Chap 23
"Anh giúp em, em đừng sợ."
Thực tình Kinn rất sợ, thật sự rất sợ.
Nhớ đến quà trình từ khi mang thai đến khi sinh con của Vegas gian nan thống khổ, anh chỉ muốn quay lại lúc mình làm bậy mà chém một nhát.
Tankul ở bên cạnh xoa tấm lưng lạnh ngắt của Vegas, nhẹ nói: "Vegas dùng sức một chút nào, sắp xong rồi. Người ta nói mấy đứa nhỏ khó sinh đều là bảo bối, anh sẽ là ba nuôi của Manhattan ha."
"Kinn..." dường như cơn đau thắt đến cùng cực, Vegas gầm nhẹ một tiếng sau đó xịu lơ trong lòng Kinn.
Kinn hoảng hồn, hô hấp ngưng lại: "Vegas?"
Tankul nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Vegas nói: "Không sao cả, không sao đâu. Đau quá nên hôn mê thôi, để em ấy nghỉ ngơi chút đã... Sao rồi, đứa nhỏ ra chưa?"
"Dựa vào co rút của tử cung có thể ra rồi." Top nhẹ nhõm thở phào, nhẹ nhàng kéo đứa nhỏ ra ngoài: "Bảo bối nhỏ ơi, ngoan ngoãn ra ngoài nào. Cha con vất vả lắm rồi, đừng có làm khó cha con nữa...."
Kinn ôm Vegas đầu óc trống rỗng bỗng nghe một tiếng nước sau đó là tiếng khóc nỉ non của Tan.
Vegas nghe tiếng con trai khóc, cơ thể nhẹ run lên, ý thức có chút mơ hồ.
"Ôi chào, là con trai nha, rất xinh!" Top làm sạch mũi miệng của đứa nhỏ, đáy lòng thở dài nói: "Mới sinh ra mà xinh đến như vậy, thật hiếm thấy..."
Tankul liếc mắt lại gần, anh thấy Top nói chẳng quá chút nào: "Quào, xinh quá vậy, không giống mấy đứa nhỏ khác."
Kinn không nghe thấy bọn họ đang bàn tán, anh thậm chí còn không nghe lọt lỗ tai âm thanh nào ngoại trừ tiếng thở khò khè của Vegas, còn có giọng nói yếu ớt cầu xin của cậu: "Kinn... Anh đừng, đừng đuổi em đi bây giờ.. được không..."
"Anh cho em.. nhìn Tan ... ôm một cái thôi... em xin anh, xin anh đó... chỉ một cái thôi..."
Cả người Kinn ướt đẫm, nước mắt Vegas còn thấm vào vai anh. Anh luôn miệng nói sẽ không đuổi cậu đi, sẽ không ai đuổi cậu, cậu còn phải chăm Tan lớn lên nữa. Có thể do ý thức cậu mơ hồ nên không nghe được anh nói gì.
Cậu nghẹn ngào, dùng chút sức còn sót lại nắm lấy vai áo Kinn, cứ luôn khẩn cầu nói: "Cho em một cơ hội... một cơ hội ...Kinn... xin anh đó..."
"Không được sao... vậy cũng không sao... không sao..." Cậu sặc khụ khụ rồi nở nụ cười, trước khi bất tỉnh còn nhỏ giọng mà nói: "Kinn, em yêu anh.... Còn có Yuer, Tan ....cha yêu, yêu các con..."
Kinn nhịn rất lâu cuối cùng cũng không chịu nổi mà rơi nước mắt.
Vì sinh cho anh đứa con trai này Vegas gần như mất nửa mạng, vốn là có thể kiêu ngạo ngẩng đầu làm càn, đòi cái này muốn cái kia, cái gì anh cũng sẽ đem đến cho cậu, cả thế giới đều cho cậu.
Vậy mà sinh xong, câu đầu tiên cậu nói lại là: Đừng đuổi cậu đi, cậu muốn nhìn con trai một chút.
Cậu đau thành như thế lại còn cười khúc khích nói với anh không sao cả, cậu thở không ra hơi thì cố gắng mà hít vào, một lòng muốn sinh đứa nhỏ ra...
Tâm lý cậu đầy sợ hãi và bất lực.
Bởi vì cậu nhớ rất rõ, cậu sinh đứa nhỏ rồi thì phải ... rời đi. Cậu muốn ở lại, nhưng chẳng ai muốn cậu ở lại cả.
Cho nên trước lúc sinh và trong quá trình sinh, cậu không dám mở miệng cầu xin. Chỉ khi sinh xong cậu mới khóc lóc năn nỉ anh cho cậu một cơ hội, đừng đuổi cậu.
Có phải cậu nghĩ Kinn anh nhìn xem, em đã làm rất tốt đó, là con trai. Là đứa nhỏ mà anh và Yuer rất muốn đã được sinh ra khỏe mạnh.
