thở dài một hơi, nắm tay cậu kéo vào xe, lúc này dễ dàng nhìn thấy mấy dòng chữ loạn như mèo cào, cắt xẻ nhau trên chiếc cặp méo xệch của em trai.
"Con đĩ nhỏ của ngôi trường A, ai chạm vào cũng được."
"Cấm chịch, cậu ta là của lớp 11B2 chúng tôi."
"Ân Ân xuống căn tin trường, chồng cho em ăn cặc lớn."
"Ân Ân uống sữa."
"Trả 200 ngàn để mở khoá đụ Tống Nhạc Ân."
Tống Lăng Thần cười cười.
...
Mẹ của Nhạc Ân là người đến sau, vì muốn lấy lòng con chồng mà gói gém Nhạc Ân tặng cho bọn họ. Năm đầu tiên khi em đến nhà chúng, đã bị dạy dỗ cho không còn ra hình người, đôi khi còn tưởng mình là con chó, con mèo hay một con búp bê thật chứ không phải còn là con người nữa. Dẫu đứa nhỏ có cố gắng bao nhiêu cũng không làm vừa lòng bọn họ, anh ba rất thích trừng phạt em, quy củ thì chồng chồng lớp lớp. Anh hai rất thích bắt nạt em, đôi khi giả bộ là người hiền lành, Nhạc Ân nhiều lần bị anh lừa gạt, có lần thật sự làm anh cả tức giận đã dùng búa đập gãy chân em... Sau đó, Nhạc Ân học trộm trên tivi, biết làm nũng rồi, sự việc sau này rốt cuộc mới từ từ giảm bớt.
"Ở trường thì không muốn về nhà, về tới nhà lại kêu muốn bỏ học."
"Tống Nhạc Ân, hôm nay em gan nhỉ?"
Nhạc Ân ngồi giữa hai chân anh, khi bị nhắc tên thì giật nảy mình. Trong lòng cậu thấy cảm thấy ấm ức, rõ ràng các anh ở nhà cái gì cũng biết. Nhạc Ân ngủ gật trong giờ, Nhạc Ân trốn tiết, Nhạc Ân ăn vặt, Nhạc Ân mặc đồ không đúng quy định... Tống Lăng Thần bọn họ xem xét từng tội danh một, lại mảy may không hay biết gì về việc Nhạc Ân bị xâm hại tình dục ở trường.
"Ba lần vi phạm nội quy trong một ngày? Tống Nhạc Ân! Ở nhà tôi dạy em cái gì? Quên hết rồi đúng không."
Tống Nhạc Ân vừa đói vừa mệt, gục trên bàn học trong lúc giáo viên đang giảng dạy trên bục giảng.
Tống Nhạc Ân bị làm đến run rẩy, sợ không muốn gặp người, trì hoãn đến tận tiết hai mới chậm rì rì bước vào lớp. Bị cô giáo phạt tét đít, về nhà báo cáo với anh trai liền bị anh treo lên dùng gậy đánh.
Lúc có người cho cậu đồ ăn, là một chai nước và một ổ bánh mì, bình thường đứa nhỏ còn có thể nhận thức được trong bánh có thể có thuốc, nhưng hiện giờ bị đói đến hoa mắt, thấy bánh mì trước mặt cũng chỉ dám gặm mấy miếng cho đỡ đói... Sau đó đúng là bị trúng thuốc thật, phải cực lực chạy trốn đám điên, cũng không biết là trốn được đến đâu.
Đứa nhỏ chỉ đành khóc thút thít rúc trong góc tường, thầm cầu xin những người khác không tìm được mình. Sau đó cậu bị vài người của anh hai tìm được, đưa về trước mặt bọn họ, ngày sau Tống Nhạc Ân bị luân phiên giam giữ trên giường đến tận hừng đông, ở trường cũng khó có giây phút nào được yên ổn.
"Em muốn bỏ học?" Nghe thấy câu hỏi này của Tống Lăng Thần, Nhạc Ân tuyệt vọng ngẩng đầu, cánh mũi nhỏ chua xót phập phồng, thế giới em hình thành một giọt nước lớn tràn khỏi kẽ mi. "Không phải anh nói muốn em ở nhà ngoan sao? Em không ra ngoài nữa, em không đến trường nữa... Em ở trong nhà đợi các anh về thôi có được không? Em sẽ ngoan mà, anh muốn làm bao nhiêu cũng được hết... Làm ơn... làm ơn đi, em xin anh..."
Tống Lăng Thần vờ vịt đăm chiêu suy nghĩ:"... Sinh con thì sao? Tôi muốn em sinh con cho tôi."
Bàn tay túm lấy ống quần anh giật mình siết chặt..
"... Được."
Nhạc Ân Nhạc Ân, quyền quyết định chưa bao giờ được rơi vào tay mày.
---
Một tuần sau Tống Nhạc Ân bị đẩy vào trong phòng mổ. Gân chân bị cắt, tiểu phẫu thanh quản nên cậu không thể nói to, chỉ có phát ra tiếng kêu be bé trong cuống họng, câu từ rã rời không rõ nghĩa làm ba anh em rất thích thú. Khi lên giường cũng rất thích cùng nhau đâm chọc nơi đó, Nhạc Ân chỉ được phép khóc, không được từ chối ai. Nếu có lần sơ sẩy làm anh trai giận, như chạy trốn, như tự sát hoặc có ý nghĩ tự sát, vòng điện trên cổ lập tức sáng lên, lúc đó Nhạc Ân cái gì cũng không thể chối, chỉ có thể bất lực chịu trận.
Lại vài năm nữa qua đi, cậu bị đẩy vào trong phòng mổ, thực hiện cấy ghép tử cung.
Làm tình rồi lại sinh con, triền miên một năm lại một năm nữa.
Khi ấy Nhạc Ân tròn 17 tuổi.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com