🍀 A day with the Hwang-Lee family! (1) 🍀
🍀 Tác giả: hyunhology.
🍀 Original link: https://archiveofourown.org/works/48105547
🍀 Đôi lời: vì truyện này khá dài (hơn 7000 từ) nên mình chia ra làm ba phần, các bạn hãy từ từ thưởng thức nhé! Nó giúp chúng mình delulu về gia đình Hwang - Lee trong tương lai (nếu có). Truyện này đáng yêu xỉu 🤣🤣🤣
~~~~~
Hyunjin ngáp dài, từ từ tỉnh dậy và dụi mắt, cố gắng ôm lấy người yêu để cái ôm thêm chặt nhưng chỉ cảm thấy chiếc gối bông mềm mại bên cạnh - thứ mà cậu nghĩ là anh. Sau đó cậu lầm bầm, nửa mê nửa tỉnh và buồn ngủ. "Hôm nay em không có việc gì, hy vọng bây giờ chúng ta có thể dành thời gian bên nhau... với bánh bao nhỏ của chúng ta nữa..."
Minho đang đứng cạnh chiếc gương đứng trong phòng ngủ chung của họ, khẽ cười khúc khích. "Ồ, Hwang ngốc nghếch. Không phải anh đâu.. em đang ôm một cái gối.." Anh nhẹ nhàng nói, khiến cậu sau đó giật mình và ngay lập tức ngồi dậy trên giường, nhìn xung quanh với mái tóc đen rối bù, trước khi đưa mắt nhìn qua anh, hai má đỏ bừng vì xấu hổ.
"Ồ, xin lỗi..." Cậu cười lo lắng, trước khi hắng giọng. Cậu nhìn thấy chồng mình đi đến bên chiếc nôi, nhìn bánh bao đáng yêu của họ đang ngủ một cách yên bình, dù anh chẳng làm gì nhưng lại trông rất đáng yêu. Đôi mắt cậu dịu lại, chuẩn bị bình luận về vẻ đẹp của cả hai cho đến khi cậu nhận ra bộ trang phục mà người yêu mình đang mặc. "Eh? Tại sao anh lại mặc cái đó ..? Em nghĩ hôm nay chúng ta sẽ làm một số hoạt động gắn kết gia đình.." Sau đó cậu cau mày.
Minho thở dài và nhìn cậu sau khi vuốt ve má con trai họ. "Chà.. rõ ràng họ cần anh ở đó trong nhà hàng.. và với tư cách là người quản lý.. thì... Anh cho rằng anh phải làm công việc của mình." Anh nhún vai, trước khi liếc nhìn tấm gương cao lần nữa - qua hình ảnh phản chiếu, anh có thể thấy người cao hơn đang nhìn mình, giả vờ thất vọng. Anh bĩu môi xoay người lại, chậm rãi đi đến bên cạnh cậu, ngồi xuống cạnh giường với vẻ mặt y hệt. "Anh xin lỗi, Hyunjin-ah.... Anh thực sự mong chúng ta có được khoảng thời gian gắn kết đó vào hôm nay... Anh hy vọng sẽ quay lại đây.. sớm thôi.."
Minho được biết đến là quản lý cũng như bếp trưởng trong nhà hàng Michelin sang trọng tại thủ đô Seoul, trong khi anh đang làm việc trong một doanh nghiệp bận rộn và ồn ào như vậy, thì Hyunjin lại đứng ở vị trí cao nhất trong một nơi làm việc yên tĩnh và cá tính với tư cách là một doanh nhân thành đạt, xoay quanh giữa nghệ thuật và thiết kế. Họ thực sự là một cặp, thực sự đấy... giữa họ đã có những tiêu đề về mối quan hệ của họ vào một thời điểm nào đó, biết rằng cả hai đều là những ngôi sao đang lên theo cách riêng của họ và mọi thứ đã bùng nổ trong suốt thời gian đó - ban đầu là sự phân biệt đối xử, sau là ngưỡng mộ.
Bản thân tình yêu của họ không thực sự liền mạch, có những khúc mắc nhưng không phải vì hiểu lầm hay vì một mối quan hệ nào đó.. mà là khoảng thời gian họ dành cho nhau.. và đứa con của họ - bánh bao nhỏ. Trước khi nổi tiếng vì công việc và nghề thủ công, họ phải có thời gian với việc kinh doanh của mình... điều này bằng cách nào đó luôn kết thúc như thể trong một ngày, một người làm việc còn người kia ở lại, và ngược lại. Nếu cả hai đều bận, họ sẽ nhờ Felix, em trai của Minho, giúp họ trông trẻ một lúc vì Hyunjin kết thúc công việc nhanh hơn.
