Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Những nụ hôn nhẹ như lông chim của Kim Tra lướt qua cổ Lộc Đồng khiến toàn thân hắn nổi gai ốc. Cảm giác ấy không phải là sự âu yếm, mà giống hệt một con rắn độc đang lặng lẽ trườn lên gáy, phả từng luồng hơi lạnh chết người vào làn da mỏng manh.

Lộc Đồng muốn đẩy y ra, nhưng ba chiếc vòng vàng kia vẫn như gọng kìm lạnh lẽo siết chặt lấy thân thể hắn. Một động tác mạnh nào đó cũng có thể khiến xương cốt hắn rạn nứt.

Lộc Đồng cười nhạt, giọng khô khốc.

"Dỗ thế nào thì ngươi mới chịu hết giận?"

Kim Tra hơi nghiêng đầu, ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi đó. Y thu khăn lại, gấp gọn để lên bàn, rồi từ từ tiến lại gần, thân hình cao lớn phủ một lớp bóng lên người hắn.

"Không dỗ được cũng không sao. Ta có thể tự khiến mình nguôi ngoai bằng cách khác."

Ngón tay Kim Tra vươn tới, vuốt phẳng những nếp gấp lộn xộn trên áo Lộc Đồng. Nhưng khi chạm đến vạt áo trước, y không dừng lại mà để ngón tay trượt sâu vào trong khe hở lớp y phục, mơn trớn làn da ấm áp. Cảm giác ấy khiến Lộc Đồng rùng mình, bản năng sinh tồn đang gào thét, cảnh báo hắn rằng y lại chuẩn bị làm chuyện xằng bậy một lần nữa.

Lộc Đồng ngẩng đầu nhìn y, mày kiếm chau lại, ánh mắt sắc như dao đầy vẻ thù hận. Hắn không nói, chỉ giật nhẹ cánh tay mình một cái, vận chuyển linh lực, vừa thử phản kháng, vừa xem thái độ Kim Tra.

Kết quả lập tức được trả lời. Ba chiếc vòng vàng như thể nhận lệnh chủ nhân, đồng loạt siết mạnh lại. Một luồng đau đớn bén ngót chạy dọc xương sống Lộc Đồng, khiến hắn khựng lại tức thì, cả người căng chặt. Lộc Đồng nghiến răng, mạch máu nơi thái dương giật liên hồi, ánh mắt đỏ rực vì cơn đau bị dồn nén. Nhưng hắn không dám động đậy nữa.

Kim Tra khẽ gạt chân một cái, không dùng lực quá mạnh, nhưng đủ để khiến Lộc Đồng mất thăng bằng. Cơ thể hắn lảo đảo rồi đổ vật xuống, lưng va mạnh vào sàn gỗ lạnh băng. Hắn gắng gượng ngẩng đầu lên nhìn y gườm gườm nhưng cuối cùng vẫn chẳng hé răng. Không một tiếng rên đau, không một lời van xin.

Kim Tra cúi xuống, chăm chú quan sát khuôn mặt hắn. Y thậm chí đưa tay áo phủi đi chút bụi mờ vừa bám trên gò má Lộc Đồng vì cú ngã.

"Bị siết chặt như vậy chắc là rất khó chịu, đúng không?"

Giọng y nhẹ như gió thoảng, mang theo chút quan tâm ngụy tạo.

"Nếu sư huynh hứa sẽ ngoan ngoãn một chút, ta có thể thu pháp bảo lại, để ngươi dễ chịu hơn."

Đây là lần hiếm hoi Kim Tra nói tiếng người, đối xử tử tế với hắn. Lộc Đồng chẳng cần nghĩ nhiều, lập tức gật đầu, không phải vì tin, mà vì hắn cần một cơ hội.

Và khi một trong ba chiếc vòng vàng - chiếc nơi cổ chân vừa được giải trừ, Kim Tra cúi người định chen vào giữa hai chân hắn, thì Lộc Đồng lập tức co chân, tung một cú đá như trời giáng thẳng vào mặt y. Lực chân hắn vốn mạnh, lại đá không hề kiêng dè. Cả thân người Kim Tra bật ngửa ra sau, đập mạnh xuống đất. Một bên má y đỏ bừng, in hằn dấu bẩn xám xịt từ giày Lộc Đồng.

Kim Tra không nổi giận ngay. Y chỉ nằm đó trong chớp mắt, rồi môi chậm rãi cong lên thành một nụ cười mỉm. Nụ cười ấy là vết rạn đầu tiên trên mặt băng, báo hiệu cơn cuồng nộ sắp sửa trào dâng.

"Sư huynh đúng là rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt."

Chưa dứt lời, Kim Tra đã như bóng quỷ áp sát. Nhưng Lộc Đồng cũng không chậm, hắn tung thêm một cú đá nữa, lần này nhằm thẳng vào ngực y.

Nhưng Kim Tra đã kịp chộp lấy cổ chân hắn bằng một tay. Lực siết ấy không khác gì gọng kìm, khiến từng đốt xương phát ra âm thanh răng rắc. Trong một nhịp thở, y đã giáng trả một cú đạp mạnh mẽ và tàn nhẫn thẳng vào phần hạ bộ. Cơn đau buốt đến tận óc khiến Lộc Đồng suýt mất kiểm soát. Cả người hắn co rúm lại, mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi túa ra như mưa.

Chưa kịp lấy hơi, một cú đá khác lại nhắm vào bụng Lộc Đồng, khiến thân thể hắn cong lên như con tôm. Âm thanh nghẹn ngào trào ra khỏi cổ họng, lồng ngực co rút, tay chân run rẩy không kiểm soát.

Hắn biết rõ, chống lại Kim Tra là ngu ngốc đến mức nào. Lộc Đồng đã lĩnh đủ. Y luôn biết cách khiến mọi sự phản kháng trở nên vô nghĩa, biến mọi nỗ lực thành minh chứng cho sự vô vọng.

Nhưng Lộc Đồng không thể không phản kháng.

Dù đau đến mức không thể đứng dậy, dù biết kết cục chỉ có thể là thảm bại, Lộc Đồng vẫn phải đá, phải giãy, phải đánh trả. Vì đó là cách duy nhất hắn còn có thể nhắc nhở Kim Tra, nhắc nhở chính mình rằng, hắn chưa từng khuất phục. Rằng hắn chưa từng chủ động nằm dưới thân y như một món đồ chơi ngoan ngoãn, để mặc y làm gì thì làm. Rằng dù chỉ còn một chút tàn lực, hắn vẫn không muốn để mình trở thành công cụ cho y phát tiết dục vọng.

