Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

35

Cảnh Ngọc đi tới, nói:

"Ta sớm đã thu dọn xong, có thể rời đi bất cứ lúc nào."

Mặc dù nàng đã tận lực che giấu cảm xúc, mọi người vẫn nhìn ra nàng hiện tại đang kích động và vui vẻ đến mức nào.

Có Tông chủ ở đây, còn có Mục sư muội cố tình tác hợp, việc sau khi Cảnh Ngọc tiến vào Dược Vương Cốc là có thể nhận được sự chỉ đạo từ Minh Quyết đã gần như nắm chắc.

"Vậy thì tốt, Cảnh Ngọc tiên quân thỉnh đi theo ta."

Úy Thành Văn lại nhìn về phía Mục Thời:

"Mục tiên quân muốn tạm biệt Minh cốc chủ và Mạnh tông chủ không?"

Mục Thời quyết đoán cự tuyệt: "Có gì phải tạm biệt? Đâu phải không thấy được nữa, ta lúc sau còn muốn đi Dược Vương Cốc."

Nghe vậy, Úy Thành Văn cũng không ép buộc, nói vài câu từ biệt với Mục Thời xong, liền mang Cảnh Ngọc rời đi.

Mục Thời đóng cửa kỹ càng, trở lại bàn đá, thở dài một hơi nói:

"Bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta."

Hạ Lan Dao nghĩ thầm: Lời này có ý gì? Ngươi rất ghét bỏ ta?

Mục Thời nhìn 2 đĩa cà rốt mọng nước trên bàn, đưa cho Hạ Lan Dao một đĩa, chính mình cầm một củ, đưa vào miệng cắn một miếng.

Hạ Lan Dao cầm củ cà rốt, hỏi:

"...Không đắp người tuyết sao?"

"Đắp, đương nhiên muốn đắp."

Mục Thời nhìn khay cà rốt: "Nhưng 2 khay này cộng lại tổng cộng 12 củ, người tốt nhà ai một lần đắp 12 người tuyết?"

Họ ngồi ở trong sân ngắm tuyết rơi, vừa uống trà nóng, vừa gặm cà rốt, thoạt nhìn rất tùy ý, không có chút tao nhã nào.

Tuyết càng lúc càng lớn. Đợi thêm ước chừng nửa canh giờ nữa, tuyết đã tích tụ đủ nhiều.

Mục Thời ngồi xổm trên mặt đất, nhặt một nắm tuyết, vo thành cục, sau đó đặt quả cầu tuyết xuống đất, lăn về phía trước. Tuyết vốn tích tụ trên mặt đất cứ như vậy bị dính chặt vào quả cầu tuyết, khiến cho nó càng ngày càng lớn.

Hạ Lan Dao học theo nàng lăn quả cầu tuyết.

Hai người họ chồng những quả cầu tuyết của mình lại với nhau. Mục Thời ng·ay tại chỗ lấy vật liệu, bẻ 2 cành cây khô làm tay. Hạ Lan Dao cầm một củ cà rốt nhét vào quả cầu tuyết ở trên, đầu to hướng vào trong. Người tuyết đã có được cái mũi.

Mục Thời đánh giá người tuyết.

Hạ Lan Dao đứng bên cạnh nàng, hỏi: "Mục tiên quân, có thể giúp ta lấy cái than lò tới không?"

"Ngươi muốn pha trà? Trên ấm trà có chú văn, nước bên trong sẽ tự nóng lên." Mục Thời nghiêng đầu nhìn hắn:

"Hay ngươi cảm thấy dùng than lò nấu trà thơm hơn?"

"Ta không muốn pha trà, mà muốn sưởi ấm tay." Hạ Lan Dao biểu đạt rõ yêu cầu của mình.

Hắn cùng Mục Thời lăn hai quả cầu tuyết. Sau một lúc lăn lộn như vậy, tay đã đông lạnh đến đỏ bừng, mỗi ngón tay đều rất đau.

Hắn vói tay trái vào ống tay áo bên phải, còn tay phải vào ống tay áo bên trái. Khi cánh tay còn tính ấm áp bị bàn tay chạm vào, hắn thậm chí nhịn không được run lập cập.

"A, phàm nhân thật sự quá yếu ớt."