Đó không chỉ là vấn đề đối với thời gian gắn bó của họ với con mà còn đối với nhau nữa - tuy nhiên, họ luôn nghĩ về nhau và nhắn tin cho nhau hàng ngày, thực hiện các cuộc gọi video và một số hành động nhất định (như lần Hyunjin đã gửi một bó hoa cho Minho vào một ngày quan trọng trong ca làm việc của anh ấy - và Minho đã trả ơn bằng cách tặng cậu một bữa ăn đáng yêu với một hộp sô cô la - sang trọng hơn nhiều so với bữa ăn bình thường mà anh chuẩn bị cho cậu.), Thế là quá đủ, đủ để họ vẫn cảm nhận được tia lửa nào đó.
Và cuối cùng, đôi khi họ dành thời gian vào ban đêm với con, xem phim và chơi xung quanh.. xây pháo đài bằng gối, kể chuyện trước khi đi ngủ và ừm.. thời gian chất lượng của riêng họ với tư cách là những người yêu nhau.
Hyunjin thở dài và vuốt ve má anh, vén một lọn tóc ra sau tai trước khi thắt cà vạt. "Không sao đâu, Minou . Anh phải làm việc của mình và.. điều đó cũng quan trọng. Chúng em sẽ đợi anh, em và bánh bao nhỏ." Cậu mỉm cười trấn an, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng. Cậu có thể nhìn thấy sự do dự trong mắt anh ấy - giữa hai người họ, Minho đáng tin cậy hơn với đứa trẻ... không phải Hyunjin không đáng tin, nhưng nếu nói người được đứa bé yêu thích.. đó chắc chắn sẽ là Minho.. và những hành động như người mẹ của anh ấy. "Không sao đâu~ Đừng lo. Bọn em sẽ ổn thôi!"
Minho mím môi trước khi gật đầu, ngượng ngùng hôn nhẹ lên má cậu trước khi nghiêng người đi, nhìn cậu với vẻ ngưỡng mộ. "Được. Anh.. Anh làm chút đồ ăn sáng cho em, pha sẵn sữa cho bánh bao... Nếu cần em cứ gọi điện thoại, anh sẽ trả lời ngay." Anh lải nhải ra ngoài, thở dài. "Anh thực sự xin lỗi vì chúng ta không thể dành thời gian cho nhau.. họ vừa gọi cho anh vào sáng sớm vì một số trường hợp khẩn cấp. Một người đồng nghiệp dường như vắng mặt và cảm thấy không khoẻ.. và bây giờ anh được đưa lên thay thế anh ta trong khi làm nhiệm vụ quản lý và -"
Hyunjin bật cười thích thú trước cảnh người yêu mình lải nhải, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh để ngăn cơn hoảng loạn một lúc, điều này chắc chắn có tác dụng. "Này, không sao đâu. Em sẽ để bánh bao nhỏ của chúng ta được đối xử tốt nhất từ trước đến giờ. Giống như cách anh đã làm khi em đi công tác vậy.." Cậu thì thầm, xoa ngón tay cái lên đôi má hồng hào của người sau.
Minho nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi nhìn về phía cậu với một nụ cười. "Anh Yêu Em."
Con quạ cũng đáp lại nụ cười yêu thương đó, rúc mũi, trán chạm vào nhau. "Em cũng yêu anh. Bây giờ anh nên chuẩn bị tinh thần và đừng quên bất cứ thứ gì. Giữ an toàn nhé?" Cậu nhắc, thấy người kia gật đầu cười bẽn lẽn. "Em đảm bảo sẽ cung cấp một số dụng cụ vẽ cho con, và bật tivi chiếu chương trình yêu thích của nó. Chuột Mickey ?"
Minho cười khúc khích trước khi gật đầu, đôi mắt nheo lại khi anh cười, đáp lại bằng một giọng nhẹ nhàng. "Y..yeah. Đừng quên xem Monster's Inc*. Bằng cách nào đó thằng bé thích nó.."
* Monster's Inc: Một bộ phim hoạt hình hài hước của Mỹ.
