Nếu phải là duyên số...
Tôi là Tăng Thanh Hà, năm nay 26 tuổi.
Tôi từng có vài mối tình vắt vai thời còn đi đại học. Nhưng tôi thích một cuộc sống tự do, bay lượn khắp vùng trời và rồi tôi chẳng muốn ở cạnh một người đàn ông nào.
Họ nghĩ mình là ai, là phái mạnh nên có thể ràng buộc một cô gái bằng cách này hay cách khác sao? Tôi không giống những người phụ nữ bình thường, có lẽ vậy. Tôi dư sức nuôi sống bản thân thoải mái, bằng việc viết lách tự do cho một vài toà soạn lớn.
Vài lần những toà soạn ấy có mời tôi về làm phóng viên chính thức, nhưng tôi không nhận lời. Chẳng ai hoặc việc gì có thể cột chân tôi khi tôi chưa muốn.
Tôi chứng kiến những cô bạn đã lập gia đình, tôi rùng mình mỗi lần họp mặt và ngồi nghe họ kể chuyện chồng con, mặc dù tôi rất yêu trẻ con.
Chuyện về các anh chồng sáng say chiều xỉn, một vài lần đánh đập vợ con rồi khóc lóc van xin, thế là người phụ nữ sẽ tha thứ vì thương con cái. Họ tự do đi chơi bời bạn bè nhưng lại bắt buộc vợ phải ở nhà phục vụ gia đình. Quá nhảm nhí, ai chứ tôi chẳng đời nào chấp nhận. Thế kỉ XXI rồi cơ mà!
*****
Ngày mai là noel, dòng xe tấp nập giữa lòng Sài Gòn bề bộn nhộn nhịp. Mọi con phố tôi đi qua đều lấp lánh ánh đèn, cây thông to được trang trí thật đẹp. Tôi điện thoại cho mấy cô bạn thân... Thật buồn khi tất cả câu trả lời tôi nhận được là họ bận đón Noel cùng gia đình.
Tôi bật cười bỏ chiếc điện thoại vào túi xách. Đúng thật cái giá của sự tự do chính là cô đơn! Tôi chợt thấy mình quá lẻ loi giữa cuộc đời rộng lớn. Bỗng dưng tôi thèm một vòng tay rắn chắc trong đêm mùa đông se lạnh.
Hai mươi sáu tuổi. Vâng! Có lẽ đáng được xếp vào hàng gái ế nhỉ!
Không! Chưa chắc là ế, có nhiều anh chàng tán tỉnh tôi đấy thôi, chỉ là tôi không thích, hay chưa thấy bất kì ai hợp với mình. Tôi không mấy khắc khe trong việc chọn người yêu, nhưng sao vậy? Tôi chẳng biết, có lẽ duyên chưa đến chăng?
Tôi thở dài ngao ngán, những con đường dù lớn hay hẻm nhỏ hôm nay vẫn không chen chân lọt, mặc dù mai mới chính thức là noel, thôi thì đợi đến khi thưa người một chút cũng được, tôi rảnh mà!
Vào bừa một quán cafe gọi ly cacao nóng nhâm nhi. Quán không to, chỉ một góc nhỏ trang trí theo phong cách ấm cúng, cái tên nghe cũng hay : "Trầm coffee". Ngồi ở chiếc bàn cuối tầng 3, có thể thu được một góc Sài Gòn rộng vào mắt. Tôi chưa đến đây lần nào, thấy nó hay hay nên cứ vào thôi, không ngờ bên trong hay ho hơn tôi tưởng, tôi đưa ra một dự định là từ nay nhất quyết thành khách quen ở đây.
Tìm được quán này coi như món quà bất ngờ mùa noel của tôi, trên bàn có lọ hoa, là cúc hoạ mi, trên bệ khung cửa sổ cũ kĩ còn có một vài chậu cây bé con!
... Đẹp thật, tôi lấy điện thoại ra sofile vài tấm, rồi âm thầm ngắm buổi đêm qua khung cửa sổ cũ. Tôi tự cười một mình, tôi thích khoảng lặng này quá!
"Chào em!" - Phần mềm Zalo báo tin nhắn mới. Một nickname CaCa Phạm nhắn cho tôi.
"@.@?"
"Tôi có thể làm quen không?"
"Chắc là không"
Tôi cực kì ghét những cuộc làm quen nhạt nhẽo kiểu này trên mạng xã hội. Đây hẳn là một tên phách lối (tôi nghĩ vậy), ngạo mạn từ cách đặt nickname, như thế kiểu ai cũng phải gọi hắn là CaCa sao? Muốn làm anh thiên hạ à?!
"Tôi thật sự rất thiện chí, tôi và em đều ngồi một mình, vậy sao không thể?"
Tôi nheo mắt, người này lấy nick mình kiểu gì nhỉ? À, ra là tìm quanh đây, cách tôi trong vòng 50 mét, rất gần đấy!. Tôi theo sự tò mò sẵn có, nhìn quanh quẩn khắp nơi căn gác nhỏ... Ở đâu? Tôi không thấy ai! Những anh chàng ngồi gần hầu như đều có mặt một cô gái, hay ít nhất là đi cùng hai ba bạn nam khác, ai đâu ngồi một mình. Sự tò mò trong tôi dâng lên đỉnh điểm.
