Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Bà Li nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại nhìn, nhưng chỉ có mỗi Kinn đi vào.
"Không tìm thấy cậu ta à?"
Kinn thả chìa khóa xuống đi đến: "Cậu ấy có việc, không về ăn."
Bà Li cười nhạo nói: "Lại đi lang thang ngoài đường? Con kêu mẹ nấu cơm cho cậu ta ăn giờ thì sao? Lãng phí quá."
Kinn không lên tiếng, đi đến bàn cơm nhìn mấy món ăn.
Có đồ ăn dặm cho Yuer, có mấy món mà anh thích, còn có mấy món cay quê nhà của mẹ.
Không biết trong mấy món này có món nào Vegas thích ăn không.
Vốn dĩ anh muốn nhờ mẹ làm mấy món mà Vegas thích, nhưng mà anh chợt nhớ ra anh chẳng biết cậu thích ăn món gì.
Đừng nói là do Vegas lâu rồi không có ngồi chung bàn ăn cơm với anh.
Lúc trước còn ngồi ăn chung, anh cũng chẳng thèm ngó ngàng xem cậu thích ăn cái gì.
-

Kinn cùng mẹ và con gái ăn cơm xong, anh tiễn mẹ về nhưng vẫn không thấy Vegas về nhà.
Gọi điện cho cậu vẫn luôn trong tình trạng tắt máy, không liên lạc được.
Dỗ cho con ngủ sâu, đồng hồ cũng đã chỉ 11 giờ khuya, Kinn lại ra khỏi cửa đi tìm cậu. Lần này anh xuống lầu loanh quanh tìm một vòng lại nhìn thấy Vegas ngồi trên ghế dài tại quảng trường, trong lồng ngực cậu đang ôm cái túi gì đó, cúi đầu không biết ở đó làm gì.
"Vegas." Kinn vội vàng đi qua gọi tên cậu.
Vegas giật mình, quay đầu lại nhìn thấy anh liền sững sờ, nhưng sau khi nhìn rõ mặt của anh, cậu nở nụ cười, khóe mắt rủ xuống ngoan ngoãn như mèo con vô hại.
Bước chân Kinn không biết vì cái gì mà dừng gấp, chân lảo đảo một cái.
Vegas vội vàng duỗi tay đỡ anh ngồi xuống, dở khóc dở cười trêu chọc: "Anh là con nít sao Kinn? Đường phẳng như vậy mà còn vấp?"
Kinn lúng túng sửa sang lại áo, nghiêm chỉnh nói: "Sao ngồi dưới này mà không về nhà?"
Vegas cười ngượng: "Em sợ em về dì còn chưa có đi, chọc cho dì bực bội nữa. Em tính đợi mọi người ngủ rồi em mới về."
Kinn sẽ chau mày, không nói gì.
Cậu sờ sờ cái túi trong tay lẩm bẩm: "Kin ơi, anh có nghĩ là dì không ghét em lắm phải không? Chứ sao dì lại nấu cơm cho em ăn vậy?"
Kinn vẫn một mực im lặng.
"Ấy chết." Vegas đột nhiên nhớ ra cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh: "Giờ này muộn rồi anh còn không nghỉ ngơi, hay là anh muốn đến studio tăng ca sao? Em làm phí thời gian của anh rồi?"
Kinn rốt cuộc cũng mở miệng: "Không phải, là tôi xuống đây tìm cậu."
Vegas chớp chớp mắt, chậm chạp "ồ" một tiếng: "Tìm em...! Tìm em có chuyện gì vậy? Là vì 《 THT》sao?"
Kinn chưa kịp phản bác thì Vegas đã luyên thyên nói: "Anh xem mấy cái đề xuất đó chưa? Nói chung thì có một số chỗ cần phải làm đơn giản lại một chút. Các anh làm quá chi tiết, một số thì đúng là thú vị nhưng một số cái thì rườm rà quá. Đặc biệt là phần nâng cấp lực chiến của nhân vật, đừng làm quá phức tạp. Nếu như chỗ này làm tinh tế hơn một chút thì sẽ tốt hơn."
Kinn ngiêm túc nghe cậu nói sau đó gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
"Ôi chao, Kin nhà em quả thật là rất thông minh." Vegas đối với Kinn là cả một bầu triờ nịnh nọt.
Kinn ho khan hai tiếng hỏi: "Hồi chiều cậu đi đâu vậy? Đã trễ như thế này rồi mà?"
Vegas không trả lời ngay, cậu gãi đầu mắt chớp chớp không dám nhìn Kinn, nhỏ giọng: "Sao tự nhiên anh hỏi như vậy? Trước giờ anh có hỏi đâu? Có phải lúc em không có ở nhà đã xảy ra chuyện gì không? Yuer quậy anh à?"
Kinn hơi run: "Không có."
"Ừm" Vegas gật gật đầu: "Em đi mua một ít đồ...!À đúng rồi, em mua được cái này nè, anh xem xem!"
Cậu vui vẻ rọi đèn vào trong chiếc túi ôm trong ngực, là một bình thạch sương sáo: "Cái này...! Lúc đi học anh rất thích! Đã nhiều năm không có tìm mua được, vẫn còn hơi lạnh lạnh, anh ăn thử chút đi, xem có dùng được không?"
Kinn nhìn thấy thạch sương sáo, trên mặt không có biểu hiện gì chỉ có đôi mắt sáng lên một cái, còn liếm liếm môi. Liếm môi làm gì, thật sự phạm quy rồi.
Vegas nuốt nước miếng, vất vả kiềm chế muốn hôn anh, giả vờ bình tĩnh giúp Kinn mở bình, đem sương sáo đưa qua cho anh.
Kinn nhận lấy, uốn một hớp chậm rãi nhai sương sao trong miệng.
Vegas híp mắt nhìn anh giống như đang nhìn Yuer ăn trứng gà non, ánh mắt cưng chiều: "Ngon không anh? Em có nhờ ông chủ giữ lại cho em hai hộp, mai em sẽ mang về cho anh."
Kinn không biết nên nói gì liền "ừ" một tiếng.
Anh không biết bộ dạng này của mình trong mắt Vegas đáng yêu biết bao nhiêu, cậu không khống chế được mà đưa tay ra, mắt đầy ao ước hỏi: "Kinn, anh thật đẹp, em có thể sờ tóc của anh không?"
Kinn cương quyết lắc đầu.
Vegas vẫn cứ cười, thu cánh tay lại, viền mắt đỏ ửng lên, do có đèn vàng của đèn đường nên không thể nhìn thấy được: "Không sao, cám ơn Kinn, hôm nay em thật sự rất vui."
Cái túi trong lồng ngực Vegas đột nhiên trượt xuống, đồ bên trong rơi đầy ra đất, Kinn nhìn thấy là thực phẩm cùng đồ dùng hằng ngày bên trong túi, còn có một quyển sổ.
Là sổ sức khỏe của Vegas.
Vegas nhanh chóng nhặt lên giấu trong ngực, sau đó luống cuống tay chân nhặt đồ lên.
