Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 98: THƯ PHÒNG KÍCH TÌNH

Chương 98: Thư Phòng Kích Tình

  Hắn lại xoay người lần nữa, nhưng lần này lại phát hiện nàng đi theo phía sau hắn. Hắn rõ ràng cảm nhận được hắn đi một bước thì nàng cũng đuổi theo một bước. Ngay cả chính nàng cũng không biết là tại sao, nàng chỉ cảm thấy là nếu như không có hắn ở bên cạnh thì nàng sẽ không có cảm giác an toàn, đến lúc đó nếu như bị mưu hại thì cũng sẽ không có người nào nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng. Đi ra tới cửa phòng ăn, phòng ngủ của nàng và thư phòng của hắn là hai hướng trái phải khác nhau, mặc dù không xa, nhưng đúng là cách nhau một đoạn.

  Liên Vân vẫn luôn đứng ở bên ngoài chờ nàng, mà Tiểu Đông và Thiệu Tần cũng vậy. Lạc Tử Mộng bước theo Liên Vân đi về phía trước mấy bước, không nhịn được lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hàn Hạo Thần, lại phát hiện cùng lúc đó Hàn Hạo Thần thế nhưng cũng quay đầu lại nhìn nàng. Hai người đều ngẩn người, sau đó môi mỏng của Hàn Hạo Thần khẽ cong lên tạo thành một độ cong xinh đẹp. 

 Thiệu Tần và Tiểu Đông đã sớm kinh sợ, cứ nhìn chằm chằm nụ cười của Hàn Hạo Thần, chỉ cảm thấy là trăm năm khó gặp, thật đúng là chỉ có lúc ở cùng Lạc Tử Mộng bọn họ mới có thể thấy được, trong ngày thường cho dù là ở cạnh Hoa Thiên Sóc - người bạn sinh tử của Vương gia thì cũng cực kỳ ít khi nhìn thấy Vương gia nở nụ cười chân thật như vậy. Giống như là bị tiềm thức thúc giục, Lạc Tử Mộng vừa nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng hắn, thì đã hưng phấn chạy về phía Hàn Hạo Thần. 

 Liên Vân chỉ gọi một chữ "Lạc" ra khỏi miệng sau đó cũng lập tức im lặng, bởi vì nàng nhìn thấy Lạc Tử Mộng thế nhưng lại kéo tay của Hàn Hạo Thần, ngay cả đáy mắt của Hàn Hạo Thần cũng hiện lên một tia kinh ngạc. Từ trước tới nay, phép tắc trong xã hội cổ đại rất nghiêm ngặt, nam nữ chưa thành thân tuyệt đối không thể đụng chạm da thịt, mà cho dù sau khi đã thành thân thì cũng không thể có hành động thân mật như vậy ở nơi đông người. 

 Nhưng mà Lạc Tử Mộng lại không quản được nhiều như vậy, nàng thích cái gì thì trực tiếp biểu hiện ra ngoài, giống như việc nàng ghét Hoa Thiên Nhụy, thì trên mặt sẽ viết hai chữ chán ghét. Nhưng mà quả thật là Hàn Hạo Thần cũng không thể ngờ được là nàng sẽ có hành động như vậy, nhìn thấy nàng nhếch miệng mỉm cười với mình, nụ cười trên mặt hắn cũng càng đậm. Ở dưới muôn vàn vì sao lấp lánh, thân thể của hai người đứng đối diện với nhau lồng vào vầng sáng của ánh trăng, tựa như thần tiên quyến lữ rơi xuống phàm trần.

  Thiệu Tần là người đầu tiên kịp phản ứng, hắn thấy Tiểu Đông và Liên Vân còn đang đứng ngây người tại chỗ, thì liền đi qua kéo ống tay áo của bọn họ ý bảo bọn họ tránh mặt. Hàn Hạo Thần đương nhiên phát hiện mọi người ở xung quanh đều đã rời đi, nhưng hắn không nói gì, bởi vì đây đúng là điều hắn muốn. Hắn đổi lại vị trí, tự mình nắm tay của nàng dẫn nàng vào thư phòng. Hắn ngồi ở trước chiếc bàn dài đồng thời bố trí ổn thỏa vị trí bên cạnh mình cho nàng.

  Lạc Tử Mộng nghiêng đầu không biết hắn muốn làm cái gì, thế nhưng hắn lại chỉ cười nhạt, sau đó lấy công văn ra xem. Thật ra thì hắn thật sự rất bận. Bàn về trị quốc, mặc dù Hàn Hạo Hữu khéo dùng người, nhưng nếu so sánh với Hàn Hạo Thần thì vẫn còn kém một chút. Bàn về chiến công, Hàn Hạo Thần nam chinh bắc chiến sáng lập công danh hiển hách, lại có thêm danh hiệu "Chiến thần Vương gia", nhưng Hàn Hạo Hữu lại rất ít khi xuất chinh, giống như là Tiên hoàng vẫn luôn luôn giữ hắn ta ở bên người để bảo vệ. 

