Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 : Sống lại

Đứng trước phần mộ của cha mẹ, mặc cho cơn lạnh đang bao trùm, tôi đứng đó, thẩn thờ ôm lấy hai cái đầu đầy máu.

Tôi nhìn xuống, một người là bạn thân, một khác lại là bạn trai. Đôi mắt cả hai nhắm nghiền, làn da trắng nhợt nhạt và nhiệt độ thì bằng âm.

Mưa đã ngừng nhưng nỗi đau vẫn còn, ôm chặt hai cái đầu trong lòng, tôi đờ đẫn nâng từng bước chân nặng nề đi vào căn biệt thự của mình.

Biệt thự gia đình Hoshimiya từng là nơi rất ấm áp và tràn đầy những tiếng cười rôm rả. Nhưng giờ đây, nó chỉ còn là sự hoang tàn và hôi hám.

Vô hồn bước qua từng vũng máu đã đông cứng trên nền, tôi đi thẳng lên tầng trên của biệt thự, hướng căn phòng nhỏ của mình đi đến.

Căn phòng của tôi nằm ở tận cuối dãy hành lang, để đến đó tôi phải đi qua một dãy đường dài. Một con đường trải thảm đỏ và những vật trang trí xung quanh thì toàn màu vàng chói mắt, trông chả khác gì bên trong lâu đài.

Đi vài bước chân lại có một giá nến trắng đang bốc lửa, tôi nhìn nó rồi vung tay lật đổ nó xuống nền nhà. Cây nến rơi xuống đất và bốc cháy khi ngọn lửa chạm vào tấm rèm cửa.

Tôi tiếp tục đi và lập lại hành động đó, cho đến khi cả dãy hành lang đều ngập trong biển lửa, ấp áp và nóng bỏng.

Chỉ thêm vài bước chân nữa, tôi đã đến trước cánh cửa phòng mình, nó trông thật đơn giản với màu sắc xanh ngọc thuần khiết, phía trên có tấm bảng màu hồng ghi cái tên Hoshimiya Ayame.

Tôi dùng một tay ôm chặt hai cái đầu người, tay còn lại đưa xuống đặt trên tay nắm cửa, xoay nhẹ và cánh cửa mở ra.

Tôi bước vào căn phòng, điều đầu tiên chính là khóa chốt cửa lại, sau đó, tôi tiến đến bên chiếc giường thân quen, đặt cả thân hình nặng nề xuống, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Ngắm nhìn lại hai gương mặt thân thuộc, đôi tay tôi nhẹ nhàng vuốt ve gò má Ren, nó thật lạnh lẽo.

Nhưng tôi không còn cảm thấy thế nữa, ngay vài giây sau đó tôi cảm nhận được hơi ấm đang dần tiến đến. Ngọn lửa bên ngoài đã bắt đầu phân tán khắp nơi và trong số đó chính là căn phòng của tôi.

Vì là cuối dãy hành lang, cho dù tôi muốn thoát khỏi căn phòng nhưng tôi vẫn sẽ không thể vượt qua biển lửa bên ngoài. Điều tôi cần làm lúc này, chỉ đơn giản là nhắm mắt và chờ đợi sự phán quyết của tử thần.

Dù cái chết đang đến gần, nhưng thật lạ khi tôi không hề cảm thấy sợ hãi, thay vào đó tôi lại cười thật tươi.

Ngọn lửa dần lan đến chân giường, tôi ôm chặt Aoi và Ren vào lòng, đặt lên trán Aoi một cái hôn nhẹ nhàng.

Một giọt nước mắt tinh tế khẽ chảy ra, dù vậy nhưng trên môi tôi vẫn là một cái mỉm cười bình tĩnh, ẩn trong đó là sự giải thoát và hạnh phúc.

"Chúc ngủ ngon, Ren, Aoi."

Ôm trọn hai người vào lòng, tôi bình thản nhắm mắt và đưa hồn mình vào giấc mộng vĩnh hằng. Tôi sẽ có một giấc mộng đẹp với Aoi và Ren, mơ đến một thế giới tươi đẹp chỉ có tiếng cười và hạnh phúc.

Dần dần cả người tôi đã được ngọn lửa nóng bỏng bao phủ, cả người tôi giống như ngọn lửa mà rực cháy. Nhưng gương mặt tôi vẫn thật yên bình, sâu trong đó chính là vui vẻ.

Ngay khi cả người tôi đều chìm trong biển lửa, cả Aoi và Ren đều bốc cháy, nhưng vào lúc như này, đôi mắt nhắm nghiền của Aoi bỗng hé mở, đôi mắt màu chocolate hóa thành tia sáng đỏ rồi vụt tắt.

Sau đó....tất cả đều trở về với cát bụi.

"Mọi thứ chỉ mới là bắt đầu."

"Cậu không thoát được đâu, Hoshimiya Ayame."

-------------------------------------

Mùa xuân cuối thập niên 20, thời đại Taishou tiến vào mốc thời gian quan trọng, nền kinh tế Nhật Bản dần phát triển, đưa đất nước bước sang kỉ nguyên mới.

Mặc nhiên, một số nơi vẫn còn dậm chân tại điểm dừng cũ.

Dưới chân núi Yoshino, nơi ngôi làng Shirakawago cư trụ. Đó là một ngôi làng nhỏ với quanh năm chỉ có mùa xuân, nơi chỉ thấy các tán cây hoa anh đào nở rộ.

Trong một ngôi nhà nhỏ ở trung tâm của ngôi làng, không biết vì chuyện hệ trọng gì mà trước cửa nhà có rất nhiều người ra vào. Một số đứng bên ngoài đi đi lại lại tỏ vẻ lo lắng, bên trong thì một mảnh yên tĩnh.

