11
Ú òa,đến hẹn lại lên,sắp sinh nhật mèo 1m65 ròi,chap này phải buồn tiếp thôi
_______________________________________
"Sếp,hôm nay chúng ta có một cuộc họp..."
Không để trợ lí nói hết câu Kiều Minh Tuấn lập tức chen ngang,sắp xếp giấy tờ để sang một bên
"Hủy đi,hôm nay tôi bận rồi.Còn nữa,về sau khi đến ngày này dù cho có lịch trình gì,quan trọng cách mấy cũng phiền cô hủy hết giúp tôi"
Nói xong cậu đứng dậy rồi rời khỏi công ty,cuộc họp ấy vì thế mà cũng bị hủy bỏ
Về đến nhà cậu liền cởi áo vest ra để lên sofa rồi xoắn tay áo lên bước vào trong bếp,những món ăn thơm ngon nóng hổi lần lượt được bưng ra
Cậu đi lấy vài cây nhang rồi đốt nó lên,vái lạy vài lần rồi cắm vào lư hương.Nhìn vào di ảnh,Kiều Minh Tuấn gượng cười quơ tay lau đi giọt nước mắt
"Nhanh thật,mới đó mà đã giỗ đầu rồi,em nhớ anh..."
Không gian đột nhiên im lặng đến lạ,đó là khoảnh khắc cậu nhớ về thời gian hạnh phúc lẫn đau thương
Ngày này năm ngoái Kiều Minh Tuấn đã gây ra một lỗi lầm mà có lẽ cả đời này cậu cũng không bao giờ tha thứ cho bản thân
Trường Giang và cậu quen nhau cũng khá lâu,thời gian đầu cả hai dành nhiều thời gian cho nhau lắm,hạnh phúc đến mức bạn bè hay ai nhìn vào cũng đều cảm thấy ghen tị,tình yêu của họ có thể khiến người khác sâu cả răng.Nhưng từ khi Kiều Minh Tuấn lên chức trưởng phòng thì khoảnh khắc đó chỉ còn là trong kí ức,cậu và anh ít đi chơi hơn hẳn,ít dành thời gian cho nhau hơn,vì vậy hạnh phúc cũng vơi đi
Hôm nay có vẻ như công việc của cậu rất nhiều,có thể dễ dàng nhìn thấy được sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt cậu
Trường Giang nhìn thấy cũng xót chứ,anh xuống bếp rồi rót một ly nước rồi đem lên cho Kiều Minh Tuấn
"Uống chút nước đi rồi hãy làm tiếp"
Trường Giang để ly nước lên bàn cậu rồi đi lại giường ngồi
"Lát em sẽ uống"
Dù trả lời nhưng chỉ cho có vì mắt Kiều Minh Tuấn vẫn còn đang dán vào màn hình máy tính làm việc
"Ờm..mà Tuấn nè,hay cuối tuần này mình đi chơi nha?Anh thấy dạo này tụi mình ít ra ngoài quá,trong nhà miết"
"Em không đi đâu,mà anh đừng rủ rê em đi đây đi đó nữa,thời gian đâu mà đi"
Sự mệt mỏi kèm theo công việc chất chồng lên như núi kia khiến cho Kiều Minh Tuấn dễ nổi nóng hơn bao giờ hết
"Anh dạo này có hơi phiền rồi đó,em không rảnh để làm những chuyện viển vông như vậy đâu,đừng nghĩ ai cũng ở không như anh"
Nói xong cậu liền quay lại bàn làm việc,tiếp tục chú tâm vào việc của mình mà không thèm để ý đến anh
"A-anh xin lỗi,anh sẽ không làm phiền em nữa"
Trường Giang mau chóng rời khỏi nhà đi ra ngoài hít thở không khí
Những lời nói của cậu cứ như vết đâm vô hình vậy,từng lời từng chữ như đâm thẳng vào tim anh.Thời điểm đó anh đau đến mức không thể khóc được,anh biết dù có khóc lóc cũng chẳng giúp ít được gì,chỉ để lộ ra sự yếu đuối của bản thân mà thôi.Chẳng biết từ bao giờ mà anh lại trở thành nơi để cho cậu trút giận nữa,sức chịu đựng của Trường Giang cũng vì thế mà ngày càng tăng
Về phía Kiều Minh Tuấn,hiện tại mọi công việc đều đã được xử lí xong xuôi.Vắng bóng anh căn nhà cũng trở nên yên ắng đến lạ,cảm giác chẳng thoải mái chút nào
"Đi đâu mà lâu vậy không biết,chưa chịu về nữa"
Định gọi điện thoại xem sao nhưng cậu lại mau chóng bỏ ý định vì sắp đến giờ họp
Buổi họp diễn ra rất suôn sẻ,kết thúc một cách tốt đẹp.Sắp xếp đồ đạc rồi cậu chuẩn bị đi ăn mừng cùng đồng nghiệp,chưa rời khỏi thì đột nhiên Tâm - bạn thân của cậu xuất hiện,chạy đến mức thở hổn hển vì mệt
"Đi đâu mà như ma rượt vậy?Tao đang chuẩn bị đi ăn với mọi người rồi,có chuyện gì lát hãy nói"
"Giờ này mà mày vẫn còn tâm trạng để đi ăn hả?Trường Giang bị tai nạn đang cấp cứu trong bệnh viện kia kìa"
Nghe đến đây cậu không nói không rằng chạy thật nhanh đi lấy xe bỏ mặt đồng nghiệp đứng đó
Đến bệnh viện cậu gấp gáp đi theo Tâm để biết nơi anh đang cấp cứu,trong đầu cậu bây giờ chỉ mong anh bình an vô sự,không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.Đến trước cửa phòng cấp cứu gương mặt cậu hiện rõ sự lo lắng
Cậu lại ghế ngồi ôm đầu gục mặt xuống,tự trách bản thân
"Tại tao,tất cả là tại tao.Lẽ ra vừa rồi tao không nên nói những lời đó với anh ấy"
Tâm nghe vậy cũng hiểu được sự việc thế nào,cũng thắc mắc vài điều
"Lúc nãy tao gọi mày sao không nghe máy?"