Dường như vẫn chưa đủ. Kim Tra cưỡi lên người Lộc Đồng, ghìm hắn chặt xuống sàn, rồi vung tay tặng thêm hai cái bạt tai giòn giã. Không lệch một li, đánh đúng vào nửa mặt bên phải, chính nơi mà Lộc Đồng đã tung cú đá vào y trước đó. Gò má Lộc Đồng lập tức sưng phù, môi bị rách tứa máu, từng giọt đỏ tươi nhỏ xuống cổ áo vàng kim.

Kẻ lúc nào cũng khoác lên mình vỏ bọc ôn hòa, nhã nhặn thì ra cũng nhỏ nhen và trẻ con đến thế. Ăn miếng trả miếng, từng chút một. Lộc Đồng dù đau đớn vẫn không nhịn được châm chọc, trong giọng nói lộ rõ một tia khoái trá cay nghiệt, như thể được an ủi đôi chút khi thấy y cũng mất bình tĩnh.

"Không ngờ đệ tử tiên môn lúc nào cũng ra vẻ chính nhân quân tử như ngươi cũng làm mấy trò hèn hạ như đá vào chỗ hiểm."

Kim Tra như thể nghe được một câu chuyện nực cười, ánh mắt hơi nheo lại, khóe môi cong lên đầy châm chọc.

"Ta chưa bao giờ nhận mình là quân tử, sư huynh. Đó là các người tự gán cho ta thôi."

Ngay sau câu nói, y khựng lại khi loáng thoáng nghe được tiếng động ngoài cửa phòng. Ánh mắt Kim Tra thoắt trở nên xảo quyệt.

"Vừa rồi ngươi có nghe thấy gì không? Hình như là tiếng động lạ từ phòng đại sư huynh..."

"Huynh ấy bị thương mà, có khi đang vật vã vì đau..."

"Chúng ta có nên vào xem thử không?"

Trước ánh mặt vừa giận dữ vừa nhục nhã xen lẫn kinh hoàng của Lộc Đồng, Kim Tra từ từ xé mở vạt áo y. Không đủ để người ngoài cửa nghe thấy âm thanh xé vải nhưng vẫn làm rách một mảng lớn để lộ làn da trắng ngần bên dưới, cơ ngực săn chắc, hai điểm đỏ ửng non mềm chợt phơi ra trước không khí lạnh.

"Tin không, sư huynh? Ta còn có thể làm chuyện hèn hạ hơn cơ."

Vừa dứt lời, Kim Tra cúi xuống, cắn mạnh lên một bên đầu ngực hắn. Nỗi đau chói buốt như điện giật, lại xen lẫn mùi máu tanh xộc thẳng vào óc. Lộc Đồng cong người lên theo bản năng, hai chân giãy mạnh muốn đạp văng y ra. Nhưng Kim Tra đã giữ chặt chân hắn bẻ sang hai bên. Lưỡi y lướt qua quầng ngực đỏ bừng, rồi dùng hàm răng cắn nhẹ, day qua đầu nhũ, sau đó kéo về trước.

Lộc Đồng vừa đau vừa tức nhưng không dám kêu lên thành tiếng, chỉ có thể phát ra những âm thanh "hức... hức..." khẽ khàng, lồng ngực phập phồng dữ dội. Kim Tra vẫn chưa dừng lại. Y vừa dùng ngón tay vẽ vòng tròn lên nhũ hoa còn lại, vừa tốt bụng nhắc nhở.

"Rên nhỏ tiếng một chút, các sư đệ sư muội của huynh vẫn còn đang ở bên ngoài đấy. Nếu họ xông vào đây... tình cảnh thực sự rất khó coi."

Lời nói ấy như giẫm vào lòng tự tôn của Lộc Đồng.

"Sư huynh không cần lo cho ta, tuy rằng ta đang cưỡi trên người huynh làm chuyện xằng bậy nhưng sư phụ thương ta như vậy, cùng lắm bị cấm túc vài ba tháng, sau đó lại có thể tìm sư huynh chơi tiếp."

Giọng điệu mang vẻ bông đùa, nhưng từng chữ lại xát muối vào da thịt.

Ngón tay Kim Tra bất ngờ nhéo mạnh lấy nụ hoa đỏ au đang bị mình dày vò, khiến Lộc Đồng giật bắn người rồi mới hài lòng tiếp tục đối thoại.

"Ngược lại là sư huynh ấy, uy nghiêm của đội trưởng đội bắt yêu, thể diện của đại sư huynh còn đâu? Lại thêm thần hồn rạn nứt, thân thể tổn hại, vị thế của huynh ở Ngọc Hư Cung liệu còn có thể giữ vững không? Sư huynh không phải coi trọng mấy thứ này nhất sao? Tự mình suy nghĩ cho cẩn thận rồi hẵng trả lời."

Kim Tra nói đúng. Nếu Lộc Đồng không coi trọng thể diện, địa vị, và lòng kiêu ngạo của mình, thì hắn đã tố cáo Kim Tra từ lâu rồi. Đâu để y nhởn nhơ ở Ngọc Hư Cung đến tận bây giờ.

Mắt đỏ hoe, lòng đầy uất hận, Lộc Đồng cố dùng giọng bình thản nhất để quát vọng ra ngoài cửa.

"Đại sư huynh của các ngươi cần tĩnh dưỡng, chớ đến làm phiền."

Những người còn lảng vảng bên ngoài lập tức hướng vào phòng vâng vâng dạ dạ rồi biến mất.

"Ngươi rốt cuộc muốn gì?"

Miệng thì bảo muốn giúp Lộc Đồng cải tà quy chính, một lòng hướng thiện, tay thì không ngừng đè hắn xuống, cưỡng bức hết lần này đến lần khác. Làm đủ trò đồi bại, ghê tởm nhưng lại làm bộ muốn tốt cho hắn. Lộc Đồng thật muốn đập tan cái bản mặt dối trá của Kim Tra.

"Sư huynh đoán thử xem."

Một đáp án vô cùng mơ hồ.

Nhưng Lộc Đồng không có thời gian để phân tích những lớp nghĩa ẩn sau câu nói ấy.

Bởi vì chỉ trong chớp mắt, hắn đã trực tiếp thể nghiệm cái gọi là "kẻ lúc bình thường thì điềm đạm, trầm tĩnh khi giận lên thì khó dỗ dành như thế nào?" Cả năm giác quan của hắn bị đẩy đến cực hạn, cảm giác như bị bóp nghẹt trong một cơn mộng mị trộn lẫn khoái cảm và đau đớn.

Làn da trắng mịn như sứ của hắn nhanh chóng hiện đầy những dấu tích tím bầm do bị ngắt, bị véo, bị giày vò không thương tiếc. Kim Tra cúi người, cắn thật mạnh vào bả vai hắn, hàm răng sắc xé rách lớp da, xuyên qua lớp thịt, sâu tới tận xương, khiến Lộc Đồng toàn thân run rẩy, suýt thì bật tiếng kêu thảm thiết. Từ cổ, bả vai, xuống tận ngực và eo, vết răng đỏ sậm lấm tấm máu rịn ra. Hắn có cảm giác mình đang bị dã thú ăn sống, chỉ có thể giãy dụa trong tuyệt vọng.