 Lạc Tử Mộng vốn dĩ không nghĩ ra được tại sao Tiên hoàng lại muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho Hàn Hạo Hữu mà không phải Hàn Hạo Thần, hơn nữa nước Hàn Vũ cũng không có quy củ lập dòng chính làm vua, nhưng sau này nàng lại từ từ hiểu ra được, thật ra thì đây chính là khác biệt giữa được sủng ái và không được sủng ái. Cũng khó trách Hàn Hạo Thần lại có như tính tình như bây giờ, kiệm lời ít nói, chững chạc kín kẽ, vẻ mặt thường thấy nhiều nhất chính là cau mày. 

 Cũng không biết suốt 26 năm qua hắn đã chịu bao nhiêu uất ức và chua xót? Không biết tại sao hôm nay nàng giống như đặc biệt dễ dàng sầu não. Thấy mày rậm của hắn nhíu lại, nàng không nhịn được vươn tay tới xoa xoa ấn đường của hắn, thấy hắn hơi ngây người quay đầu nhìn nàng, nàng vội vàng thu tay về, nhưng ngoài dự đoán, hắn lại nắm chặt tay của nàng ở trong lòng bàn tay mình. 

 "Mộng Nhi có biết viết chữ không?"

  Sắc mặt hắn toát lên sự dịu dàng nhàn nhạt, cùng với dáng vẻ cau mày trầm tư mới vừa rồi tưởng như là hai người. Nhưng. . . . . . Viết chữ. . . . . . Lạc Tử Mộng gật đầu một cái, sau đó suy nghĩ một chút lại lắc đầu, cuối cùng cúi đầu cười thầm. Nghĩ lại nàng đã sống tới năm thứ hai mươi ba rồi, coi như là đã tiếp nhận nền giáo dục cao đẳng, không tính là nhân tài nhưng cũng không phải là kẻ mù chữ, nhưng mà đến nơi này rồi rốt cuộc khi nhìn những chữ kia thì cũng chỉ có thể sững sờ, thỉnh thoảng nhận biết được mấy chữ cũng không có nghĩa là nàng có thể hiểu được ý nghĩa của nó. 

 Tuy nói rằng học vấn của Trung Quốc vừa bao la vừa uyên thâm, nhưng cũng không thể lấy ra vũ nhục một phần tử trí thức tới từ hiện đại như vậy được! Nhìn dáng vẻ đỏ mặt vò đầu bứt tai của nàng, mặc dù Hàn Hạo Thần không hiểu được toàn bộ ý định của nàng, nhưng cũng đã hiểu được sơ sơ một hai điều. Hắn lấy một tập thơ ở bên cạnh ra rồi đưa tới trước mặt nàng, nàng nhìn nhìn, cái đầu lại lắc lắc hệt như chiếc trống bỏi. Bảo nàng học thi từ ca phú, không bằng giết nàng đi! Hàn Hạo Thần cúi đầu mỉm cười, sau đó để tập thơ lại chỗ cũ rồi quay đầu lại hỏi:

  "Không muốn học à?"

  Lạc Tử Mộng chống hai tay dưới cằm nghĩ đi nghĩ lại, mặc dù cảm thấy hai mươi ba tuổi mới bắt đầu biết chữ đối với nàng mà nói quả thật là một loại vũ nhục nhân cách, nhưng mà nàng cũng không muốn trở thành kẻ mù chữ ở nơi này, tuy nói ở cổ đại "Nữ tử không có tài mới là có đức", nhưng mà sự thật chứng minh, nữ tử không có tài sẽ bị thiệt thòi lớn. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là phải học thôi. Nhưng mà học tập thơ khô khan này. . . . . . hay là thôi đi!

  Đôi mắt của nàng đảo qua một vòng, nhìn thấy trên chiếc bàn dài của hắn thế nhưng lại có một quyển "Hàn Vũ Quốc Sử Lục", như vậy cũng đủ để cho nàng không thể tưởng tượng nổi rồi, nàng còn tưởng rằng chỉ sau khi triều đại diệt vong mới có sử lục. Nhưng mà nàng thật sự rất tò mò, không biết nước Hàn Vũ này rốt cuộc là một đất nước như thế nào, phụ thân của Hàn Hạo Thần lại là một bậc Đế vương như thế nào, tại sao không coi trọng Hàn Hạo Thần mà lại coi trọng Hàn Hạo Hữu. 

