Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Uzui Tengen | Bảo Vệ (2)

Title: Bảo Vệ.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Thu đi đông về theo một quy luật tạo hóa đã sắp đặt. Cái nắng hanh tàn lụi, kéo về cái lạnh thấu buốt tim gan đi cùng màn mưa thiên thể trắng xóa, dần dần hình thành lớp chăn tinh khôi phủ lên mọi bề mặt. Hàng cây phơi ra hình hài trơ trụi xấu xí, chúng đã lột bỏ đẹp đẽ bằng cách rụng những tán lá vàng như hình thức sinh tồn trong điều kiện khắc nghiệt cuối năm. Cây thông, cây nhựa ruồi hay hoa trạng nguyên vẫn mang sắc đỏ xanh, vẫn mạnh mẽ như những người lính chiến giữa trời đông lạnh.

Mênh mông một màu trắng nguyên sơ làm lớp nền che đậy sự tăm tối của thế giới.

Ngồi trên bao cát tách biệt với đám người ồn ào, đôi mắt hồng vân anh hướng ra màn tuyết trắng xóa sau khung cửa sổ. Thời thơ ấu, Tengen từng rất thích mùa đông như bao đám trẻ cùng trang lứa, thích mùa đông chỉ vì tuyết. Cho đến những năm gần đây, phải thường xuyên hành quân và chiến đấu trong cái rét giết dần giết mòn con người, đồng đội anh chết vùi thân dưới tuyết xây dựng trong anh cơn ám ảnh mùa cuối năm. Nhất là chuyện cha của Y/n, đại tướng lục quân L/n qua đời trong chiến dịch mùa đông ba năm trước.

Đích thân Tengen mang giấy báo tử đến trại tế bần cho Y/n, cô vừa mất mẹ và mất nhà sau làn mưa bom ném vào thị trấn. Nỗi mất mát quá lớn làm cô đờ đẫn, đứng trước mặt anh là một con người hoàn toàn khác với Y/n vui vẻ trước đây. Môi mím chặt đến mức máu có thể trào ra, nghiền ngẫm từng chữ, tay run run muốn xé toạc tờ giấy như một cách phủ nhận tin xấu xảy đến với người cha đáng kính.

"Mất hết rồi..." Cô não nề.

"Em còn tôi."

Im lặng, mắt Y/n vẫn dán mặt xuống chân, anh đặt tay lên vai cô.

"Nếu đóng quân gần đây thì tôi sẽ ghé qua thăm em!"

"Cám ơn anh." Cô thở dài. "Ba năm nữa em xin nhập ngũ nhé?"

"Để làm gì?"

"Để ở bên anh, thì em chỉ còn anh là người thân duy nhất thôi!"

"Phụ nữ không được phép nhập ngũ! Nếu có thì tôi cũng không cho phép vì tôi toàn có mặt ở những nơi nguy hiểm!"

Y/n thất vọng và anh an ủi bằng cách xoa đầu cô.

"Tôi phải đi! Rảnh thì tôi viết thư cho em!"

"Tạm biệt."

"Tạm biệt."

Cô đứng yên nhìn theo. Kìm nén cũng đã quá nhiều, cô để nước mắt tự do lăn trên má.

Đến khi thiếu hụt nhân lực trên chiến trường, chính phủ phải dùng đến thiếu niên và phụ nữ. Người anh thương lù lù xuất hiện giữa đoàn người áo xanh, tham gia huấn luyện quân trường. Tengen nghiến răng, mang tiếng là cường quốc giàu mạnh, dân chủ, bao năm đặt mạng sống và quyền lợi con người lên hàng đầu, tự khơi mào chiến tranh để tự thổi bay những điều tốt đẹp đó, chẳng để lại chút dư âm.

"Nhớ em không?" Cô vui vẻ đưa tay ngang thái dương, vừa nghiêm trang vừa đùa giỡn. Thời gian đã tạm thời vùi lấp nỗi buồn năm nào, trả lại một Y/n vui vẻ.

"Không."

"Buồn." Cô giả vờ xụ mặt.

"Tôi nhớ mà, ai chứ Y/n thì tôi không quên được!"

"Tưởng ngài được phong hàm trung tá thì quên em mất rồi!"

Anh cười nhạt, nụ cười như chế giễu bản thân. Đối với anh thì cấp bậc không quan trọng, thà làm thằng nhân viên thấp cổ bé họng bị sếp chèn ép còn hơn làm sĩ quan dõng dạc chỉ huy tiểu đoàn ngàn người. Anh tự thấy mình thật mâu thuẫn, căm ghét chiến tranh đến tận cùng xương tủy nhưng lại dốc cả tuổi trẻ, sức lực thậm chí đánh cược cả tính mạng để phục vụ nó, để rồi nó trả cho anh quân hàm trung tá vô dụng và lấy đi của anh quá nhiều thứ. Còn lại Y/n, một người cực kỳ quan trọng của đời anh, anh sẽ bảo vệ cô đến cùng, không bao giờ để nó mang cô đi như cách nó từng làm với các thành viên gia đình anh. Không bao giờ.