Mục Thời suy tư một lát, lấy ra một lá bùa. Chỉ sau chốc lát, lá bùa bùng cháy lên ngọn lửa. Ngọn lửa này khác với lửa thông thường, màu sắc nhợt nhạt, thoạt nhìn lạnh băng.

"Nó khá nóng, ngươi dùng cái này sưởi ấm đi. Nhưng phải cẩn thận chút, đừng cho tay vào trong đó."

Hạ Lan Dao hỏi: "Cho vào thì sẽ thế nào?"

Hạ Lan Dao đưa hai tay để sát vào ngọn lửa, thật sự cảm giác được ấm áp, không thua gì độ ấm của chậu than.

"Cho vào thì ngươi liền không còn tay nữa." Mục Thời hướng về phía Hạ Lan Dao mỉm cười thân thiện:

"Đây là Chân Hỏa. Đan Tâm Phong thường lấy loại lửa này luyện đan. Cỏ cây tầm thường hoặc thân thể phàm thai tiếp xúc đến nó, đều bị đốt thành tro."

Hạ Lan Dao yên lặng lui về phía sau hai bước, lặng lẽ rời xa Chân Hỏa mà Mục Thời triệu ra.

"Sợ đến vậy sao?" Mục Thời trêu chọc:

"Nếu không dám sưởi ấm thì vẫn nên đi ngủ đi. Ổ chăn cũng có thể làm ấm tay, chỉ là chậm hơn một chút."

Hạ Lan Dao cùng Mục Thời đối diện một hồi, rồi dời mắt. Hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể vào phòng ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn thức dậy.

Việc đầu tiên sau khi hắn thức dậy không phải mặc quần áo, mà vẫn mặc bộ áo trong đơn bạc, đẩy ra cửa sổ, phát hiện tuyết bên ngoài đã ngừng rơi.

Chỉ có tuyết trên cành bởi vì gió lạnh thổi tới làm chấn động, rào rạt rơi xuống.

Hạ Lan Dao kinh ngạc nói: "...Thật đúng là ngừng?"

Mục Thời rốt cuộc làm thế nào, mà lại có thể dự đoán hiện tượng thiên văn chuẩn xác như vậy, dựa vào Bói thuật sao? Không, nếu không phải chuyên nghiên cứu Bói thuật, rất khó đạt được trình độ này.

Lúc này, Mục Thời cúi đầu xuống phía dưới, treo mình từ trên nóc nhà, lộn ngược người xuất hiện trước cửa sổ phòng Hạ Lan Dao.

Hạ Lan Dao bị giật mình, suýt chút nữa cầm lấy độc châm giấu trong tay áo.

"Đúng rồi, thật sự ngừng."

Mục Thời treo ngược người trước cửa sổ, vươn tay về phía Hạ Lan Dao.

"Hạ Lan công tử, đã cá cược thì phải chịu thua, trả tiền."

Hạ Lan Dao dựa vào cửa sổ, nói: "...Mục tiên quân, ta căn bản chưa từng đồng ý cá cược với ngươi. Hơn nữa ngân lượng và ngân phiếu trên người ta phần lớn đều do ngươi từ sòng bạc thắng được. Ngươi đem những thứ đã đưa cho ta cược trở về, như vậy có ý nghĩa gì?"

Mục Thời theo lời hắn nói suy tư một phen: "Hình như thật là như vậy."

Mục Thời hai tay bắt lấy khung cửa sổ phía trên phòng ngủ Hạ Lan Dao, hai chân câu ở mái hiên buông lỏng ra, vững vàng đáp xuống đất.

Sau khi đáp xuống, nàng tựa vào bên cửa sổ, hỏi:

"Buổi sáng ngươi muốn ăn sáng đúng không? Định ăn gì?"

Hạ Lan Dao dựa vào khung cửa sổ, nhìn toàn bộ đình viện tuyết trắng xoá, nói:

"Muốn ăn cháo đậu đỏ nếp than, tốt nhất có thể thêm chút đường, Tịch Mộ Lâu hẳn có thể làm."

Mục Thời chưa từng ăn cháo đậu đỏ, nhưng đã từng ăn bánh bao đậu đỏ, Nàng cảm thấy cháo đậu đỏ nếp than hẳn là rất ngon.

"Vậy ngươi nhanh rửa mặt thay quần áo đi."

Mục Thời đưa lưng về phía Hạ Lan Dao, hướng về nơi xa đi vài bước:

"Ta ở bên này chờ ngươi."

