Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 6: GIỮA HAI NHỊP TIM

Không khí trong căn hộ vốn dĩ ấm áp ấy, bỗng chốc trở nên nặng nề sau buổi sáng hôm đó. Alin ngồi bó gối nơi góc ghế sofa, ánh mắt vô định nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng lùa vào qua lớp rèm trắng mỏng, vàng nhạt như lòng cô lúc này: mờ mịt, ảm đạm và không rõ hình thù. Jane thì bận rộn dưới bếp, nhưng thỉnh thoảng lại liếc lên nhìn Alin – ánh mắt phức tạp, như mang theo cả sự lo lắng và ngập ngừng.

“Em uống gì không? Trà gừng hay cacao?” – Jane hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.

Alin lắc đầu. “Không. Cảm ơn chị.”

Jane im lặng một lúc, rồi đặt ly cacao xuống bàn. “Dù gì chị cũng làm rồi, uống một chút cho ấm bụng đi.”

Alin không trả lời. Cô chỉ nhìn chiếc ly, như thể nó là vật thể lạ, như thể giữa cô và Jane có một bức tường vô hình đang lớn dần mà cô không biết làm sao để trèo qua.

Jane ngồi xuống bên cạnh, giữ khoảng cách vừa đủ để không khiến Alin thấy bị ép buộc, nhưng đủ gần để cô cảm nhận hơi ấm từ Jane. “Em không cần tránh mặt chị như vậy.”

“Em không tránh.” Alin đáp, mắt vẫn nhìn ra cửa sổ. “Chỉ là… em chưa biết phải đối diện với chuyện hôm qua như thế nào.”

Jane mím môi, ánh mắt thoáng chút thất vọng. “Chị xin lỗi.”

“Không phải lỗi của chị.” Alin lắc đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt Jane. “Em cũng không biết là em lại… cảm thấy như vậy.”

“Cảm thấy sao?”

“Rối bời. Vừa xấu hổ, vừa sợ… vừa muốn gần chị, lại vừa muốn trốn tránh.”

Jane nhẹ nhàng đưa tay đặt lên mu bàn tay Alin. “Nếu em cảm thấy không thoải mái, chị có thể dừng lại, hoặc rời đi một thời gian…”

“Đừng!” Alin bật ra ngay lập tức, như thể bị chạm vào dây thần kinh yếu nhất. “Đừng đi đâu hết…”

Cả hai người im lặng. Tiếng gió lướt qua ngoài ban công, tiếng ly chạm vào mặt bàn thủy tinh khe khẽ, tất cả trở thành bản nhạc nền cho một khoảnh khắc mà không ai dám phá vỡ.

Cuối cùng, Alin cầm ly cacao lên, uống một ngụm nhỏ. Cô nhăn mặt. “Ngọt quá.”

Jane bật cười. “Chị quên mất em không thích đồ ngọt.”

Alin cũng cười theo, nụ cười nhẹ tênh nhưng chân thật. “Không sao. Lần này thì chấp nhận.”

Và rồi, cả hai dường như đã trở lại nhịp sống thường nhật. Nhưng sâu trong lòng, điều gì đó đã thay đổi – một mạch cảm xúc âm ỉ, như nhịp tim thứ hai không thể che giấu.

---

Buổi chiều hôm đó, Jane phải ra ngoài để gặp đối tác về một dự án thiết kế nội thất mà cô đang nhận. Alin ở nhà một mình, loay hoay dọn dẹp bếp và phòng khách, nhưng lòng lại cứ lởn vởn những hình ảnh đêm qua – hơi thở gần, ánh mắt sâu, đôi tay dịu dàng của Jane chạm vào má cô khi cả hai chẳng còn là “chị” và “em” như trước.

Trong lúc đang lau mặt bàn, chuông cửa vang lên. Alin ra mở, không phòng bị.

Một người phụ nữ đứng trước cửa – cao, dáng người thanh mảnh, mái tóc uốn nhẹ màu hạt dẻ rũ xuống vai, mặc chiếc đầm linen trắng tinh khôi. Trông cô ta đẹp kiểu sắc sảo, sang trọng và có gì đó… lấn át.

“Xin lỗi, tôi tìm Jane.”

Alin sững người một chút. “Chị ấy vừa ra ngoài. Chị là…?”

