Chap 6 : Ước Vọng của Zenitsu.
Xoẹt!!! Zenitsu cảm nhận được cơn đau và tê từ đôi chân bị đứt lìa kéo lên đến tận đại não và anh vẫn đang cố gắng tập trung giữ vững hơi thở để kéo dài mạng sống nhưng khi nghe thấy tiếng đâm từ Muzan xuyên qua cơ thể Tanjirou anh đã bất ngờ đến độ toàn cơ thể run rẫy không kiềm chế được. Anh khóc rồi hét lớn tên cậu đã vô tình khiến cho việc tập trung hơi thở bị ngắt quản, đầu óc quay cuồng và những cơn đau cứ ập đến khiến anh phải bậc khóc nhưng vẫn cố giương mắt nhìn cậu đã chết dần trên tay hắn. Anh siết chặt nắm đấm và cố gắng gọi tên cậu trước khi mất ý thức hoàn toàn.
"Tanjirou... anh xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được cho em... anh xin lỗi vì bản thân quá yếu đuối... chắc em thất vọng về anh lắm đúng không?...Tanjirou?" Đang suy nghĩ vẫn vơ thì anh lại cảm nhận được tứ chi của mình vẫn có thể hoạt động và việc đầu tiên anh làm đó là mở to đôi mắt ra nhìn xung quanh...
-"ủa... mình đang ở đâu đây? chẳng phải mình đã bị chặt hai chân và đang mất dần ý thức sao??? lẽ nào mình chết rồi á???" Zenitsu liền nhận thức rằng bản thân đang ở một nơi cực kì xa lạ và chỗ đó tối đen như mực.
-"Tại sao đi hoài mà chẳng thấy chút ánh sáng nào? Tanjirou ơi!!! em có ở đó không? anh đã chết cùng em rồi nè!!! Nezuko-chan ơi!!! Inosuke mày có ở đó không trả lời bố cái đi!!!" Zenitsu bực bội gọi tên những người bạn đồng hành và cũng là gia đình của anh trong màn đêm tĩnh mịch nhưng lại chẳng có một lời hồi âm.
-"haizz! đi nữa chắc mệt chết mất, thôi ngồi nghỉ ở đây vậy. Mà liệu mọi người vẫn còn sống chứ? mình thực sự bị mất kiểm soát khi thấy tên Muzan đó đâm xuyên người Tanjirou... Tanjirou... anh xin lỗi vì đã không bảo vệ được em... nếu có thể cho anh làm lại thì anh nhất định sẽ không làm biếng luyện tập nữa, anh sẽ mạnh hơn đến lúc đó anh chắc chắn sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em... giá như... lúc đó anh kịp nói lời yêu em thì có lẽ bản thân đã không phải hối hận như vậy.... suy cho cùng thì anh vẫn chỉ mãi là tên hèn nhát nhỉ?" Zenitsu cười nhạt vò vò mái tóc vàng cam với vẻ mặt hối hận đan xen tiếc nuối vô vọng. Anh gục mặt xuống như trút bỏ đi mọi thứ và dường như không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa...
-"Thật khó khăn... làm sao để có thể gặp lại em? liệu có ai đó có thể giúp mình? ha! điều đó là không thể nào..." Tự nói với bản thân và thầm cười nhưng trên đôi mắt lại ứ đọng rồi lại lăn xuống từng giọt rơi xuống bàn tay đang chống xuống đất. Anh đưa tay lên dụi dụi nhưng nước mắt vẫn cứ chảy không thể ngăn lại, anh buồn bã nhớ về những lúc vui vẻ bên Tanjirou và mọi người. Càng nhớ lại anh lại càng thêm buồn và chỉ thầm trách bản thân quá yếu đuối lẫn lười biếng nên đã dẫn đến cái kết cục tàn khốc như thế này.
-"Haizz! con người các ngươi sao lại cứ tự thích trách mình như thế? bộ đó đang là xu hướng à?" một giọng nói mệt mỏi kèm theo cái thở dài ngao ngán vang vọng bên tai khiến anh giật mình ngước lên tìm kiếm nơi phát ra âm thanh nhưng chỉ thấy một màu đen.
-"khỏi tìm! ta vốn không thích hiện thân ra cho con người nhìn thấy nên từ bỏ ý định gặp ta đi." Giọng nói trầm nhưng lại nghiêm túc cũng khiến anh cảm thấy hơi lo sợ.