Hạ Lan Dao bật cười.

Hắn tuy là phàm nhân, lại sinh ra trong một gia tộc tu tiên nổi danh ở Tu Chân Giới, gặp qua rất nhiều tu sĩ. Hơn nữa, năm hắn tròn 15 tuổi, liền rời nhà đi du ngoạn nhiều nơi ở Trung Châu và Đông Châu, gặp qua càng nhiều tu sĩ hơn cả khi còn ở nhà.

Các tu sĩ phần lớn đều tích cốc, đặc biệt là tu sĩ của Thiên Kiếm Các và Vạn Nhạc Kiếm Lâu. Môn phái nghèo, đệ tử trong môn cũng nghèo, có đôi khi không có gì để ăn, bởi vậy khóa đầu tiên của đệ tử nhập môn chính là tích cốc.

Giống như Mục Thời có ham muốn ăn uống, lại háu ăn như vậy, Hạ Lan Dao vẫn là lần đầu tiên thấy.

Hạ Lan Dao đóng lại cửa sổ, từ trong bao quần áo chọn vài món xiêm y bắt đầu mặc vào trên người. Đang thay được một nửa, Hạ Lan Dao nghe thấy trong viện có người tiến vào.

Mục Thời khoanh tay đánh giá Úy Thành Văn, hỏi:

"Chúc Hằng mời ta đến Vấn Thiên Lâu dùng bữa sáng?"

"Đúng vậy, Mục tiên quân." Úy Thành Văn nói với Mục Thời:

"Lâm sư huynh cũng ở đó. Hắn muốn đích thân cảm tạ ngươi."

"Các ngươi có lầm hay không?" Mục Thời không chút khách khí chỉ ra:

"Nếu muốn đích thân cảm tạ, hắn hẳn nên tới tìm ta, chứ không phải kêu ta đến nghe hắn nói. Hắn mới bao lớn tuổi, sao đã bắt đầu có tư thế địa chủ rồi?"

Úy Thành Văn thong dong giảng đạo lý với Mục Thời: "Mục tiên quân, thương thế của Lâm sư huynh chưa lành, hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng hoạt động, ăn uống một chút. Trong tình trạng này, hắn không ra được Vấn Thiên Lâu."

"Được rồi, hắn yếu thì hắn có lý." Mục Thời gật đầu, hỏi:

"Vậy ta dẫn theo người được không?"

Úy Thành Văn nhẹ nhàng lắc đầu: "Chúc các chủ nói, chỉ mời Mục tiên quân."

Mục Thời cùng Úy Thành Văn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Mục Thời ác ý phỏng đoán:

"...Sao ta cảm thấy đây giống như Hồng Môn Yến?"

Úy Thành Văn cười nhạt nói:

"Sao có thể? Các chủ trước kia không động đến Mục tiên quân, hiện tại càng không thể động đến. Thái Khư Tiên Tông và Dược Vương Cốc đều đang nhìn đâu."

Mục Thời rất rõ ràng lợi ích liên quan trong đó.

Nàng quay đầu lại, gõ cửa sổ phòng Hạ Lan Dao, nói:

"Hạ Lan công tử, Chúc Hằng tìm ta. Ta không cùng ngươi ăn sáng được. Ngươi tự ăn đi."

Thanh âm của Hạ Lan Dao từ bên trong cửa sổ truyền ra: "Mục tiên quân cứ đi xử lý chuyện quan trọng đi."

Mục Thời theo Úy Thành Văn rời khỏi.

Địa điểm dùng bữa sáng là một gian phòng cao trên Vấn Thiên Lâu. Gian phòng này thông thấu rộng mở, ngoại trừ bàn ghế để ăn uống, không còn thứ gì khác.

Lâm Tang Trữ ngồi bên cạnh bàn. Hắn đã thay quần áo, là vải lụa mềm mại mịn màng, thoạt nhìn rất thoải mái sạch sẽ. Những vết thương lớn nhỏ trên người, còn có chú văn Khôi Hành Chú trên cánh tay cũng đều được che phủ bằng bộ y phục mới này. Nếu không phải sắc mặt tái nhợt suy yếu, Mục Thời sẽ không tin tưởng hắn từng bị thương.