“Tôi là Chompoo. Bạn cũ của chị Jane. Cũng là… người từng rất thân.” Người phụ nữ mỉm cười, nhưng trong ánh cười đó là một sự dò xét.

Alin gật đầu, lùi vào mở rộng cửa. “Chị vào nhà chờ chút nhé.”

Chompoo bước vào, mắt liếc quanh không gian như đang đánh giá từng góc nhỏ. “Căn hộ này do Jane thiết kế hả?”

“Vâng. Chị ấy kể em nghe vài lần.”

Chompoo ngồi xuống sofa, đặt túi lên đùi, bắt chéo chân rất tự nhiên. “Em là em họ chị ấy à?”

Alin thoáng khựng lại. “Dạ… không. Em là bạn.”

“Bạn?”

“Bạn thôi ạ.” Alin tránh ánh nhìn của cô ta.

Chompoo mỉm cười nửa miệng. “Bạn mà được ở chung nhà, lại biết sở thích uống gì, ăn gì… Thời nay ‘bạn’ cũng có nhiều loại ghê.”

Câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng đủ để khiến lòng Alin se lại. Cô không biết nên đáp lại thế nào – vì đúng là giữa cô và Jane đã không còn đơn thuần là bạn. Nhưng nếu thừa nhận, cô đang tự đẩy mình vào thế bị đánh giá, mà chính cô cũng không chắc mình có tư cách gì để bảo vệ mối quan hệ đó.

“Jane đâu rồi?” – Giọng Chompoo dịu lại, nhưng ánh mắt vẫn không buông tha.

“Chị ấy đi gặp đối tác, chắc về trong một tiếng nữa.”

“Vậy chị đợi được không?”

Alin gật đầu, rồi lấy nước cho khách. Trong lòng cô, một cơn bão nhỏ đang lặng lẽ nổi lên…

Cảnh vật bên ngoài khu vườn nhỏ nhắn của Alin như một bức tranh hoàn hảo giữa đêm tối. Mùi hoa sữa thoang thoảng trong không khí, hòa lẫn với làn gió nhẹ nhàng đưa mùi đất lên, tạo nên một cảm giác bình yên lạ thường. Nhưng bên trong, tâm trạng của Alin lại không hề giống như vẻ ngoài thanh bình ấy. Cô ngồi im lặng bên chiếc bàn, đôi mắt nhìn ra xa, nhưng lòng thì đầy những xáo động không thể tả.

Cô đã không ngờ rằng mình lại rơi vào hoàn cảnh này, giữa những cảm xúc mâu thuẫn, giữa sự an ủi và sự kìm nén. Jane, người bạn mà cô từng nghĩ sẽ chỉ là một chỗ dựa tinh thần, giờ đây lại trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Không chỉ là sự đồng cảm mà còn là một thứ tình cảm ngày càng nảy nở, một tình cảm mà cô không thể phủ nhận.

Nhưng mọi thứ lại trở nên phức tạp khi Chompoo, một người bạn cũ của Jane, bất ngờ xuất hiện. Alin không thể nào không cảm thấy sự căng thẳng giữa ba người. Chompoo nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, có vẻ như đang tìm cách thăm dò từng cử chỉ của cô và Jane. Mỗi lần nhìn thấy Chompoo, Alin lại cảm thấy một sự bất an mơ hồ, giống như có điều gì đó đang rình rập.

Đêm hôm ấy, sau bữa ăn tối đơn giản, Jane và Alin ngồi lại trên chiếc ghế dài ngoài vườn, trong khi Chompoo đã rời đi sau khi nán lại một lúc lâu. Đôi mắt của Jane sáng lên khi cô nhìn Alin, nhưng vẫn có một chút gì đó bối rối, như thể có điều gì chưa nói hết.

“Em ổn chứ?” Jane lên tiếng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, ấm áp như bao lần trước. Cô nhẹ nhàng vươn tay về phía Alin, nắm lấy bàn tay cô.

Alin không trả lời ngay lập tức, thay vào đó cô nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của Jane truyền sang, một cảm giác bình yên lạ kỳ. Nhưng rồi, cô lắc đầu nhẹ. "Anh ấy... anh ấy thực sự không xứng đáng với em, Jane."