Kinn ngồi xổm xuống nhặt phụ, nhàn nhạt hỏi: "Đó là cái gì vậy?"
"Không có gì, là một cuốn sổ rất đẹp, em mua về để ghi chép thôi mà." Vegas giải thích, vươn tay ngăn Kinn: "Kinn, anh đừng nhặt nữa, hôm qua trời mưa, đồ rơi trên đất bẩn lắm, anh đi về trước đi."
"Bẩn đến mức nào?" Kinn không thèm nghe vẫn giúp cậu nhặt xong.
"Cám ơn Kinn nha" Vegas cười híp mắt: "Anh dẫn em về nhà nha."
"Ừ." Kinn ôm lấy cái túi trong tay Vegas, đứng dậy mà đi về nhà.
Vegas ngồi xổm tại chỗ, chống tay lên ghế dài mấy lần đều không thể đứng lên.

Tim thật sự đau quá, cậu không có chút sức lực nào.
Cắn răng chống đỡ cơ thể ngồi lên băng ghế dài, ấn ngực thở gấp gáp một hồi mới tích được chút sức lực mà đi theo Kinn. Kinn chân rất dài, bước đi rất nhanh. Cậu thấy bóng lưng Kinn trông thật xa, rất xa vời.
Anh ơi cả đời này dù cho đi hay là chạy, em đều không đuổi kịp anh, có lẽ chết đi rồi, em biết bay may ra mới đuổi kịp được.
Anh ơi anh biết không, hôm nay em thật sự rất đau, đau đến không chịu được mới đi tìm bác sĩ kiểm tra, tiêm thuốc, không có tốn tiền.
Bác sĩ nói nếu em không có nằm viện, chỉ tiêm thuốc thôi, khả năng cũng còn bao nhiêu lâu để sống.
Bác sĩ Top làm em sợ, nhưng lần này em cảm thấy lời bác ấy nói là sự thật.
Cám ơn anh hôm nay đã đến tìm em, nói với em nhiều lời như thế, giọng nói của anh rất êm tai.
Cũng không biết người chết đi có thật sự biến thành ma rồi bay lơ lửng trên trời không.
Vậy nên thỉnh thoảng anh nhớ đền thăm em một chút nha anh.
Em sợ em sắp không còn nhìn thấy anh nữa rồi.
Hẳn là không bao lâu nữa đâu, em đã không còn nhiều thời gian nữa.
Đợi đến lúc đấy, anh sau này nhất định phải hạnh phúc đấy.
Nhất đình phải hạnh phúc.
-
Thời gian gần đây, Kinn thường xuyên ở nhà ít vào studio.
Mỗi lần Vegas ra khỏi phòng ngủ của cậu đều nhìn thấy anh ở phòng khách chơi cùng Yuer, cậu cảm thấy mình hình như trúng số rồi.
Phải đi mua vé số thôi, Vegas nghĩ. Cậu sợ anh và con gái thấy phiền nên rất ít khi lại gần, thường thường sẽ ở xa xa mà nhìn.
Chỉ cần nhìn thôi cậu cũng thấy thỏa mãn rồi, toàn bộ trong ngực đều có một loại ấm áp bao phủ.
Cậu tựa vào cửa phòng lẳng lặng nhìn một lúc lâu sau đó đi đến phòng khách, lấy chìa khóa mở cửa rời khỏi nhà.
Toàn bộ quá trình cậu đều yên lặng như không khí, Kinn và Yuer hoàn toàn không nhận ra.
-
Kinn đang chơi với Yuer đột nhiên nghe tiếng két liền ngẩn đầu nhìn thì thấy cửa phòng ngủ của Vegas không có khóa, bị gió thổi mà phát ra tiếng.
Anh đi tới trước cửa phát hiện trong phòng không có ai, Vegas không biết đã ra ngoài từ lúc nào.
Ở trong phòng ngủ của cậu, Kinn nhìn một vòng thấy không gian thật sự trống trải quá.
Một cái giường, một cái tủ, một cái bàn live stream cùng máy vi tính, không có cái gì nữa, tủ quần áo cũng không.
Kinn cảm thấy kì lạ, mấy cái khác nah không nói, nhưng tại sao lại không có tủ quần áo?
Anh bước vào phòng, Yuer cũng chạy theo anh mà vào, ở một góc phòng ba và con gái nhìn thấy một chiếc vali.
Yuer rất thích chơi trò đẩy vali, trong thấy vali liền leo lên đòi Kinn đẩy bé, nhưng mà vali không có gài kĩ, Yuer vừa leo lên, dây kéo liền bung.
Kinn nhanh chóng đem con bế vào lồng ngực, nhìn quần áo trong vali rơi ra một đống, kiểu dáng có chút quê mùa, anh nhìn là biết đây là quần áo Vegas thường xuyên mặc.
Yuer chớp đôi mắt đen láy nắm lấy ống tay áo của Kinn sợ sệt nói: "Ba Kinn ơi, cha có tức giận không?"
"Không biết nữa." Kinn để con gái lên giường, nhặt từng bộ đồ chậm rãi gấp gọn.
Trong trí nhớ của anh, Vegas không có quần áo nào vừa vặn, hình như đều là đồ cũ của người khác.
Quần áo quá rộng, khi gió thổi toàn thân cậu giống như một cây tre cột một cái túi nhựa.
Anh một bên gấp quần áo, một bên hỏi con gái: "Sao con nghĩ là cha con sẽ tức giận? Cha con thường xuyên giận con sao?"
Yuer cắn cắn đầu ngón tay, đầu nhỏ lắc lư mơ hồ nói: "Cha không có thương con."
Kinn dở khóc dở cười: "Sao có thể? Cha con vất vả khổ sở sinh ra con, sao mà cha không thương con cho được?"
Yuer nhìn Kinn nước miếng chảy ròng ròng, âm thanh sữa nhỏ vội vàng nói: "Cha chỉ thương ba mà thôi."
Kinn bất ngờ, anh vươn tay lau nước miếng trên miệng con: "Yuer con không được nghĩ bậy, cha con thương con nhất, không có người nào khác hết."
Yuer ôm lấy cổ Kinn cười khanh khánh bôi nước miếng lên mặt hắn: "Con cũng yêu ba."
Kinn ôm Yuer lên đi đến cửa liếc nhìn căn phòng ngủ lần nữa.
Thật là đơn giản quá, sao có thể gọi đây là phòng ngủ được.
Vegas đem thiết bị live stream sắp xếp gọn gàng, quần áo cũng đặt chỉnh tề trong hành lý.
Giống như là cậu lúc nào cũng có thể sẽ rời đi.
-

Vegas đi ra ngoài mua quà sinh nhật cho hai cha con bọn họ, sinh nhật của cả hai đều sắp đến rồi, vừa hay cậu mới lãnh được một số tiền thưởng, có tiền lại rãnh rỗi nên mới đi mua cho bọn họ vài thứ tốt tốt một chút.
Sinh nhật của bọn họ cách sinh nhật cậu rất gần, rất là có duyên.