Đôi mắt Hyunjin lấp lánh vì tình yêu dành cho anh khi nhìn anh lảm nhảm về buổi biểu diễn của bọn trẻ và tất cả những điều nhỏ nhặt đáng yêu về khoảng thời gian họ ở bên nhau. Ah.. dường như cứ mỗi giây trôi qua, cậu lại càng yêu anh sâu đậm hơn. Cậu không thể không cảm thấy như vậy; làm sao cậu có thể không, khi anh ấy.. như thế này? Tình yêu ngọt ngào này. "Em đảm bảo sẽ không quên điều đó.." Cậu cũng đảm bảo ghi lại việc đặt hàng một con thú nhồi bông có hình nhân vật yêu thích của con họ trong tương lai, hoặc có thể nhờ bạn của cậu làm một chiếc.
Chàng trai tóc đỏ cười rộng hơn, chuẩn bị trả lời thì điện thoại của anh phát ra tiếng ping nhẹ khiến anh ấy bĩu môi khi khoảnh khắc đáng yêu của họ bị gián đoạn. Anh lấy nó ra, kiểm tra tin nhắn và cho Hyunjin chút không gian để nhìn thoáng qua, khi họ đọc tin nhắn của một trong những đầu bếp thắc mắc anh đang ở đâu, vì đã gần đến giờ mở cửa. Anh giận dữ và nhíu mày, "Thật sao? Hh.. Anh đoán là anh phải đi rồi." Anh nhắn lại ngay trước khi đặt điện thoại trở lại bên trong, lắc đầu.
Anh chậm rãi tiến về phía đứa con của họ, thì thầm lời tạm biệt nhẹ nhàng và đặt một nụ hôn lên trán, nghe thấy tiếng Hyunjin đi theo sau anh. Sau đó anh quay sang cậu, cảm thấy có một bàn tay ôm lấy eo mình, khiến tai anh nóng lên, đỏ bừng. Hyunjin bắt đầu bằng cách trao cho anh một nụ hôn nhẹ nhàng.. nhưng đầy đam mê, khiến anh mỉm cười hạnh phúc - điều này đủ để lấp đầy năng lượng của anh đến mức tối đa. "Tạm biệt Hyunjinnie, anh sẽ về nhà trước khi em biết điều đó!" Anh thì thầm vui vẻ.
Người đàn ông được đề cập chỉ mỉm cười tự hào trước khi gật đầu, trao một nụ hôn nhanh cuối cùng trước khi hôn lên má anh. "Tất nhiên. Giữ an toàn và chúc may mắn."
Minho cười rạng rỡ trước khi gật đầu, lấy túi xách của anh, trao cho cậu một nụ hôn gió trước khi anh lao ra khỏi phòng ngủ, và ra khỏi căn hộ - đảm bảo khóa cửa trước - để đi đến nhà hàng với chiếc ô tô của gia đình đậu bên ngoài. Có vẻ như là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hoặc một bản năng nào đó, nhưng cho đến khi anh rời đi, tiếng khóc của đứa trẻ đột ngột tràn ngập căn phòng, khiến đôi mắt của Hyunjin mở to lo lắng, lao đến chỗ cậu nhóc, từ từ bế đứa bé khi cậu bé giữ chặt chiếc binky của mình.
"Awh bánh bao nhỏ, sao vậy? Chẳng lẽ do Papa không có ở đây sao..?" Cậu thủ thỉ, cố gắng làm nhóc vui lên khi nhóc tiếp tục nức nở, sụt sịt trong khi ôm chặt hơn chiếc binky màu hồng của mình. Cậu nở một nụ cười an ủi, khuôn mặt dịu lại. "Đừng lo, Daddy ở đây vì con, Daddy ở đây. Papa sẽ về sớm thôi.. anh ấy chỉ.. có chút việc phải làm."
Đứa bé vẫn khóc nức nở, nhưng nó đã nhỏ hơn rất nhiều khi nhóc dựa vào Hyunjin nhiều hơn, cậu lấy núm vú giả từ trong nôi ra, kiểm tra nó một lúc trước khi cho em bé bú để bình tĩnh lại. Cậu khẽ mỉm cười khi thấy đôi mắt bánh bao nhỏ của mình khẽ nhắm lại, và cậu hôn nhẹ lên trán nhóc, khẽ ngân nga một bài hát. "Con đáng yêu làm sao, bánh bao nhỏ.."
