232. Xuất nhập khói sóng
Vạn Khê trợn tròn mắt.
Thiếu niên trước mặt nói, hắn chỉ muốn tìm đường về nhà thôi sao?
Chẳng hiểu vì đâu, Vạn Khê chợt cảm thấy trái tim vốn từ lâu đã nguội lạnh trong lồng ngực lại bỗng nhói đau.
Cơn đau rất nhỏ, gần như không thể phát hiện, nhưng đau vẫn là đau.
Hắn không nên thả Tần Quyên đi, hắn biết rõ, càng không nên dao động. Tư xưa đến nay, số lần hắn bị cảm xúc chi phối chỉ đếm trên đầu ngón tay, đều là vì Hồ Hồ. Mà nay, chẳng lẽ hắn lại đi vào vết xe đổ nữa.
Để Tần Quyên đi hay bắt Tần Quyên lại, thật ra đều không quan trọng.
Không biết qua bao lâu, Vạn Khê bỗng nhiên xoay người rời đi. Đội quân hắn dẫn theo cũng lặng lẽ biến mất trong bóng tối của khu rừng.
Hắn đi rất vội, sợ mình đổi ý, càng sợ mình sẽ lưu luyến Tần Quyên. Có lẽ, trong những ngày chung sống, hắn đã thực sự coi Tần Quyên như người nhà của mình.
Bây giờ, thân nhân duy nhất của hắn sắp rời xa, hắn mới cảm nhận được nỗi đau ly biệt.
Từ nay về sau, chân trời xa cách.
Có gặp lại hay không còn phải xem ý trời.
Gió lạnh ùa tới, từng đợt như đao cắt qua gương mặt. Hắn nhíu mày nhưng không dừng bước. Tâm trạng hắn cũng nặng nề khó tỏ, tựa như chân trời xám xịt đằng kia.
*
Tần Quyên nhìn họ đi xa dần, đến khi chỉ còn nghe tiếng gió, không còn tiếng vó ngựa lộc cộc khua.
Trong chớp mắt, cảm giác mất mát lại ùa về.
Hốc mắt hắn đỏ lên. Hắn hiểu, bây giờ nếu hắn quay lưng đi thì có nghĩa là gì.
Nghĩa là không biết có còn ngày gặp lại.
Gió không biết, mây chẳng màng.
Hắn thấy khóe mắt mình hơi ướt, nhưng chỉ cười ủ rũ rồi quay đầu rời đi.
Trong lúc băng qua cánh rừng, hắn hồi tưởng lại thời điểm mới gặp Vạn Khê. Khi ấy, hắn quả thật không ưa Vạn Khê chút nào....
*
"Tần!" Cổ Nguyệt thấy Tần Quyên từ trong rừng đi ra thì vội chạy tới đón.
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Ta lo cho ngươi mà!'
"Về đi, không sao rồi."
"......."
Cổ Nguyệt ngây ra. Không sao? Cái gì mà không sao?
*
Thuyền viên bị trọng thương đã được đưa lên thuyền, phủ tạng tổn hại nặng. Cổ Nguyệt nói sẽ cố gắng cứu chữa, nhưng có toàn mạng hay không thì phải xem ý trời.
Cổ Nguyệt dùng tất cả những biện pháp mình biết, thậm chí còn dùng cổ trùng để giúp thuyền viên kia bảo mệnh.
Tần Quyên chưa từng thấy cổ trùng được dùng trong y thuật bao giờ. Hắn không tin, người khác cũng không tin, nhưng hắn lại tin Cổ Nguyệt, cho nên giúp Cổ Nguyệt qua mặt mọi người.
Bây giờ điều kiện hữu hạn, đâu còn cách nào khác.
"Chúng ta khi nào mới có thể liên hệ được với lão đại của các ngươi?" Ngoài cửa, Tạp Lục hỏi một thuyền viên.
"Trên biển rất khó liên lạc, hơn nữa chúng ta không tiện thả neo. Ngươi biết đấy, hôm nay thả neo được là nhờ may mắn thôi. Thực tế cũng chứng minh rồi, bãi biển này nhìn thì tưởng an toàn chứ thực ra không an toàn chút nào.
