Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Yoongi mang theo một thân thể mệt mỏi bước vào nhà, ánh sáng ấm áp hắt lên người anh. Một cậu trai trẻ bước ra từ trong phòng, ánh mắt nhìn xuống người anh. Yoongi ngước lên, ánh mắt lòe nhòe khẽ gọi.

"Jungkook em... còn thức sao?"

"Vâng... anh ngồi đó đi, em mang trà chanh cho anh giải rượu."

Anh khẽ "ừm" một tiếng rồi lại gần sofa ngồi xuống.
Đồng hồ tích tắc từng tiếng trên mặt bàn, đến khi cậu mang cốc trà ra thì anh đã ngủ quên trên sofa rồi. Jungkook đặt cốc lên bàn, kế đó là một khung ảnh của anh và cậu, trong ảnh hai người cong mắt cười, ánh sáng hắt sâu vào đôi mắt hạnh phúc. Khẽ cười một tiếng, bàn tay vươn lên vò tung mái tóc đối phương.

Họ là người yêu, nhưng chắc sắp trở thành đã từng mất rồi. Ba năm trước, cậu và anh cùng hợp tác trong một dự án âm nhạc của công ty, Yoongi là một đàn anh hơi trầm tính nhưng lại rất quan tâm tới mọi người, cậu đã bị thu hút bởi sự quan tâm nhỏ nhặt của chàng trai đó, ánh mắt không lúc nào rời khỏi được anh. Cậu dành gần một năm để theo đuổi anh. Rồi một ngày mưa lớn, anh chạy đến nơi ở của cậu, đôi mắt đỏ hoe đồng ý đáp lại lời yêu.

Jungkook nhận ra rằng anh không phải thích mình mà do cô gái anh thầm thương đã sắp lên xe hoa rồi. Thật nực cười làm sao, ấy vậy mà cậu vẫn ham luyến chút ấm áp vốn chẳng thuộc về mình đó, họ chung sống ngay sau đó, chẳng công khai ngoại trừ những người quen thuộc nhất thì chẳng ai biết.

Mẹ Jungkook biết, thân là một người mẹ, một người phụ nữ sao bà lại không nhận ra tình cảnh của con trai mình chứ, nhiều lần nói qua nhưng cậu đều lảng qua chuyện khác. Cho đến buổi chiều nay, bố cậu gọi nói mẹ phải vào viện gấp, cậu thật sự rất lo sợ, vội quay trở về nhà. Bà thấy Jungkook đi một mình trở về, ánh mắt đau lòng nhỏ giọng hỏi "Con hạnh phúc chứ?"

Cậu ngạc nhiên nhìn bà im lặng đứng cạnh giường bệnh, hướng mắt ra hàng cây ngoài cửa sổ.

"Hay dừng lại đi... mẹ có quen mấy đứa nhỏ tầm tuổi con..." Bà ngập ngừng.

Jungkook im lặng nhìn bà, thay vì sự lảng tránh như mọi lần cậu lại khẽ gật đầu. Mẹ cậu ngạc nhiên, rồi khẽ cụp mắt đau lòng mà thở dài nắm lấy bàn tay đứa con trai tội nghiệp.

......

Jungkook lặng lẽ đứng dậy tiến lại gần Yoongi, ánh mắt mơ màng như chính cậu mới là người say vậy, khẽ cúi người bế anh bước vào phòng. Nhẹ nhàng đặt anh lên chiếc giường quen thuộc mà hai người đã chung ngủ suốt bao đêm. Bàn tay lướt từ mái tóc, đến đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt... rồi dừng lại nơi đôi môi nhạt màu. Khẽ hôn xuống, cái hôn nhẹ như nét bút hạ xuống dấu chấm cho cuộc tình tự mình dựng xây trong suốt hai năm qua...

Giá như ngày ấy mình chưa từng gặp gỡ

Em đã không ôm ấp những chờ mong

Để đắm say không hoá thành vụ vỡ

Kẻ tỉnh mộng còn kẻ mãi bơ vơ

---------------------------------------

Ánh nắng mờ nhạt xuyên qua rèm cửa, hắt vào căn phòng tối tăm. Yoongi dựa vào thành giường, trên tay là điếu thuốc cháy dở.