Có lẽ ông trời thương ban mới định cho bọn họ trở thành người một nhà.
Mặc dù chỉ được làm người nhà trong một khoảng thời gian ngắn, thế thì có sao đâu, sau này thế nào thì thaế đấy, giờ cứ hưởng thụ trước đi đã.
Quà cho bọn họ cậu đã lựa chọn kĩ rồi, mua cho Kinn một cái đồng hồ màu xanh sapphire.
Không biết là dùng chất liệu gì ánh sáng trên đồng hồ lúc sáng lúc tối, trông như một vũ trụ mênh mông.
Vegas nghĩ, nếu sau này cậu chết đi rồi không biến thành ma bay tới bay lui thì cũng mong sẽ được trở thành một vì sao.
Tuy rằng vì sao cách Trái Đất mười vạn tám nghìn dặm (khoảng 54.000 km), sẽ không thể thấy được Kinn nhưng mà người ta nói vì sao có phù hộ con người, vậy thì cậu có thể phù hộ anh bình an vui vẻ sống cả đời là tốt lắm rồi.
Vegas vuốt ve mặt đồng hồ bật cười vì cái suy nghĩ mê tín, ấu trĩ của mình.
Cậu nghĩ htật hay quá, loại người như cậu chết rồi là chắc kèo xuống địa ngục, vĩnh viễn không có ngày đầu thai đâu.
Lúc gói đồng hồ làm quà, nhân viên bán hàng cứ luôn tủm tỉm cười nhìn cậu: "Anh mua cho bạn gái sao?"
Vegas sửng sốt một chút rồi cười cười: "Không phải đâu."
Nhân viên bán hàng cười nói: "Còn nói không phải, tai anh đỏ lên hết rồi kìa."
Vegas sờ sờ lỗ tai của mình, lông mày giãn ra, cười nhẹ nhàng như làn nước đầu xuân.
-

Trên đường đi về nhà, Vegas chợt muốn tổ chức cho mình một buổi sinh nhật, nói chừng đây chính là sinh nhật cuối cùng của cậu.
Tuy là cậu không nhớ rõ lắm ngày sinh nhật của chính mình là ngày nào, đến cả năm nay cậu bao nhiêu tuổi, cậu cũng không dám chắc chắn.
Nhưng mà nếu là sinh nhật cuối cùng thì cứ thử tổ chức xem sao.
Người khác tổ chức sinh nhật hình như đều là đi công viên trò chơi này, mở party hoặc là mở tiệc sinh nhật thật lớn.
Phải có bánh kem mà mấy cái này đồi với Vegas là quá đắt đỏ, không thực tế. Cậu tổ chức sinh nhật ở đâu đây?
Lúc Vegas đi ngang qua một quán mì nghĩ sinh nhật thì phải ăn mì trường thọ, nên cậu liền đi vào gọi một bát mì.
Cậu không có khẩu vị, ăn cái gì cũng không vô liền dặn ông chủ làm một bát mì thanh đạm. Thêm một ít rau cải xanh lên mặt và một ít muối, kèm thêm một quả trứng.
Nhìn thấy trong tủ lạnh có bia, cậu không nhịn được mà gọi hai chai. Khi đồ ăn đã được mang lên, cậu cũng không ăn được bao nhiêu, nhưng bia lại uống hết sạch hai chai, không còn giọt nào.
Cậu nhìn tô mì mà ngây ra một lúc, cúi đầu lấy điện thoại ra nhấn số điện thoại bàn trong nhà, do dự hồi lâu mới dám bấm gọi.
"Alô ạ~" nghe điện thoại là Yuer, bé con giọng nói ngọt ngào làm lòng Vegas tan chảy.
"Bảo bối là cha nè con." Vegas nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh không rõ ràng.
"A cha ơi!" Yuer ngọt ngào gọi cậu.
"Đây đây cha đây!" Vegas dùng hết sức đáp lại con gái, nhưng âm thanh mỗi lúc một nhẹ dần: "Có phải dạo này trong nhà trẻ có dạy con hát bài "Happy birthday" phải không? Con hát cho cha nghe hai câu được không con?"
"Dạ được." Yuer không thể chờ đợi nổi cơ hội được hát, ngay lập tức xem ống nghe như là micro mà hát lên "Happy birthday to you ~ Happy birthday to you ~ Happy birthday ~ Happy birthday ~ Happy birthday to you ~"
"Ôi chà, con gái hát hay quá!" chính Vegas cũng không nhận ra rằng những âm cuối cùng của cậu đều run run..
Lúc này ở đầu bên kia có tiếng ồn ào, sau đó là tiếng Kinn lãnh đạm truyền đến: "Vegas hôm nay cậu không về nhà à?"
"Kinn" Vegas gọi tên anh sau đó mới trả lời câu hỏi của anh: "Em sẽ về!"
"...Không có chuyện vậy cậu gọi điện thoại làm gì?"
"Anh ơi" Vegas lại gọi anh, mong muốn nói ra một vài điều nhưng mãi một lúc vẫn không nói ra được, miệng chỉ toàn gọi tên anh: "Kinn, Kinn..."
"Tôi đây." Kinn mất kiên nhẫn: "Có chuyện gì cậu mau nói đi."
Vegas ngây ngốc nở nụ cườ: "Hôm nay là sinh nhật của em."
Cậu nói xong tay liền siết chặt điện thoại, dồn hết sức lực vào lỗ tai như là sợ sẽ bỏ sót câu nói nào đó của Kinn.
Kinn trầm mặc rất lâu rồi nhạt nhàn cười khinh: "Sinh nhật cậu? Một năm cậu có mấy cái sinh nhật? Lúc thì cậu bảo là mùa xuân, lúc thì nói là ngày thất tịch cũng là sinh nhật cậu, cậu đang diễn trò gì vậy?"
Vegas cầm điện thoại kinh ngạc mà nhìn đồng hồ trên tường, cả người giống như một bức tranh cũ nát đã phai màu, không có chút sắc màu, đôi môi cũng trắng bệch.
Không phải đâu anh.
Em chỉ là, chỉ là không nhớ rõ sinh nhật của mình là ngày nào.
Tuy là trên căn cước có ghi nhưng bởi vì xưa nay chưa từng làm sinh nhật cho nên không thể nhớ là ngày bao nhiêu.
Em thật sự chỉ muốn anh mừng sinh nhật với em, không cần tặng quà, không cần bánh kem, chỉ cần hát "Happy birthday" là đủ rồi. Ngày nào mới là ngày sinh nhật không quan trọng, chỉ cần ngày nào anh hát chúc mừng sinh nhật em, em sẽ xem đó là ngày sinh nhật của em, em đảm bảo một năm chỉ có duy nhất ngày ấy là ngày sinh nhật.
Thế nhưng bây giờ không cần nữa đâu, anh đừng giận được không, đừng có giận em.
Em ra ngoài chưa được bao lâu, nhưng lại rất nhớ anh.
Cậu rất muốn nói rất nhiều với anh, nhưng sao cứ mở miệng là lại bị ghét, vất vả lắm gần đây anh không còn ghét cậu như trước, còn rất hay ở nhà đợi cậu.