Ngay cả cặp đùi thon dài cũng không thoát khỏi sự tàn phá ấy. Nhưng thảm nhất vẫn là hai bên đầu vú, nơi bị y ngậm, cắn, ngắt đến sưng tấy, dựng đứng, trong ánh sáng phản chiếu lấp lánh nước bọt và máu loãng. Cái lưỡi điêu luyện không ngừng xoáy tròn quanh đỉnh ngực, đảo qua đảo lại nụ hồng trong miệng. Mỗi một chuyển động nho nhỏ đều khiến hắn thở hổn hển vì kích thích.

Khi bàn tay Kim Tra trượt xuống bụng dưới của hắn, Lộc Đồng bất giác hít sâu một hơi, cả người như co rúm lại vì phản xạ. Dư âm từ cú đá ban nãy vẫn còn âm ỉ như những lưỡi dao nhỏ cắm vào tận gốc nhục căn, mỗi cử động đều kéo theo một cơn đau nhức xé rách thần kinh. Nhưng bảo Lộc Đồng mở miệng cầu xin Kim Tra thì hắn không làm được, chỉ có thể nằm yên chịu trận.

Nhưng trái với dự liệu của hắn, Kim Tra không làm gì để tra tấn hắn. Y chỉ cúi đầu xuống và bất ngờ bao lấy nhục căn của hắn bằng khoang miệng ấm nóng.

Trong mắt Lộc Đồng, loại hành vi này xưa nay chỉ dành cho đám kỹ nữ rẻ tiền nơi lầu xanh, nhục nhã và ghê tởm đến cùng cực. Một kẻ như Kim Tra luôn đứng ở vị trí áp đảo sao có thể làm ra loại chuyện này? Một phần trong hắn muốn bật cười châm chọc, muốn hỏi y có phải cũng rẻ tiền như đĩ điếm hay không. Nhưng mọi lời lẽ đều chết yểu nơi cuống họng, bị cuốn phăng bởi từng vòng lưỡi điêu luyện đang quấn lấy hắn.

Kim Tra liếm từ gốc nhục căn lên tới quy đầu như đang dò xét từng phản ứng nhỏ nhất. Có lúc thong thả như muốn tra tấn, có lúc lại mạnh bạo đầy chiếm đoạt. Những tiếng chùn chụt ướt át vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch, mỗi một tiếng như châm thêm dầu vào lửa, khiến đầu óc Lộc Đồng quay cuồng. Hắn quay mặt sang một bên, hai hàm răng nghiến chặt để ngăn những tiếng rên xiết không kìm được, nhưng thân thể đã sớm phản bội hắn. Hông Lộc Đồng không tự chủ được mà nhấc lên, chủ động đâm sâu vào miệng y, tìm kiếm khoái cảm nhiều hơn.

Y như bị hành động đó kích thích, há to miệng nuốt trọn nhục căn hắn đến tận gốc, để phần đỉnh gần như chạm vào cổ họng. Môi thỉnh thoảng siết vào phần gốc, cái lưỡi ấm áp không ngừng rê qua rê lại trên trụ thân, kích thích từng điểm mẫn cảm một cách tỉ mỉ. Mỗi cú mút đều như kéo tuột một phần linh hồn hắn ra ngoài. Lộc Đồng cảm giác cả người mình sắp nổ tung vì sung sướng, từng tế bào như tan chảy trong nhiệt độ ngột ngạt của dục vọng.

Thế nhưng Kim Tra xưa nay là loại không bằng cầm thú.

Ngay trước khi hắn có thể đạt cao trào, y dứt khoát nhổ nhục căn ra khỏi miệng, để lại một khoảng trống trơ trọi và lạnh lẽo đến mức khiến Lộc Đồng suýt chửi thề.

"Không được. Lên đỉnh rồi thì cả người sư huynh đều mềm nhũn, còn chơi thế nào được nữa. Vẫn nên kiềm chế một chút."

Cái gọi là "kiềm chế" trong miệng y, chính là lấy chiếc vòng vàng từng dùng để trói chân hắn, siết chặt phần nhục căn đang căng tức, giam cầm khoái cảm chưa được giải phóng thành một loại hành hạ dai dẳng.

Kim Tra nghiêng người về phía trước, không chút do dự mà áp môi mình lên môi Lộc Đồng, ngay sau khi vừa mới liếm qua nơi dơ bẩn nhất trên thân thể hắn. Hắn theo bản năng muốn tránh đi, nhưng cằm lập tức bị y giữ chặt, những ngón tay thon dài như gọng kìm siết lấy, bắt ép Lộc Đồng phải hé miệng ra, không cho kháng cự.

Trong phút chốc Lộc Đồng đã không phân biệt đâu là mồ hôi, đâu là dịch nhờn của chính mình, đâu là nước bọt của y. Khoang miệng của hắn bị Kim Tra xâm nhập một cách hỗn loạn, không chút trật tự, không chút thương xót. Đầu lưỡi kia quấn lấy hắn, khi thì nhẹ nhàng kéo lê như trêu chọc, khi thì đảo loạn như muốn cuốn phăng đi ý thức còn sót lại. Mùi trúc quen thuộc lan tràn khắp vòm miệng, một thứ hương vốn thanh mát và dễ chịu, nhưng giờ đây lại khiến dạ dày hắn cuộn lên từng đợt. Từng dòng kí ức khi bị Kim Tra cưỡng ép lại ùa về. Tại sao mùi hương trong lành, sạch sẽ ấy lại gắn với kí ức ghê tởm đến vậy.

Kim Tra không nấn ná quá lâu ở đôi môi mềm mại của hắn. Y lập tức cúi thấp người, nâng hai chân Lộc Đồng đặt lên vai mình, tách rộng hai đùi hắn, để hậu huyệt trần trụi phơi bày trước mặt.

Kim Tra vùi mặt liếm láp, đầu lưỡi trơn mềm bắt đầu công việc một cách điêu luyện. Y liếm dọc từ trên xuống dưới, vạch từng nếp gấp ra mà chăm chú thưởng thức, cuối cùng dừng lại ở huyệt khẩu đỏ au đang run rẩy. Lưỡi Kim Tra uyển chuyển xoay tròn quanh miệng huyệt, từng vòng từng vòng, khiến nơi đó tiết ra lớp dịch nhầy lấp lánh dưới ánh đèn.

Và rồi, không để Lộc Đồng kịp phản ứng, đầu lưỡi kia đột ngột xuyên sâu vào trong. Nó quét qua trái rồi sang phải, ra vào theo nhịp đều đặn, mỗi cú chạm đều khiến lớp vách thịt đỏ hồng co rút lại, phản ứng như thể đã quen với kiểu dày vò này từ lâu.