Jane hơi nhíu mày, không hiểu hết câu nói của Alin. Nhưng cô không hỏi thêm, chỉ giữ chặt tay Alin hơn. Cô biết rằng, sự đau khổ của Alin không phải dễ dàng để chia sẻ, và chắc chắn sẽ không phải là điều gì đơn giản để cô có thể giải quyết ngay lập tức.

Jane nhìn Alin một lúc lâu, đôi mắt cô như thể đang tìm kiếm câu trả lời trong ánh mắt của người đối diện. Nhưng mọi thứ cứ trôi qua như một làn sóng vỗ về mà không tìm được bến bờ. Alin hít một hơi dài, cô không biết có nên nói rõ ra hết hay không, không biết liệu mình có thể chịu đựng thêm nữa không. Mối quan hệ của họ, mặc dù đang tràn đầy sự thấu hiểu và sự dịu dàng, nhưng lại chứa đựng những cảm xúc phức tạp và những bí mật khó nói ra.

“Em biết không, đôi khi em cảm thấy mình thật sự không đủ mạnh mẽ để đối mặt với mọi chuyện.” Alin thì thầm, giọng cô khẽ run lên, như thể có một cơn sóng ngầm trong lòng không ngừng quậy phá.

Jane khẽ vỗ về tay cô, ánh mắt của cô thấu hiểu hơn bao giờ hết. “Em không phải một mình, Alin. Chỉ cần em cần, chị sẽ luôn ở đây.”

Một nụ cười nhỏ nhưng dịu dàng hiện lên trên môi Alin. Cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Jane. Dù cho trái tim cô có đau đớn vì tổn thương và mất mát, cô vẫn cảm thấy an lòng hơn khi biết rằng có Jane bên cạnh.

Tuy nhiên, cảm giác an toàn ấy lại bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của một bóng dáng quen thuộc từ đằng xa. Alin nhìn thấy Chompoo đang đi về phía họ, đôi mắt của cô ấy đầy nghi hoặc và có vẻ như đang quan sát rất kỹ mỗi động thái của cả hai người.

“Chompoo,” Jane lên tiếng, vẻ mặt không thay đổi nhưng trong giọng nói lại có sự lạnh nhạt lạ kỳ. “Em tới rồi à?”

Chompoo chỉ gật đầu, ánh mắt dừng lại một chút trên tay của Jane và Alin vẫn đang nắm lấy nhau. Cô ta không nói gì ngay lập tức, nhưng sự im lặng giữa họ như một sự căng thẳng không thể nói thành lời.

“Thực ra, tôi nghĩ có một số chuyện cần làm rõ.” Chompoo bắt đầu, giọng cô ta nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy sự sắc sảo.

Alin cảm thấy một cơn lạnh sống lưng khi nhìn thấy cái nhìn sắc bén của Chompoo. Cô ấy không phải là người dễ bị qua mặt, và chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kỳ sự thay đổi nào trong mối quan hệ giữa cô và Jane.

“Có chuyện gì sao?” Jane lên tiếng, giọng vẫn đều đều nhưng trong lòng cô lại đầy sự căng thẳng.

“Em chỉ muốn hiểu rõ hơn về mối quan hệ giữa hai người.” Chompoo tiếp tục, bước lại gần hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Alin và Jane. “Em thấy có điều gì đó đang diễn ra mà chưa được giải thích rõ ràng. Có phải là… em đang quá gần nhau?”

Alin cảm thấy nghẹn thở. Lời của Chompoo không chỉ là một câu hỏi đơn thuần, mà là một cú đánh trực diện vào trái tim cô. Những lời nói này không phải là sự tò mò thông thường, mà là một sự dò xét, một sự thách thức. Alin cố gắng bình tĩnh lại, nhưng cô không thể phủ nhận rằng sự có mặt của Chompoo đang khiến mọi thứ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Jane nhìn Chompoo, nhưng lần này trong ánh mắt của cô, không có sự nương nhẹ nào. Thay vào đó là một sự quyết đoán mạnh mẽ. “Chúng tôi không cần phải giải thích cho ai cả. Mối quan hệ giữa tôi và Alin là chuyện riêng tư của chúng tôi.”

Chompoo không có vẻ gì là sẽ dừng lại, cô ta vẫn tiếp tục giữ ánh mắt sắc bén, như thể đang tìm kiếm một lỗ hổng để tấn công. “Vậy thì chị không sợ tôi nói với mọi người sao?”