"Không không, em không giở trò. Em là đang đùa...nói đùa thôi anh." Vegas bối rối mở miệng, âm thanh yếu ớt lại tràn đầy ôn nhu: "Thật ra thì sắp đến sinh nhật của anh rồi. Thường ngày anh bận rội quá nên chắc sinh nhật của mình cũng không nhớ đến, em chỉ là tiện thể nhắc anh thôi, với lại muốn chức mừng anh á."
"Kinn à, chúc mừng sinh nhật sớm nha anh ~ Chúc anh mãi luôn vui vẻ~" Vegas mắt cong cong cười: "Năm nay em là người đầu tiên chúc mừng anh, anh phải nhớ cho kĩ đó."
"..." Kinn thở dài "Cậu bớt làm mấy chuyện xàm xàm này đi."
"Dạ."
Vegas trả lời Kinn giống như đứa học trò ngoan trong trường học.
Tâm trạng Kinn có chút không ổn, anh ho nhẹ một cái rồi nhàn nhạt nói: "Cúp máy đây."
Gọi điện thoại về nói toàn chuyện gì đâu làm anh còn tưởng cậu có chuyện gì.
Kinn cúp điện thoại ngồi xuống cạnh Yuer sờ sờ mặt bé con, mày nhăn lại: "Cha con bao nhiêu tuổi rồi còn con nít hơn con."

Từ hồi vụ tổ chức sinh nhật bị Kinn trách móc, Vegas sợ mất hồn nên không dám lại gần Kinn.
Cậu nhìn thấy sinh nhật của anh ngày càng gần, Vegas rầu rĩ suốt, chắc là khó mà đưa được quà sinh nhật cho anh. Bình thường da mặt cậu không có mỏng như vậy, nhưng đây là ngày sinh nhật của Kinn, là ngày rất quan trọng, không thể cho anh cảm thấy khó chịu được.
Cậu xén gai con cá tuyết đang nằm trên thớt, khẽ thở dài. Phiền ghê ta, nếu như Kinn không ghét cậu như vậy thì tốt quá rồi. Như thế sẽ không phải phiền não như bây giờ.
Bé con Yuer nhẹ nhàng đi vaào nhà bếp nắm lấy ống quần Vegas tội nghiệp ngẩn đầu: "Cha ơi, trứng gà non."
Vegas cương quyết lắc đầu: "Cuối tuần trước con đã ăn rồi hôm nay không thể ăn được đâu, ngọt quá hư răng con hết đó."
Yuer bĩu môi thèm thuồng mà muốn khóc: "Cha hư, cha không thương Yuer, không cho con trứng gà non, con xin ba cái gì cũng được cả mà."
"Ba con thương con nhất đương nhiên sẽ chiều con rồi." Đối mặt với con gái đang trách móc mình, Vegas vẫn nghiêm khắc nói: "Nhưng cha không có giống ba con đâu."
Yuer tức giận đấm vào bắp chân của cậu, rầm rì nói: "Cha hư, chaa xấu lắm! Không thương con! Con cũng không thương cha!"
"Ồ? Không thương thì không thương, cha sợ con chắc?" Cậu đẩy con ra sau đột nhiên dừng lại.
Cậu cảm thấy đây là lúc tẩy não thích hợp nhất liền nói với con: "Bảo bối, con không thương cha cũng không sao. Nhưng trên đời này ba con thương con nhất, sau này con cũng phải thương ba con hiểu không?"
Yuer hít hít mũi, hung hăng đáp: "Con tự biết, không cần cha nói. Cha cũng không được cướp ba con đi."
"Cha không cướp, tuyệt đối không cướp." Vegas rửa sạch hai tay, ngồi xuống sửa lại mái tóc rối bời của con, âm thanh ôn hòa nhu thuận: "Yuer, sau này cha không còn ở đây nữa, con phải thương ba thật nhiều được không?"
Yuer chớp mắt: "A, cha muốn đi đâu?"
"Đi đến một nơi rất xa, có thể rất lâu mới quay trở về. Lúc đó Yuer khả năng đã lớn rồi, trở thành một thiếu nữ thật xinh đẹp."
Yuer nửa hiểu nửa không gật gật đầu: "...Vậy con sẽ thương ba thật nhiều."
Vegas cười tươi: "Cho nên có cha ở đây hay không, không quan trọng. Cha không thương con, con cũng đâu có thương cha."
Con không thương cha, thế nhưng cha thật lòng rất yêu thương con, Yuer à.
Trong lòng Vegas lên tiếng.
Yuer tỉnh tỉnh mê mê nhìn cậu, sau đó lắc lắc đầu: "Nhưng phải có trứng gà non cho con."
"Dĩ nhiên là có rồi, ba con cái gì cũng cho con cả." Vegas sờ khuôn mặt trắng nõn của con gái, ánh mắt yêu thương rươm rướm nước mắt: "Ba Kinn con làm trứng gà non ngon hơn cha, sẽ yêu thương cưng chiều con như một cô công chúa hạnh phúc nhất thế gian này."
"Dạ!" Bé con chưa trải sự đời, tối ngày mơ ước được làm cô công chúa trong truyện cổ tích nghe vậy liền rất vui sướng: "Con muốn làm công chúa!"
Vegas lại nói: "Lúc đó anh Tawan có thể sẽ ở cùng con và ba con, có phải rất thích không?"
"Dạ ~ Rất thích ~ Con rất thích anh Tawan!"
"Yuer nhà chúng ta rất hiểu chuyện, đúng là bảo bối của ba con." Vegas cong cong đôi mắt, cậu kéo Yuer ôm một chút, sau đó muốn hôn lên hai má phúng phính của con lại không ngờ bé con duỗi tay chặn miệng cậu lại.
"Ui!" Yuer ôm má bỏ chạy: "Không cho cha hôn, không cho cha hôn! Con chỉ cho ba con hôn thôi!"
Vegas nhìn bóng lưng Yuer thở dài: "Như vậy cũng không được, sau này làm sao có thể tìm được bạn trai hả con."
Giọng cậu nghẹn ngào nhưng chính cậu cũng không nhận ra, đôi mắt có chút nóng lên, lấy tay lau bừa rồi tiếp tục làm cá tuyết.
Trong lồng ngực bỗng nhiên đau đớn, cậu vội vàng chống xuống đất, cả người run nhè nhẹ. Nếu như cậu là một phương án thay thế nằm trong đề thi trắc nghiệm, có lẽ sẽ chẳng có ai chọn câu trả lời là cậu, bất kể là ở dạng đề nào, đều sẽ không có một ai chọn lấy. Như vậy cũng tốt. Cậu không xứng đáng.
-

Vegas cùng với đám đàn em thức suốt mấy đêm liền để hoàn thành bản beta cho 《 THT 》rất nhanh sau đó đã bắt đầu lên sàn định giá.
Kinn đang phân tích và giải thích về game thì cảm thấy điện thoại trong túi cứ rung rung. Phát biểu xong, anh trở về chỗ ngồi lấy điện thoại ra kiểm tra.