Trên bàn đặt một bát cháo, trong cháo có một ít thịt băm, còn có rau xanh thái nhỏ. Chúc Hằng ngồi cạnh Lâm Tang Trữ, cầm cái muôi múc một chén cháo, đưa cho hắn.

Lâm Tang Trữ tiếp nhận chén: "Đa tạ sư phụ."

"Tạ cái gì?" Chúc Hằng lại cầm lấy một cái chén không khác múc cháo, nói:

"Tang Trữ, nếu ta nói cho ngươi, chuyện này từ lúc bắt đầu liền nằm trong dự kiến của ta, ngươi có tức giận không? Ngươi bị Tà tu tập kích, bị Trần Liên hạ chú nguyền rủa, bị bắt làm con tin, tánh mạng đe dọa, tất cả đều nằm trong dự liệu của ta."

Lâm Tang Trữ ngẩn người: "Sư phụ, ngài thế mà lại hỏi ra ngoài."

Chúc Hằng nghe ra ẩn ý trong lời này: "Cho nên ngươi đã nghĩ tới, đúng không?"

Lâm Tang Trữ gật đầu: "Bởi vì sư phụ luôn có kế hoạch cho mọi việc, rất khó xuất hiện sơ hở."

"...Ta không trách sư phụ." Lâm Tang Trữ bưng chén cháo:

"Ta là đồ đệ của sư phụ, cũng là đệ tử Thiên Cơ Các. Nếu làm ra một ít hy sinh, có thể cho sư phụ và Thiên Cơ Các tranh thủ đến đủ ích lợi, vậy thì hy sinh này cũng không có gì ghê gớm."

Lâm Tang Trữ đổi chủ đề: "Nhưng mơ màng hồ đồ mà bị người ta đặt vào trong thế cục, thực sự không dễ chịu. Nếu lần sau còn có loại chuyện này, thỉnh sư phụ trước tiên báo cho ta, để ta chuẩn bị sẵn sàng."

Cửa phòng "Kẽo kẹt!" một tiếng, mở ra hai bên.

Mục Thời đi vào, khoanh tay lại, nói:

"Lâm sư huynh, không chỉ có ngươi bị hắn đặt vào trong thế cục mà không hề báo trước, ta, Mạc Gia Chí, Minh Quyết, Mạnh Sướng, thậm chí còn có Trần Liên và Ô Bình. Trần Liên có phải người hay không ta không biết, nhưng sư phụ ngươi thật sự là cẩu."

Phản ứng đầu tiên của Lâm Tang Trữ là bênh vực Chúc Hằng: "Mục sư muội, đừng mắng sư phụ ta."

Mục Thời tìm vị trí ngồi xuống, nói có sách mách có chứng hỏi Lâm Tang Trữ:

"Đây là mắng sao? Ta nói chính là sự thật."

Lâm Tang Trữ: "Ngươi ——"

"Được rồi, đừng cãi nhau." Chúc Hằng đem chén cháo mới vừa múc xong đặt tới trước mặt Mục Thời:

"Tang Trữ, sẽ không có lần sau, canh bạc mạo hiểm như vậy, một lần là đủ rồi."

Lâm Tang Trữ cúi đầu, nhìn chén cháo giận dỗi.

Chúc Hằng thấy dáng vẻ này của hắn, có chút buồn cười, nhắc nhở: "Tang Trữ, ngươi có gì muốn nói với Mục sư muội không?"

Lâm Tang Trữ nội tâm giao chiến trong chốc lát.

Hắn mất một lúc lâu mới nghĩ thông, đứng dậy nói:

"Đa tạ ngươi cứu ta. Còn nữa, lúc ngươi vào thành, ta không nên lấy thái độ kia đối đãi ngươi, thật xin lỗi."

Giọng điệu của hắn rất ngượng nghịu, nghe có vẻ không tình nguyện. Nhưng trên thực tế, hắn chỉ là cảm thấy thẹn thùng. Thừa nhận người mình từng chán ghét là người tốt, nói lời cảm tạ lại xin lỗi, ngượng nghịu cũng là chuyện bình thường.

Chúc Hằng nhìn về phía Mục Thời.

Loại thời điểm này, chỉ cần người được xin lỗi đệ cái bậc thang, bầu không khí sẽ trở nên tốt hơn.