Tạp Lục, "Nhưng không liên hệ được với bọn họ thì huynh đệ ngươi có thể chết đấy."
"Trên thuyền có thuốc."
Tạp Lục tức xì khói, "Nếu mấy thứ thuốc ấy mà cải tử hoàn sinh được thì Cổ Nguyệt có sốt ruột thế kia không? Toàn là thuốc bổ thông thường thôi mà."
"Chỉ có thể cố hết sức mà thôi." Thuyền viên kia nói rồi rời đi. Không phải hắn không quan tâm đến tính mạng huynh đệ mình, nhưng có những chuyện lực bất tòng tâm.
Đảm bảo thuyền chạy đúng hướng, không sai lệch đã chẳng dễ dàng gì rồi.
Tạp Lục chỉ đành ngửa mặt, "Thôi thì trông nhờ số phận vậy."
*
Nửa tháng sau, thuyền viên kia có thể đứng dậy đi lại, những người khác đều cảm thán trời cao rủ lòng thương, gặp đại nạn không chết thì ắt sau này phúc lớn.
Nhưng Cổ Nguyệt lại nói với Tần Quyên, "Không thể lấy cổ trùng ra được."
Tần Quyên sửng sốt, "Cái gì? Lúc trước ngươi đâu có nói thế."
Cổ Nguyệt lắc đầu, "Ta không biết là sẽ lênh đênh trên biển thế này mãi. Ta cứ nghĩ chỉ cần tìm được thuốc tốt, chữa lành trong vài ngày thì lấy cổ trùng ra, hắn vẫn sẽ sống. Nhưng giờ ngươi vừa muốn cứu mạng hắn, vừa muốn lấy cổ trùng thì đâu có được."
Tần Quyên đắn đo, "Vậy phải làm sao?"
"Cứ để vậy đi, khi nào hắn chết thì cổ trùng chết theo hắn."
"Có ảnh hưởng đến hắn không?"
Cổ Nguyệt nhún vai, "Tất nhiên là có, nhưng không rõ ràng như ngươi nghĩ đâu."
*
Hai mươi ngày sau, họ sắp đến được một vịnh khác. Lúc này, từ thuyền họ trông về phía đó có thể thấy được vô số thuyền neo đậu, như bầy cá bu lại rỉa mồi.
"Đó là Tống quốc à?"
Đột nhiên có người hô.
"Ta nghĩ là đúng đấy...." Nhân Nô An kinh ngạc nói.
Giờ phút này, Tạp Lục đã không thể thốt nên lời. Hắn chạy lên boong thuyền, vô tình nhìn sang Tần Quyên.
Lúc này, hai mắt Tần Quyên cũng ngấn lệ, bàn tay siết chặt, hai bả vai khẽ run lên.
Hải âu bay lượn ngợp trời. Tiếng hoan hô vang dội hai bên mạn thuyền. Tạp Lục cũng vui sướng kêu to.
Tạp Lục là người hô hào trước. Cổ Nguyệt không biết bọn họ hô cái gì, nhưng cũng bắt chước theo, còn ôm bả vai Nhân Nô An, "Đến Tống quốc rồi à?"
Nhân Nô An sực tỉnh, nhìn hắn, lắc đầu, "Không biết."
Nghe vậy, Cổ Nguyệt tức tối hất hắn ra, "Không biết mà reo hò như thật!"
Không ca múa tưng bừng như bọn họ, Tần Quyên chỉ lẳng lặng đứng đó, trong lòng lại khó mà kiềm chế được niềm vui mãnh liệt, và cả nỗi xúc động trào dâng.
Hắn thì thầm trong lòng, ta đã về đây.
*
Thuyền tiến vào vịnh, xếp hàng chờ khoảng 3 ngày.
Trong 3 ngày đó, họ vẫn luôn tìm cách liên lạc với Vương Giai.
Cổ Nguyệt nói, "Ta nghi có khi lão Vương kia nói nhăng nói cuội, cái gì mà thuyền yểm hộ chứ. Giờ chúng ta đều đến nơi cả rồi mà chẳng thấy tăm hơi bọn họ đâu."
Tạp Lục, "Chẳng phải chúng ta đã chắn pháo cho họ đấy thôi? Nói là thuyền yểm hộ cũng chẳng sai."