Là bạn cùng phòng thời đại học của anh – Gun, là một tay côn đồ nói bản thân giờ đã hoàn lương, muốn gia nhập vào giới làm game để kiếm tiền, hắn ta xin Kinn giúp đỡ.
Anh thấy hắn có ý đồ xấu nên nói qua nói lại hồi lâu bảo hắn đợi khi game chính thức phát hành sẽ tuyển dụng nhiều vị trí, lúc đó hắn cứ đến thử sức. Nhưng mà tên này cố tình giả ngu, chỉ muốn làm đối tác vung tiền chứ không muốn bỏ sức.
Bởi vì Kinn không nhận điện thoại, tên đó bắt đầu khủng bố tài khoản của Kinn.
【 Anh Kinn ơi? 】
【 Anh Kinn, nghe nói game của anh sắp phát hành, anh cho em cơ hội với? 】
【 Em đang ở dưới lầu nhà anh này, anh ra thương lượng xíu đi.】
【 À có chị dâu ở nhà không anh? Em tìm anh ấy chơi một chút.】
Kinn nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, sắc mặt không thay đổi nghiến răng hạ giọng nói với Tawan: "Ở nhà có chút chuyện, tớ đi một chút sẽ quay lại."
Tawan hơi giật mình: "Sao vậy?"
"Có chút việc gấp." Kinn dọn dẹp giấy tờ trên bàn trầm giọng đáp.
"Ừ" Tawan cũng không hỏi nhiều, nhẹ nhàng đáp: "Bên này có tớ rồi, không sao đâu."
Kinn "Ừ" một cái, không nán lại lâu đứng dậy rời khỏi phòng họp.
-
Kinn đậu xe vào bãi sau đó theo đường tắt mà về nhà, kết quả lại bị Gun chặn trong hẻm tối tăm.
Bên cạnh hắn còn có mấy tên đàn em, nháy mắt như đám khỉ con xông tới vây chặt Kinn.
"Kinn, lâu rồi không gặp, có nhớ em không?" Gun dựa người vào vách tường nháy mắt với Kinn.
"Không phải cậu nói đã hoàn lương rồi à?" Kinn không đổi sắc, mắt nhìn thẳng không thèm ngó nhìn bọn họ.
"Em cũng định thế nhưng mà do anh không cho em cơ hội." Gun giả vờ tủi thân: "Tình bạn bốn năm chung phòng của chúng ta chưa đủ thuyết phục hay sao?"
Kinn cúi đầu sửa sang lại quần áo, lạnh lùng nói: "Vậy cậu nghĩ là đánh tôi rồi, tôi sẽ cho cậu cơ hội sao?"
"Không đúng không đúng, Kinn, em đang nói chuyện đàng hoàng với anh mà." Gun lại gần Kinn cười bỉ ổi: "Không phải trước giờ anh không ưa chị dâu sao? Em đây rất ưng, nếu anh không thích thì cho em đi."
Con ngươi Kinn từ từ chuyển động, ánh mắt sâu xa nhìn Gun.
"Chị dâu thật sự là một bảo vật." Gun say đắm sờ cằm: "Hôm đó em nhìn thấy chị dâu, tư thế ấy, gương mặt ấy suýt chút nữa là em đã muốn cởi quần xuống mà làm một phát rồi...! A! Anh làm cái gì vậy? Đau đau đau, đừng có ra tay!"
Kinn còn chưa đánh hắn, cũng không nói tiếng nào chỉ nắm lấy cổ tay hắn ta, trên mặt không gợn sóng, cũng chả dùng sức nhưng Gun cảm thấy tay hắn như sắp bị vặn gãy rồi.
"A...! Mẹ kiếp đau quá đau quá! Tụi mày còn đứng sững ở đó làm gì? Tay tao sắp gãy mẹ rồi!"
Kinn vừa định đẩy Gun sang một bên để đối phó mấy tên đàn em thì có một bóng người từ đâu bay ra, binh binh bốp bốp mấy phát, xoay chân đạp đám đàn em té trên đất.
Kinn ngạc nhiên liền nghe được âm thanh chanh chua như đàn bà chửi đổng cực kì quen thuộc: "Gun mẹ mày, lại là mày! Lúc còn đi học tao đã thấy mày có ý đồ với Kinn! Nhiều năm trôi qua rồi mày còn không đi lấy vợ đi mà còn tơ tưởng đến anh ấy? Hôm nay tao đập cho mày một trận, cho mày ghi nhớ vào đầu của mày!"
Gun mở to hai mắt nhìn Vegas, nghẹn trong họng oan uổng nói: "Em không có, chị dâu!"
Vegas nhìn thấy bộ dạng Kinn đáng thương máu nóng lên tới não, quay đầu thúc một gối vào người Gun làm hắn quỵ xuống đất: "Ai là chị dâu của mày, mày mới chạm vào anh ấy, mày tưởng tao mù hả?"
"Không phải, là anh ta bẻ tay em!" Gun khóc thảm: "Chị dâu, người em muốn là anh mà!"
"..." Vegas xanh mặt, cắn răng nghiến lợi: "Mẹ mày, mày hết muốn sống rồi à?"
"Vegas." Kinn lên tiếng can ngăn: "Được rồi, cậu ta cũng không làm gì được tôi."
Vegas vùng vằn, viền mắt đỏ lên, môi run rẩy: "Còn nói là không làm gì? Nó nắm lấy tay anh, em...! Lâu rồi em còn chưa được nắm đó!"
Kinn thở dài, tiến lên một bước nắm lấy tay Vegas.
Vegas cứng cả người, ngốc ngốc nhìn Kinn đôi mắt cũng không chớp.
Kinn nhàn nhạt nói: "Giờ thì nắm rồi đây."
Vegas như một con mèo đang nổi cáu được người vuốt ve, cả người như nhũn ra còn nheo mắt hưởng thụ, đầu không nghĩ ngợi gì nữa.
Kinn nhìn về phía Gun cùng đám đàn em, âm thanh không gợn sóng, giống như tiếng gió nơi khe núi khiến người khác lạnh cả lòng bàn chân: "Còn chưa đi?"
Gun chật vật đứng dậy, cắn răng nói: "Kinn mày coi chừng tao đó."
Kinn nhìn bọn họ biến mất ở cuối hẻm mới buông tay Vegas nói: "Không sao rồi, về nhà thôi."
Vegas vẫn ngơ ngác, được nắm tay thích quá, đầu óc cậu ngưng trệ. Cậu xoa xoa nơi Kinn đã nắm, khóe môi nhếch lên cười ngây ngô.
"..." Kinn hỏi cậu: "Cậu còn cười? Không nghe Gun nói gì à?"
Vegas làm gì còn tâm trạng quan tâm Gun, trên mặt vẫn là nụ cười lấy lòng như cún con.
Cậu còn muốn chạy xung quanh Kinn hai vòng nữa kìa.
Kinn đau đầu xoa xoa sống mũi: "Cậu mới vừa đi ra ngoài sao? Đi đâu vậy?"
