Chương 13 : Thức tỉnh lần thứ nhất
Tôi sinh sống ở thế giới này đã 8 năm, mọi thứ trôi qua chỉ dùng hai từ hạnh phúc để miêu tả.
Ở đây, tôi chỉ là một cô bé nhỏ, tôi có một gia đình hạnh phúc với cha và mẹ của mình, cùng với đó là những người hàng xóm tốt bụng.
Tôi yêu họ và họ yêu tôi, họ tốt bụng và cực kì hào phóng, họ sẵn sàng tặng tiền cho bất kì ai gặp khó khăn và chẳng cần được trả lại, họ thật hào phóng.
Cha mẹ tôi, họ không phải là người của làng Shirakawago, mọi người nói rằng họ chuyển đến làng cách đây khoảng 10 năm trước và họ bất ngờ xuất hiện, khi đó người dân trong làng hoảng sợ bởi cha tôi đã bị thương rất nặng.
Bác Ibiki là người đã nâng đỡ cha tôi lúc khó khăn, bác bảo rằng vết thương trên người cha giống như được gây ra bởi thú hoang, vì vậy trên người ông ấy có những vết thương do móng vuốt tạo ra.
Còn mẹ tôi, mẹ tôi đã ngất trước khi đến được làng Shirakawago, bà ấy cũng bị thương nhưng chỉ là ngoài da, không đáng kể. Điều đáng nói ở đây là, tại sao họ bị thương?
Tôi từng hỏi cha Fujio điều đó, ông ấy có vẻ bối rối, sau đó nói rằng chỉ do lũ sói làm ra, và thật sự tôi nghi ngờ thái độ lạ thường của cha. Nhưng tôi đã không hỏi thêm được thứ gì nữa, tôi quyết bỏ qua vấn đề đó.
Nhưng hiện tại, tôi bỗng nghi ngờ cho những gì cha tôi nói, tôi đoán có thể nó không liên quan gì đến nhau, nhưng bằng cách nào đó tôi cảm thấy nó cực kì liên quan đến nhau.
--------------------
Những kẻ lạ mặt...
Họ đã đuổi theo tôi suốt cả một quãng đường và dường như không có ý định bỏ qua cho tôi, bằng chứng là họ đã hành động, ba kẻ lạ mặt níu kéo tôi lại bằng sợi roi bốc lửa và nó khiến tôi đau đớn.
Tôi khóc và hoảng sợ khi ba kẻ kia bao vây lấy mình, lòng tôi nhẹ nhõm hơn khi một trong số đó thu hồi lại sợi roi kia.
Trong khi tôi sợ đến phát khóc, kẻ có đôi mắt đỏ ngầu đã tiến đến nhìn tôi, sau lại phát ra tiếng nói lạnh như băng và sự khinh bỉ nặng nề vang lên.
"Dòng máu lai tạp......thật là một sự sỉ nhục."
Tôi không biết, cũng không rõ cái gọi là sỉ nhục đó là gì, chẳng có lí do gì nó được áp đặt lên tôi - một đứa bé 8 chẳng biết gì.
Nhưng kẻ đó, kẻ đó nhìn tôi như muốn róc thịt tôi ra, và hai kẻ còn lại cũng vậy, trông bọn họ như hận tôi đến thấu xương. Thật sự thì điều đó khiến tôi cảm thấy như rơi vào hầm băng vậy, vì thế tôi khóc lớn.
"Oa oa!"
Tôi thật sự đã khóc, bằng hết sức của mình, và có lẽ điều đó khiến cho bọn người kia khó chịu.
"Thật yếu đuối, rác rưởi."
Kẻ cầm đầu vươn bàn tay với móng vuốt dài sắc bén, đâm vào vai tôi, một dòng máu đỏ chảy ra và tôi hét lên sau đó.
Kẻ đó rút tay lên và đưa lên trước mặt, sau đó, tôi thấy hai kẻ phía sau cũng nhìn chằm vào vết máu trên móng vuốt của kẻ cầm đầu.
"Huyết mạch của tộc, nhưng nó quá mỏng manh."
Một trong hai kẻ phía sau đã lên tiếng, giọng nói kia trầm nhưng ấm, nó nhẹ nhàng như làn gió mùa thu và nó khiến trái tim tôi bỗng dịu nhẹ đi vài phần.
"Dù là vậy, huyết mạch đã bị pha loãng, điều đó là không thể chấp nhận."
Kẻ còn lại, với giọng nói thô bạo như dã thú, nó to lớn và lấn áp giọng nói dịu êm kia. Ánh mắt kẻ đó có màu vàng và nó lóe lên sát khí khi quay lại nhìn tôi.