Nhưng Mục Thời phảng phất như căn bản không biết "bậc thang" là thứ gì, nàng cầm cái muỗng khuấy cháo thịt trong chén, nói:

"Quỳ xuống dập đầu 3 cái vang dội, ta liền tha thứ ngươi."

Lâm Tang Trữ: "..."

Chúc Hằng thở dài: "...Ngươi a."

Mục Thời như chế giễu nhìn Lâm Tang Trữ: "Thế nào, dập đầu hay không?"

Chúc Hằng vô biểu tình nhìn về phía Mục Thời: "Ngươi có phải cũng muốn ta cho ngươi dập đầu không?"

"Cũng không phải không được, nhưng ngươi là trưởng bối, bị trưởng bối dập đầu khả năng sẽ tổn thọ, không bằng cứ để đồ đệ ngươi làm thay."

Mục Thời cười tủm tỉm nói với Lâm Tang Trữ: "Được rồi, bây giờ là 6 cái, nhanh dập đầu đi".

Lâm Tang Trữ tuyệt vọng nhìn Chúc Hằng.

Mục Thời cũng không thật sự ngóng trông Lâm Tang Trữ dập đầu. Nàng cầm muỗng bắt đầu ăn cháo. Cháo thịt không quá nóng, nhiệt độ vừa vặn, ăn xong dạ dày ấm hôi hổi.

"Nói ra thì, những tu sĩ ngoại lai kia hôm nay chắc cũng nên rời đi đúng không?" Mục Thời hỏi Chúc Hằng:

"Ngươi muốn nhân chứng, người ta cũng làm chứng xong rồi, ký tên, dấu tay và linh ấn đều đã lưu lại, không cần thiết giữ người lại không cho đi."

"Hôm qua ta đã cho phép họ rời đi, nhưng cũng có mấy người ở lại không đi."

Chúc Hằng gắp một miếng dưa muối, nói:

"Ngày mai là sinh thần của Quỷ Quân. Thiên Thành sẽ ăn mừng lễ hội. Họ muốn ở đây chơi lễ xong lại đi. Ngươi đến bây giờ còn chưa đi, có phải cũng tính ở lại chơi không?"

Mục Thời không có ý muốn giấu giếm: "Đúng vậy, ta muốn nhìn xem lễ hội ở hồng trần trông như thế nào."

"Tự mình kiến thức một chút cũng tốt." Chúc Hằng nói với Mục Thời:

"Hôm nay, cách Thiên Thành ước chừng 200 dặm, chúng ta sẽ phát cháo từ thiện cho huyện Di Trường. Việc nhỏ này vốn là giao cho đệ tử trong Các, nhưng đêm qua tuyết rơi rất nhiều, hôm nay thời tiết đặc biệt lạnh, ta lo lắng sẽ xảy ra tình huống bất trắc, muốn qua đó xem một chút."

"Ngươi muốn đi cùng không? Vừa lúc mang Hạ Lan công tử theo, cũng có thể làm khám bệnh từ thiện cho dân cư huyện Di Trường."

Mục Thời suy tư trong chốc lát, hỏi: "Huyện Di Trường...Huyện Di Trường là lãnh thổ của Nhạc Bạch Quốc đúng không?"

"Huyện Di Trường có chữ 'huyện' trong tên, thực ra là một cái thôn hơi lớn một chút. Nhạc Bạch Quốc ra thuế nặng, mấy năm nay ông trời lại không chiều lòng người, toàn bộ lương thực thu được đều giao nộp hết." Chúc Hằng cúi đầu nói:

"Cho dù giao hết cũng không đủ. Để giải thích thỏa đáng với quốc khố, Thứ Sử đứng trên Huyện Lệnh đã sai người đem gia súc của cư dân huyện Di Trường dắt đi."

Mục Thời hoàn toàn không thể hiểu nổi hành vi này: "Dắt trâu đi, đầu xuân sau họ cày ruộng thế nào?"

Chúc Hằng nói: "Còn có thể làm sao? Tự mình cày."

Mục Thời lắc đầu: "Hôn quân...Ta nói, Chúc Hằng, tu sĩ nhúng tay vào chuyện chính sự của phàm nhân là không đúng, nhưng tình huống đặc thù  thì phải xử lý theo cách đặc thù, không phải sao?"

Ý của Mục Thời, Chúc Hằng rõ ràng nghe hiểu.

"Ta đích xác tính toán cho Nhạc Bạch Quốc đổi hoàng đế."