Vegas chớp mắt nhìn anh, khéo léo đáp: "Em đi mua đồ."
Kinn dường như cảm thấy phía sau Vegas rất có thể đã mọc thêm một cái đuôi không ngừng vẫy.
Anh có chút buồn cười, trên mặt cũng ôn hòa hơn: "Đi thôi, tôi đưa cậu đi."
Vegas ngừng lại hai giây trông thấy Kinn xoay người tiến về phía trước, cậu liền vội vã như con nít bám theo sau: "Kinn, em đi một mình được mà, anh đang bận, đừng có làm mất thời gian!"
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu!"
"A, dạ!" Vegas đi theo sau Kinn, thừa lúc không ai hay biết mà lấy hộp thuốc ra nuốt trọng mấy viên.
-
Lúc Vegas ngồi vào xe Kinn cậu cực kì cẩn thận, từng chút một giống như ngồi trên khinh khí cầu, chỉ ngồi khoảng một phần ba ghế. Sau khi ngồi xuống, cậu chống tay vào tay vịn, tay kia lấy trong túi ra một túi khăn giấy, lấy hai tờ lót lên xuống đệm.
Xong xuôi cậu ngẩng đầu ngốc ngốc cười với Kinn: "Xe này mới ghê. Lần trước em ngồi là hồi nào vậy cà, trông vẫn mới y như trước. Kinn thật sự rất thích chiếc xe này ha."
Kinn làm lơ mấy câu nói vô nghĩa của cậu, cứng họng nhìn chằm chằm cái mông cậu chỉ ngồi một phần ba ghế: "Cậu làm gì vậy?"
Vegas rùng mình một cái, lập tức nâng mông, luống cuống tay chân lấy giấy ăn lên: "Em...! Em lót một chút để ngồi thôi."
Kinn liền ấn cậu xuống ghế.
Vegas yếu ớt "A" một tiếng, vội vàng cúi đấu rất thấp, giấu hết nổi thống khổ trên mặt.
Kinn hơi hoảng: "Sao vậy?"
"Không, em không sao?" Vegas cười cười: "Tự nhiên anh làm như thế, em giật mình."
Eo em đau, thật sự đau lắm.

Mới đánh có mấy người thôi mà lại đau như muốn đứt thành từng khúc. Đã đau lại không có sức đến ngồi cũng khó khăn. Kinn thấy anh chẳng làm gì cho cậu phải giật mình, sắc mặt trầm xuống: "Ngồi cho đàng hoàng vào, cái ghế này không có sụp xuống đâu."
Vegas rũ mắt, lau mồ hôi trên trán có chút khó khăn nói: "Nhưng mà em...! Em hơi nóng, em chảy mồ hôi nhiều lắm, lỡ làm dơ thì phải làm sao..."
Kinn bật công tắc điều hòa: "Nóng thì mở điều hòa còn không thì mở cửa sổ xe, ngồi yên đi."
Lúc nhỏ Vegas thân thể còn cường tráng, không sợ lạnh cũng chả sợ nóng. Nhưng mấy năm qua sức khỏe cậu sa sút, trời hè oi bức mà cậu không hiểu sao vẫn thấy lạnh, dần dần thành ra sợ lạnh, cậu cũng không dám đứng trước máy điều hòa. Nhìn thấy sắc mặt Kinn không tốt, cậu cũng không dám quậy quọ, ngoãn ngoãn ngồi trên ghế.
Nhưng mà eo cậu đau, dựa vào ghế không thoải mái tí nào, chỉ có thể cùng cánh tay phải ở nơi Kinn không nhìn thấy mà chống đỡ mới thấy khá hơn một tí. Nếu có cái gối để tựa vào thì tốt rồi.
Tuy rằng eo đau nhưng Vegas vẫn cứ cợt nhả bởi vì tâm tình cậu rất tốt: "Kinn, hôm nay anh gặp chuyện tốt hả, trông anh rất vui?"
Kinn liếc mắt nhìn giấy ăn dưới chân cậu, chán không buồn nói.
Vegas liến thoắng: "Nhất định là có chuyện vui rồi, nên anh không thấy phiền khi em ngồi xe của anh. Lần trước em ngồi anh còn dặn em không được làm dơ xe, giờ anh chẳng dặn gì nha."
Kinn không muốn để ý đến cậu.
Vegas tiếp tục cười hớn hở nói: "Thế rốt cuộc là có chuyện gì? Anh mới nói có chuyện muốn nói với em mà."
Kinn rất phục cách tán gẫu của cậu, cuối cùng vẫn quay về chủ đề chính: "Cậu biết Gun vì sao hôm nay đến đây không?"
Vegas không nghĩ là vì chuyện này, cậu ngay lập tức căng thẳng lên: "Có phải nó uy hiếp anh? Em biết nó luôn mơ mộng hão huyền với anh, nhưng cũng không đến nỗi phải uy hiếp anh chứ? Bộ nó coi nó là bá đạo tổng tài à?"
Kinn nghe đến "mơ mộng hão huyền với anh" liền bị sặc nước miếng, cố gắng nghe cậu nói xong cuối cùng cũng không khống chế được mà ho khan.
"Anh bị sao vậy?" Vegas khẩn trương.
Kinn lắc đầu nhưng vẫn còn đang ho.
Vegas cảm thấy xót lòng, cậu theo bản năng mà tiến lại gần một chút, dùng tay vỗ lưng nhuận khí cho anh: "Kinn đừng sợ, nó không dám bắt nạt anh. Nếu nó còn dám đến, em sẽ đánh nó téc đầu."
Kinn dừng ho nhưng không có đáp lại, chỉ yên lặng nhìn cậu, ánh mắt sâu xa.
Vegas thấy anh nhìn cậu như thế, cậu liền nhìn lại tay mình vẫn còn đặt trên lưng anh, trong lòng cảm thán thôi chết tiêu rồi.
-

Vegas run run rút tay của mình lại rồi thận trọng nói với Kinn: "Em...! Không phải em cố ý, chỉ là thấy anh không thoải mái."

Kinn vẫn không đáp lại, anh mím môi như đang khắc chế tâm tình nào đấy, tiếp tục trở về đề tài cũ: "Gun muốn làm đối tác với tôi, tôi không đồng ý."
Vegas khó hiểu: "Nó dựa vào cái gì mà nhờ anh giúp đỡ? Vì anh không đồng ý nên tụi nó mới uy hiếp anh trên đường về à?"
"Ừ, không chỉ mỗi chuyện đấy, cậu cũng nghe cậu ta nói gì với cậu rồi chứ?" Kinn đánh lái xoay chuyển vào khúc cua, động tác thuần thục gọn gàng, Vegas nhìn đến vui sướng.
Miệng cậu khô khốc mà nuốt nước miếng, khàn khàn hỏi: "Câu nào anh?"
"Thì là cậu, cậu ta muốn..." Kinn lộ vẻ khó xử, nửa muốn nói, nửa lại không.
Vegas bỗng nhiên nhớ ra: "Nó muốn lên giường với em?"
