13
Dưới sự kiên trì của Mục Thời, Cảnh Ngọc vẫn bó nẹp cho nàng. Cố định cánh tay bằng 2 tấm ván gỗ và băng gạc, lại dùng một mảnh vải dày hơn đem cánh tay treo trên cổ.
Mục Thời quơ quơ cánh tay phải không tiện hoạt động, dùng tay trái từ túi Càn Khôn lấy ra một tá lá bùa, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà, tu bổ cấm chế.
Cấm chế của Vân Phủ đối với Mục Thời mà nói không phải vấn đề khó, nhưng Vân Phủ quá lớn, lúc trước mỗi lần tu bổ, đều cần hơn 10 Trận tu hợp tác mới có thể hoàn thành. Hiện tại chỉ có một mình Mục Thời, khó tránh khỏi càng tốn nhiều thời gian.
Việc tu bổ kéo dài đến nửa đêm.
Khi nàng trở lại viện của Vân Lâm, phu nhân Vân Dương đã rời đi. Thu Hương lúc trước đi tiễn Tiết Quý cũng sớm trở về, lúc này đang ngồi trên bậc thềm, dựa vào cây cột gỗ, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cảnh Ngọc dịch chậu than đến gần Thu Hương chút, lại lấy một tấm chăn dày, lặng yên đắp lên người nàng.
Hai ngày nay, Thu Hương bận này bận kia, không nghỉ ngơi nhiều, lúc này ước chừng đã kiệt sức, ngay cả khi đắp chăn cũng chỉ 'ưm ư' vài tiếng, không tỉnh lại.
Cảnh Ngọc trở lại trước bàn đá, hạ thấp thanh âm, dò hỏi Mục Thời vừa mới ngồi xuống:
"Sư muội, Chúc các chủ hồi âm chưa?"
"Rồi."
Mục Thời lấy một tư thế hơi chút gượng gạo, vói tay phải đang bị cố định bằng nẹp vào túi áo bên trái, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lá thư lên.
"Không có nửa điểm nhắc đến chuyện của Vân Lâm, chỉ kêu ta mang bơ đậu phộng Ba Lương Hương từ cửa hàng ở Bạch Thành đến cho hắn. Ngày mai nếu còn bắt không được tên trộm hồn, ta liền trói lão đông tây không có phẩm vị này tới Bạch Thành, ấn cái đầu xinh đẹp của hắn vào bơ đậu phộng."
Cảnh Ngọc trầm mặc nghe Mục Thời nói.
Thích đậu phộng nghĩa là không có phẩm vị sao? Bơ đậu phộng xác thật có chút béo, nhưng đậu phộng rang rất ngon.
...Nói ra thì, người gần nhất gọi Chúc các chủ là 'lão đông tây', hình như đã bị Thiên Cơ Các tìm cái lý do nhốt vào Thủy Lao, đến nay còn chưa được thả ra.
"Ta đi nghỉ ngơi một lát." Mục Thời đặt thư ở trên bàn đá:
"Làm phiền sư tỷ trông chừng Hồn Đăng."
Mục Thời trở về Đông Sương Phòng, tùy ý tìm cái đệm ngồi xuống, nhắm mắt lại, thông qua hô hấp nạp vào linh khí, bài xuất các khí ô trọc, từng tấc một chải vuốt kinh mạch.
Nàng ngồi như vậy hồi lâu.
Cho đến khi mặt trời mọc, sắc trời sáng rọi, Mục Thời mới mở mắt, lại ngồi thêm chốc lát, mới từ trong túi Càn Khôn lấy ra một thanh kiếm.
Thanh kiếm chưa rút ra khỏi vỏ. Chuôi kiếm và vỏ kiếm đều có màu xanh ngọc, giống như ngọc thạch mang hàm lượng nước và màu sắc hòa quyện tuyệt hảo, không cần chạm khắc quá nhiều cũng đã thể hiện được sự cao quý của nó.
Mục Thời dùng tay trái chấp kiếm, chống mặt đất đứng dậy, dùng linh lực kéo ra cửa phòng.
Thu Hương đã tỉnh, vừa mới cho Vân Lâm uống Tích Cốc Đan, lau thân thể xong, hiện tại đang ngồi ở cửa phòng chính giặt khăn.