-"Là ai đang nói chuyện với tôi? anh có thể thấy tôi sao? có phải tôi đã chết rồi không? Tanjirou và mọi người đâu rồi?" Zenitsu đặt ra một tràn câu hỏi khiến người kia không kịp phản ứng mà chỉ thở một hơi dài.
-"Đầu tiên ta là ai không quan trọng, thứ hai ta tất nhiên có thể thấy ngươi, thứ ba ngươi dĩ nhiên đã chết, thứ tư bạn của ngươi cũng đã chết nhưng ngươi không thể gặp được chúng. Chỉ vậy!" người đó bình tĩnh đáp lại toàn bộ câu hỏi của Zenitsu.
-"Vậy anh ở đây gặp tôi là muốn nói chuyện gì?" Zenitsu không nghĩ nhiều liền hỏi vào thẳng trọng tâm.
-"ồ! vậy ra ngươi cũng không hẳn là ngu ngốc như ta tưởng. Trước đây ta thấy ngươi cứ ngốc nghếch, yếu đuối và hay bám vào người khác rồi mong họ sẽ bảo vệ ngươi..." người đó liệt kê toàn bộ tật xấu của anh khiến anh giật nảy bất ngờ.
-"Làm-Làm sao anh biết về quá khứ của tôi?!?! anh theo dõi tôi sao???" Zenitsu hoản loạn nhìn vào khoảng không với ánh mắt sợ hãi.
-"nghĩ nhiều làm gì? ta đến đây là để giúp ngươi làm lại cuộc đời." người đó chán ghét nói thẳng vào chủ đề.
-"Làm lại cuộc đời? là sao?" Zenitsu nghiêng đầu suy ngẫm về điều mà người đó vừa nói với anh.
-"Vậy ta hỏi ngươi, nếu có thể được quay trở lại lúc đầu trước khi ngươi gặp được Tanjirou và bạn bè của ngươi thì ngươi sẽ làm gì?" Chất giọng trầm mang ý dò xét vang vọng bên tai anh.
-"Nếu được như vậy thì dĩ nhiên tôi sẽ không lười biếng nữa, tôi sẽ cố gắng luyện tập thành thạo mọi thứ mà tôi có thể làm rồi nâng cao kĩ năng của bản thân để không phải làm vướng chân người khác. Tôi sẽ mạnh lên để có thể bảo vệ những người tôi yêu quý và... tôi sẽ bày tỏ hết lòng mình với người mà tôi yêu thương... nói những lời mà trước đây tôi chưa từng có cơ hội để nói." Zenitsu kể ra rồi thầm cười nhưng nụ cười đó dần mang theo vẻ u buồn tiếc nuối một cái gì đó.
-"hm ~ nếu thật vậy thì làm thử ta xem nào!" người đó suy ngẫm gì đó rồi lại thốt ra một câu khiến anh ngu người.
-"Này! đừng có đùa chứ? làm sao tôi có thể làm được trong khi tôi đã chết và đang ở cái nơi tối đen như mực này chứ?" Zenitsu cười mỉa mai rồi lại ngồi xuống nghỉ ngơi.
-"ta nói được là được. Ngươi nếu vược qua được thì sẽ được trở lại lúc đó, nếu như quay trở lại thì đừng quên những gì ngươi đã nói với ta. Nếu không, hậu quả kết cục thế nào ngươi cũng tự mà biết, thôi không nói nhiều nữa! đi đi!" Người đó nói xong thì giọng nói như tan biến vào hư vô và khi giọng nói kết thúc cũng là lúc Zenitsu cảm nhận được có luồng điện chạy dọc khắp cơ thể khiến anh đau thấu đến tận não bộ được một lúc thì ngất đi.
-"Zenitsu! Zenitsu!!! con ổn chứ?" Một giọng nói quen thuộc đã đánh thức anh.
-"ưm... đây là..." Zenitsu khó khăn mở đôi mắt đang bị ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào.
-"Zenitsu! con tỉnh rồi. Con thấy trong người sao rồi? có chỗ nào không khỏe không?" giọng nói lại một lần nữa vang vọng bên tai nghe thật thân quen.
-"ông... là ông...?" Zenitsu thầm gọi người đang đỡ mình và kinh ngạc khi nhìn thấy rõ người đó.
-"Cái đồ ngốc này! nếu con đã cự tuyệt luyện tập thì ta cũng không ép con nữa... con vừa bị sét đánh vào và suýt nữa thì chết rồi." chất giọng tức giận nhưng ý lại lo lắng yêu thương khiến anh bậc khóc.