"Em đang tìm tôi sao, sẽ không thấy đâu cô gái, em chỉ thấy tôi khi nào chúng ta làm bạn".
"Vậy tôi cũng chẳng cần thấy anh làm gì"
Tôi chợt nảy ra sáng kiến, vào trang cá nhân xem nào, sẽ nhận diện được anh ta dễ thôi, có gì làm khó được Tăng Thanh Hà này đâu nhỉ? Tôi thật thông minh!
Nhưng... xui xẻo cho tôi, tài khoản anh ta dường như được lập từ rất lâu, rất nhiều lượt theo dõi nhưng tuyệt đối chẳng có tấm ảnh nào cả. Toàn triết lý cuộc sống, câu từ dứt khoát, lập luận chặt chẽ, lí lẽ đanh thép..., nhều người bạn của anh ta hỏi về một vấn đề kinh doanh và anh ta trả lời tận tình. Tôi đoán hẳn phải là một người đàn ông thành đạt, chuẩn men, đặc biệt là làm về mảng thời trang thì phải.
À! Ra là chặn người lạ xem ảnh. Hay lắm!
Tôi không thèm trả lời nữa, theo nghiên cứu thì thể loại nhây lầy như anh ta nếu càng trả lời sẽ càng làm tới. Tôi chẳng quan tâm, đến kệ sách chọn một cuốn mình cho là thích hợp rồi chăm chú đọc. Không phải tôi chảnh, chỉ đơn giản vì không thích, tôi vẫn hay bị nói là chảnh choẹ trên mạng xã hội nên quen rồi, thêm một người nói cũng vậy thôi.
"Này..."
"Ê"
"Nàyyyyy"
"Chỉ là làm bạn thôi mà"
"Em thật thú vị nhỉ!"
Tin nhắn đến đều đều, điện thoại cứ báo, rung đùng đùng. Tôi bắt đầu bực bội, chuyển hẳn sang chế độ im lặng, và thế rồi tôi có một buổi tối cafe bình yên.
11:59 phút.
Tôi đứng lên đi về nhà, quán này cũng lạ, chẳng biết bình thường vẫn bán đến khuya hay do đêm nay là giáng sinh nên chưa đóng cửa. Thôi, cũng trễ rồi, phải về.
Tôi đứng lên, chợt nhớ chiếc điện thoại tội nghiệp, tôi bật lại chuông. Hình như không có thêm tin nhắn nào từ khi tôi tắc chuông, rất tốt! Tôi trở về căn hộ nhỏ cao cấp ở một khu chung cư yên tĩnh của mình.
"Tính tinh".
Tôi vừa đặt túi xách xuống sofa đã có tin nhắn ngay. Tin nhắn mới, anh ta lì thật.
"Xin lỗi vì có vẻ tôi đã làm phiền buổi tối của em. Nhưng tôi trân trọng thông báo cho em biết rằng tôi sẽ còn phá dài dài. Tôi không bỏ cuộc cho đến khi em trở thành bạn gái của tôi".
Yaaaaaaaaaa.... Tôi thật sự quá giới hạn chịu đựng, bực tức hét lên, chưa bao giờ tôi thấy một người đàn ông quá đáng đến thế. Theo đuổi tôi sao? Chỉ bằng một lần nhìn thấy tôi ở quán cafe? Thậm chí tôi chưa thấy mặt anh ta cơ mà! Thật quá đáng, trơ trẽn, điên khùng. Tôi rũa thầm rồi vào toilet tắm cho hạ hoả, đi ngủ thôi!. Tôi bắt đầu thấy hối hận vì tối nay vào "Trầm".
*****
Bắt đầu từ hôm đó, tôi đều đặn nhận được một bó for-get-me-not mỗi sáng. Á à, dám theo dõi tôi về tận nhà cơ đấy!.
Dẫu rằng không thích anh ta nhưng tôi phải công nhận rằng hoa rất đẹp, anh ta gởi đến kèm theo những tin nhắn thăm hỏi, tôi chẳng trả lời. Anh ta xem ra da mặt rất dày, suốt ngày nhắn nhủ đủ thứ, tào lao trên trời dưới đất, tôi thì có cái tật rảnh rỗi lại lôi điện thoại ra đọc mấy thứ xàm xàm. Dĩ nhiên hôm nào tôi vui vẻ sẽ có tí tâm trạng đọc tin nhắn của anh ta, vâng! Có đôi lần tôi tự cười như điên vì những mẫu chuyện nhảm. Anh ta dở hơi thật!.
Thế rồi, sau mấy lần đầu thẳng thừng ném bó hoa vào sọt rác, tôi bỗng thấy mình ác ôn, tàn nhẫn, không phải với anh ta mà là với hoa. Vậy nên sau đó, tôi quyết định giữ những bó hoa, cắm vào bình thật đẹp, ngắm nghía một lát, trưng ngay ngắn trên bàn ở phòng khách. Lâu ngày thành thói quen!
Không thể phũ nhận anh ta rất kiên trì, đã ba tháng chứ chẳng ít. Hoa for-get-me-not rất đắc, một loại hoa nhập khẩu, anh ta có thể tặng tôi mỗi ngày thì hẳn phải là một đại gia thực thụ.
Chỉ tiếc cho anh ta tôi không phải một cô gái mê tiền, nhà tôi có điều kiện nhé, lấy số má gì với tôi thì làm ơn thôi giùm.