Chúc Hằng đặt chén cháo xuống, cùng Mục Thời giải thích chuyện này:

"Nhưng nếu đổi hoàng đế, toàn bộ triều đình cũng phải thay máu. Đây không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể hoàn thành. Tu Chân Giới hiện tại không nên có biến động quá lớn, bởi vì biến động dễ dàng sinh ra sơ hở, có sơ hở sẽ bị lợi dụng. Nếu làm không tốt, toàn bộ Trung Châu đều sẽ trở thành một mớ hỗn độn."

Mục Thời cho Chúc Hằng một ý kiến:

"Vậy thì trực tiếp tìm Dự Nhân Đế nói chuyện. Ta cảm thấy hắn vẫn là sẽ nghe lời ngươi. Rốt cuộc Chúc các chủ ngươi mới là hoàng đế chân chính ở Trung Châu."

Chúc Hằng trả lời: "Ta đang có ý này."

Mục Thời ăn xong, đặt chén cháo trên bàn.

Chúc Hằng nói với Mục Thời: "Ngươi đi tìm Hạ Lan Dao bàn bạc một chút. Sau canh ba, chúng ta sẽ gặp nhau ở cửa thành tây."

Mục Thời gật đầu, đứng dậy rời khỏi Vấn Thiên Lâu.

Lúc nàng trở về, Hạ Lan Dao không ở trong phòng. Trên bàn đá trong sân có một chén cháo đậu đỏ, cái muỗng gác trên mép chén, tay cầm hướng xuống dưới, phi thường chu đáo.

Hạ Lan Dao nghe thấy động tĩnh đi ra, nói với Mục Thời:

"Cái này cho ngươi, khả năng có hơi nguội, nhưng dùng pháp thuật hâm nóng đối với ngươi mà nói hẳn không tính khó?"

Mục Thời không chạm vào cháo đậu đỏ, hỏi: "Ngươi biết ta đến Vấn Thiên Lâu ăn đúng không? Vì sao còn mang đồ ăn về cho ta."

"Bởi vì ngươi dường như rất muốn ăn." Hạ Lan Dao cười nói:

"Một chén này phân lượng không lớn, ngươi có thể xem như đồ ăn vặt, nếu không thì để làm bữa trưa hoặc bữa xế cũng được."

Mục Thời không tình nguyện duỗi tay chạm vào chén sứ. Ngón tay chạm đến thành chén là đủ để cảm giác được xúc cảm nóng hầm hập. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cháo đậu đỏ hiện tại vừa vặn có thể ăn.

Mục Thời ngồi xuống, cầm lấy cái muỗng:

"Chúc Hằng kêu ta hỏi ngươi, có muốn đến huyện Di Trường không. Người của Thiên Cơ Các sẽ phát cháo ở đó. Chúc Hằng muốn ngươi tới khám bệnh từ thiện, một ngày hôm nay, ban đêm liền trở về."

Hạ Lan Dao gật đầu: "Ta đi."

Mục Thời một bên ăn cháo, một bên nói với Hạ Lan Dao:

"Vậy ngươi nhanh thu thập đồ đạc cần mang, hai khắc nữa chúng ta liền đi."

"Huyện Di Trường không có dược thảo gì để dùng đúng không?" Hạ Lan Dao vừa đi vào trong phòng vừa hỏi:

"Ta trước kia từng đến huyện Di Trường. Nơi đó không có hiệu thuốc. Nếu bá tánh sinh bệnh, đều phải tới huyện thành bên cạnh chữa trị, hoặc là thỉnh đại phu."

Mục Thời nói: "Chuyện dược thảo Chúc Hằng sẽ nghĩ cách, ngươi không cần lo lắng. Ngươi chỉ lo khám bệnh kê đơn thuốc là được."

Hai khắc sau, Mục Thời mang theo Hạ Lan Dao, ở cửa thành tây gặp Chúc Hằng. Chúc Hằng đến một mình, không mang theo ai. Lâm Tang Trữ cần dưỡng thương. Úy Thành Văn phải ở lại Thiên Cơ Các thay hắn xử lý sự vụ, đều không thể cùng hắn ra ngoài.

Có thể là vì tránh cho mình quá nổi bật, Chúc Hằng dùng pháp thuật đem tóc, lông mày, và lông mi của mình đều nhuộm thành màu đen.