"Ừ." Sắc mặt Kinn cực kì khó coi.
"Anh cũng tin sao? Nó sợ em đánh nó chết nên mới bịa chuyện thôi." Vegas vẻ mặt không tin nổi nói: "Nó như vậy mà dám ngủ với em? Em sẽ đập nó nát trứng."
Trong lúc khí thế hừng hực cậu lỡ miệng nói bậy, bị Kinn liếc nhìn một cái liền kinh sợ rụt cổ, cúi đầu không dám nói nữa.
Kinn thu lại ánh mắt tiếp tục nói: "Đây không phải là lần đầu cậu ta nói như vậy trước mặt tôi, không chừng mục đích của cậu ta không chỉ có như vậy đâu, cậu đừng quá bận tâm."
Vegas không trả lời, Kinn liền lớn tiếng: "Vegas."
"A!" Vegas nghe thấy thì giật mình, âm thanh cũng khàn đi nhiều.
Cổ họng như có một cục máu nhỏ nuốt không trôi, cậu vội vàng hắng giọng gật đầu với Kinn: "Em nghe rồi, em hiểu rồi."
"Ừ." Kinn nghe thấy cậu đáp lại liền chú ý lái xe, không nói thêm gì nữa.
Đường xá xóc nảy, máy điều hòa thì lạnh, eo của Vegas ngày càng đau không chịu được. Cậu căng thẳng nên mỗi khi thở cũng không dám thở mạnh, chỉ nhẹ nhàng hít một chút rồi thở ra bằng miệng. Tay cậu chống ở ghế điều chỉnh lại tư thế ngồi nhưng vẫn đau đến mức mồ hơi lạnh khắp cả người, đôi môi cũng bị cắn nát, miệng đầy mùi tanh của máu. Chỉ sợ mồ hôi chảy nhiều quá sẽ làm dơ xe của anh.
Vegas nghĩ không thể để Kinn chở cậu đến nơi thường mua đồ ở quảng trường, trông thấy ven đường có một cái siêu thị cậu bảo anh dừng lại.
"Kinn dừng ở đây đi, em vào đây mua đồ." Vegas nhìn ra cửa xe, nhẹ nhàng nói.
Kinn sang bên đường dừng xe, lại thấy cậu xuống xe rất chậm cũng không giục cậu như trước kia.
Chờ đến khi cậu đóng cửa xe, anh mới đạp chân ga mà rời đi.
-
Vegas nghĩ bản thân cậu có quá nhiều chuyện xấu rồi. Không chỉ có đáng ghét đến ông trời còn thấy ngứa mắt cậu.
Cậu tựa gần một cái sạp báo để đứng cho vững, lấy thuốc ra để uống lại ngay lúc trường học bên cạnh tan trường.
Mấy đứa nhỏ đổ xô nhau chạy vào sạp báo mua đồ ăn vặt và mấy tờ báo. Cậu đứng lẫn trong đám người, khó khăn tránh né mấy lần, hộp thước trên tay bị ai đó hất vaăng ra, mấy viên thuốc rơi vãi lung tung. Cậu hoảng hốt nghĩ, đây điều là thuốc đặc trị của cậu, hiệu quả giảm đau rất tốt, giá rất đắt. Mỗi viên đều là mạng sống của cậu, không thể lãng phí.
Cậu muốn đi nhặt lại mấy viên thuốc nhưng cậu không thể cúi người vì eo rất đau. Cậu chỉ có thể đỡ eo, từ từ trượt người xuống sau đó nằm xuống đất nhặt từng viên cho vào hộp.
Đã xui còn rủi, cậu nhặt được một nửa tay bị một thằng nhóc giẫm lên. Giẫm mạnh đến độ cậu nghĩ không chừng gãy xương mất rồi, nếu không phải cổ họng đang nghẹn ứ chắc cậu đã hét lên.
Sao lại xui như vậy? Vegas cười khổ, cố gắng nuốt xuống máu tanh trong cổ họng, khó chịu nhíu mày, hoa mắt chóng mặt mà cố nhặt mấy viên thuốc.
-
Kinn đi vòng lại đường cũ thì bắt gặp Vegas đang nằm trên mặt đất nhặt đồ, còn bị thằng bé giẫm lên người nhưng lại chẳng kêu lên.
Thằng nhóc kia chắc cũng chẳng hay biết đã đạp lên người khác rồi.
Kinn không biết nên gọi đây là cảm giác gì, nhưng anh cảm nhận được rất rõ mình đang tức giận.
Tức đến đau ngực, đầu cũng đau.
Anh nhanh chân chạy đến gọi cậu mấy lần nhưng không thấy cậu phản ứng, vẫn cứ luôn tìm kiếm dưới chân mấy viên thuốc của cậu. Vegas xoay một cái liền thấy đôi giày của Kinn, mỗi lần anh mang giày đều sẽ được cậu đánh xi sáng bóng, giày mòn đế cậu sẽ thay mới, bung chỉ cậu sẽ giúp anh may lại thật đẹp đẽ.
Cho nên mỗi một đôi giày của Kinn có hình dạng ra sao, cậu đều nhớ rõ.
Cậu chớp mắt mấy lần trong lòng nghĩ, chẳng lẽ đau quá nên sinh ra ảo giác rồi? Bệnh nghiêm trọng đến vậy rồi sao?
Cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn một chút, cậu thật sự thấy được khuôn mặt của Kinn.
Xem ra bệnh của cậu đến thời kỳ cuối rồi.
Là ảo giác cũng tốt, cậu có thể nói chuyện một chút. Ảo giác sẽ không vì thấy cậu phiền mà mắng cậu được...
Cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy đừng nói nhiều như vậy.
Cứ gọi anh một tiếng là được rồi, khó khăn lắm mới được nhìn thấy, lỡ đâu hù anh sợ hãi biến mất thì phải làm sao.
Vậy nên cậu chỉ cười cười, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Kinn!"
Sau đó cậu cúi đầu nhặt mấy viên cuối cùng trên đất cho ngay vào miệng.
Kinn tức giận nhìn không được nữa, giữ chặt lấy tay cậu, đem mấy viên thuốc đã bị bẩn hất ra ngoài: "Vegas!"
Động tác Kinn rất mạnh lại còn la lớn như thế, xém xíu là dọa Vegas hồn bay phách lạc.
Cậu nhất thời quên đi đau đớn, đôi mắt ửng hồng ầng ật nước, chớp chớp mắt, đầu óc xoay chuyển nhìn thấy Kinn không biết vì cái gì mà giận đến mức sắc mặt tái nhợt, theo bản năng cậu gấp gáp xin tha: "Đừng đừng, đừng có đánh em! Kinn! Em sai rồi."
Kinn đang muốn dạy dỗ cậu nhưng không nghĩ tối vừa mới kéo cậu lên đã nghe cậu thất thanh hét như vậy, làm cho cục tức của anh không có chỗ phát ra, chỉ có thể hít sâu hỏi cậu: "Cậu đau ở đâu?"