*******
Một buổi sáng mùa xuân, tôi thức giấc, mở cửa sổ đón từng đợt gió và ngắm bầu trời xanh, chẳng buồn thay chiếc đầm ngủ gợi cảm, kệ đi, có mình tôi thôi, tôi thích được như thế và tôi thấy mình vô cùng tự do, thoải mái.
Tôi nhắm mắt cảm nhận tâm hồn phơi phới lạ, các bạn có bao giờ tự dưng thức dậy và thấy cuộc đời tươi đẹp chưa, rất nhiều lần rồi đúng không?. Chưa hết đâu, tôi còn ngân nga một vài giai điệu quen thuộc, mặc dù tôi biết mình hát rất dở, thế nên tôi chỉ dám hát to khi ở một mình.
Như thường lệ tôi bước ra cửa để lấy bó for-get-me-not. Nhưng hôm nay không có! Tôi bỗng chợt thấy hụt hẫng, anh ta bỏ cuộc rồi nhỉ, haha, cuối cùng vẫn là một người đàn ông tầm thường, nếu anh ta kiên trì thêm một thời gian biết đâu tôi xiêu lòng thì sao! Hayzzz tôi thoáng trách mốc, mà trách gì nhỉ? Tôi điên rồi!.
Cũng không biết vì sao tôi trở vào nhà tìm chiếc điện thoại, bật Zalo xem anh ta có nhắn gì không, không tin nhắn mới!. Tôi thề là chưa bao giờ và chưa có ai làm tôi thấy hụt hẫng, trống vắng, khó chịu như vậy. Bao nhiêu cảm xúc sáng giờ tuột hết trơn.
******
Một tuần im hơi lặng tiếng, tôi đang ăn quen nhịn không quen sao, cứ bức rức, khó chịu. Biết sẽ không có, nhưng sáng nào tôi cũng mở cửa xem, bật điện thoại thử có tin nhắn Zalo không? Điên thật rồi!.
Tôi nằm chán chường ở nhà xem ti vi, chẳng hiểu vì lẽ nào mình chán đến nỗi như vậy, với cái tính dở dở ương ương của tôi thì vẫn thường xuyên rơi vào trạng thái buồn bất chợt, nhưng lần này khác, một kiểu như thể thất tình. Aaaaaaaa.... Tôi sẽ điên đấy.
Giờ những khi rảnh hơi cũng chẳng còn tin nhắn xàm đâu mà đọc. Ý! nhưng mà! Dường như tôi vẫn chưa kết bạn Zalo với anh ta thì phải, có chút hối tiếc gì đó dâng lên trong lòng tôi, giờ mới thấy mình đản trí đến độ maxlever.
"Tính tinh".
Có tin nhắn, tôi không buồn coi, chắc chắn lại là anh biên tập viên bên toà soạn chứ còn ai, anh ta hối tôi hoàn thành bản thảo. Nhưng các bạn biết đấy, tôi mà mang tâm trạng này viết ra giấy chắc thành một thảm hoạ. Thế nên, tôi trốn biệt.
Rồi thì chẳng biết nguyên do cớ sự làm sao tôi cầm điện thoại lên xem. Tôi như không tin vào mắt mình, là cái tên dở hơi kia nhắn. Tôi bật ngồi dậy, đọc rõ ràng từng chữ.
"Gặp tôi một chút được không, tôi đang ở Trầm cofee, nơi chiếc bàn hôm noel em đã ngồi"
Chỉ bấy nhiêu, wowww lần đầu tiên tin nhắn của anh ta ra vẻ bình tĩnh, là người đầu óc bình thường đoàng hoàng. Tôi không biết trong mắt người khác anh ta thế nào, nhưng với tôi anh ta là tên hâm nhất quả đất.
Tôi khựng lại, sao nhỉ, chẳng lẽ tôi đi gặp anh ta? Rõ ràng là muốn, mà cũng không muốn.
Tôi đi qua đi lại giữa nhà và đây là lần đầu tiên tôi do dự một sự việc.
Thôi! Tôi quyết định rồi. Tôi không đến, tôi đã nói không muốn làm quen anh ta, và thời gian qua tôi luôn chứng tỏ mình bài xích anh ta.
Nhưng mà.... Dù gì anh ta cũng tặng hoa cho tôi nhiều, một số tiền không nhỏ và tôi cảm thấy anh ta có hơi chân thành. Theo thói lịch sự vẫn nên đi nhỉ?
Mà khoan, nếu anh ta ngồi đó sẵn vậy giờ tôi đi thay đồ, sửa soạn, makeup, làm tóc và tính cả thời gian chạy qua trầm sẽ không kịp.
Bình thường tôi cũng không phải một cô gái quá trưng diện, nhưng anh ta là bạn mới, với người lần đầ tiên tôi gặp thì ít nhất phải thật đẹp đẽ đúng không? Hay do một điều gì đó mà tôi mặc định mình phải thật tươm tất trước mặt anh ta.
Ôi! Tôi sắp điên đầu.
Rồi tự nhiên tôi thoáng nghĩ đây là cơ hội cuối cùng để gặp anh ta thì sao? Hay anh ta bị bệnh nan y nên muốn nói lời cuối cùng với tôi, cả tuần nay anh ta phát hiện mình bị bệnh nên không muốn phiền tôi nữa. Tính ra anh ta đâu phải người xấu xa gì!.