Alin cảm thấy một sự lo lắng len lỏi trong lòng, cô không thể không nghĩ đến những hậu quả có thể xảy ra nếu Chompoo tiết lộ chuyện này ra ngoài. Nhưng rồi, cô nhìn sang Jane. Cô không biết làm sao, nhưng cô tin rằng Jane sẽ có cách giải quyết mọi chuyện.

“Chompoo,” Jane nói, đôi mắt cô vẫn giữ sự kiên định, “Nếu em muốn làm rối mọi thứ, chị sẽ không ngần ngại đối mặt với em. Nhưng chị cũng sẽ không để ai can thiệp vào cuộc sống của mình.”

Cảm giác căng thẳng trong không khí càng lúc càng rõ rệt, nhưng trong lúc đó, một ánh sáng trong lòng Alin chợt lóe lên. Cô hiểu rằng không phải lúc nào cô cũng có thể giấu giếm cảm xúc của mình mãi mãi. Và có lẽ đã đến lúc để cô đối diện với mọi điều đang đè nặng trong lòng.

Không khí giữa ba người dường như căng thẳng hơn bao giờ hết. Chompoo đứng đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi Alin và Jane, như thể đang chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng. Trong khi đó, Alin cảm thấy một cơn sóng lo âu dâng lên trong lòng, mọi thứ đều mơ hồ và bất ổn.

“Em đừng làm thế,” Jane nói, giọng cô không còn lạnh lùng như lúc trước, nhưng vẫn có một chút nghiêm khắc ẩn chứa. “Chúng ta sẽ không để những lời nói vô căn cứ ảnh hưởng đến mối quan hệ này.”

Chompoo im lặng, nhưng vẻ mặt của cô ta cho thấy rõ ràng là sự không hài lòng. Cô ta không thể chấp nhận được việc bị đẩy ra ngoài cuộc chơi. Cảm giác của cô ta, dù có phần ích kỷ, nhưng lại cũng rất con người — sự khát khao được hiểu rõ và kiểm soát những gì đang diễn ra.

“Em chỉ muốn bảo vệ chị thôi,” Chompoo nói, giọng có phần yếu ớt hơn. “Chị không thể cứ để mình bị cuốn vào những cảm xúc này mà không nghĩ đến hậu quả được.”

Alin thấy mình không thể đứng nhìn im lặng được nữa. Cô không muốn có thêm sự căng thẳng nào nữa. Cô hít một hơi thật sâu rồi bước đến gần Chompoo, ánh mắt cô mềm mại nhưng đầy kiên quyết.

“Chompoo, chị biết em lo lắng cho chị, nhưng em cũng phải hiểu rằng cảm xúc không thể điều khiển. Đôi khi, chúng ta không thể tránh được những điều đến với mình.” Alin nói, giọng cô trầm ấm nhưng rõ ràng.

Cả Jane và Chompoo đều im lặng một lúc, nhìn Alin với ánh mắt đầy sự băn khoăn. Nhưng trong khoảnh khắc đó, không ai nói thêm gì, giống như mọi lời nói đã được thốt ra rồi, và những gì còn lại chỉ là sự im lặng kéo dài.

Cuối cùng, Chompoo thở dài, cô ta có vẻ đã nhận ra rằng sự việc đã vượt qua tầm kiểm soát của mình. “Em chỉ muốn bảo vệ chị, Alin. Em không muốn thấy chị bị tổn thương nữa.”

Alin mỉm cười nhẹ. “Cảm ơn em, Chompoo. Chị hiểu, và chị sẽ tự bảo vệ mình.”

Chompoo không nói gì thêm, chỉ quay lưng đi, bước từng bước nặng nề và để lại một khoảng không gian im lặng giữa ba người. Nhưng ngay khi Chompoo đã rời đi, không khí vẫn không thể nào dịu lại được ngay lập tức. Alin và Jane nhìn nhau, sự căng thẳng vẫn còn đó, như thể những lời chưa nói đang chờ được thổ lộ.

“Em biết không,” Jane bắt đầu, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Alin, “Em có thể dựa vào chị bất cứ khi nào em muốn, nhưng em cũng cần phải đối diện với những gì mình đang cảm thấy.”