Chỉ đến khi nơi đó đã hoàn toàn mềm ra, co giãn thuận theo từng nhịp liếm mút như được huấn luyện cẩn thận, Kim Tra mới chịu dừng lại. So với Lộc Đồng giờ đã bị lột sạch không còn mảnh vải nào che thân, làn da trắng mịn dính đầy mồ hôi và vết xanh đỏ đan xen, y phục của Kim Tra vẫn được giữ gần như chỉnh tề, thậm chí tà áo còn sạch sẽ. Chỉ có phần đũng quần nhô cao rõ rệt là phá hỏng vẻ ngoài đạo mạo kia, một khối dục vọng sừng sững, không giấu giếm.

Y hạ tay xuống, chậm rãi đỡ lấy nhục căn đã căng cứng đến mức nổi gân xanh, phần đầu ửng đỏ như muốn rách toạc vì khao khát bị kiềm nén. Kim Tra cúi người xuống, nhắm ngay nơi mật huyệt đã hé mở, dùng lực đẩy đầu khấc từng chút tiến vào.

Toàn thân Lộc Đồng lập tức căng cứng. Mặt hắn trắng bệch như giấy, từng đường gân trên cổ nổi rõ lên vì đau đớn, hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng ken két. Theo bản năng, hắn giãy dụa, thân dưới co lại như muốn đẩy kẻ đang xâm nhập ra khỏi cơ thể. Nhưng Kim Tra không hề bị ảnh hưởng. Y chỉ nghiêng người về phía trước, đổi góc nhấn sâu thêm vài phân, hơi thở nóng rực phả lên má hắn như ngọn lửa bén vào mồi khô. Đôi môi y lại bắt đầu di chuyển, mơn trớn dọc theo xương quai xanh, liếm khẽ nơi cổ trắng ngần, rồi bất chợt cắn nhẹ đầu ngực để kích thích.

"Đây cũng không phải lần đầu, sư huynh gấp cái gì chứ..."

Giọng y êm dịu, bình thản như nói chuyện thời tiết, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh đồi truỵ này.

"Rút...rút ra...đau..."

Lời cầu xin khàn đặc bật ra, tưởng chừng như van lơn lại như oán giận. Nhưng Kim Tra chỉ khẽ bật cười. Y rút ra thật, chỉ một chút, rồi lập tức dập mạnh trở lại, trừng phạt sự chống đối. Mỗi lần thâm nhập lại tiến sâu hơn, kéo căng vách thịt bên trong đến mức đau rát, buộc nó phải giãn ra để dung chứa thứ to lớn kia. Mỗi cú thúc là một lần cơ thể Lộc Đồng như sắp vỡ ra.

Hắn vô thức khép chân lại, muốn ngăn cản sự chiếm đoạt thô bạo này, nhưng lập tức bị Kim Tra bẻ gập sang hai bên, ép phải dạng rộng ra như một món đồ chơi ngoan ngoãn. Cảm giác bị ép buộc cứ lặp đi lặp lại giống một nghi thức của sự thần phục.

Không khí quanh Lộc Đồng dường như bị thay thế hoàn toàn bởi hương trúc quen thuộc, nồng đậm đến mức làm người ta nghẹt thở. Nhưng Lộc Đồng biết không chỉ vì mùi hương. Chiếc vòng vàng nơi cổ hắn đang siết chặt lại từng chút một, buộc hắn phải đầu hàng. Cơ thể Lộc Đồng căng cứng, huyệt khẩu co thắt dữ dội như muốn cản trở hành vi xâm lăng, nhưng lại vô tình tạo ra lực cản khiến Kim Tra khó chịu. Hắn hiểu quá rõ, y đang trừng phạt hắn. Rõ ràng là Kim Tra khiến cơ thể Lộc Đồng đau đớn, phản kháng theo bản năng, vậy mà y lại nổi giận vì hắn "không hợp tác".

Cuối cùng, Lộc Đồng chỉ có thể buông xuôi. Hắn dạng rộng hai chân, hông tự nâng lên một chút, để mặc cho nhục căn kia trượt vào sâu hơn. Đôi mắt màu lục bảo của Lộc Đồng mở to, long lanh ươn ướt vì đau đớn và khuất nhục. Khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹt thở, toàn thân run rẩy liên hồi.

Khi hậu huyệt đã hoàn toàn bao trọn vật thể khổng lồ kia, siết chặt như muốn giữ nó lại bên trong, Kim Tra mới hài lòng dừng lại. Chiếc vòng nơi cổ bỗng dưng nới lỏng, và Lộc Đồng cuối cùng cũng được hít một hơi dài. Nhưng khuôn mặt hắn đã tím tái, tay chân rã rời, ý thức mờ mịt như thể vừa rơi khỏi vực sâu.

Kim Tra cúi xuống, đặt những nụ hôn lung tung lên má, lên trán, lên cổ hắn, giống như ban thưởng. Hai tay y dịu dàng vuốt ve tấm lưng đang run lên của hắn, như đang trấn an một đứa trẻ bị dọa khóc.

"Sư huynh giỏi lắm. Vào hết rồi."

Hơi thở của Lộc Đồng còn chưa kịp ổn định, lồng ngực vẫn phập phồng vì cơn thiếu dưỡng khí ban nãy, thì Kim Tra đã bắt đầu chuyển động. Không cho hắn lấy nổi một giây nghỉ ngơi, y chậm rãi rút nhục căn ra gần một nửa, mỗi tấc thịt rời khỏi huyệt khẩu đều như kéo theo thần trí hắn, rồi bất ngờ đâm ngập trở lại. Lần này, lực đạo dứt khoát, sâu đến mức chạm tận đáy. Lộc Đồng rên lên một tiếng nghẹn ngào, âm thanh nửa vỡ vụn nửa tuyệt vọng.

Mỗi cú thúc của Kim Tra đều mang theo nhịp điệu được cân nhắc kĩ lưỡng, không quá nhanh để khiến hắn mất cảm giác, cũng không quá chậm để hắn có thể thư giãn. Nó nhấn chìm hắn trong những đợt khoái cảm ngập ngụa, rồi kéo lên vừa đủ để giữ hắn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Nhục căn của y mỗi lần rút ra như đang lôi theo vách thịt non mềm của hắn, rồi lại đâm sâu trở lại, thô bạo đến mức khiến cả thân dưới Lộc Đồng chấn động, sống lưng cong lên theo phản xạ.