"Tạp chủng này, phải được hủy bỏ."
Có lẽ sát khí của hắn quá lớn, nó khiến tôi run sợ và kẻ cầm đầu, im lặng nhìn tôi rồi chặn họng tên mắt vàng lại.
"Tuy là pha tạp, nhưng trong người nó vẫn chảy huyết mạch của tộc. Nếu chưa có lệnh từ tộc trưởng, không ai trong tộc được giết nó."
"Thế chúng ta sẽ làm gì?"
Kẻ có giọng nói trầm ấm kia hỏi, kẻ cầm đầu trầm ngâm, hắn nhìn tôi và ngay lúc đó, tôi cũng nhìn hắn.
Tôi thút thít, sợ hãi bọn họ sẽ giết tôi, mặc dù kẻ càm đầu có đôi mắt đỏ đã nói bọn ok sẽ không giết tôi, nhưng theo bản năng tôi vẫn cực kì sợ hãi.
"Các người là ai?"
Tôi đã hỏi thế, tôi muốn biết rốt cuộc những kẻ mặc áo đen này là ai, tại sao lại đuổi theo tôi và hành hạ tôi thế này.
Như đáp lại câu hỏi của tôi, kẻ cầm đầu vẫy bàn tay đã dính máu của tôi xuống và tất cả máu đều văng xuống đất, tạo thành những chấm đỏ li ti dưới đất.
Hắn cúi người ngồi xuống, cạnh tôi và chống tay lên chân nhìn chằm vào đôi mắt tôi, tôi cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
"Điều ngươi nên hỏi là...." hắn bóp lấy mặt tôi, ghì cả gương mặt bị che đậy bởi chiếc mặt sát gần tôi "....ngươi là cái gì?"
Sau đó, hắn bỏ tay khỏi tôi, tôi cảm giác như thoát khỏi gòng xích vậy. Nhưng nó không như tôi đã nghĩ, hắn dùng tay đẩy tôi, cơ thể tôi như một món hàng mà bị đẩy lật người lại.
Kẻ cầm đầu dùng móng vuốt dài tự cắt một vết nhỏ trên ngón trỏ của mình, máu ứa ra và nhiễu giọt lên cổ áo tôi.
Tôi kì lạ nhìn hắn và hắn âm u nhìn tôi, một lần nữa, hắn bóp chặt gương mặt tôi và nhét ngón tay của hắn vào miệng tôi.
Cái gì?
"Ta sẽ cho ngươi biết ngươi là thứ gì."
Vị tanh của máu đang chảy vào cổ họng tôi, tôi cảm thấy nó nóng lên và đau rát, sau đó, đầu tôi đau như búa bổ.
"Aaaa!"
Tôi phản kháng, tôi phản kháng với máu của kẻ cầm đầu, nó khiến tôi thống khổ với cái đầu như sắp nổ tung. Tôi vung tay muốn đẩy tay hắn ra, nhưng sức lực của hắn lớn đến khó tin, tôi hoàn toàn không thể khiến tay hắn di chuyển dù chỉ một chút.
Đau đớn, tôi muốn dừng nó lại, nhưng tôi lại không thể đẩy tay kẻ cầm đầu ra, nó như được đóng thẳng vào miệng tôi và không thể tách rời vậy.
"Đa...đau..."
Tôi kêu gào, nhưng kẻ cầm đầu và hai kẻ phía sau đã bỏ qua những tiếng kêu rên đau đớn của tôi, tôi cảm thấy vô vọng.
"Làm vậy có ổn không?"
Kẻ đứng bên trái có giọng nói trầm ấm, lên tiếng vì cảm thấy không ổn. Nó hiện chỉ mới 8 tuổi và khó có thể tiếp nhận lượng máu như thế, nó có thể sẽ nổ tung thành từng mảnh.
"Nó có thể chết, thì sao? Ngươi sao cứ phải lo lắng cho nó vậy, Kikyo?"
Kẻ bên phải - Kair gầm gừ khó chịu, Kikyo không trả lời, ả chỉ im lặng nhìn hành động bất ngờ của thủ lĩnh.
"Ta không lo lắng, ta chỉ nghĩ nếu tộc trưởng biết việc này sẽ tức giận."
"Ha, tức giận vì tạp chủng này? Thật nực cười!"
Kikyo chẳng buồn trả lời thêm, ả chỉ quan tâm mọi chuyện sẽ không diễn ra một cách tồi tệ, ít nhất tộc trưởng sẽ không tìm ra lỗi trong chuyện này.