Alin gật đầu, cô cảm thấy sự nhẹ nhõm khi nghe những lời này từ Jane. Cảm giác an toàn, dù có đôi chút mơ hồ, nhưng vẫn là điều mà cô không thể phủ nhận. “Em sẽ cố gắng, chị ạ.”

Tình cảm của họ, dù chưa được thể hiện rõ ràng, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự hiện diện của nhau trong từng khoảnh khắc. Cũng giống như một ngọn lửa âm ỉ, có thể sẽ bùng cháy bất cứ lúc nào, nhưng điều đó còn phụ thuộc vào cách họ quyết định đối diện với nó.

Sau khi Chompoo rời đi, không khí trong căn phòng trở nên tĩnh lặng đến lạ kỳ. Alin và Jane đứng im một lúc, như thể vẫn chưa thể thoát khỏi sự căng thẳng vừa rồi. Thật sự, trong lòng Alin, cảm xúc đang rối bời. Những gì đã xảy ra, sự xuất hiện của Chompoo, sự lo lắng mà cô ấy thể hiện, tất cả đều khiến Alin cảm thấy có một khoảng cách nào đó giữa cô và Jane, một khoảng cách mà trước đây chưa bao giờ tồn tại.

Alin nhìn Jane, đôi mắt cô như chứa đựng một ngàn câu hỏi nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. "Chị..." Cô ngập ngừng, không biết phải nói gì thêm. Cảm giác bối rối vẫn chưa buông tha cho cô.

Jane nhìn Alin, đôi mắt của cô có chút thâm trầm nhưng đầy kiên nhẫn. Cô bước đến gần Alin, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô. “Em có thể tin chị, Alin. Chị sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em. Nhưng em cũng cần phải đối diện với chính mình.”

Alin cảm thấy một chút nhẹ nhõm khi nghe những lời này. Từ trước đến nay, cô luôn tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc, một nơi mà cô có thể trút bỏ mọi lo âu. Và Jane, dù không nói quá nhiều, nhưng cô luôn có một cách khiến Alin cảm thấy mình không đơn độc.

“Chị không trách em đâu,” Jane nói tiếp, giọng trầm lắng, “Những cảm xúc này là tự nhiên. Em không thể điều khiển được, nhưng em có thể quyết định cách đối diện với nó.”

Alin gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vẫn không thể xóa bỏ được sự mơ hồ trong lòng. Cô tự hỏi liệu cô có đủ mạnh mẽ để đối diện với những gì đang xảy ra hay không. Liệu tình cảm này, dù đang bùng cháy âm ỉ, có thể vượt qua tất cả những thử thách này không?

“Chị luôn ở đây, em biết không?” Jane mỉm cười, ánh mắt cô ấm áp như muốn truyền tải một sự yên bình nào đó vào trong trái tim Alin. “Dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng sẽ vượt qua thôi.”

---

Cùng lúc đó, ngoài căn phòng, bầu trời đã dần chuyển sang màu tối. Ánh đèn phố xá lấp lánh chiếu qua cửa sổ, khiến không gian trong phòng càng thêm phần yên tĩnh. Những âm thanh từ thành phố như nhạt dần, chỉ còn lại sự tĩnh lặng, với mỗi nhịp thở của Alin và Jane.

Bất chợt, Jane lên tiếng, phá vỡ sự im lặng kéo dài. “Chúng ta đi ra ngoài một chút không? Để tâm trí của em được thoải mái hơn.”

Alin ngẩng đầu nhìn Jane, đôi mắt vẫn đầy sự lo lắng, nhưng cô biết rằng lúc này, việc thay đổi không gian có thể giúp cô lấy lại bình tĩnh. “Ừ, chị nghĩ cũng đúng.”

Vậy là cả hai rời khỏi căn phòng, bước ra ngoài không khí trong lành của buổi tối. Alin không biết mình đang đi đâu, nhưng có một sự yên bình lạ lùng khi có Jane bên cạnh. Cô cảm nhận rõ ràng rằng dù thế nào đi nữa, cô không muốn mất đi sự hiện diện của người con gái này trong cuộc đời mình.