Tiếng da thịt va chạm vang lên không ngừng, những âm thanh nhóp nhép hỗn tạp, trộn lẫn giữa dịch nhờn tiết ra và mồ hôi ướt át. Kim Tra cúi người xuống, ép cả thân trên đè sát lấy hắn, rồi bất ngờ nhấn mạnh một cú thật sâu, toàn bộ nhục căn cắm vào đến tận gốc. Lộc Đồng co giật dữ dội, hơi thở vỡ vụn, cổ họng phát ra những tiếng nấc không thể kìm lại, khóe mắt rịn nước nhưng vẫn cố chấp không để lệ rơi xuống. Y bắt đầu giã vào hậu huyệt với nhịp điệu dồn dập hơn, thô bạo hơn, biến mọi phản ứng co rút thành minh chứng cho sự thần phục.

Lỗ nhỏ của hắn siết lấy Kim Tra đến mức khó tin, chặt, nóng, và mềm, gần như tan chảy. Mỗi lần đâm sâu vào, y đều cảm nhận được những cơn co thắt bất ngờ theo bản năng muốn khép chặt lại, từ chối xâm nhập. Nhưng chính sự kháng cự ấy lại khiến từng lần thâm nhập trở nên ngây ngất tột đỉnh. Kim Tra nhắm hờ mắt, cố giữ cho hơi thở mình không hỗn loạn, nhưng mỗi cú thúc đều quét qua đầu y một luồng khoái cảm mãnh liệt, khiến ý thức cũng chao đảo.

Hông y chuyển động ngày càng mạnh hơn, nhục căn như muốn xuyên qua toàn bộ cơ thể hắn, tìm đến tận nơi sâu thẳm nhất. Lộc Đồng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc run rẩy thút thít, mọi ngôn từ đều nghẹn lại trong cuống họng. Cơ thể hắn nóng như thiêu, không khí quanh hai người đặc quánh lại đến mức da thịt dính chặt lấy nhau. Tiếng rên bị ép nuốt vào, cơ thể run lên từng đợt, sự khuất nhục và đầu hàng, tất cả những điều đó khiến Kim Tra cảm thấy vừa thỏa mãn, vừa an tâm. Như thể cuối cùng, hắn cũng hoàn toàn thuộc về y.

Kim Tra cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên vành tai nhọn đang ửng đỏ vì thân nhiệt, hơi thở ấm nóng phả vào khiến tai hắn khẽ giật giật. Bàn tay y luồn ra phía trước, tìm đến thứ đã sớm cương cứng giữa hai chân Lộc Đồng. Nhưng có lẽ y đã quên rằng, phần hạ thân ấy vẫn bị chiếc vòng vàng tàn nhẫn siết chặt. Nên khi y bắt đầu xóc lấy xóc để, lòng bàn tay chà xát lên hai viên cầu đã căng cứng, thứ truyền đến Lộc Đồng không phải là khoái cảm, mà là một luồng nghẹn tức thấu tận tim gan. Không thoát được, không giải phóng được, chỉ càng bị dồn ép thêm.

"Ngươi... ngươi mau buông ra..."

Giọng hắn khàn đặc, như đang khóc mà gắng kìm lại, như đang gào mà không đủ hơi để hét lên.

Kim Tra không dừng lại. Trái lại, tay y còn siết chặt hơn, liên tục kéo vuốt lấy nhục căn đang bị khóa dưới vòng vàng, từng chuyển động như muốn nghiền nát phần da căng bóng, mẫn cảm dưới lòng bàn tay. Sự cọ xát không đều, lúc thô bạo lúc dịu dàng, khiến Lộc Đồng gần như phát điên vì khoái cảm dồn ép không lối thoát, bị chặn đứng ngay trước ngưỡng giải thoát. Mỗi một lần bị kích thích, thân thể hắn lại vặn vẹo liên tục, không phải vì sướng khoái mà vì không thể chịu nổi.

Lộc Đồng há miệng, nhưng chẳng thể thốt nên lời. Hắn tê dại đến mức không còn cảm nhận được ranh giới giữa khoái cảm và đau đớn nữa. Trong khi từng cú thúc từ phía sau vẫn đều đặn giáng xuống như búa tạ. Dưới thân rỉ ra chất lỏng trắng đục, mỗi khi nhục căn đâm mạnh vào đều vang lên tiếng lạch bạch, nhóp nhép không thể che giấu.

"Đừng chống lại cảm giác này,"

Kim Tra cúi đầu thì thầm, giọng nói trượt nhẹ qua tai như độc dược ngọt ngào đến chết người.

"Sư huynh rõ ràng rất thích mà..."

Một tiếng "không" run rẩy mắc nghẹn trong cổ Lộc Đồng, bị đè nén đến mức chỉ còn là tiếng thở gấp khẽ vang. Nhưng hắn không thể phản bác, thân thể đã sớm bị thuần hoá. Cái lỗ nhỏ kia không chỉ không đẩy y ra, mà còn vô thức co thắt, như đang níu giữ nhục căn của y ở lại trong mình. Từng thớ thịt bên trong mềm mại, nóng bỏng đến mức khiến Kim Tra phải khẽ rên một tiếng, nhục căn của y lại càng cứng hơn, càng sâu hơn.

Lộc Đồng thều thào, môi run rẩy.

"Không..."

"Không à?"

Tiếng cười của Kim Tra mang theo một nỗi vui thích quái đản.

"Vậy để ta cho sư huynh tự nhìn thấy 'không' là thế nào."

Y kéo Lộc Đồng đến trước chiếc gương đồng lớn đặt cạnh giường, ép hắn nhìn thẳng vào phản chiếu của chính mình, khuôn mặt mỹ lệ, cao ngạo xưa kia giờ đã không còn chút kiêu hãnh. Tóc búi tỉ mỉ đã rối tung, những lọn tóc mai mượt mà từng được bện gọn giờ rũ xuống hai bên gò má ửng đỏ, nhòe nhoẹt nước. Lộc Đồng tưởng rằng mình đã kiềm được nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật khóc, từng giọt từng giọt lăn dài rỉ vào kẽ miệng.

Trên da hắn là vô số dấu tích vết cắn đỏ sậm, dấu hôn hồng đào, vệt bầm xanh tím như một minh chứng sống động cho sự làm tình bạo lực. Đầu ngực đỏ hỏn dựng đứng như hai trái dâu bị giày vò đến phát dại, mỗi cú thúc từ sau khiến chúng dựng cao hơn như cầu xin được chà đạp thêm nữa. Nhưng thứ kích thích thị giác mạnh nhất đối với Lộc Đồng vẫn là phần bụng dưới của hắn. Ở đó bị chiếc vòng vàng thứ hai siết chặt, khiến nó trở nên chật hẹp hơn cũng khiến thứ nóng rực kia nhô lên rõ ràng hơn, như muốn cho hắn tận mắt chứng kiến nó đang ở đâu, đang làm gì trong thân thể mình. Kim Tra bám lấy hông hắn, hung hăng nhấp liên tục.