Khoác trên người hắn cũng không còn là y phục Tuyết Dạ Hàn Mai Đồ, mà là một bộ áo ngoài chất vải cùng thủ công đều không tồi, không còn chút tiên khí, trong tay cầm một cây quạt xếp.

Nếu không phải thần sắc và khí phái quá mức thanh lãnh, hắn càng giống một vương công quý tộc hơn là một trích tiên.

Hạ Lan Dao nhẹ nhàng hành lễ: "Chúc các chủ."

Chúc Hằng gật đầu: "Đi thôi."

Hắn phất tay áo, triệu ra nửa quả hồ lô.

"...Ngươi có chút phẩm vị hơn được không?" Mục Thời nhìn nửa quả hồ lô kia, vô cùng ghét bỏ:

"Người ta dùng hồ lô đều triệu ra toàn bộ hồ lô, ngươi ngược lại chỉ dùng nửa quả."

Chúc Hằng không cầu kỳ như Mục Thời: "Hồ lô ngồi nửa quả thoải mái hơn cả quả."

"...Nửa quả hồ lô chính là cái gáo múc nước! Ta không muốn bay trên trời bằng gáo múc nước!"

Mục Thời triệu ra Nhất Diệp Thuyền, kéo Hạ Lan Dao lên thuyền,

"Ngươi bay trước, ta theo sau."

Chúc Hằng cũng không phản đối.

3 người họ cứ như vậy ngự 2 cái phi hành pháp khí, một trước một sau rời khỏi Thiên Thành.

Huyện Di Trường nằm ở phía tây nam của Thiên Thành, cách Thiên Thành 300 dặm. Không tính gần, nhưng tu sĩ cưỡi pháp khí bay qua rất nhanh.

Nơi này không thiết lập trạm kiểm soát ở cửa vào, chỉ ở phía đông và phía tây huyện thành xây một cổng vòm, phía trên khắc 2 chữ "Di Trường".

Huyện Di Trường là huyện, lại kém xa so với Thiên Thành. Trong huyện phần lớn là nhà nhỏ một tầng. Nhà tốt thì dùng gạch, bùn đất xây tường, nóc nhà trước phủ rơm rạ, sau lợp mái ngói. Nhà kém chút thì chính là nhà tranh.

Trong thành có 2 nhà khá giả. Tuy nhà ở có 2 tầng, nhưng còn lại thật sự đơn sơ, sân cũng không lớn, không thể so sánh với Vân Thị ở Bạch Thành.

Đệ tử Thiên Cơ Các dựng lều nấu cháo trong huyện.

Họ tự mang theo bếp lò và củi lửa, đang nấu cháo trong một chiếc nồi to trên bếp. Trong lúc nấu, hơi nước trắng bốc lên. Để cháo không bị dính vào đáy nồi, phải dùng muôi lớn không ngừng khuấy. Cháo nấu thật sự đặc, khuấy cũng khá mất công.

Rất nhiều người vây quanh bếp lò, vừa chờ cháo chính, vừa sưởi ấm.

Ngoài việc phân phát cháo, Thiên Cơ Các còn đưa củi lửa. Đêm qua tuyết rơi không lâu lắm, nhưng vẫn khá dày. Mặc dù đường trên núi không bởi vậy mà bị chặn, nhưng cũng không thích hợp vào núi đốn củi. Cho nên họ tính toán phân phát một ít củi để giúp bá tánh huyện Di Trường vượt qua mấy ngày trước khi tuyết tan.

Mục Thời cùng Hạ Lan Dao đi theo Chúc Hằng vào lều nấu cháo.

Đệ tử Thiên Cơ Các nói: "Các chủ."

Chúc Hằng hỏi: "Cháo còn chưa nấu xong sao?"

"Sẽ xong ngay thôi, nồi to nấu hơi chậm."

Chúc Hằng gật đầu, lại phân phó:

"Ta mang theo đại phu lại đây khám bệnh từ thiện, đi dọn bàn ghế tới, cũng thông báo cho bá tánh. Ai thân thể không khoẻ có thể đến kiểm tra."

Mục Thời ngẩng đầu nhìn nơi xa hơn một chút, biểu tình hoang mang:

"Chúc Hằng, các ngươi là phát cháo đúng không? Phát cháo là phát cho người nghèo, đúng không?"