Họ đi bộ trong sự im lặng, nhưng sự im lặng đó lại không làm cho Alin cảm thấy tách biệt. Ngược lại, sự im lặng này giúp cô có thời gian suy nghĩ, bình tĩnh lại và nhìn nhận mọi thứ một cách rõ ràng hơn. Cô bắt đầu nhận ra rằng những cảm xúc mà cô đang trải qua không phải là một điều gì đó quá xa lạ, và cũng không phải là một điều đáng sợ. Cô chỉ cần chấp nhận nó và đối mặt với những gì mình cảm nhận.

Jane bỗng dừng lại, đôi mắt cô nhìn về phía trước với một ánh nhìn đầy suy tư. “Em biết không,” cô nói, giọng trầm, “Có những lúc, việc buông bỏ quá khứ là điều khó khăn nhất. Nhưng chỉ khi em làm được điều đó, em mới có thể đón nhận tương lai.”

Alin nhìn Jane, đôi mắt cô vẫn tràn đầy câu hỏi. “Chị có bao giờ phải buông bỏ một điều gì đó không?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Jane mỉm cười buồn. “Chị từng phải buông bỏ rất nhiều thứ. Nhưng không phải lúc nào cũng là dễ dàng. Đôi khi, để tiến về phía trước, chúng ta cần phải từ bỏ những gì đã thuộc về quá khứ.”

Alin im lặng, suy ngẫm về lời nói của Jane. Cô tự hỏi liệu mình có đủ dũng cảm để từ bỏ những gì đang giữ chặt trái tim mình không. Nhưng ngay lúc đó, cô cảm nhận được một cái gì đó nhẹ nhàng, một cảm giác mà cô chưa từng có trước đây. Đó là cảm giác của sự buông bỏ, sự chấp nhận, và sự an yên mà Jane mang lại.

Họ tiếp tục đi bộ dưới ánh đèn đường, từng bước chân không còn vội vã như trước. Không khí đêm thật yên tĩnh, không có gì ngoài tiếng lá cây xào xạc và tiếng bước chân nhè nhẹ của họ. Alin không biết chính xác mình đang tìm kiếm gì, nhưng cô biết một điều rằng, ít nhất bây giờ, cô không còn cảm thấy lạc lõng như trước.

--

Khi Chompoo rời đi, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Alin vẫn ngồi im, đôi mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng lời của Chompoo vang vọng trong tâm trí cô, như một cơn gió lạnh buốt thổi qua từng ngóc ngách trong lòng. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình lạc lõng như thế này, giữa một thế giới mà mọi thứ dường như đang sụp đổ quanh mình.

"Jane... cô ấy không phải là người bạn mà cậu nghĩ đâu," Chompoo nói, khiến mọi thứ như một cú đánh mạnh vào trái tim Alin.

Alin mím môi, không đáp lại. Cô quay đầu lại, nhìn vào Jane đang ngồi đối diện. Trái tim cô như bị siết chặt, nhưng cô không thể làm gì. Mối quan hệ của cô với Jane vẫn chưa rõ ràng, dù cho cảm xúc đang dần lớn lên, nhưng sự nghi ngờ luôn tồn tại.

“Cậu không cần phải lo lắng đâu,” Jane nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng có một chút gì đó cố che giấu. Cô bước đến gần Alin, đứng cạnh chiếc ghế nơi cô đang ngồi.

Alin nhắm mắt lại, không biết phải nói gì. Tình huống này giống như một trò chơi mà cô không hề muốn tham gia, nhưng giờ cô đã bị cuốn vào. Cô cảm thấy mình như một người đứng ngoài cuộc, chỉ có thể nhìn vào những điều diễn ra mà không thể làm gì khác.

"Em không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy," Jane tiếp tục, nhưng âm thanh có vẻ như đang cố gắng thuyết phục chính mình hơn là Alin. "Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu."

Alin ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của Jane. Những gì cô nhìn thấy không phải là sự chắc chắn, mà là một sự mơ hồ khó tả. Cô không biết liệu mình có thể tin tưởng hoàn toàn vào Jane hay không.

"Vậy tại sao em không thể nói cho tôi biết sự thật?" Alin hỏi, giọng cô cứng lại. "Cô ấy đã nói gì với em, Jane?"

Chân mày Jane nhíu lại. “Tôi không biết cô ấy nói gì với cậu, nhưng tôi không muốn Alin nghĩ sai về tôi.”