Hay anh ta kết thúc chuỗi ngày đeo đuổi tôi và gặp mặt để đưa ra quyết định cuối cùng.
Thôi! Tôi nghĩ lại rồi, tôi sẽ đến, tôi sẽ thật chậm rãi làm mọi thứ và nếu tôi có duyên với anh ta, sẽ gặp được thôi, một phần cũng để xem sự kiên nhẫn của anh ta tới mức nào.
*********
Ba tiếng đồng hồ sau tôi bước đến cửa "Trầm".
Tôi hồi hộp kinh khủng, tôi đã tưởng tượng gương mặt anh ta, sẽ thế nào đây? Một anh chàng nhìn thư sinh, đeo kính, da trắng ra dáng một doanh nhân, hay một người đàn ông già khằng, bởi anh ta thành đạt quá mà, anh ta hẳn phải già lắm. Tôi có cảm giác như lần đầu mình đi xem mắt ai đó. Ôi thôi thôi, tôi điên quá, chỉ là gặp mặt. Nếu mà lần này tôi không ra gặp anh ta thì tôi lỗ nặng, bởi lẽ anh ta từng thấy tôi, còn tôi chưa thấy anh ta.
Tôi lếch từng bước, càng lên gần càng nặng nề, chắc tôi có hơi làm quá một chút. Tôi lên đến tầng ba...
Tôi biết mà, anh ta là cái đồ không kiên trì, anh ta đi mất rồi. Chiếc bàn hôm nọ tôi ngồi đâu có anh chàng nào ở đó. Chỉ có một người phụ nữ tóc nâu dài bồng bềnh, phấn son chỉnh chu, nhìn chị ta rất quý phái sang trọng, diện cả cây manwear đẹp hút mắt, rất đẹp, lần đầu tôi thấy một phụ nữ dáng vẻ mạnh mẽ mà lại đẹp đến thế. Ủa! Quên, thây kệ chị ta, tôi đang quan tâm anh chàng Ca Ca gì đó mới đúng.
Tôi định quay bước đi xuống tầng hai, dẫu gì ở tầng ba này cũng kín người, hết bàn, hôm nay quán khá đông. À, tôi thấy cái chị ở bàn ấy cứ nhìn mình, ánh mắt rất kì lạ. Thôi, tôi mặc kệ.
- Này, cô Thanh Hà!
Chị ta bỗng đứng lên gọi đích danh tôi, làm tôi hết hồn, sao biết tôi được?
Chị ta đứng lên, kéo chiếc ghế đối diện ý chừng mời tôi ngồi. Tôi chau mày, hết thắc mắc này đến tò mò khác, nhưng quá nhiều người nhìn tôi lúc này khiến tôi hơi lúng túng, không còn cách nào khác nên tôi đành bước đến ngồi cùng chị ta.
Tôi nhận ra nhan sắc mình dường như lép vế trước chị ta hoàn toàn dù tôi đã trang điểm kĩ... Không, không, rất khó để so sánh mình với người khác nhưng vì tôi thấy chị ta quá đẹp!.
- Tôi là Thanh Hằng. Phạm Thanh Hằng.
- Vâng, tôi quen chị sao? - Tôi thật sự không biết chị ta, tôi rất tò mò, mà bản tính tò mò vốn đã ăn vào máu.
- À, nick Zalo của tôi là Ca Ca Phạm.
Chị ta mỉm cười, tôi suýt chút té ghế, ớ, chị ta có cái má lúm duyên kinh khủng, phải chi tôi cũng có nhỉ! Ủa mà... Hả???? Gì cơ!!! Chị ta là Ca Ca vậy có nghĩa là gì? Hảaaaaa... Ôi! Tôi điên mất. Tôi cảm thấy mình sắp bị điên từ ngày cái tên rảnh CaCa Phạm kia xuất hiện! Tôi tin được không, chị ta là CaCa?????
- Chị là phụ nữ sao?
Mặt tôi đần ra, tôi cảm nhận rõ nét sự đần của mình luôn mới ghê ghớm chứ. Hỏi một câu điên khùng, tự bản thân còn thấy vô duyên.
- Dĩ nhiên tôi là phụ nữ. - Chị ta bình thản.
- Nhưng mà...nhưng mà chị nói theo đuổi tôi... Tôi... Tôi... Chị trêu chọc tôi sao? Chị thấy như vậy có vui không? - Tôi chẳng biết mình nói gì bây giờ, quá ngạc nhiên, chị ta trêu tôi ngay từ đầu, tôi bắt đầu thấy tức, uất ức cộng xấu hổ, tôi muốn khóc, và tôi sắp khóc.
- Không! Không! Không, tôi không trêu em, thật... Tôi... tôi... Và tôi đâu có bao giờ nói mình là đàn ông. - Tôi thấy chị ta lúng túng.
Cũng đúng, Ca Ca có bao giờ nói là đàn ông hay phụ nữa đâu, là tôi tự nghĩ là một người đàn ông thôi.
Mắt tôi cay xè, một cục tức nghẹn nơi cuống họng, một giọt nước tôi cố kiềm đã rơi rồi...