Một cú thúc mạnh bất ngờ giáng xuống. Nhục căn đâm vào sâu đến mức chạm đến tầng cuối cùng, nơi chưa từng có ai chạm tới. Cùng lúc đó, bàn tay Kim Tra áp vào đan điền hắn. Linh lực ấm áp lan tỏa khắp thân thể, như một dòng suối lặng lẽ tràn qua kinh mạch. Thần hồn bị xoa dịu, đau đớn tạm thời lắng xuống, chỉ còn cơn khoái cảm dâng trào như sóng vỗ liên hồi không dứt.

Và rồi, ngay khoảnh khắc chiếc vòng thứ ba nơi hạ thể Lộc Đồng bị tháo bỏ, cảm giác nghẹn tức dồn nén bị phá vỡ, một luồng nhiệt nóng rực dâng lên. Nhục căn của Kim Tra nghiền nát điểm nhạy cảm nhất bên trong hắn, đè ép đúng nơi khiến hắn phát run.

Lộc Đồng không thể kiềm chế nữa.

Dịch trắng bắn ra thành từng đợt, dày đặc và nhớp nháp, vấy bẩn cả tấm gương phía trước. Đại đệ tử của Ngọc Hư Cung, kẻ từng kiêu hãnh uy phong bao nhiêu, nay lại bị chính sư đệ mình chơi đến mức bắn tinh ngay trước gương. Một cảnh tượng nhục nhã không thể quay đầu.

Thân thể Lộc Đồng đã hoàn toàn rã rời, như một lớp lụa mỏng bị nước ngấm qua, từng cơ bắp mềm nhũn không còn sức chống đỡ, tưởng chừng chỉ cần thả lỏng một chút nữa sẽ tan chảy ngay trên sàn. Nhưng Kim Tra vẫn không chịu dừng lại. Linh lực ấm nóng từ y không ngừng rót vào cơ thể hắn, rửa sạch mọi đau đớn còn sót lại. Cơn mệt mỏi chưa kịp kết thúc, ý thức chưa kịp tan đi thì thần trí hắn lại bị kéo về. Tỉnh táo một cách tàn nhẫn. Kim Tra cố tình để hắn không thể trốn thoát vào vô thức.

Lộc Đồng bị kéo ngồi dậy, phần eo thon thả được đỡ lấy, rồi bị đặt lên người y. Đôi tay rắn chắc giúp hắn di chuyển, bắt hắn tiếp tục phản ứng, tiếp tục run rẩy vì kích thích. Nhục căn của Kim Tra ngập từ dưới lên, từng tấc một như thiêu đốt lớp niêm mạc mềm mỏng trong huyệt khẩu, khiến toàn thân Lộc Đồng lại một lần nữa căng ra, phản xạ co giật. Mỗi khi đầu khấc trượt vào, cảm giác rát buốt lẫn kích thích quét qua khiến hắn chỉ có thể cắn chặt môi đến bật máu, mùi tanh ngọt lan trong miệng.

Kim Tra liên tục nhấp hông, không mạnh, không nhanh, nhưng vô cùng chuẩn xác. Từng cú thúc từ phía dưới không đơn giản là ra vào, mà là nghiền ép, tìm ra chính xác điểm nhạy cảm sâu nhất trong thân thể hắn, rồi không ngừng đánh vào đó, cọ xát, đâm chọc. Mỗi lần hông y nâng lên, đầu khấc như móc vào thành huyệt, rồi khi giáng xuống lại quét qua đúng nơi khiến hắn rùng mình vì khoái lạc.

Cơ thể hắn co giật theo từng nhịp ra vào, hai bắp đùi run rẩy. Lộc Đồng khẽ vặn người, cố gắng nhổm lên để thoát khỏi nhục căn đang không ngừng bức ép bên trong. Nhưng càng cố tránh, Kim Tra lại càng giữ chặt, bàn tay siết lấy eo hắn như muốn bóp vỡ xương cốt. Mồ hôi túa ra, nhỏ giọt từ trán xuống cổ, lăn qua ngực, rồi chảy xuống lưng, hòa cùng thứ dịch thể nhớp nháp tiết ra từ trước, khiến da thịt hắn phủ đầy hỗn hợp dơ bẩn không thể rửa sạch.

"Ngồi thẳng lên, sư huynh,"

Kim Tra thì thầm.

"Như vậy sẽ vào sâu hơn."

Lộc Đồng cảm thấy nhục căn của y đang rung lên từng đợt bên trong mình, khiến cho bên trong ướt nhoèn nhoẹt, nóng hôi hổi. Huyệt khẩu bị cọ xát đến mềm nhũn, mỗi lần y dập mạnh là một lần nó co lại như muốn hút chặt lấy vật thể nóng rực đang ra vào, không buông tha. Khoái cảm đến dồn dập ngay sau khi hắn vừa mới bắn ra khiến đầu óc hắn quay cuồng, thần trí tán loạn. Và rồi thứ Lộc Đồng luôn cố gắng giấu kín bao năm qua lại từng chút một lộ ra.

Cặp sừng hươu vốn được che giấu bằng pháp thuật giờ đây đã hiện rõ trên đỉnh đầu, ánh lên lớp non tơ màu bạc. Chiếc đuôi đầy lông mượt mà phía sau cũng khẽ run lên theo từng cú va chạm dữ dội, phản ứng vô thức phơi bày toàn bộ bản thể yêu tộc mà hắn luôn phủ nhận. Ngay cả khi bị Kim Tra đánh đập, tra tấn, Lộc Đồng cũng chưa bao giờ để lộ nguyên hình. Vậy mà giờ đây, chỉ vì bị chơi đến không khép được hai chân, mà tất cả vỏ bọc đã bể nát.

Y rõ ràng rất thích điều đó. Kim Tra đưa tay ra phía sau, vuốt ve chiếc đuôi hươu lộ ra, những ngón tay luồn qua lớp lông mượt, vừa vặn vừa kéo, vân vê như đang trêu chọc thú cưng. Lộc Đồng giật bắn người, lỗ nhỏ lại co rút rỉ nước nhiều hơn. Nhục căn vừa mới phát tiết xong lại tiếp tục bị kích thích đến mức dựng đứng một lần nữa.

Kim Tra nâng nhẹ chiếc đuôi hươu đang rung bần bật vì khoái cảm, những ngón tay thon dài chầm chậm vuốt dọc từ gốc đến ngọn. Y thong thả mơn trớn, nhẹ nhàng kéo nhẹ từng cụm lông tơ, như đang dò xét phản ứng của hắn. Mỗi lần đầu ngón tay chạm đến điểm nối giữa đuôi và thắt lưng, toàn thân Lộc Đồng lại nảy lên như bị điện giật, lỗ nhỏ phía dưới cũng co bóp mạnh hơn, siết chặt lấy nhục căn đang cắm sâu đến tận gốc bên trong.