Cậu liền bước đến bên cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước lên xe xuống tòa nhà, ánh mắt cậu dịu lại. Sau đó, nó mở rộng ra vì ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng bập bẹ phát ra từ đứa bé khi cậu chỉ ngón tay út của mình về phía Minho, trước lúc anh biến mất khỏi tầm nhìn khi đi vào trong xe - không biết rằng họ đã nhìn thấy anh. "Pa..pa.."
Hyunjin khẽ cười khúc khích, gật đầu đồng tình, khẽ ngân nga, vẫy tay bên cửa sổ. Gần như thể anh đã nhận thấy - cơ hội bị thu hẹp khi anh ở trong xe - tiếng bíp xe vang lên trước khi người quản lý trẻ tuổi rời khỏi căn hộ hoàn toàn, từ từ lái xe đến nhà hàng để lo công việc mà anh được gọi. Cậu khẽ mỉm cười, trái tim rung động, nghe tiếng con họ cười khúc khích và vẫy tay nhẹ trước khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, đôi mắt cậu mở to một chút trước khi nước mắt trào ra.
Và sau đó cậu khóc.
Nụ cười của Hyunjin vụt tắt ngay khi cậu nghe thấy nó, và ngay lập tức bắt đầu kìm lại tiếng nức nở của mình và ngân nga một bài hát ru nhẹ nhàng, di chuyển ra khỏi cửa sổ đến phòng khách, nhớ lại cách mà Jeongin - bạn thời thơ ấu của cậu - và Jisung - một trong những người đỡ đầu chính thức, và là bạn đại học của Minho - đã dạy cậu. Cậu không biết chính xác về việc... chăm sóc con tốt. Bằng cách nào đó Minho làm được và anh ấy cũng là con một!
Vì vậy, cậu tiếp tục bài hát ru của mình, đặt con vào nôi trong phòng khách, trước khi đi vào bếp để pha một ít sữa cho em bé, nhìn thấy những chiếc bánh kếp việt quất xinh đẹp trên bếp, nụ cười trở lại trên khuôn mặt của mình. Ngay bên cạnh là một chiếc bình sữa trẻ em, và ừm.. đã được chuẩn bị sẵn ngay trong hộp đựng. Minho dường như thực sự đã chuẩn bị, hm..
Cậu cầm lấy bình và lắc nhẹ, đi đến chỗ bánh bao nhỏ vẫn đang run rẩy và khóc, để nó chạm vào môi nhóc trước để xem nhóc có nhận lấy không, thấy nhóc bắt đầu im lặng chấp nhận uống. Đôi mắt của Hyunjin dịu lại và cậu nhìn bánh bao nhỏ uống hết chai của mình, nhắm mắt lại, khiến cậu bật ra một tiếng cười khúc khích thích thú, nhẹ nhàng sửa lại những lọn tóc mái nhỏ trên trán. "Con thật đáng yêu.." Cậu thì thầm với sự ngưỡng mộ, mỉm cười rạng rỡ.
Sau đó cậu nghiêng người đi về phía bếp, ngồi xuống chiếc ghế đẩu trước khi bắt đầu ăn bữa sáng của mình cho ngày hôm nay, đôi mắt sáng lên trước hương vị thơm ngon - như thể đây là lần đầu tiên cậu nếm thử những món ăn ngon mà chồng cậu đã làm. Cậu ngân nga hài lòng, đào sâu hơn, nhấp một ngụm sô cô la nóng ngay bên cạnh đĩa. Cậu khẽ cười. Người chồng đáng yêu của cậu dường như biết chính xác những gì cậu thường muốn vào buổi sáng.. giống như cách anh ấy biết bánh bao nhỏ muốn gì. Đó là sự ngọt ngào của anh ấy.
Cậu thích điều đó ở chồng mình - Minho thích hành động hơn... vì anh ấy ngại nói ra. Cậu nhớ buổi hẹn hò đầu tiên của họ, khi cậu dành cho anh những lời âu yếm, thích thú khi thấy chóp tai anh nóng đỏ lên như thế nào, cậu không khỏi xao xuyến mỗi khi nắm tay anh và dẫn anh đến những nơi anh yêu thích. Hoặc khi anh ấy mua cho cậu những thứ cậu thích mà vờ như không biết - hành động tsundere vẫn tiếp tục.
Cậu khẽ thở dài.
Hôm nay là một ngày tuyệt vời khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com