"Ngọn lửa trong Hồn Đăng của Vân tiểu thư không có biến hóa."
Cảnh Ngọc biểu đạt quan tâm đối với Mục Thời vừa đi ra:
"Sư muội nghỉ ngơi tốt không?"
Mục Thời tay trái cầm kiếm, nói: "Cũng không tệ lắm, có thể đi tìm hồn. Sư tỷ có mang la bàn không? Loại la bàn của Luyện Khí Phong."
La bàn dân gian được dùng để tìm phương hướng. La bàn của Luyện Khí Phong là pháp khí, không những có thể tìm phương hướng, còn có thể tìm người, tìm vật.
"Mang theo." Cảnh Ngọc lấy la bàn ra, đưa cho Mục Thời.
Mục Thời móc sợi Âm khí tìm được từ khe hở của Mộc châu đêm qua ra, đưa vào la bàn.
Cảnh Ngọc đứng một bên, trông mong nhìn.
Mục Thời cũng đang chờ đợi.
Một lát sau, kim la bàn động đậy.
Mục Thời nâng la bàn: "Sư tỷ, đi thôi, tìm hồn."
Cảnh Ngọc giữ chặt Mục Thời, lắc đầu nói:
"Sư muội, cất kiếm đi. Người trong thiên hạ đều đã nghe qua Bích Khuyết Kiếm. Ngươi cầm kiếm liền biểu lộ mình là đồ đệ của Kiếm Tôn, truyền nhân Vấn Tâm Kiếm. Kẻ trộm hồn có lẽ sẽ vì vậy mà cảm thấy đánh không lại ngươi, sợ hãi không dám xuất hiện."
Cùng một cảnh giới tu vi, năng lực đơn đả độc đấu của Kiếm tu Vấn Tâm Kiếm mạnh hơn rất nhiều so với những tu sĩ khác.
Mục Thời và kẻ trộm hồn đồng dạng ở cảnh giới Đại Thừa Kỳ, nhưng chỉ cần kẻ đó tu công pháp không quá tà ác, thì về mặt vũ lực đại khái khó có thể đánh bại Mục Thời.
Mục Thời không thu hồi kiếm: "Ta chính là muốn cho kẻ đó thấy."
Dứt lời, nàng mang theo kiếm, nâng la bàn đi ra ngoài.
Cảnh Ngọc không nghĩ ra Mục Thời đang tính toán điều gì, bất đắc dĩ thở dài, đuổi kịp bước chân Mục Thời.
Mục Thời trước khi ra cửa liền dừng lại, quay đầu nói:
"Thu Hương cô nương đi cùng ta đi, dẫn ta theo con đường mà tiểu thư nhà ngươi đi qua vào ngày xảy ra chuyện, nói không chừng có thể tìm được càng nhiều manh mối."
Yêu cầu của Mục Thời rất đột ngột, Thu Hương trong lúc nhất thời hơi mờ mịt, nhưng sau khi phản ứng lại, lập tức đồng ý. Chỉ cần có thể giúp được tiểu thư, nàng nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Thu Hương nói: "Mục tiên quân chờ một lát, tiểu thư cần có người chăm sóc, để ta tìm người tới thay, sẽ nhanh thôi."
"Không cần tìm."
Mục Thời nói với Cảnh Ngọc: "Sư tỷ, làm phiền ngươi ở lại đây, nếu thật sự có chuyện gì cũng dễ ứng phó. Đúng rồi, đem Hồn Đăng đặt vào trong phòng, đừng lấy ra."
Cảnh Ngọc đã hiểu Mục Thời đại khái đang tính toán cái gì. Nàng gật đầu đáp ứng, mang theo Hồn Đăng vào phòng chính.
"Chúng ta đi thôi."
Mục Thời dẫn theo Thu Hương ra ngoài, vừa đi vừa hỏi:
"Thu Hương cô nương biết diễn kịch không?"
Thu Hương không hiểu lắm: "Diễn kịch?"
"Giả bộ khóc, biết không?" Mục Thời cầm la bàn, hỏi:
"Nếu không rành, vậy trước khi đi vòng qua phòng bếp, tìm củ hành tây để làm cay đôi mắt."