Mục Thời chỉ vào nơi xa: "Những người đó tới làm gì?"

Cách nơi này ước chừng 20 thước có vài người đang đứng, 3 người trong đó ăn mặc thoả đáng, bên hông còn đeo ngọc bội, hẳn là đến từ phú hộ nhân gia.

Còn có 2 người lớn và một đứa trẻ. Một nam một nữ lớn ăn thì mặc quần áo vá chằng chịt, quần áo của đứa trẻ tương đối mới hơn, nguyên liệu không phải rất tốt, nhưng thoạt nhìn rất dày.

Một đệ tử Thiên Cơ Các gần đó nghe được câu hỏi của Mục Thời, trả lời:

"Là người nhà phú hộ ở huyện Ninh Vũ phía nam huyện Di Trường. Họ tính tìm nha hoàn thân cận cho tiểu thư nhà mình, liền tới huyện Di Trường mua người. Huyện Di Trường nghèo, đi làm nha hoàn hay gia đinh cho nhà phú hộ cũng là một đường ra không tồi."

Trẻ em ở đây bị bán vào phú hộ nhân gia, đối với cha mẹ hay bản thân đứa trẻ đều có lợi.

Mục Thời nhìn những đứa trẻ rúc vào lòng cha mẹ nơi xa, lắc đầu nói:

"Bán con chính là bán con, đừng nói nghe có vẻ tốt đẹp như vậy. Nói là vì tốt cho đứa trẻ, thực ra chỉ là muốn giảm bớt gánh nặng, là ích kỷ mà thôi."

Mục Thời không chút nào che giấu sự chán ghét của mình.

Quản gia nhà phú hộ nói: "Nếu vào nhà của chúng ta, đi theo tiểu thư, không chỉ được ăn no mặc ấm, còn có thể tập viết, học chữ."

Tiểu cô nương mặc đồ khá dày kia ôm lấy chân mẹ mình:

"Mẫu thân, ta không muốn rời xa hai người. Đừng đổi ta lấy bạc. Đợi ta lớn lên, sẽ kiếm càng nhiều tiền về cho hai người."

"Nguyệt Nguyệt, cha mẹ sao có thể đổi con lấy bạc?" Cha của tiểu cô nương sờ đầu nàng:

"Cho dù cha mẹ phải đi ăn xin, cũng muốn mang theo con. Chờ đầu xuân năm sau, cha mẹ bán hết đồ đạc trong nhà, đến huyện Ninh Vũ làm thủ công, cho con đọc sách viết chữ, được không?"

Mẫu thân của Nguyệt Nguyệt nói với quản gia nhà phú hộ: "Xin lỗi Lý quản gia, Nguyệt Nguyệt là mạng sống của chúng ta. Trừ phi có chuyện gì xảy ra, chúng ta không thể chăm sóc nàng, bằng không sẽ tuyệt đối không bán nàng đi."

Đệ tử Thiên Cơ Các phụ trách nấu cháo gõ gõ cái muôi vào mép nồi, hô lớn:

"Cháo đã nấu xong, có thể phát cháo!"

"Đi thôi, Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi lãnh cháo."

Đôi phu thê mỗi người một bên nắm tay Nguyệt Nguyệt, đi ngang qua quản gia nhà phú hộ.

Mục Thời đứng trong lều cháo, ngơ ngẩn nhìn họ.

"Mục Thời, con người không phải ai cũng giống nhau." Chúc Hằng đứng bên cạnh Mục Thời, nói:

"Có người đáng ghê tởm như yêu ma, cũng có người cứng cỏi thuần thiện. Một người hay một nhóm người không đại biểu cho trần gian và toàn bộ Tu Chân Giới."

Chúc Hằng đưa cho Mục Thời một cái muôi: "Đừng đứng ngơ ngác ở đó nữa, đi lấy cháo đi. Ta kêu ngươi tới làm việc, không phải tới xem trò vui."

"Ngươi thật đúng là Chúc Bóc Lột."

Mục Thời cầm muôi đi về phía nồi cháo lớn:

"Lúc sau ta vào Dược Vương Cốc, liền nói cho Minh Quyết ngươi sai việc ta."

Chúc Hằng hỏi: "Mục tiểu tiên quân, tiểu Kiếm Tôn, nếu ngươi không thích, ta có thể sai được ngươi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com