- Không! Thanh Hà, tôi thật sự muốn theo đuổi em, thật đấy, tôi thích em ngay từ lần đầu thấy em. - Thanh Hằng lúng túng, tôi tự nhiên thấy đắc ý. Tôi lau vội giọt nước mắt, không khóc nữa. Ừ, nếu không có ý trêu chọc tôi thì thôi, tôi có thể coi như không có gì, tôi cũng chẳng muốn khóc trước mặt người lạ.
- Thôi được rồi, bỏ đi. Tạm biệt chị. - Tôi xách giỏ, đứng lên định bỏ về.
- Ơ, nhưng mà. - Thanh Hằng luống cuống đứng lên theo nắm tay tôi lại.
Tôi cảm giác tay mình bị một người lạ nắm lấy, hơi ấm từ bàn tay len lỏi len vào tôi, một luồng điện chạy dọc sống lưng khiến tôi khẽ rùng mình. Tôi chau mày nhìn chầm chầm cái chạm đó, rồi nhìn vào mặt chị ta.
- Chuyện gì nữa đây chị hai. - Tôi nói giọng bình thường, thôi thì dù gì cũng có thể coi chị ta như người bạn mới.
- Cũng đã lỡ chuyến đến đây thì uống ly nước đã. - Giọng Thanh Hằng tỏ vẻ nài nỉ. Thật ra tôi không có ý định ngồi lại, nhưng rất nhiều người đang nhìn chúng tôi, tôi thấy kì cục và xấu hổ. Đành ngồi lại vậy, có mất miếng thịt nào đâu mà lo.
Tôi lại gọi một ly cacao nóng, tôi cứ im lặng xem như chị ấy không tồn tại, không phải tôi không thích chị ta nhưng không tự nhiên lắm.
- Em sợ tôi lắm phải không. - Thanh Hằng lên tiếng sau khi hớp nhẹ ly đen đá.
- Hả? Sao tôi sợ chị.
- Vì tôi là con gái, mà muốn theo đuổi em. - Tôi đã cố tình không nhắc lại chuyện đó, vậy mà chị ta chẳng biết xấu hổ, dập thẳng vào tôi luôn.
- Tôi... ừm! tôi cũng không phải người cổ hủ đâu. - Thật ra tôi không phải kì thị, tư tưởng tôi tương đối thoáng, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp này, một người con gái thích tôi.
- Vậy sao. Hì hì vậy tôi yên tâm rồi. - Chị ấy lại cười, tôi lại điên đảo.
Tim tôi sao cứ loạn cả lên, tôi chưa bị như thế bao giờ, à hay là tôi ganh tỵ với chị ấy. Đúng rồi, tôi ganh tỵ với nhan sắc chị ấy.
- Sao... À ừm. - Tôi định hỏi sao cả tuần chị ấy trốn đâu mất, tôi chợt nhớ ra, tôi không thể mở lời.
- Ừm, mẹ Hằng bệnh, nên đưa mẹ sang Canada cả tuần nay mới về Việt Nam. - Có lẽ chị ấy thấy tôi ngập ngừng nên cố bắt chuyện, may sao đúng ý tôi định hỏi.
- À, vậy bác khoẻ chưa. - Dù bạn có không ưa người ta thì bây giờ ngồi cafe chung ít nhất phải giữ tí lịch sự.
- Tạm ổn rồi. Hà thích for-get-me-not không?
- Ừ, nó rất đẹp.
- Hôm nọ con My My đã sinh mèo con rồi đấy, 3 con liền, lúc đó Hằng đang ở Canada nên đi về mới thấy, rất xinh.
Thanh Hằng hào hứng, lần trước chị ta có nói về con mèo Anh tên My My, tôi thì thích mèo khỏi phải nói, thế nên không thích cái tên CaCa Phạm kia lắm, tôi vẫn quan tâm con My My.
- Thật sao? Chị đã hứa sẽ cho tôi một con đấy. - Mắt tôi sáng rỡ. Hôm nọ trên Zalo, tên CaCa Phạm hứa với tôi như thế nên tôi rất trông chờ. Dù hôm nay gặp Thanh Hằng này trong tình huống oái oăm, tôi vẫn không thể thôi quan tâm con MyMy.
- Thật, đợi nó biết ăn đã nhé, tôi chắc em sẽ rất thích. - Thanh Hằng cười tít mắt hằn rõ lúm đồng tiền.
- Hihi tôi đợi được mà, không biết nó có chịu theo tôi không ha, nghe nói sau này nó sẽ rất béo phải không??? - Tôi quên hết mọi thứ hiện tại, giờ đó trong đầu tôi chỉ mãi nghĩ đến mấy con mèo Anh.
Rồi cứ thế, tôi không hiểu sao mình bị cuốn hẳn vào những câu chuyện của Thanh Hằng. Tôi chợt thấy chị ta rất dễ gần và đáng yêu, thái độ của tôi không gay hắt như lúc đầu nữa, cởi mở hơn, vui vẻ hơn. Đặc biệt là tôi không dè dặt chuyện chị ta thích tôi mới ghê, tôi chẳng quan tâm, chủ biết trò chuyện cũng chị ấy rất thoải mái, tôi có thể xem như một người bạn mới.