Kiều Minh Tuấn chợt nhớ ra vừa rồi do đang bận họp nên khi thấy Tâm gọi đã từ chối nghe rồi để chế độ im lặng,cả tin nhắn cũng chẳng đọc
"Tao...bận họp"
Lát sau bác sĩ bước ra,nhìn thấy bác sĩ Kiều Minh Tuấn mau chóng đi lại hỏi han tình hình
"Bác sĩ,tình trạng của anh ấy sao rồi?"
"Xin lỗi,chúng tôi đã cố gắng hết sức.Vì bệnh nhân mất máu quá nhiều dẫn đến việc thiếu máu trầm trọng,chúng tôi đã làm mọi cách ổn định nhịp tim cho bệnh nhân và truyền máu nhưng rất tiếc.Mời người nhà vào gặp bệnh nhân lần cuối"
Nói xong bác sĩ cũng rời đi,Kiều Minh Tuấn bây giờ như chết lặng.Cậu từng bước nặng nề tiến về phía căn phòng mà anh nằm bên trong,tim đau nhói,lòng thắt từng cơn
Đứng cạnh giường bệnh,cậu nhìn vào gương mặt xinh đẹp kia của anh,gương mặt ngày nào vẫn vui cười ngây ngô,một Trường Giang ngày nào vẫn còn chạy lon ton trong nhà như con nít bây giờ chỉ còn là một cái xác không hồn,gương mặt anh trắng bệch không còn vẻ hồng hào như trước.Khuôn mặt có vài vết thương do tai nạn để lại,cậu khẽ sờ lên những vết thương đó rồi rơi nước mắt
"Trường Giang,chắc anh đau lắm đúng không?Em là một thằng đàn ông tệ,chỉ vì giây phút nóng nảy mà không kìm được bản thân,buông ra những lời lẽ không hay để rồi khiến anh trở nên như vầy.Em xin lỗi"
Cậu cầm tay anh lên,cảm giác lạnh lẽo truyền đến.Bàn tay anh là sự ấm áp mà cậu cần khi cảm thấy mệt mỏi,còn hơn cả lời an ủi.Chỉ cần nắm tay anh thì tâm trạng sẽ tốt hơn nhưng sao bây giờ lại đau lòng như vậy?
Sau hôm đó Kiều Minh Tuấn đã tự nhốt mình trong nhà suốt một tuần,không ra ngoài dù chỉ một bước.Hôm đó làm bạn với men lúc nào cũng chẳng hay
Có lẽ Trường Giang đã chấp nhận lời xin lỗi từ cậu,có lẽ anh cũng đã tha thứ và không hờn trách.Chắc hẳn anh lo lắng khi cậu hay trong tình trạng say xỉn nên đã khuyên ngăn bằng giấc mơ?
Cậu vì uống say mà ngủ lúc nào không hay,do đó cậu đã mơ thấy anh,hình bóng quen thuộc ấy cậu muốn ôm vào lòng nhưng lại không thể chạm vào được,chỉ có thể nhìn.Khoảnh khắc ấy cậu cảm thấy anh cứ như ánh hoàng hôn vậy,chỉ có thể ngắm chứ không thể chạm.Anh khuyên cậu đừng uống rượu nữa,cũng đừng bỏ bữa,chăm chỉ làm việc để không uổng công bản thân cố gắng bấy lâu
Vì anh nên mới có cậu bây giờ,vì anh nên cậu đã không tuyệt vọng mà tự tử,cũng vì anh mà cậu luôn cố gắng để không khiến anh thất vọng về mình thêm lần nào nữa
Sự thành công hiện giờ mà Kiều Minh Tuấn đang có đều là
"Vì anh"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com