-"Ông... thực sự là ông rồi... con thực sự đã quay về rồi... ông....hic! hic!" anh ôm ông dụi đầu vào lòng ông khóc lớn, đã rất lâu rồi anh mới lại được nghe giọng của ông. Điều này đối với anh rất tuyệt vời nhưng quan trọng hơn là anh đã thực sự được sống lại và trở về lúc ban đầu như người đó đã nói.
-"nè! con sao vậy? lại thấy không khỏe hả?" Jigoro lo lắng sờ trán Zenitsu rồi lại xem xét anh có bị thương nặng ở chỗ nào không thì anh xua tay thể hiện mình vẫn ổn.
Tầm vài ngày sau Zenitsu lại chuyên tâm luyện tập mỗi ngày để thành thạo thức thứ nhất và anh vốn đã biết bản thân có thể sử dụng thức thứ nhất ngay cả lúc anh đang tỉnh. Nhưng sức mạnh của nó lại không bằng lúc anh ngất đi, ngoài ra anh còn lén tập thêm thức thứ 7 mà anh tự sáng tạo nhưng nó thưc sự khó khăn hơn là anh tưởng để có thể điều khiển hoàn toàn kĩ năng đó.
"Một ngày nào đó mình sẽ lại đấu với Kagaiku... mình phải chuẩn bị sẳng sàng cho việc đó và còn phải luyện tập nhiều thêm để có đủ sức mạnh bảo vệ mọi người đặt biệt là em... Tanjirou!" Zenitsu càng suy nghĩ càng tạo thêm động lực để cho bản thân cố gắng hơn nữa.
"Đứa trẻ này mới đây vẫn còn lười biếng không chịu luyện tập vậy mà bây giờ lại siêng năng như vậy? rốt cuộc là chuyện gì đã sảy ra? điều gì đã thúc đẩy nó phải cố gắng như vậy?.... haizz mà thôi! như vậy cũng tốt. Ta mong con sẽ làm được điều mà con mong muốn, Zenitsu!" Jigoro cời nhẹ đứng phía sau theo dõi Zenitsu luyện tập rồi lại lặng lẽ rời đi.
thời gian thấm thoát trôi qua cũng đã đến ngày diễn ra "Buổi Sàng Lọc Cuối Cùng" Zenitsu tạm biệt ông Jigoro trong trạng thái tràn đầy tự tin rồi tiến thẳng đến nơi diễn ra Buổi Sàng Lọc.
-"Hưm ~ hưm ~ không biết có gặp lại Tanjirou và thằng đầu heo ngu ngốc kia không ta? nếu gặp lại họ mình sẽ nói gì ta? liệu họ có nhớ mình hông ta ~? tò mò quá ~" Zenitsu tung tăng trên đường như thiếu nữ đang tuổi mới yêu ~ cười khúc khích khi nghĩ về mọi người.
-"Nay mình đã quyết định rồi! nếu tỏ tình thành công và được Tanjirou đồng ý thì việc đầu tiên mình làm sẽ là kéo em ấy vào phòng rồi OOXX trước sau đó thì tiến hành hôn lễ gấp ngay và luôn AHAHAHAHAHA!!!" Zenitsu hào hứng vung tay rồi cười như một tên điên trong biết bao nhiêu sự dòm ngó nhưng anh chẳng quan tâm và vẫn tiếp tục lên đường.
Đến nơi anh nhìn thấy các thí sinh đã tập hợp đầy đủ và tiến hành tìm kiếm người quen. Người đầu tiên mà anh tìm thấy chính là Inosuke (Đấng Ỉn)
-"Oi ~ Inosuke!!!! vẫn khỏe hửm ~ nhớ tui hem ~?" Zenitsu chạy tung tăng đến gần Inosuke rồi đặt tay lên vai vui vẻ nhưng anh lại chẳng ngờ đến phản ứng của người nọ.
-"HẢ? MÀY LÀ THẰNG CHÓ NÀO? TẠI SAO MÀY LẠI BIẾT TÊN TAO? CÒN KHÔNG MAU BỎ TAY RA KHỎI NGƯỜI TAO HẢ THẰNG ĐIÊN KIA?" Vâng! đấng đã vả thẳng vào mặt Zenitsu mấy chục cái tát qua những câu nói cục súc của mình khiến anh tổn thương sâu sắc rồi lại hậm hực hất tay anh ra bỏ đi.