Anh lái xe đi được một đoạn, nhìn thấy trên đệm ghế phó lái bị cào nát lại vương chút máu nên mới vòng lại đường cũ để xem.
Giờ nhìn thấy móng tay Vegas đều đỏ, rướm máu khô chắc chắn đệm ghế là do cậu cào. Kinn quen Vegas nhiều năm như vậy, thừa biết cậu có tật nếu bị đau, cậu sẽ không bao giờ nói. Chỉ chịu đựng tóm lấy cái gì trong tay mà cào, dần dần trở thành thói quen.
Cậu vẫn chưa hồi phục, thấy mình không có bị đánh, da mặt cậu lại bắt đầu dày lên, mờ mịt nói: "Đau? Đâu có? Em chỉ là đang nhặt đồ thôi."
"..."
Vegas liếm liếm đôi môi tái nhợt, nhẹ giọng: "Kinn, anh buông tay em ra đi,thuốc này là vitamin, đắt lắm. Em mua cho Yuer uống..."
Kinn nghiến răng nói: "Rơi xuống hết rồi còn muốn cho con uống?"
Vegas vội vàng sửa: "Em uống, là em uống! Cái này tốt lắm, không thể lãng phí được."
Kinn mất hết kiên nhẫn, cầm lấy tay cậu muốn kéo lên lại cảm thấy như cả người cậu như co quắp lại, dường như đau đớn đột nhiên tái phát.
Mặt cậu trắng bệch, không không chế được mà kêu đau một tiếng. Không thể cưỡng ép bản thân dứng thẳng dậy, loãng choạng liền quỵ mạnh xuống đất.
"Vegas!" Kinn đỡ lấy cậu, chạm đến quần áo thì phát hiện quần áo cậu đã ướt đẫm mồ hôi.
Cả người cậu run rẩy, ánh mắt ngây dại hồi lâu vẫn không thấy sức sống, đôi môi run cầm cập nhưng vẫn cố gắng nói với anh.
"Em không có sao, Kinn đừng sợ." Cậu nhếch môi khô khốc cười với anh, lúc này anh mới để ý đến môi dưới của cậu bị cắn đến nát bấy: "Em không sao thật mà, Kinn mau đi làm đi...em...em...".
Cậu không biết là đang đau ở nơi nào, nói mấy chữ thôi cũng khó khăn, đứt quãng.
Có lẽ biết khó mà nói hết lời, Vegas chỉ có thể vùng vằn, trên mặt cố cười, đôi mắt cong cong, răng trắng như ngọc, một nụ cười thuần khiết.
Mắt Kinn nóng lên, ở trên phố liền bế cậu lên đi đến xe của anh đang đậu ven đường.
Rõ ràng là chỉ thấp hơn anh có mấy cm, vậy mà người này lại ốm quá mức. Bế trên tay như bế người giấy chẳng nặng một chút nào.
Vegas đau đến u mị đầu óc, hoàn toàn không có ý thức.
Đến khi biết Kinn đang bế cậu, cậu hoảng hốt như thể làm sai điều gì, nằm lấy áo anh mà nói: "Thả em xuống đi...! Ở đây đông người lắm...! Tawan mà biết thì phải làm sao...Sau này anh với cậu ấy làm sao...! Ở cùng nhau..."
Kinn không để ý lời cậu nói mê nói sảng, chỉ nhỏ giọng an ủi: "Chịu khó một chút, tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Kinn trước giờ không thích thân cận với người khác nhưng lúc này không thể không nhờ người lạ giúp anh mở cửa xe, anh để Vegas nằm ở ghế sau.
Anh quay lại ghế lái, nhìn vào gương chiếu hậu thấy cậu cứ cố gắng ngồi dậy, có chút bực mình nói: "Cậu làm sao nữa đấy?"
Vegas đang choáng váng đầu bị anh hống một câu mà giật mình hàm hồ trả lời: "Trên người em toàn...! Toàn là mồ hôi, dơ lắm..."
"Dơ thì rửa, nằm xuống đi!" Lời này Kinn gần như là quát lớn.
"Được được, anh đừng nóng mà."
Thực tế thì bây giờ Vegas cũng không thể ngồi dậy, cậu ngoan ngoãn nằm xuống, cố gắng cuộn người lại thật gọn để hạn chế làm dơ xe. Có thể hôm nay Kinn thật sự có chuyện rất là vui, chứ không sẽ không đối xử với cậu tốt như vậy.
Trước đây anh cũng từng đối xử tốt với cậu như vậy, bỗng nhiên đến một ngày anh đột nhiên thay đổi, dần dần xa cách cậu rồi xem cậu như người xa lạ. Cậu không nên tự mình đa tình.
Biết đâu lúc Kinn h bình tĩnh lại, nhớ tới cậu mồ hôi nhễ nhại nằm lên ghế xe, chắc sẽ thấy cực kì buồn nôn đi. Tự mình biết mình, Kinn sẽ không chán ghét như vậy đâu.
Cậu thật sự đang rất cố gắng cải thiện bản thân trở thành một con người mới, nhưng có lẽ đã không kịp nữa rồi.
-
Vegas mắc chứng thoái vị đĩa đệm, thêm hôm nay lại còn đánh nhau, eo bị bong gân cấp tính nên mới đau sống đau chết như vậy. Bác sĩ nhìn phim chụp bày tỏ sự khâm phục đối với Vegas.
Thắt lưng đau diện rộng và dữ dội, tê rần cứng ngắt. Người bình thường đau cỡ này bảo đảm là ngất xỉu, hôn mê. Vậy mà cậu còn đủ khí lực nhờ bác sĩ mau chóng chữa trị, cậu còn có việc lớn cần làm.
Kinn nhìn phim chụp bảy tám cái xương không ổn, bực bội nói: "Cậu thì có việc gì lớn?"
"Em muốn mua chân giò..." Vegas ngồi trên giường lẩm bẩm.
Kinn tức đến mức thở hắc: "Bị như vậy còn muốn ăn?"
"Dì ở trong siêu thị nói...Hôm nay có nhiều giò gân ngon..." Vegas âm thanh yếu ớt làm người ta tưởng cậu đã không còn hơi thở, nhưng cậu vẫn đang lầm bầm: "Kinn...Kinn...rất thích ăn giò gân cay...Lâu rồi tôi không có mua cho anh ấy...Là do tôi...không chăm sóc tốt cho anh ấy..."
Kinn lúc này mới nhận ra ý thức cậu mơ hồi rồi, cậu còn không biết là đang cùng anh nói chuyên.
Trong tiềm thức chỉ có cậu đang muốn kì kèo cùng bác sĩ mau chữa nhanh lên để cậu còn đi, đi mua chân giò ngon cho anh.
Kinn nhìn cậu thật lâu khẽ thở dài: "Bác sĩ, có thể tiêm cho cậu ấy một liều an thần không?"
"Cậu không nói chúng tôi cũng sẽ tiêm. Người bệnh đang rất đau, chúng tôi lo khi đang điều trị sẽ gây sốc vì quá đau đớn."
"...Cám ơn bác sĩ."
-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com