Tôi phải công nhận Thanh Hằng giao tiếp rất tốt, từ đầu đến cuối chị ấy luôn chủ động trong cuộc trò chuyện, nếu biết sớm sẽ vui vẻ và được cười nhiều thế này, tôi đã chịu làm quen và hẹn đi cafe với CaCa Phạm ngay từ đầu rồi, phải chi hôm noel chị ta làm quen tôi và nói mình là con gái luôn đi!. Là con gái thì thoải mái, cởi mở hơn nhiều nhỉ?!
Mãi nói chuyện đến tận khuya, toàn những chuyện đâu đâu, khi dòng người bắt đầu thưa thớt, Thanh Hằng ngỏ ý đưa tôi về và không hiểu sao tôi đã đồng ý. Có lẽ tôi quên bẵng Thanh Hằng muốn theo đuổi tôi rồi, tôi chỉ xem như cô bạn gái.
******
Sau lần đó, cứ cách một hai ngày, cao lắm là bốn ngày, Thanh Hằng hẹn tôi đi chơi một lần, tôi không biết sao mình vui vẻ đồng ý, có lẽ tôi thích đi chơi với Thanh Hằng luôn rồi. Và cũng cứ một hai lần đi chơi, Thanh Hằng ôm theo một bó for-get-me-not hoặc món quà nho nhỏ nào đó. Sau này chị ấy đổi qua một loại hoa khác... bi Hà Lan. Lại một loại hoa chi chít, nho nhỏ, màu trắng.
Chúng tôi tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện Thanh Hằng muốn đeo đuổi tôi hay thích tôi. Chỉ là một người bạn thôi, tôi nghĩ vậy. Tôi có thể xem như đó là một chuyện đùa của chị ấy trong vô số chuyện đùa mấy tháng nay.
Dần dà, kiểu như tôi bị nghiện đi chơi với Thanh Hằng, chị ấy bảo mình còn độc thân. Đương nhiên khác với hội bạn tôi nhiều, bởi chị ấy rất rảnh rỗi, nên chắc chắn luôn có mặt bên cạnh tôi hầu hết tất cả các ngày trong năm, dù lễ lớn hay chủ nhật. Không như chúng nó, mỗi lễ lộc là lại bận bịu chồng con đủ thứ.
Chị ấy cũng chẳng giống một người đàn ông, chúng tôi có thể nói tất tần tật mọi thứ trên đời này, nhãn hiệu thời trang, son môi, mắt kính, kiểu tóc, và cả chuyện tế nhị của con gái.
Chưa kể là Thanh Hằng am hiểu luôn chuyện của con trai như xe hơi, nhà đất, kinh doanh, bóng đá... À chị ấy còn lái mô tô, mấy con mô tô phân khối lớn của chị ấy trông rất ngầu, chị ấy vẫn hay chở tôi trên con mô tô như thế, rong ruổi khắp nơi.
Tôi cảm thấy chúng tôi hợp nhau kinh khủng, Thanh Hằng thích cuộc sống tự do và không theo bất kì quy tắc nào. Có khi nửa đêm, tôi không ngủ được, và Thanh Hằng chẳng ngại ngần lái xe từ quận Phú Mỹ Hưng quận bảy, An Phú sang quận hai đón tôi đi ăn, uống hay chỉ ngắm dòng sông.
Thi thoảng cả hai thèm vị biển, Thanh Hằng bất chấp ngày hay đêm, mọi lúc đều có thể đưa tôi đi tìm biển.
Đôi khi cả hai chán cuộc sống ồn ào, Thanh Hằng sẽ đưa tôi đến một nơi gần gũi với thiên nhiên, Nha Trang, Đà Lạt, Phú Yên, Đà Nẵng, Sapa.... Tất cả mọi nơi chị ấy bất chợt nghĩ ra.
Cuộc sống của tôi trở nên thú vị hơn vô cùng từ ngày Thanh Hằng xuất hiện, dù vốn đã rất thú vị. Tôi chẳng còn cảm giác cô đơn, lẻ loi dù vẫn ý thức được mình chưa có người yêu.
Cả ngày Thanh Hằng đều có thể nhắn tin cho tôi, và chị ấy rep tin nhắn của tôi ngay, tôi chẳng bao giờ phải chờ đợi Thanh Hằng dù một giây phút.
Đi bên Thanh Hằng tôi luôn thấy thoải mái nhất, tôi cười nhiều, tôi cũng thích ngắm chị ấy cười vì bạn biết không, nụ cười của chị ấy đẹp mê hồn.
Rồi thì lâu ngày, chị ấy cho tôi ảo tưởng rằng chị ấy là của riêng tôi.
******
....Để rồi...một ngày mùa đông, chính xác là trước Noel một ngày, tôi thấy mình rớt từ thiên đường xuống địa ngục, à, còn rớt xuống tận tầng cuối cùng chứ...
Tôi bước ra từ toà soạn, đang định gọi điện rủ rê Thanh Hằng đi ăn, tôi bỗng bắt gặp Thanh Hằng đang chở một cô gái khác bằng biết moto hay chở tôi. Đáng lẽ tôi không để ý, nhưng tiếng xe rất quen, đùng đùng vang vang cả con phố.
Cô gái ngồi sau ôm eo Thanh Hằng cứng ngắt, ruồi bay còn chẳng lọt, dựa hẳn người vào lưng Thanh Hằng. A! Chị ấy còn cười, nụ cười vẫn hay cười với tôi, có khi còn tươi hơn. Tôi thấy tim mình nhói quá, tay chân bủn rủn, tôi không đứng nổi. Cảm giác cả cơ thể không chút sức lực, tai tôi ù ù, mắt tôi cay cay, khó chịu quá!