Nhưng một lúc sau, một tiếng thét lớn vọng ra từ bên trong ngôi nhà, là tiếng của một người phụ nữ. Bên ngoài một dãy các thanh niên trai tráng thì có một người sắc mặt trắng bệch, mặt méo mó chực muốn khóc.

Người đó trông không quá lớn tuổi, tầm khoảng 30 tuổi nhưng nhan sắc bảo dưỡng có vẻ tốt.

Nghe thấy tiếng hét, Fujio hãi hùng đến hai chân không trụ nổi, nhất thời phải nhờ người bên cạnh đỡ lấy một bên cánh tay mới không ngã xuống đất.

"Đó là tiếng của vợ tôi! Cô ấy không làm sao chứ? Trời ơi, sao ông không để tôi sinh con giúp cô ấy?!"

Fujio lo lắng cho vợ đến mức nói nhăng nói cuội, mọi người suýt bật cười khi nghe Fujio đòi sinh con thay vợ. Bất quá có người chồng biết lo lắng cho vợ như vậy thật khiến các quý phụ khác phải đỏ mắt ghen tị.

Một người bạn của Fujio tiến đến vỗ vai ông, gương mặt bình thường lẫn vào đám đông cũng không ai nhận ra.

"Không cần sốt vó lên như vậy, phụ nữ mà, ai sinh con mà chẳng đau."

"Đúng đấy, vợ tôi lúc sinh cũng hét sập ngói nhà người ta a, ấy mà vẫn mẹ tròn con vuông đấy thôi."

Ấy thế mà Fujio lại chẳng nghe lọt câu nào, ông lắc lắc bã vai một người trong số đó mà hét lên.

"Nhưng tôi vẫn rất lo, sinh con là thời điểm nguy hiểm nhất của phụ nữ, nhỡ mà trong lúc sinh cô ấy có chuyện gì thì tôi biết sống sao!"

Hoàn toàn không để tâm đến lời an ủi của mọi người, trong đầu Fujio chỉ quan tâm mỗi tính mạng của vợ. Ông không cần con a, ông chỉ cần vợ khỏe mạnh là được rồi.

"Này, đừng nói qu......"

"Ra rồi, ra rồi, chúc mừng phu nhân, phu nhân sinh được một bé gái rất xinh xắn!"

Chưa kịp để người kia dứt lời, bà mụ từ bên trong hét lớn, sau đó tin tức vợ Fujio mẹ tròn con vuông cũng khiến tim ông như được thả lỏng.

"Vợ ơi!"

Ngay lập tức, không cần đợi mọi người chúc mừng, Fujio đã nhanh chân chạy ngay vào trong nhà, mặc cho ai cũng lắc đầu thở dài.

"Đúng là thê nô."

Tiến vào bên trong, bỏ mặc những bà mụ đỡ đẻ đang loay hoay cầm chậu máu đi ra ngoài, Fujio nhìn thấy liền mặt tái mét, lo lắng lại chạy xộc lên não.

Mở tung cánh cửa phòng sinh ra, một mùi tanh nồng đập thẳng vào mũi, Fujio chỉ hơi nhăn mặt rồi lao đến đứng cạnh giường sinh của vợ.

Nhìn Orihime yếu ớt nằm trên giường thở gấp gáp, Fujio cảm thấy tim như bị bóp chặt, ông cầm lấy bàn tay vợ vỗ nhẹ.

"Vất vả rồi, Hime."

Hoshimiya Orihime khó khăn hé mở đôi mắt, tròng mắt xanh ngọc lóng lánh như nước. Nhìn chồng mình nhăn nhó sắp khóc, bà mà cảm thấy vừa buồn cười vừa hạnh phúc.

Bà nắm lấy tay chồng mình, cố gắng nở nụ cười thật tươi với ông.

"Fujio....chúng ta có con rồi....thật tốt."

Áp mặt vào tay vợ, Fujio cũng nở nụ cười tươi hướng vợ mình, ông được làm cha rồi.

Lúc này, một bà đỡ bế trên tay một nấm khăn trắng, Fujio thả nhẹ tay Orihime xuống giường, sau đó nhận lấy đứa bé từ tay bà đỡ.

Ông nóng lòng muốn gặp đứa con gái đầu lòng của mình, ông vén chiếc khăn sang bên, lộ ra một khuôn mặt nhăn nheo của trẻ sơ sinh.

"Cho em xem con với."

Ông nhìn đứa bé bằng đôi mắt tím dịu dàng, nhẹ nhàng nghiêng người đặt đứa bé vào lòng Orihime.

"Nhìn xem, con bé xinh như thiên thần vậy, đôi mắt con bé thật giống anh, chúng ta có thể gọi con bé là Murasaki?"

* Murasaki : màu tím

Orihime lắc đầu cười nhạt "Sao lại đặt con cái tên đơn giản như vậy được chứ."

Nhìn lại đứa bé trong lòng, dù làn da con vẫn nhăn nhúm, nhưng con vẫn xinh đẹp nhất trong mắt mẹ. Nhất là đôi mắt con, nó có màu tím giống cha và sống mũi cao giống mẹ.

"Ayame, Hoshimiya Ayame, loài hoa Iris xinh đẹp."

* Ayame : hoa Iris - hoa Diên Vĩ

-----------------------------------

Ngày thi hội thao biến thành ngày hội tắm mưa tập thể, cả trường xông thẳng ra sân quẩy như điên (つ≧▽≦)つ

Tác giả: Công nhận vui vãi lìn 😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com