Alin đứng dậy, bước ra khỏi phòng mà không nói thêm lời nào. Jane đứng đó, nhìn theo bóng dáng cô rời đi, một cảm giác trống vắng bao trùm lấy trái tim mình. Chompoo đã gieo vào đầu cô một hạt giống nghi ngờ, và Jane biết, dù cho cô có làm gì, hạt giống ấy vẫn sẽ nảy mầm trong tâm trí Alin.

Cô không thể làm gì khác ngoài việc đợi.

---

Trên đường về nhà, Alin không thể ngừng suy nghĩ về những gì Chompoo đã nói. Những lời của cô ấy như những mũi tên sắc nhọn, xuyên qua mọi lớp vỏ bọc mà Alin đã dựng lên trong lòng. Cô cảm thấy bị tổn thương, không chỉ vì những nghi ngờ mà Chompoo đã gieo vào, mà còn vì cảm giác bị phản bội bởi chính Jane, người mà cô đã đặt niềm tin.

Khi Alin bước vào phòng, ánh đèn mờ ảo chiếu lên bàn làm việc. Cô ngồi xuống, đôi tay bấm vào chiếc điện thoại, nhưng không có sức để gọi cho ai. Cô chỉ biết nhìn vào màn hình tối đen, lòng đầy hỗn độn.

---

Cùng lúc đó, Jane đang đứng trong phòng khách, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay. Một tin nhắn từ Chompoo vừa đến.

“Cậu có thể giấu mãi, nhưng không thể giấu được mãi. Alin sẽ không tha thứ cho cậu đâu.”

Jane không thể không cảm thấy một chút bất an. Cô đã làm mọi thứ để bảo vệ tình cảm của mình và Alin, nhưng có vẻ như mọi thứ đang rơi ra ngoài tầm kiểm soát.

Với một tiếng thở dài, Jane quyết định gửi tin nhắn lại cho Alin.

“Em sẽ không để chuyện này làm chúng ta xa nhau. Tôi muốn giải thích mọi thứ, Alin. Hãy gặp tôi một lần nữa.”

Màn hình điện thoại sáng lên, nhưng không có hồi âm. Cô chờ đợi, lòng nặng trĩu.

---

Ngày hôm sau, Alin quyết định đối mặt với tất cả. Cô muốn làm rõ những gì đang xảy ra, không thể để mình tiếp tục sống trong sự mơ hồ này. Cô gặp Jane tại quán cà phê như đã hẹn.

Khi nhìn thấy Jane đang ngồi đợi, trái tim Alin đập nhanh hơn. Cô bước tới và ngồi xuống đối diện với cô.

"Jane, tôi muốn biết sự thật," Alin nói, giọng kiên quyết.

Jane nhìn Alin với ánh mắt sâu thẳm, đôi mắt ấy đầy sự kiên trì và một chút sợ hãi. Cô biết mình phải đối mặt với sự thật, dù cho nó có đau đớn đến đâu.

"Em không muốn giấu giếm gì cả," Jane bắt đầu, tay siết chặt ly cà phê trong tay. "Chỉ là... em không muốn mất đi cậu."

Alin không nói gì, chỉ nhìn Jane, chờ đợi câu trả lời.

"Em... Em đã từng yêu một người khác," Jane thừa nhận, "Trước khi gặp cậu, em đã yêu một người rất nhiều, nhưng rồi mọi chuyện đã kết thúc. Và... em không muốn mọi thứ trở nên quá phức tạp với chúng ta."

Alin nghe xong, không biết phải phản ứng thế nào. Cô cảm thấy như trái tim mình vừa bị bóp nghẹt. Mọi thứ đã thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Cả hai ngồi im lặng trong vài giây, không khí xung quanh như dày đặc hơn bao giờ hết. Alin cảm thấy một luồng không khí lạnh lẽo bao trùm khắp căn phòng. Từng lời của Jane vẫn văng vẳng trong đầu cô, nhưng cô không thể chấp nhận được chúng. Cô nhìn vào đôi mắt của Jane, không hiểu vì sao cảm giác đau đớn lại mạnh mẽ đến vậy.

"Vậy là..." Alin cất giọng, nhưng cô không biết phải tiếp tục như thế nào. Mọi thứ bỗng chốc trở nên mơ hồ và rối ren. Cô không muốn cảm thấy như thế này, không muốn nghi ngờ Jane, nhưng đôi mắt của Chompoo cứ ám ảnh cô.