Ủa, gì vậy, bạn thân thôi mà trời! Tôi điên rồi, bạn thân đi với người khác, có gì đâu ta. Hừm, mấy đứa bạn thân của tôi cũng lấy chồng hết rồi, có làm sao đâu.
Tôi trấn tĩnh hồn, ra ngoài lấy con xe, phóng về nhà, may mà hôm nay tôi lái xe đi, chứ mà đi xe máy hẳn sẽ nguy hiểm lắm, vì đầu óc đã đi du lịch rồi.
Tôi vừa về đến nhà thì thấy tin nhắn, Thanh Hằng rủ tôi đi ăn, tôi không thèm trả lời. Lát sau chị ấy gọi lại, tôi không thèm bắt máy luôn, tôi mệt rồi, tôi muốn đi ngủ. Tự nhiên một giọt nước mắt của tôi rơi xuống.
Sao vậy Thanh Hà? Ờ, chị ta từng nói thích tôi, vậy có khi nào vì tôi cứ lập lờ, õng eo, nên chị ta cưa cẩm người khác và đang có người yêu rồi. Ờ, bạn thân có người yêu thôi mà, hay tôi sợ không còn ai đi chơi với mình.
Lạ ở chỗ mỗi lần tôi nghĩ đến việc Thanh Hằng có người yêu là lòng ngực mình nhói lên. Bao nhiêu đứa bạn của tôi lên xe hoa cũng có sao đâu, vậy mà bây giờ tôi đau lòng thế.
********
Đã một tuần tôi không nói chuyện, không nhắn tin, không đi chơi với Thanh Hằng. Mấy ngày đầu tiên chị ấy gọi điện muốn cháy máy nên tôi bực bội khoá máy luôn rồi.
Năm nay tôi không đón Noel... Tôi đã nghĩ mình sẽ đón giáng sinh bên Thanh Hằng, không một mình như những năm trước nhưng cuối cùng tan nát hết.
Tôi đứng trên căn hộ, nhìn xuống dưới. Ơ, là Thanh Hằng, chị ấy đang tìm tôi, tôi phải làm sao đây? Thôi tôi quyết định sẽ làm như mình không có nhà.
Năm phút sau.
Có tiếng chuông cửa. Tôi thừa biết là ai nên nhất định không ra. Chuông cửa cứ reo, tôi không làm sao tắt được nó, cũng may tôi ở một mình vì ba mẹ định cư ở Anh hết rồi, nếu không chắc phải điên lên. Tôi lấy gối bịt tai lại, Con TyTy (con của MyMy mấy tháng trước chị ấy cho tôi) chắc biết chị ấy đến hay làm sao ấy, nó đứng ở cửa giương mắt nhìn tôi như thể đang kêu tôi mở cửa cho chủ cũ của nó, chắc nó nghĩ chị ấy đến đây chơi với nó như mọi lần và lấy làm lạ khi tôi không cho chị ấy vào.
Ba tiếng đồng hồ chị ấy vẫn đứng bấm chuông.
Đây thật sự là một hành động thách thức tính nóng nảy của tôi, tôi quá giới hạn chịu đựng rồi, tôi tức tối lắm. Được, tôi sẽ mở cửa, tôi sẽ mắng vào mặt Thanh Hằng, chị ấy điên rồi.
Cánh cửa vừa xịt mở, ngay tức khắc Thanh Hằng lao thẳng vào tôi khiến tôi bất ngờ, hơi chới với, nhưng đôi tay rắn chắc của chị ấy ôm chặt lấy tôi rồi, ghì tôi vào lòng chị ấy. Cái đồ cao kều, ỷ mình cao chắc, cao hơn tôi quá nửa cái đầu nên muốn làm gì làm sao? Đợi đó đi, nếu sao này tôi lớn lên cao hơn chị ta, tôi sẽ trả thù (tôi ảo tưởng đấy)!
Tôi thấy mình bị xiết chặt như một con trăn đang ra sức quấn tôi, càng ngày càng chặt, tôi không thể mở lời mắng Thanh Hằng như lúc nãy tôi nghĩ, vì tôi đang nghe tiếng sục sịt từ Chị ấy, tôi còn cảm nhận lưng áo mình có rất nhiều giọt nước rơi lên, nóng hổi, ướt át. Thanh Hằng đang khóc...
Tôi đứng hình im lặng, ngoan ngoãn trong tay chị ấy. Sao Thanh Hằng lại khóc...và tôi...tôi cũng khóc rồi... Sao vậy? Sao tôi lại khóc?...
Tôi hiểu rồi, tôi quá nhớ chị ấy, tôi đã mong gặp chị ấy đến phát điên, nên giây phút tôi thấy chị ấy, nước mắt tôi chẳng biết từ đâu tuôn ra ào ạt.
Tôi nhắm mắt để cảm nhận Thanh Hằng gần bên mình, mùi nước hoa đắc tiền quen thuộc toả ra từ Thanh Hằng hôm nay gần lắm, rất gần. Tôi thấy dễ chịu hơn, lòng tôi có ít cây kim châm vào hơn mấy ngày nay. Tôi đã từng khẳng định chắc chắn mình không phải lesbian nhưng...dừng như tôi đã yêu chị ấy. Tôi cảm nhận rõ quá, làn cảm xúc từ sâu trong trái tim tôi. Cái cảm giác tôi chưa trải qua bao giờ và chưa người đàn ông nào đem lại.
