Máu và Mất Mát
Note: kiểu tui đọc bị tức cái chap Thaddeus bị đánh nên tui vt á, như mọi người đọc gt rồi thì vd philip và thaddeus có một đứa trẻ thì sao:))
Bối cảnh là Philip muốn thả Thaddeus đi không muốn giết nm nhận ra gì đó nha
.
.
.
.
Trận chiến kết thúc. Không còn tiếng gươm chém, không còn tiếng gào thét. Philip đứng trên sàn gỗ loang lổ máu, hơi thở dồn dập và nặng nề. Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn rọi xuống Thaddeus đang nằm gục dưới chân anh.
Thaddeus không còn sức để đứng dậy. Cậu nằm đó, bàn tay run rẩy bấu chặt sàn gỗ như đang cố níu giữ điều gì đó. Dưới thân cậu, một dòng máu đỏ thẫm chảy ra, len lỏi qua những vết nứt của mặt gỗ.
"Đứng dậy." Giọng Philip trầm lạnh, không chút cảm xúc, nhưng trong ánh mắt anh thoáng lên một tia bất an.
Thaddeus ngước nhìn lên, đôi mắt mờ đục đầy mệt mỏi. "Tôi... không đứng được nữa."
"Thế thì tự lết đi," Philip nói, nhưng giọng điệu đã không còn lạnh lùng như thường lệ. Anh bước tới gần hơn, ánh mắt liếc xuống dòng máu dưới chân Thaddeus. Một cảm giác bất an kỳ lạ dâng lên trong lòng anh. "Chuyện này là sao?"
Thaddeus nhếch môi cười, nhưng đó là một nụ cười gượng gạo, cay đắng. "Đoán xem."
Philip cau mày, không đáp. Anh cúi xuống, kéo Thaddeus ngồi dậy, nhưng cậu rít lên một tiếng đau đớn, cơ thể cậu như đang vỡ ra từng mảnh.
"Đừng động vào!" Thaddeus quát, hơi thở dồn dập. Cậu cúi gập người, một tay giữ lấy bụng, mắt nhắm nghiền để chịu đựng cơn đau.
Philip buông tay, sự bất an trong anh càng lớn dần. Anh đứng đó nhìn cậu một lúc lâu, rồi lạnh giọng: "Nói cho rõ. Đây là chuyện gì?"
Thaddeus im lặng hồi lâu, như đang đấu tranh với chính mình. Cuối cùng, cậu mở mắt, nhìn Philip bằng ánh mắt trống rỗng. "Là con của anh."
Câu nói khiến Philip sững người. Anh tưởng mình nghe nhầm. "Mày nói cái gì?"
Thaddeus ngả người ra sàn, ánh mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà. "Là con của anh... nhưng nó không còn nữa."
Một khoảng im lặng chết chóc bao trùm. Philip nhìn chằm chằm vào Thaddeus, không nói lời nào. Dòng máu dưới chân cậu càng lúc càng lan rộng, như xác nhận những gì cậu vừa nói.
"Đừng đùa giỡn với tao," Philip nói, giọng anh trầm xuống, gần như là một lời cảnh cáo.
"Anh nghĩ tôi đùa sao?" Thaddeus bật cười, nhưng trong tiếng cười của cậu tràn đầy cay đắng. "Anh nghĩ tôi muốn điều này sao?"
Philip cảm thấy sự tức giận bùng lên trong ngực. Anh không biết mình đang giận Thaddeus hay giận chính bản thân. Đứa con? Sao điều đó có thể xảy ra? Và tại sao... cậu ta lại mất nó?
"Chuyện này xảy ra từ khi nào?" Philip hỏi, giọng anh đầy căng thẳng.
Thaddeus không trả lời ngay. Cậu nhắm mắt lại, hơi thở yếu ớt. "Lâu hơn anh nghĩ. Tôi định không nói, vì tôi biết anh chẳng quan tâm. Nhưng giờ thì chẳng còn gì để nói nữa. Nó... đã biến mất rồi."
Philip lùi lại một bước, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Một cảm giác lạ lẫm xâm chiếm anh, vừa là cơn giận dữ, vừa là nỗi trống rỗng không thể gọi tên.
"Thế nên mày cứ liều mạng như vậy?" Philip gằn giọng. "Mày nghĩ mình là cái gì? Một thằng ngu? Hay một kẻ không biết tự trọng?"
"Anh nghĩ tôi muốn sao?" Thaddeus hét lên, nhưng giọng cậu nhanh chóng lạc đi vì kiệt sức. "Anh nghĩ tôi muốn mất nó sao? Anh chẳng biết gì hết, Philip!"
Philip im lặng. Đôi mắt anh tối lại, nhìn chằm chằm vào Thaddeus đang yếu ớt dưới chân mình. Anh không biết phải nói gì, cũng không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì.
"Mày mất máu nhiều quá." Philip quay lưng, giọng nói của anh trở lại lạnh lùng. "Đứng dậy, tao đưa mày đi."
"Không cần anh thương hại," Thaddeus lẩm bẩm, nhưng cơ thể cậu không còn sức để phản kháng.
"Đừng nói nhiều nữa," Philip cúi xuống, bế Thaddeus lên một cách dứt khoát. Máu từ cơ thể cậu thấm ướt cánh tay anh, nhưng Philip không quan tâm.
Thaddeus không nói gì nữa. Cậu nhắm mắt, hơi thở yếu ớt dần, để mặc bản thân rơi vào bóng tối.
Philip bước đi trong đêm, bóng anh đổ dài trên con đường vắng lặng. Dòng máu trên tay anh nhắc nhở rằng, dù anh không muốn thừa nhận, một thứ gì đó đã thực sự mất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com