Ả nhìn lại tôi, người mà hiện tại đang phải chịu đựng từng cái búa bổ vào đầu.
Không thể đẩy kẻ cầm đầu ra, tôi bất lực ôm lấy đầu mình hét lớn, tiếng hét của tôi như ma quỷ mà lờn vờn quanh đây.
Đôi mắt tôi đỏ ngầu, các thớ thịt bắt đầu căng cứng và gân bắt đầu nổi lên khiến gương mặt tôi trở nên vặn vẹo và đáng sợ.
Chưa dừng ở đó, tôi cảm nhận được một thứ gì đó nóng rát ở ngực, giống như bên trong có một cơn lốc xoáy vậy, khuấy đều các mạch máu của tôi.
Lúc này, kẻ cầm đầu rút ngón tay của hắn ra khỏi miệng tôi, một tiếng cười ghê rợn phát ra từ phía sau chiếc mặt nạ hồ ly kia.
"Hãy chứng kiến quá trình thức tỉnh đầu tiên nào."
Những gì kẻ cầm đầu nói tôi chẳng thể nghe được gì, hiện tại tôi đang phải chiến đấu với cái đầu và cơ thể đau nhứt.
Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra? Sau khi tôi uống phải máu của kẻ kia, tôi cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết, như thế tôi đang bị thiêu cháy vậy.
"Aaaaaaaaaaa!"
Cơn đau bỗng ập đến, tôi hét lên khi đầu tôi như bị nhồi nhét đống rác, lồng ngực tôi như bốc cháy và tôi khó chịu hơn bao giờ hết.
Tâm trí tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, mọi thứ xung quanh dường như trở nên mò nhạt hơn và các chuyển động xung quanh chậm hơn vài phần.
Ngực tôi nóng rát, nhưng lúc này nó lại trở nên lạnh như băng, sau đó lại nóng và rồi lại lạnh. Hai trạng thái nóng lạnh luân phiên thay đổi khiến tôi không tài nào theo kịp.
Bỗng cơ thể bị bao phủ bởi một làn hơi nước, nó mờ ảo như sương mù nhưng lại lạnh như băng. Từng làn sương thấm vào da khiến cơ thể tôi giống như được ngâm trong hầm băng, lạnh lẽo.
Lí trí tôi dần trở nên yếu hơn khi tôi chẳng còn thấu gì trước mắt, mặc dù cái đầu và người tôi vẫn hứng chịu cơn đau thấu xương.
Cuối cùng, tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái mất ý thức.
---------------------
Nhìn tình trạng của đứa bé, Akarui thích thú cười trừ, đáng lí hắn sẽ không định thức tỉnh tạp chủng này tại đây, ít nhất, vẫn phải chờ đợi lệnh từ tộc trưởng.
Nhưng hắn lại quyết định thực hiện nó ngay bây giờ, hắn sẽ chờ xem tạp chủng này có thật sự kế thừa huyết mạch gia tộc hay không, hoặc nếu không, hắn sẽ để tạp chủng này tự bạo mà chết.
Mắt thấy nghi thức đang dần được thực hiện, phía sau lớp mặt nạ nhếch lên một đường cong lạnh lùng.
Lớp sương mù đã xuất hiện, hắn nghi hoặc đây có lẽ là năng lực tự nhiên của tạp chủng này, tuy kì lạ nhưng bất quá nó thật yếu ớt.
Hắn chẳng cảm nhận được lớp sương mù có chút yêu lực nào, nó hoàn toàn là một đám sương mù bình thường.
"Phế vật." Akarui khinh bỉ
Nhưng hắn chẳng coi thường được bao lâu, ngay sau đó, một nguồn yêu lực to lớn bùng nổ.
Akarui bất ngờ dùng tay chắn trước người, đỡ lại những tia yêu lực như mũi tên bắn ra. Sự bất ngờ này khiến hắn ngạc nhiên, sau đó, hắn lại càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo.
"Điều này.....không thể nào!"
-----------------------
Thế là một chương nữa hoàn thành, được mọi người ủng hộ như vậy, Phương vui lắm lun ó. ^.^
Sẵn tiện lun, Phương có viết truyện mới này nè, mọi người ai thích thể loại tình củm, huyền bí và hành động thì có thể xem qua thử.
Mọi người ủng hộ tớ nhé, nếu thích thì đừng quên bấm hình ngôi sao bên trái cho tớ thêm vài cái động lực ra chương (^• ω •^)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com