Thu Hương nghi hoặc nhìn Mục Thời: "Mục tiên quân muốn ta khóc?"
"Đúng vậy, hiện tại liền bắt đầu chuẩn bị."
Mục Thời cúi đầu nhìn chằm chằm kim đồng hồ trên la bàn:
"Sau khi ra khỏi Vân Phủ, ngươi phải biểu hiện thật sự khổ sở gấp gáp, làm bộ như hồn phách tiểu thư nhà ngươi sắp tan biến tới nơi, không có cách nào cứu vãn."
"Đại khái là kẻ trộm hồn khá để ý một hồn 2 phách còn lại của tiểu thư nhà ngươi. Nếu hồn phách của tiểu thư nhà ngươi sắp tan biến, hắn có lẽ cũng sẽ sốt ruột. Một khi hắn sốt ruột, liền lộ càng nhiều sơ hở."
"Ta hiểu rồi." Thu Hương gật đầu, hít sâu một hơi, rất nhanh liền đỏ hốc mắt, thanh âm nức nở:
"Ta không quá biết diễn kịch, nhưng việc này không cần diễn. Mấy ngày nay, ta vẫn luôn rất muốn khóc."
Mục Thời vừa lòng cười một cái, dặn dò:
"Còn nữa, dốc hết toàn lực làm bại lộ thân phận của ta."
Không bao lâu, nàng và Thu Hương bước lên đường phố.
Thu Hương đôi mắt đỏ hoe, mím chặt môi, thoạt nhìn cực lực muốn làm cảm xúc ổn định xuống. Nhưng nàng thật sự khổ sở, thường xuyên phải nâng tay lên lau nước mắt.
"Mục tiên quân." Thu Hương giữ chặt vạt áo Mục Thời:
"Tiểu thư nhà ta còn trẻ như vậy, không nên rơi vào kết cục này. Lão gia và phu nhân chỉ có một nữ nhi. Nếu tiểu thư đi rồi, họ biết làm sao bây giờ?"
Mục Thời gục đầu xuống, tương đối đạm bạc đáp:
"Nên làm thế nào thì làm thế ấy."
"Mục tiên quân." Thu Hương vòng đến phía trước, chặn đường Mục Thời, ở đối diện Mục Thời quỳ xuống:
"Cầu xin ngài, cầu ngài cứu tiểu thư nhà ta."
Thu Hương vừa quỳ, ánh mắt bá tánh Bạch Thành đang hoạt động trên đường phố đều tụ lại đây.
"Đó là nha hoàn của Vân tiểu thư." Bá tánh Bạch Thành phản ứng lại:
"Mục tiên quân...Mục tiên quân của Thái Khư, vậy chẳng phải là......"
"Chính là vị kia, ngươi nhìn xem, trong tay còn ôm kiếm."
"Tay Mục tiên quân làm sao vậy? Trạng thái này còn có thể chấp kiếm sao?"
Mục Thời đem âm thanh ồn ào thu vào trong tai. Nàng thở dài, lo lắng sốt ruột nói:
"Ngươi cầu ta cũng vô dụng. Tuy rằng có thể dùng một số biện pháp củng cố linh hồn, nhưng một hồn 2 phách kia khẳng định không qua được đêm nay. Ngươi không cần lo lắng lão gia và phu nhân nhà ngươi tuổi già không nơi nương tựa, đến lúc đó Thái Khư sẽ chăm sóc họ."
"Ngươi đứng lên đi." Mục Thời nói với Thu Hương:
"Thời gian còn lại của tiểu thư nhà ngươi vốn rất gấp gáp, tìm hồn lửa sém lông mày, chớ nên trì hoãn."
Thu Hương gật đầu, nâng tay lên, dùng ống tay áo lau nước mắt, đứng dậy đi theo Mục Thời.
Nàng đến gần một chút, nhỏ giọng hỏi: "Mục tiên quân, tình huống thế nào?"
"Đối phương quá xảo quyệt." Mục Thời nhìn la bàn trong tay:
"Ẩn nấp thật sự kín đáo, lại tựa như ở các nơi đều làm chút trò gian lận. Hướng kim đồng hồ liên tục thay đổi...Không còn cách nào, muốn dựa vào một cái la bàn để tìm ra một Đại Thừa Kỳ đang ẩn náu, vốn liền không thực tế."