- Nói cho chị biết, đã có chuyện gì xảy ra được không? Tại sao em trốn mất như thế? Em có thể sẽ giết chết chị mất Thanh Hà à!
Tôi nghe Thanh Hằng thì thào, giọng khàn đặc, đầy nước, nghèn nghẹn.
Tôi xót quá, tại tôi mà chị ấy thành ra thế này sao? Nhưng...sao chị ấy không tìm cô gái kia đi, chị ấy có người yêu rồi mà. Tôi chợt nhớ hôm ở toà soạn, tôi vẫn còn tức tối quá!.
- Chị không cần em nữa mà, chị đi với người khác, chị có người khác rồi. - Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ nói những lời thế này, nhưng nó vô thức tuôn ra tôi không kiềm chế được.
- Không! Chị chẳng có ai ngoài em đâu Thanh Hà à! Thật đấy, nếu em cứ trốn mất như vậy, chị sợ mình không chịu đựng được lâu... - Tôi chưa bao giờ nghe được một giọng điệu nào chân thành hơn thế.
- Vậy cô gái hôm nọ chị chở bằng moto...
Tôi đang nói thì cảm nhận vòng tay Thanh Hằng nới lỏng, cảm giác trống vắng xâm nhập vào tâm trí, chưa kịp hết câu đã cảm nhận thêm nột điều khác, môi mình bị một cái gì đó mềm mềm chèn lên, vừa định thần đã nếm được vị mặn đắng... Là Thanh Hằng... Chị ấy đang hôn tôi...
Là một nụ hôn đồng giới sao? Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có một nụ hôn như vậy... Nhưng nó ngọt quá! Môi Thanh Hằng ngon quá! Mà nhất là tôi nhớ chị ấy quá! Giờ chỉ có nụ hôn này mới thoã mãn được nỗi nhớ đó thôi.
Đáng lẽ tôi chống cự nhưng rồi tôi thả lỏng, tôi nhắm mắt cảm nhận, để yên cho chị ấy hôn mình, lát sau tôi không cầm lòng được nữa và đã hôn trả!
Cứ như thế tôi thấy thời gian dài ra, chúng tôi hôn nhau rất lâu, rất rất lâu. Thanh hằng từ từ rời môi, buông tôi ra.
Chị ấy nhìn vào mắt tôi.
- Thanh Hà, chị yêu em! Có thể làm người yêu chị không?
Tôi đứng hình hoàn toàn. Các bạn đã bao giờ cảm nhận được hạnh phúc vỡ oà khi người mình thích tỏ tình và nói rằng họ rất yêu mình không. Giống như đang đi trên mây, cứ sợ một cơn gió nhẹ thổi qua làm mình rơi xuống, tôi là đang trong cảm giác đó đấy. Tôi chưa bao giờ hạnh phúc như vậy, kể cả cái ngày nhận bằng tốt nghiệp.
Ừa! Vậy còn người con gái đó.
- Thanh Hằng! Nhưng cô gái chị chở hôm nọ?. - Tôi lập lại câu hỏi khi nãy một lần nữa.
- Thanh Hà à! Em gái chị vừa từ Canada về. Con bé chị hay kể với em, nhớ không? Nó rất muốn gặp chị dâu đấy.
Tôi tự nhiên thở phào nhẹ nhỏm, cục tạ trong lòng được giũ bỏ, tôi vui quá, vui như chưa từng.
- Vậy...em có đồng ý làm bạn gái chị không?
Thật chứ!, chẳng lẽ tôi tát vào mặt Thanh Hằng một phát cho chị ấy tỉnh, nếu tôi không chịu, không yêu thì tôi để yên cho chị ấy hôn mình chắc. Ngốc vừa thôi chứ.
Chính tôi chẳng hiểu sao mình hiền lành bất chợt, tôi không trả lời, nhẹ kiễng chân hôn lên má Thanh Hằng như một lời đồng ý.
Tôi thấy trong mắt Thanh Hằng ánh lên niềm hạnh phúc giống tôi...
Nhanh như chớp, Thanh Hằng bế đứng tôi lên và xoay một vòng tròn... Tôi cảm giác tim mình hoà nhịp với Thanh Hằng... Tôi thực sự hạnh phúc...
*******
Hôm nay, một buổi sáng mùa Xuân, tôi đang tay trong tay với Thanh Hằng, cùng nhau tung tăng giữa đường phố Canada và hướng dẫn viên du lịch là Thanh Lam...
Tiếng cười luôn thường trực...
Các bạn có tin vào duyên số không? Có nhiều chuyện ta ngỡ nó không bao giờ có thể xảy ra, nhưng mọi thứ đều rất tình cờ. Thanh Hằng là một người yêu tuyệt vời nhất, món quà noel bất ngờ và hoàn hảo tôi được nhận từ Chúa.
Cho nên, tất cả mọi thứ trên đời, cứ tuỳ duyên, chúng ta chẳng biết một nửa thật sự của mình đang ở nơi nào bất kì trên thế giới này đâu!. Nhưng chắc chắn là có đấy, cứ chờ nhé!.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com