-"hả... đừng nói là chỉ có mỗi mình mình là nhớ chuyện gì đã sảy ra? vậy phải làm sao đây? nếu mình nói thì liệu họ có tin mình hay... họ chỉ nghĩ mình là một tên điên?" Nghĩ đến đây Zenitsu thầm buồn trong lòng định cúi mặt xuống thì vô tình nhìn thấy hình bóng quen thuộc. Phải! anh đã thấy Nezuko... Cảm xúc đang xen giữa hạnh phúc và bấc ngờ vì ngời xuất hiện không phải Tanjirou, anh liền đến bên cạnh giả vờ như mới gặp rồi bắt chuyện với cô.
-"Vậy em có-" vốn dĩ anh định hỏi "Vậy em có thể cho anh biết gia đình em vẫn còn sống chứ? đặc biệt là anh em của em???" nhưng đã bị cắt ngang và anh mừng thầm vì đã không hỏi câu đó, nếu anh nói ra sẽ liền bị nghi ngờ và anh tiến vào bài thi với tâm trạng rối vời đan xen lo lắng, anh vẫn không biết tình hình Tanjirou thế nào. Liệu cậu còn sống hay đã... anh thật không muốn nghĩ tới. Nhưng rồi cũng đã hoàn thành bài sàng lọc mang cái thân tàn ma dại lếch về nhà chờ thợ rèn kiếm và nhận nhiệm vụ đầu tiên của mình.
Anh vẫn nhớ rõ từng chi tiết về mọi thứ trước đây nên đã đoán được hầu hết những chuyện sắp sảy ra và ngay bây giờ.. trên con đường này sẽ là nơi anh gặp lại Tanjirou và Nezuko... nhưng có thực sự sẽ gặp họ? hay chỉ gặp mỗi Nezuko???
Lúc anh được cô thiếu nữ giúp đỡ anh vốn không định bám chân cô như đã từng làm trong quá khứ nhưng khi nhìn thấy họ... Là Nezuko và.... Tanjirou!!! Tanjirou vẫn còn sống!!! em ấy thực sự vẫn còn sống.... Tanjirou đáng yêu của anh.. Anh lại một lần nữa có thể nghe thấy nhịp tim nhẹ nhàng yên bình của em rồi... thoáng chốc anh như người mất hồn khi nhìn vào họ nhưng lại vô cùng hạnh phúc khi nhìn thấy cậu vẫn ổn và anh quyết tâm vẫn tiếp tục giả vờ không quen biết hai người và làm mọi thứ y hệt như lúc mới gặp nhau để gây sự chú ý từ họ và anh đã thành công.
"ôi ~ Tanjirou... Tanjiou... anh thực sự rất nhớ em... anh muốn được ôm em, hôn em, làm nhiều thứ với em nhưng có lẽ bây giờ chưa phải lúc nhỉ? anh sẽ chờ! chờ một ngày thích hợp để nói hết lòng mình với em. Đến lúc đó anh sẽ không còn gì phải hối tiếc nữa... anh không muốn mãi mãi đơn phương nữa... cho dù có bị em cự tuyệt anh cũng chấp nhận vì anh đã quá điên cuồng vì em rồi... anh chỉ có một nguyện vọng duy nhất là được mong em sẽ mãi mãi nở nụ cười hạnh phúc nhìn anh. Anh làm tất cả dù có phải hy sinh cả mạng sống cũng sẽ bảo vệ nụ cười ấm áp như ánh mặt trời tuyệt đẹp đó.... mãi mãi là như vậy! Anh sẽ mãi mãi yêu em Tanjirou!"
p/s: Ya ~~~~ chap này đoạn cuối nó ngọt vô cùng luôn các bạn ạ. Bây giờ mọi ngời đã hiểu vì sao ở phần ngôi nhà Zenitsu đã bậc chế độ ngầu chưa ~? mọi người có thích tạo hình Zenitsu mới này của mị hơm? xin cho ý kiến lẫn sao để ủng hộ mị nhé! Chúc mọi người tối ấm a~
À chap này có hơi ngắn so với dự định vì viết trên face rồi coppy qua đây nên không biết là bao nhiêu chữ nhưng mị đã cố gắng viết cho dài dài rồi lần sau sẽ rút kinh nghiệm viết dài hơn nhé. Cảm ơn mọi người đã bỏ không ít thời gian để đọc mấy dòng tám nhãm này! Chap mới sẽ được cập nhập sớm nhất có thể!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com