"......."
Một thuyền viên nói, "Ngày mai là có thể cập thuyền vào vịnh rồi. Sau đó chúng ta có khả năng phải bỏ thuyền à?"
"Là sao?" Cổ Nguyệt phun ra một ngụm nước trà.
"Con thuyền này được chế tạo sau, dùng để yểm hộ, cho nên lai lịch không rõ ràng, không có giấy tờ thông hành. Dùng công văn giả thì miễn cưỡng qua được, nhưng vào đến vịnh xong thì chúng ta phải bỏ thuyền ngay."
Tần Quyên đi tới vỗ vai Cổ Nguyệt, "Chuẩn bị tinh thần chạy là vừa."
Thế là bọn họ dần đần đưa ngựa xuống thuyền nhỏ, hành lý cũng gói ghém sẵn sàng.
"Biết thế thì để hết đồ nặng ở chỗ Đào Hoa." Cổ Nguyệt khoác tay nải, xóc xóc mấy hồi vẫn cảm thấy nặng.
Tần Quyên chẳng còn gì để nói. Khi ấy, hắn bảo Cổ Nguyệt đưa đồ cho Trịnh Sinh Bách, chỉ giữ quần áo và lương thực thôi, hắn cứ không nghe, giờ còn chê nặng......
*
Năm sáu ngày sau, bọn họ cưỡi ngựa tới được một làng chài.
Lúc này, các thuyền viên mới nói với Tần Quyên, thuyền của Vương Giai có giấy thông hành, nên sẽ đi sâu vào vịnh, dọc theo sông lớn, đến phủ Lâm An.
Cho nên nhiều khả năng, họ đã tới phủ Lâm An rồi.
"Thế chúng ta phải làm sao đây?" Cổ Nguyệt không lo cho Vương Giai, chỉ lo tình cảnh của họ.
"Đương nhiên là đến phủ Lâm An."
"......."
"Phải mất bao lâu?"
"Nhanh thì hơn mười ngày, không xa lắm đâu."
"....."
"Trước hết cứ đến thị trấn gần nhất, tìm chỗ tắm rửa. Chúng ta bốc mùi quá rồi."
Mọi người đều nhất trí, cưỡi ngựa về hướng tây.
*
Sau khi đến thị trấn gần nhất, các thuyền viên lại tìm cách liên lạc với thương đội, còn nhóm Tần Quyên đi tìm quán trọ.
"Ta không biết chữ nào, đừng nhìn ta." Tạp Lục nói với Nhân Nô An.
Nhân Nô An cũng toát mồ hôi, "Chữ kia là quán trọ, quán rượu, quán mì, tiệm gạo....Chừng đó thì ta biết."
"Ít nhiều gì ngươi cũng nói được tiếng Hán. Ta còn không nói được đây này." Tạp Lục khoanh tay bất bình.
Nhân Nô An trách, "Lúc trước bảo ngươi theo học Tứ gia thì ngươi cứ giãy nảy lên, giờ hối không kịp rồi."
"....."
Rõ ràng lúc này họ đang ở ngay cạnh Tần Quyên, ấy vậy mà tiếng cãi cọ của bọn họ cứ như từ phương xa vọng về. Tới tận lúc này, hắn vẫn lâng lâng như người trong mơ, chỉ sợ mình tỉnh lại thì giấc mộng hồi hương cũng tan mất.
Hắn nhéo đùi mình mấy cái, đến khi đau nhói mới khẽ suýt xoa.
Không phải nằm mơ.
May quá!
Hắn kẹp bụng ngựa, nói, "Chọn quán trọ kia đi."
Trong bốn người, hắn nói tiếng Hán tốt nhất, dung mạo cũng giống người Hán. Dù sao hắn vốn chính là người Hán sinh ra ở mảnh đất này mà. Gương mặt của Cổ Nguyệt, Tạp Lục, Nhân Nô An cũng không khác biệt quá lớn.
Tần Quyên dùng hộ tịch mà Triệu Hoài Chi đã chuẩn bị cho họ để vào quán trọ.