Thu Hương cúi đầu, lại lau nước mắt.
Đang đi tới, Mục Thời chợt dừng bước.
Thu Hương xoa đôi mắt, nói: "Tiên quân, tiểu thư nhà ta chính là ở chỗ phía trước té xỉu...A, Hạ Lan công tử?"
Hạ Lan Dao liền ở phía trước.
Vị công tử thế gia này không ở trước hiệu thuốc Tây thành khám bệnh từ thiện, mà lại ở Đông thành. Hắn đứng trước quầy hàng bán lê mà Mục Thời lúc mới tới Bạch Thành đã ghé qua, hình như là muốn mua lê.
Kẻ ăn mày chống gậy gỗ từ con hẻm nhỏ đối diện hàng lê đi ra, lắc lắc chén về phía Hạ Lan Dao. Công tử thế gia thiện lương đối mặt ăn mày, tùy ý cầm mấy quả lê cho hắn.
Kẻ ăn mày ở trước khi Hạ Lan Dao trả tiền vội nói:
"Ta đã ăn lê mấy ngày rồi. Thứ này không đủ no. Công tử, xin ngài cho thứ tốt hơn đi."
Hạ Lan Dao buông quả lê: "Vậy ta đi mua ít bánh bao cho ngươi."
Nói xong, Hạ Lan Dao liền đi tới tiệm bánh bao ở phía tây.
Kẻ ăn mày lại nhìn thấy Mục Thời và Thu Hương. Mục Thời đã thay đổi y phục và trang dung, khí chất rất khác với khi mặc tông phục của đệ tử Thái Khư Tiên Tông lúc trước, nhưng gương mặt cực kỳ xuất sắc này hắn còn nhớ rõ.
Hắn cầm chén, cười hì hì đi đến trước mặt Mục Thời:
"Tiên quân, cho ta chút tiền được không, đồ ăn cũng được."
"Này, ngươi ——" Thu Hương lau khô nước mắt, nhíu mày tiến lên:
"Tiểu thư nhà ta cho ngươi nhiều tiền như vậy, cũng đủ để ngươi vượt qua một mùa đông, lúc này mới không đến một tháng, sao lại đi ăn xin rồi?"
Mục Thời sửng sốt, ngẩng đầu nhìn kẻ ăn mày.
Kẻ ăn mày ăn mặc rách rưới nói: "Thu Hương cô nương, người sống trên đời, chuyện cần dùng đến tiền rất nhiều. Ngài nhìn bộ quần áo này của ta, đã rách quá rồi. Ta cũng cần mua bộ quần áo khác dày hơn, bằng không liền không sống qua được mùa đông."
Thu Hương giận sôi máu: "A Hiên trong phủ chúng ta mỗi năm đều gửi áo bông cho ngươi......"
"Thu Hương cô nương." Mục Thời ôm kiếm, đôi mắt nhạt màu nhìn chằm chằm kẻ ăn mày, hỏi:
"Tiểu thư nhà ngươi cho hắn tiền khi nào?"
Thu Hương đáp: "Chính là ngày tiểu thư té xỉu, mới vừa cho hắn tiền xong, liền......" Thu Hương ý thức được điều gì, mở to hai mắt.
Mục Thời tiến lên vài bước, đối mặt với kẻ ăn mày. Một ăn mày sống trong con hẻm nhỏ ở đường phố Bạch Thành, đối mặt Thái Khư tiên nhân lại không hề sợ hãi, vẫn mang vẻ hi hi ha ha, mặt dày mày dạn.
"Ta nghe nói ngươi có một đôi mắt không tầm thường, có thể thấy được những thứ ô uế." Mục Thời ngẩng đầu, giọng điệu bình thản:
"Ngươi đã thấy, đúng không?"
Kẻ ăn mày chống gậy, lắc lắc cái chén:
"Tiên quân nói đùa sao? Ngài cũng tin vào những đồn đãi kỳ quái trên phố? Nếu ta biết ngài yêu cầu cái gì, đã sớm moi từ ngài và Vân Phủ một số tiền, rốt cuộc mùa đông ở Bạch Thành rất lạnh, tiết kiệm nhiều tiền chút, cuộc sống mới dễ dàng hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com