 Hàn Hạo Thần nhìn theo tầm mắt của Lạc Tử Mộng, đáy lòng lập tức vui vẻ. Nàng có hứng thú với lịch sử của nước Hàn Vũ, như vậy có phải là chứng tỏ nàng cũng sẽ vì vậy mà lưu lại hay không? Cho dù là có thánh chỉ tứ hôn hay không, nàng cũng nguyện ý lưu lại? Hắn lấy "Hàn Vũ Quốc Sử Lục" ở bên cạnh ra đưa tới trước mặt nàng hỏi:

  "Muốn xem cái này à?"

  Hắn vẫn có chút không thể tin nổi, cho đến khi Lạc Tử Mộng nhìn sử lục gật đầu một cái, nụ cười của hắn lại càng đậm hơn. Nhìn hắn mở trang thứ nhất ra, hai mắt của Lạc Tử Mộng thiếu chút nữa là phát sáng như ánh sao vàng lấp lánh. Một trang cũng không phải là có rất nhiều chữ, nhưng mà những chữ nàng có thể nhận biết được cũng chưa tới mười phần trăm, dù chắp vá đoán ý cũng không có cách nào đọc hiểu được một câu. 

 "Ta đọc cho nàng nghe nhé?"

  Hắn xem thấu tâm tư của nàng rất nhanh. Lạc Tử Mộng cong mắt mỉm cười gật đầu. Nàng chăm chú nghe rất nghiêm túc, hắn giảng giải cũng rất nghiêm túc. Từ trước tới nay nàng không hề biết giọng nói của hắn lại lôi cuốn như vậy. Hành động treo đèn đọc sách suốt đêm tưởng rằng là của thư sinh, sẽ rất khô khan và nhàm chán, vậy mà hôm nay lại đánh vỡ cách nghĩ ban đầu trong lòng nàng, hiện tại nàng lại có một loại suy nghĩ, hi vọng ngày ngày đều có thể đối đãi với hắn như thế. 

 Rốt cuộc là từ khi nào thì nàng đã bắt đầu thích hắn? Thật ra thì chính nàng cũng không rõ, nàng chỉ biết, nếu như bây giờ không có hắn, nàng sẽ không có cảm giác an toàn, không ngờ sau khi tam hoàng tử hạ độc khiến cho nàng bị câm lại làm cho nàng thấy rõ được trái tim của mình. Nàng cũng không ngờ rằng Hàn Hạo Thần lại là một người tỉ mỉ như vậy. Hắn không biết là nàng biết chữ nào, không biết chữ nào, cho nên hắn dứt khoát chỉ vào từng chữ trong sách, chậm rãi đọc từng chữ cho nàng nghe. Hai người càng tiếp xúc càng gần nhau, trái tim cũng càng nhích lại gần nhau hơn.

  Ở dưới ánh nến chiếu rọi, khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn vẫn cân đối và hoàn mỹ như vậy. Hắn mơ hồ cảm thấy tầm mắt nóng rực của người bên cạnh, nhưng lúc ngoái đầu nhìn lại thì thấy nàng đang hết sức nghiêm túc nhìn mấy chữ trên trang sách, lông mi dài cụp xuống say mê đọc sách, khiến cho nhịp tim của hắn đập thình thịch không thể dừng lại được. Hắn âm thầm cười một tiếng, xem ra là hắn nghĩ quá nhiều rồi, còn tưởng rằng nàng đang nhìn hắn. 

 Chờ hắn quay đầu đi, nàng lại đỏ mặt dừng tầm mắt trên khuôn mặt của hắn. Cũng có nhiều lần suýt chút nữa là bị hắn bắt gặp nàng đang nhìn hắn, may mà nàng phản ứng kịp thời. Gương mặt anh tuấn của hắn đang ở ngay trước mặt nàng, mùi vị rất quen thuộc, giống như mỗi đêm vào giữa khuya nàng đều có thể ngửi thấy mùi vị này trong giấc mộng. Thật ra thì trên người của hắn có một lực hút làm cho người ta không thể kháng cự được, mê hoặc nàng từ từ tiến lại gần hắn. Cũng không biết bản thân bị ma xui quỷ khiến như thế nào, vậy mà nàng lại áp sát môi lại gần khuôn mặt anh tuấn của hắn, cứ như vậy ấn xuống một nụ hôn. 

 Bị sững sờ đến ngây người không chỉ có Hàn Hạo Thần, mà còn có cả Lạc Tử Mộng. Người đỏ mặt cũng không phải là Lạc Tử Mộng, mà còn có Hàn Hạo Thần. Hắn mà cũng biết đỏ mặt sao? Một Hàn Hạo Thần ở trên giường đòi hỏi nàng vô độ vậy mà ở trước mặt nàng cũng có thể đỏ mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com