Lúc hắn tới, rất nhiều người nhìn sang. Hắn cũng ngơ ngác nhìn lại, bởi vì khắp mạc nam mạc bắc mà hắn từng qua, không có quán trọ nào mà nhiều nữ nhân phục vụ như thế.
Cũng phải, ban nãy ở trên đường hắn cũng thấy rồi.
"Là người xứ khác đến à? Chưa trông thấy bao giờ."
"Vào từ cửa đông, nhưng không biết có phải đến từ làng chài không đây."
"Nhìn đâu có nghèo như thế....."
"......"
Tần Quyên nói với chưởng quầy cần thuê mấy gian phòng.
"Các ngươi có mấy người?"
"Tám."
"Ai cũng phải đăng ký hộ tịch."
Chưởng quầy hỏi han cẩn thận, một lúc lâu sau mới chịu để nhóm Tần Quyên trọ lại.
Tần Quyên lần đầu cảm thấy ở trọ lại phiền phức như thế. Nhưng cũng bởi vậy mà hắn cảm nhận được sự nghiêm minh.
*
Vì không đủ phòng nên họ đành phải ở chung hai người một gian.
Cổ Nguyệt ở cùng Tần Quyên. Cổ Nguyệt ngủ trên giường, Tần Quyên ngủ trên sập.
Đêm khuya, Cổ Nguyệt nằm giường không ngủ được, bèn bắt chuyện, "Cảm giác ngủ ở Tống quốc thế nào hả Tần đại nhân?"
"......."
Tần Quyên cũng trằn trọc. Hắn suy nghĩ rất nhiều. Những ký ức thuở bé như đèn lồng kéo quân, lướt qua trước mắt. Lúc này nghĩ lại, hắn chẳng còn thấy đắng cay khổ sở, chỉ có những niềm vui.
Tần Quyên bật cười, "Muốn biết thật hả?
Cổ Nguyệt nghiêng người ghé vào mạn giường, nhìn về phía hắn, "Sao? Còn có gì mà khó nói?"
Tần Quyên không nhịn được mà cười thành tiếng, sau đó đáp, "Nằm ở đây bỗng nhiên giác ngộ!"
"Hả?"
Giọng nói dịu dàng điềm nhiên của Tần Quyên vang lên trong phòng tối, "Khoảnh khắc bước lên mảnh đất này, ta đã dần quên đi cực khổ, chỉ khắc cốt ghi tâm những cuộc ân ngộ, những điều tốt lành, vui vẻ mà thôi."
"Khắc ghi ân ngộ...." Cổ Nguyệt lẩm bẩm, cái hiểu cái không.
Tần Quyên cười, "Ừ, khắc ghi ân ngộ."
Cổ Nguyệt lại nằm lăn ra, "Thôi, bao giờ ta hiểu thì ta hỏi lại. Ngủ đi."
"......"
Tần Quyên vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ. Vầng trăng treo cao trên không trung. Hắn thích những đêm dài vắng lặng như thế. Nó khiến hắn nhớ lại chuyện mười mấy năm trước.
Nhớ đến Hồ Hồ niên thiếu, thanh phong tễ nguyệt, không giống phàm nhân.
Thời ấy, lòng can đảm của hắn còn chẳng đủ để thúc giục hắn trốn khỏi Cát Cáp Bố doanh, nhưng hắn lại dành hết thảy can đảm của mình cho Hồ Hồ.
----------------
Lời editor :
Vậy là Tần Quyên đã về đến Tống quốc, cho đến cuối truyện cũng không trở lại thảo nguyên. Thật tiếc là Tần Quyên đã không thể nói lời từ biệt đàng hoàng với Viết Viết, A Dịch Cát, Đán Mộc. Tuy nhiên, khoảng 30 năm sau thời điểm này, Hốt Tất Liệt sẽ thu phục nước Tống, lập nên nhà Nguyên. Việc qua lại giữa Mông Cổ và Nguyên không còn khó khăn nữa. Cho nên dù khi ấy đã già, nhưng Tần Quyên và những người bạn cũ của mình vẫn có thể gặp lại nhau. Ngoài ra, với quyền lực của Triệu Hoài Chi thì Tần Quyên vẫn thoải mái gửi thư cho họ được. Tóm lại, không đến nỗi đoạn tuyệt đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com