"Thì ra nơi này lại nhạy cảm như vậy..."

Kim Tra khẽ nói, mang đầy ý tứ dò xét.

Không dừng lại ở đó, y đưa tay còn lại luồn lên phía trước, khẽ nâng cằm hắn lên, rồi nhét thẳng hai ngón tay vào miệng. Những ngón tay thon dài, mang theo mùi hương trúc thanh mát, không ngừng khuấy đảo trong khoang miệng ấm nóng. Chúng ra vào theo một nhịp điệu khiêu khích, như mô phỏng lại động tác giao hợp. Mỗi lần đâm sâu, đầu ngón tay chạm đến tận cuống họng, khiến Lộc Đồng phải bật nấc lên, cổ họng co thắt lại như muốn tống ra, nhưng lại bị ép nuốt xuống.

Môi và lưỡi hắn cũng không được y tha. Mỗi khi ngón tay rút ra, Kim Tra lại quấn lấy lưỡi hắn liên tục đùa bỡn. Nước bọt trong suốt trào ra, kéo thành những sợi bạc mảnh rớt xuống cằm, lấp lánh dưới ánh đèn như tơ nhện ướt sương. Cảm giác bị tra tấn từ miệng đến đuôi, từ trong ra ngoài, khiến Lộc Đồng không còn biết mình đang sống hay đã chết.

Cảm giác ngứa ngáy, râm ran và nhục nhã đan xen khiến mỗi sợi thần kinh như bị căng ra đến đứt gãy. Các cơ vòng bên trong hậu huyệt cũng bị kích thích đến mức thít lại như dây thừng, bó chặt lấy nhục căn của Kim Tra. Thật là một cảm giác đê mê sung sướng.

Hắn không chịu được nữa.

Thật sự không chịu được nữa.

Cảm giác sống dở chết dở, bị cày xới cả thể xác lẫn tinh thần khiến Lộc Đồng chỉ muốn ngất xỉu ngay lập tức. Hắn há miệng muốn van xin, nhưng không thể nói nên lời vì những ngón tay vẫn đang xâm phạm. Chỉ có những tiếng nấc ngắt quãng, khàn đặc vang lên.

Kim Tra tinh ý nhận ra điều đó. Y khẽ nhướng mày, rồi nhẹ nhàng rút tay ra, để hắn thở.

Lộc Đồng như vừa được vớt lên từ nước sâu, cổ họng đau rát, nước bọt dây dưa chưa kịp nuốt trôi hết, nhưng môi đã bắt đầu mấp máy.

"...Ta... ta sai rồi... ta sẽ nghe lời... Ngươi... ngươi tha cho ta..."

Giọng nói hắn khẽ đến mức gần như tan vào không khí, run rẩy giống một con thú nhỏ bị ép vào đường cùng, yếu ớt cầu xin gã thợ săn.

Thứ nóng bỏng sâu trong cơ thể hắn cuối cùng cũng chậm lại, rồi dừng hẳn. Không còn những cú thúc tàn nhẫn, chỉ còn dư âm nhức nhối vẫn lưu lại trên từng thớ thịt trong huyệt đạo mềm rã. Kim Tra vòng tay ra sau lưng Lộc Đồng, kéo hắn ngả về phía trước, để hắn tựa hẳn vào lòng mình. Một tay y giữ chặt eo hắn, tay còn lại vuốt dọc sống lưng trần ướt đẫm mồ hôi bằng nhịp điệu chậm rãi và dịu dàng, cứ như tất cả những gì vừa xảy ra chưa từng tồn tại.

Cử chỉ ấy khiến nhục căn đang cắm sâu trong thân thể hắn tuột ra đôi chút, để lại một cảm giác trống rỗng khiến Lộc Đồng khẽ rùng mình. Nhưng Kim Tra chẳng hề bận tâm.

"Sư huynh cứ thông minh, hiểu chuyện thế này thì tốt biết bao."

Y khẽ nói, âm thanh êm dịu dễ nghe.

Lộc Đồng úp mặt vào hõm cổ y, từng nhịp thở run rẩy bật ra thành tiếng nấc nghẹn, lúc đầu chỉ là thút thít đầy ấm ức. Nhưng rất nhanh, nỗi ấm ức ấy hóa thành cơn thịnh nộ bùng phát. Như con thú hoang cuối cùng vùng lên, hắn cắn mạnh vào cổ Kim Tra, đôi mắt đỏ hoe, giọng vỡ vụn.

"Vì sao? Rõ ràng có rất nhiều kẻ làm ác, tàn sát yêu tộc vô tội, làm hại cả người nhà ngươi mà lại chỉ trừng phạt một mình ta? Mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, ta chẳng qua cũng chỉ thuận theo tự nhiên mà sống thôi. Dựa vào cái gì mà phán tội ta?"

Những lời ấy, nếu là lúc bình thường, chắc chắn Lộc Đồng sẽ không nói ra, càng không lôi các thành viên của đội bắt yêu xuống nước cùng. Nhưng giờ phút này, khi thân thể rã rời, thần trí mờ mịt, cảm xúc chất đống không lối thoát, hắn chỉ muốn tìm một nơi để trút xả toàn bộ ấm ức đang nhấn chìm trái tim mình.

Kim Tra không giận. Y chỉ đưa tay lên, dịu dàng vuốt tóc hắn, giống như đang dỗ dành người yêu.

"Còn chẳng phải vì ta quá thích sư huynh sao?"

Giọng y như một làn gió mát rượi thổi qua vùng đất khô cằn.

"Cho nên mới muốn giúp huynh hướng thiện, cải tà quy chánh."

"Ai cần ngươi giúp?"

Lộc Đồng ngẩng đầu lên, gương mặt đẫm lệ.

"Ai cần ngươi độ hóa? Ngươi thì hiểu cái quái gì?"

Giọng hắn rạn vỡ, nhưng từng câu từng chữ đều đầy sức nặng.

"Ngươi thốt ra được những lời đại từ đại bi, giả nhân giả nghĩa đó là vì ngươi là nhân tộc. Luôn được chào đón, luôn được khen ngợi. Ngươi chưa từng bị kì thị, chưa từng bị đối xử như rác rưởi. Nếu như ngươi là yêu, ta là người... ta dám chắc ngươi còn xấu xa, tàn bạo hơn cả ta. Ngươi cũng sẽ tranh giành, giết chóc, cướp bóc đủ mọi thứ để sống sót! Sao ngươi không thử đặt mình vào vị trí yêu tộc đi. Ngươi có còn giữ nổi cái thiện lương trong miệng ngươi nữa không?"

Kim Tra khẽ cười, nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau nước mắt lấm lem trên gò má hắn.

"Nếu ta là yêu, ta đương nhiên cũng sẽ làm ác. Mà còn phải là loại đại ác cực độ, ai ai cũng có thể giết."