Nên anh có thể thưởng cho em một chút không? Em chỉ muốn nhìn một chút thôi, ôm một cái thôi như vậy là đủ rồi.
Cậu không nghe được câu trả lời của anh, cho rằng anh không đồng ý với cậu. Nhưng cậu cũng không hề tức giận, không có khóc lóc ỉ ôi ép anh phải đồng ý, bời vì cậu không dám.
Cậu nói không sao cả.
Cậu nói Kinn em yêu anh, cũng yêu Yuer và Tan.
Cậu lâu rồi không có nói yêu anh, cậu cảm thấy tình cảm của chính mình là sự trói buộc người khác, cho nên chỉ dám đem tình cảm của mình giấu ở một góc nhỏ nào đó. Mặc dù nhiều lần cố ý chiên trứng thành hình trái tim, khắc trái tim tình yêu của cậu lên trên hành lang,...còn nhiều việc khác cậu cũng đã làm, nhưng cậu vẫn luôn không dám nói tiếng yêu lần nữa.
Sở dĩ bây giờ cậu dám thốt lên bởi vì cậu cảm thấy cậu phải đi.
Cậu chỉ muốn nói lại lần cuối cùng.
Chỉ một lần cuối mà thôi.
Ngày đó sau khi sinh Tan, Vegas suýt chút nữa mấtmạng.
Rõ ràng cậu đã không còn ý thức nhưng vẫn luôn ho khan không ngừng. Top đang tắmrửa cho em bé nghe cậu ho khụ khụ sắc mặt tái đi.
Ho khan, phát lạnh, khó thở, bờ môi tím tái.
Là tắc mạch ối.
* Tắc mạch ối (thuyên tắc ối) là biến chứng sản khoa thể hiện tình trạngxâm nhập của nước ối những tế bào thai nhi, tóc hoặc các mảnh tổ chứcthai khác đi vào vào tuần hoàn của người mẹ và gây ra phản ứng dị ứng. Sản phụphải đối mặt với nguy cơ tử vong cao khi bị thuyên tắc ối.
Tỉ lệ tử vong đạt mức 80%.
Khi Vegas được đưa lên xe cứu thương thì đúng lúc Bà Li đưa Yuer tan học vềnhà. Nhìn thấy cả người Vegas máu me bê bết, sắc mặt tái nhợt, Yuer lập tứckhóc ré lên vùng vằng bò lại gần xe cứu thương gào thết không được mang cha con đi.
Đây là tình huống khẩn cấp nhưng đứa nhỏ lại khóc nháo quá lớn, nhân viên y tế đành nhượng bộ để Bà Li mang theo Yuer lên xe cứu thương.
Vegas hôn mê bất tỉnh, xung quanh bốn phía không có cảm giác, thậm chí cũng không thấy đau đớn gì.
Nhịp tim của cậu yếu dần không có cách nào hô hấp bình thường nhưng vẫn liên tục ho, mặt nạ oxy bị máu của cậu bám vào, li ti các chấm bọt máu đỏ. Trên người cậu toàn là dây nhợ nối với máy móc, các bác sĩ trên xe dùng hết sức mà cấp cứu, may mắn là cậu vẫn còn hơi thở.
Kinn nắm tay bàn tay mềm mại lạnh như băng của cậu, nửa quỳ bên cạnh nói năng lộn xộn cả lên. Anh nói rất nhiều, anh cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ là nói không ngừng, không quản mệt mỏi mà liên tục nói, lầm bầm y như người điên.
Từ trước đến nay đều là Vegas quấy lấy anh, xin anh: "Kinn có thể nói chút gì với em được không, giọng anh nghe rất hay."
Anh lại nói, tôi không muốn nói chuyện với cậu.
Cậu cười híp mắt, vậy để em nói cho anh nghe được không, anh thích nghe thì cười một cái hoặc hô một tiếng là được mà, nha anh?
Cậu ở bên cạnh anh mà nói không ngừng, nói đến mức khô cả họng nhưng anh thì không đáp lại tiếng nào, cũng không có để ý gì đến cậu.
Sau đó Vegas không còn chủ động nói chuyện với anh nữa, nhưng chỉ cần anh mở miệng bắt đầu câu chuyện, cậu sẽ hưng phấn quấy lấy anh lải nhải cả buổi.
Mãi đến sau này cậu càng ngày càng ít nói, anh hỏi mười câu, cậu sẽ chăm chú đề phòng mà lắng nghe, rồi cẩn thận từng chữ từng chữ đáp lại lời anh. Vừa nói sẽ vừa xem sắc mặt của anh cưới cùng mà kiệt sức. Cậu chỉ trả lời anh một cậu ngắn ngủi hoặc thậm chí chỉ là cái lắc đầu, gật đầu thay thế.
Bây giờ anh không có cách nào để nói chuyện với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com