"Lại đăm chiêu nữa rồi kìa!"

Tengen ngẩng nhìn Y/n trước mặt, môi đào cười xinh xinh, bàn tay mang găng len áp vào cốc cà phê không đường bốc khói như sợi tơ trắng.

"Sao mặt ngài ngơ ngác thế? Uống cốc cà phê cho tỉnh táo!"

"Cảm ơn em!" Ngón trỏ ngoáy vào tay cầm, anh nhẹ nhàng nhắc nhở. "Em ngừng xưng hô xa cách như thế đi nhé!"

"Dạ!"

"Có bận gì không? Không thì ngồi đây với tôi!"

"Bận đến đâu nhưng nếu anh đã yêu cầu thì em không dám cãi!"

Cô xoay người ngồi lên bao cát, sát rạt Tengen. Trước khi uống, anh đưa cốc lên miệng Y/n, cô nhấp một ngụm và nhăn mặt vì đắng.

"Anh sẽ tiếp tục đại học khi chiến tranh kết thúc?"

"Nếu có điều kiện. Không thì chết già với binh nghiệp!"

"Em nghe nói lính phục viên sẽ được ưu tiên đó!"

"Già cả rồi, có còn minh mẫn nữa đâu! Nhưng nếu em muốn thì tôi sẽ ráng học rồi đi làm nuôi em!"

.

Hình ảnh cuối cùng anh nhớ trước khi bất tỉnh là gương mặt Y/n giàn giụa nước mắt cuốn đi máu và tuyết đọng trên má. Tầm nhìn chỉ còn giới hạn ở mắt phải, mắt kia quấn băng trắng toát, tay trái bó bột, toàn thân đau nhói cứng đờ nằm lặng lẽ trên giường bệnh. Thân tàn man dại cũng được, miễn Y/n vẫn ổn.

Một tin động trời được bàn ra tán vào suốt mấy hôm nay tại bệnh viện: chính phủ đã đầu hàng vô điều kiện. Năm năm ròng rã, tốn biết bao sức người sức của để nhận lại cái kết quá thê thảm cho một dân tộc ngạo mạn và hiếu thắng. Có người bật khóc chua chát, có kẻ một mực không tin cho đến khi nghe lời tuyên bố đầu hàng của tổng thống qua đài, rồi họ chẳng còn cảm thấy chút gì gọi là tự hào dân tộc nữa, chỉ còn lại sự nhục nhã.

"Thua thật sao, thưa ngài?" Tengen ngồi trên giường, giọng thều thào phảng phất chút tiếc nuối dù anh rất vui khi chiến tranh kết thúc.

"Cũng đúng thôi, quân ta đã bắt đầu suy yếu từ mùa thu năm ngoái, tổn thất bộ đội quá lớn, nguyên do nhập ngũ của các thanh thiếu niên là thế!" Muzan tặc lưỡi. "Chỉ gây thiệt hại về tính mạng chứ chẳng lật ngược được tình thế!"

Anh gật đầu đồng ý, hắn tiếp.

"Nước ta sẽ phải bồi thường chiến tranh, anh hiểu chuyện gì sẽ xảy ra rồi chứ?"

"Một nền kinh tế siêu lạm phát?"

Hắn khẽ gật đầu và thở dài chán nản. Cả hai toát mồ hôi khi nghĩ đến một viễn cảnh đen tối khi vật giá leo thang với tốc độ ánh sáng, một ổ bánh mì có giá tương đương với một căn nhà thời kinh tế thịnh vượng, mỗi lần đi chợ là mỗi lần gồng gánh tiền theo để đổi vật vật dụng chỉ vừa lòng bàn tay. Tiền mất giá rơi đầy đường, không ai thèm nhặt.

Cánh cửa xịch mở, Y/n lộ diện cùng chiếc nạn gỗ bên tay phải, dù thời tiết vẫn lạnh nhưng trán lấm tấm mồ hôi. Cô tròn mắt nhìn Muzan.

"Chú... à không, ngài Kibutsuji?"

"Chào cháu, cứ xưng hô bình thường!" Hắn mỉm cười đứng dậy nhường ghế, đợi cô yên vị thì mới nói tiếp. "Tôi ra ngoài cho hai người thoải mái nói chuyện!"

Không đợi ai níu kéo, lập tức hắn bước ra khỏi phòng. Cô nắm nhẹ tay anh.

"Tokitou bị thương không nặng lắm, cậu ấy bảo sẽ đến thăm anh vào ngày mai!"

"Thật tốt khi hai người vẫn ổn." Anh mỉm cười. "Thắng thua đối với tôi không quan trọng, miễn Y/n vẫn còn ở đây bên tôi!"

"Nếu không có anh thì chắc bây giờ em bị thương nặng gấp đôi bây giờ, hoặc thậm chí bỏ mạng. Cảm ơn anh đã cứu em."

"Bấy nhiêu chưa đủ đâu, tôi còn sẽ bảo vệ em cả đời, Y/n ạ."

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Dạo này au bận quá nên đăng trễ >.<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com