Giọng y rủ rỉ như kể một câu chuyện cổ tích.

"Rồi một ngày nọ, một vị tiên nhân mặc trường bào vàng kim, dẫn theo đội quân tinh nhuệ đến vây bắt ta. Ngài nói: 'Yêu xà to gan, sao dám gây loạn nhân gian!'"

"Ngài có dung mạo tuyệt mỹ, tài bắn cung điệu nghệ, phong thái kiêu ngạo, lạnh lùng, ra tay sát phạt quyết đoán. Đáng lẽ mạng ta phải tuyệt ở đó nhưng cuối cùng, ngài thương ta ngu muội chưa hiểu sự đời, nên tha ta một con đường sống. Điều kiện là phải cùng ngài trở về Ngọc Hư Cung, tu thân dưỡng tính, cải tà quy chánh, dùng trăm ngàn công đức để chuộc lại lỗi lầm. Cuối cùng..."

Kim Tra cúi đầu, ghé vào tai Lộc Đồng thì thầm.

"Chúng ta ở chung lâu ngày sinh tình, kết thành đạo lữ. Cả đời viên mãn."

"Ngươi nằm mơ!"

Lộc Đồng ngẩng phắt dậy, đập tan giấc mộng ngọt ngào giả tạo.

"Nếu ngươi là yêu, ta là người, ta sẽ giết sạch cha mẹ ngươi, chặt đầu các đệ đệ ngươi, lột da con cháu ngươi. Bất kể có tội hay vô tội, ta nhất định khiến cả họ nhà ngươi thây chất thành núi, máu chảy thành sông. Như thế mới giải được mối hận trong lòng ta."

Giọng hắn khản đặc, ánh mắt đỏ ngầu, điên cuồng, như thể chạm tới tận cùng của tuyệt vọng. Không còn gì để mất. Không còn gì để sợ. Cùng lắm...cùng lắm thì lại bị y cưỡng bức thêm lần nữa.

Nhưng Kim Tra vẫn giữ vẻ ôn hoà thường lệ. Y chỉ hơi nhướng mày, như đang nghe một điều gì thú vị.

"Sư huynh chắc chắn bản thân sẽ tiếp tục làm ác?"

"Đương nhiên."

Lộc Đồng đáp, giọng chắc như đóng đinh.

Kim Tra bật cười, rồi đưa tay gõ nhẹ vào trán hắn tựa hồ trách móc một đứa nhỏ ngốc nghếch.

"Cho dù là yêu, là tiên hay là người, nếu huynh đã quyết tâm làm ác, thì thân phận còn quan trọng gì nữa? Rốt cuộc thiện hay ác, chẳng phải do một ý niệm của huynh mà ra sao?"

Lộc Đồng nghẹn họng, chẳng thể phản bác. Đánh không thắng, lý cũng không cãi lại. Cuối cùng, hắn chỉ có thể nghiến răng, vùi đầu vào hõm cổ Kim Tra, giọng khàn đặc vì uất nghẹn.

"Đủ rồi... đừng nói nữa... Không phải ngươi yêu thích mấy chuyện hoan lạc bẩn thỉu này nhất sao? Vậy thì... mau làm cho xong đi."

"Sư huynh đã nói vậy, ta cung kính không bằng tuân mệnh."

Dứt lời, y lật người một cách dứt khoát, ép Lộc Đồng nằm sấp dưới thân mình. Tay kéo chân hắn ra, phần eo bị nâng lên cao, bày ra huyệt khẩu vẫn còn rịn nước, đỏ thẫm và run rẩy như đang van xin được lấp đầy.

Kim Tra không cho hắn thêm một nhịp thở. Nhục căn vẫn luôn căng cứng lập tức đâm thẳng vào bên trong đến lút cán, không hề nể nang. Một cú thúc tàn nhẫn khiến Lộc Đồng bật lên tiếng nấc nghẹn, móng tay cào xuống sàn nhà cứng rắn. Cái đuôi nhỏ run rẩy, lông tơ dựng ngược hết cả lên vì kích thích dữ dội. Không có khởi động, không có dịu dàng. Chỉ có tàn bạo, xâm lược, và cuồng nhiệt.

Từng cú thúc như vũ bão, mạnh, sâu, dữ dội, chọc thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong cơ thể hắn, nơi đã bị mài mòn đến mức sưng tấy, nhưng vẫn co thắt nuốt chặt lấy nhục căn, tham lam đói khát. Kim Tra giữ hông hắn bằng hai tay, liên tục giã vào hậu huyệt đã rã rời không thương tiếc, khiến tiếng da thịt va chạm vang lên không ngớt.

Lộc Đồng chẳng còn biết mình đang thở hay khóc. Mỗi lần thọc vào đều khiến hắn run lên như chiếc lá gặp gió lớn. Mồ hôi túa ra như suối, nước mắt không biết chảy ra từ khi nào, ướt đẫm cả má. Mắt hắn lờ đờ, ý thức như sợi tơ bị kéo căng, lúc nào cũng có thể đứt gãy.

Kim Tra càng nhìn hắn như thế, ánh mắt lại càng tối sầm, dục vọng càng dâng cao như sóng dữ. Y rướn người, cắn lên lưng hắn để lại dấu răng đỏ sậm, tay vươn ra phía trước nắm lấy nhục căn đã tái nhợt vì bị làm quá độ, không còn cứng nổi nữa, nhưng vẫn bị xóc nắn như muốn ép buộc phải phản ứng.

"Không chịu được nữa rồi đúng không?"

Kim Tra khẽ nói, giọng khàn khàn như đang say. Lộc Đồng hé miệng muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra được một tiếng thở dốc yếu ớt. Cổ họng hắn như bị đốt cháy, tiếng rên rỉ tan vào trong không khí.

Kim Tra ghé vào tai hắn, thì thầm một lời dỗ dành âu yếm.

"Cố gắng thêm một chút nữa, ta sẽ tha cho huynh."

Ngay lúc ấy, y đổi góc, dồn hết lực đâm sâu một cú chí mạng, thẳng vào điểm mẫn cảm nhất nơi hậu huyệt, như muốn chọc thủng cả vách thịt. Thân thể Lộc Đồng cong lên như cánh cung, mắt trợn trừng, cả người run lẩy bẩy, tiết ra chút d***ịch th***ể cuối cùng một cách yếu ớt và tuyệt vọng.

Cùng lúc, Kim Tra cũng rên lên, toàn bộ nhục căn giật mạnh rồi bắn vào bên trong, từng đợt từng đợt tinh dịch nóng bỏng tràn sâu vào hậu huyệt. Thân thể Lộc Đồng giật vài cái, rồi mềm oặt, đổ gục xuống. Ý thức hắn tan rã từng lớp, cuối cùng chìm vào bóng tối sâu thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com