Jane đưa tay lên, vỗ nhẹ vào bàn tay của Alin. "Anh không hiểu, phải không? Em đã từng đau khổ rất nhiều trước khi gặp anh. Người ấy đã khiến em cảm thấy mình không đủ tốt, và em đã quyết định rời xa. Nhưng... không phải vì em không yêu anh, mà là vì em sợ làm tổn thương anh."

Alin chậm rãi rút tay lại, nhìn vào bàn tay mình, như thể đó là thứ duy nhất có thể làm cô tập trung vào lúc này. Cô không thể hiểu nổi, tại sao mọi thứ lại trở nên phức tạp đến vậy. Cô không thể tin được vào những lời Jane vừa nói.

"Em... em sợ tôi?" Alin hỏi, giọng khẽ run lên. Cô không thể tưởng tượng được cảm giác bị từ chối, nhưng cái cảm giác đau đớn này lại đến từ chính người cô yêu.

"Không phải sợ," Jane đáp, giọng đầy kiên nhẫn, nhưng trong đó cũng lộ rõ sự mệt mỏi. "Chỉ là... em sợ mất anh, Alin. Sợ rằng những gì em làm sẽ khiến anh cảm thấy đau khổ."

Alin im lặng, không biết nói gì thêm. Trái tim cô như bị xé nát bởi sự mâu thuẫn giữa lý trí và cảm xúc. Cô muốn tin vào Jane, nhưng những câu hỏi về sự thật vẫn cứ lởn vởn trong đầu. Và những lời của Chompoo vẫn cứ như vết dao cắm vào lòng.

Cả hai cứ ngồi đó, không ai nói gì thêm. Alin cảm thấy mệt mỏi, cảm giác như có một khoảng cách vô hình giữa họ, mặc dù họ đang ngồi ngay cạnh nhau. Cô không thể giải thích được cảm giác này, nhưng nó cứ đeo bám cô, khiến trái tim cô ngày càng nặng trĩu.

---

Trong khi đó, ở một góc khác của thành phố, Chompoo đang đứng bên ngoài một quán cà phê, nhìn vào màn hình điện thoại. Tin nhắn của Alin và Jane vẫn chưa có hồi âm. Cô biết rõ một điều: nếu không có sự can thiệp của mình, mối quan hệ giữa hai người này sẽ không bao giờ thành công. Chỉ có cô mới có thể thay đổi tất cả.

"Alin, cậu không thể tin vào Jane," Chompoo thầm nghĩ. "Cô ấy không phải là người mà cậu tưởng tượng."

Chompoo nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi nhanh chóng quay lưng rời đi, trong khi trong lòng, cô ta đã có một kế hoạch riêng.

---

Trở lại với Alin và Jane, cả hai vẫn ngồi im lặng. Những lời của Jane tiếp tục vang lên trong tâm trí Alin, như một hồi chuông không ngừng vang. Cô biết rằng mình phải đối mặt với sự thật, dù sự thật ấy có đau đớn đến mức nào. Nhưng sự thật vẫn luôn là điều quan trọng nhất, phải không?

"Alin," Jane khẽ gọi, giọng có chút run rẩy. "Anh có thể hiểu cho em không?"

Alin thở dài, lắc đầu. "Tôi không biết... Tôi không biết phải làm gì nữa, Jane. Tôi chỉ cảm thấy rất mệt mỏi."

Jane cắn môi, ánh mắt cô đầy áy náy. "Em hiểu. Nhưng xin anh đừng xa em. Em không muốn mất anh."

Một khoảng im lặng bao trùm. Alin cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. Từng nhịp đập như dội vào tai cô. Cô không thể phủ nhận rằng trái tim mình vẫn đang hướng về Jane. Nhưng cô cũng không thể dễ dàng chấp nhận tất cả những gì đã xảy ra.

"Anh cần thời gian," Alin nói, giọng cứng rắn. "Tôi cần thời gian để suy nghĩ."

Jane nhìn Alin, trái tim cô như thắt lại. Cô không biết phải làm gì để thay đổi quyết định của Alin. Tất cả những gì cô có thể làm lúc này chỉ là im lặng, để Alin có thể có không gian để suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com