"Đã bao lâu rồi mình chưa hút thuốc nhỉ?...Hmm hình như là từ khi quen em ấy..." Điếu thuốc tàn dần đến đầu lọc, ngón tay mảnh khảnh như có như không cảm nhận được độ nóng của nó. Cơn đau day dứt từ dạ dày đã quấy phá anh đến tỉnh trong một giấc ngủ chẳng hề sâu, và nó đang mỗi lúc một quặn thắt, dày vò hơn khiến lông mày anh nhíu chặt lại.

"Hình như tối qua uống hơi nhiều... mấy giờ rồi nhỉ, sao em ấy c..." Cánh môi nhợt nhạt khẽ mở, hơi thở mang theo chút gấp gáp thoát ra ngoài. Bỗng cánh cửa phòng mở ra, người bên ngoài nhẹ nhàng bước vào, thấy khuôn mặt vốn trắng của Yoongi nay lại tái nhợt đi trông thấy, liền tiến bước nhanh hơn. Chất giọng mạnh mẽ mang theo vài phần lo lắng vội vã vang lên.

"Yoongi, hyung sao vậy?"

"Hình như đau dạ dày..."

Jungkook nhìn anh, rồi quay người ra khỏi phòng.
Anh đưa mắt đuổi theo bóng dáng cậu cho đến khi khuất sau cánh cửa phòng mới cụp mắt nhìn lại ngón trỏ đang rát lên từng đợt vì bỏng của mình. Khẽ cau mày, trên môi nở một nụ cười gượng gạo, nhỏ giọng.

"Em ấy không trách mình hút thuốc sao? Chắc là...hết rồi nhỉ."

Co người lại sâu trong chăn, ôm lấy chiếc gối trắng tinh của cậu hít thật sâu mùi hương đặc trưng còn phảng phất mơ hồ lại. Đôi mắt chua xót đỏ ửng, nước mắt như không kiềm được mà lăn dài, thấm ướt mặt gối.

"Uống rượu hại thân quá mà, sao tự nhiên lại khóc thế này..." Jungkook một lần nữa bước vào phòng, bờ vai cô lẻ nằm giữa chiếc giường rộng lớn, mái tóc nuôi dài đã qua gáy bù xù lộ ra một chút sau lớp chăn mỏng đập vào mắt cậu mà nỗi đau nó đem lại lại như nghiền nát lấy trái tim đầy u uẩn trong lồng ngực trái.

"Phải chăng đã quá tham lam, khi giữ lại anh ấy thật lâu bên mình. Cũng đã hai năm rồi, tình cảm với cô gái kia hẳn cũng hết, liệu có nên trả anh lại với thế giới ngoài kia, một con chim công đẹp không nên bị trói buộc trong phòng kính mãi ?"

Cậu ngồi xuống cạnh giường, căn phòng còn thoang thoảng mùi thuốc lá, loại thuốc mà anh yêu thích nhất, thật lâu rồi cậu chưa ngửi thấy.

"Hôm nay anh hút thuốc lại rồi Yoongi."

"Um..."

"Em mang cho anh chút cháo này, cả thuốc nữa, mau dậy đi anh. Ăn xong rồi mình nói chuyện với nhau một chút, anh nhé!"

Yoongi im lặng không đáp, đối mặt với sự im lặng của anh Jungkook có chút ngạc nhiên, dù trước khi cậu từng rất quen thuộc với nó nhưng dạo gần đây anh nói nhiều hơn cũng không còn lạnh lùng như trước nữa làm cậu như quên đi mất những khoảng lặng đó mà ảo tưởng về một chút mở lòng xa vời... xem ra, là mình nghĩ nhiều quá rồi. Cậu thở dài một tiếng rồi ra ngoài, căn phòng lại chỉ còn mình yêu với sự lo lắng, bồn chồn vì tiếng thở dài mệt mỏi của cậu.

"Nếu như lúc đó không vì một chút xốc nổi, thì phải chăng bây giờ đã khác." Yoongi lặng lẽ ăn bữa sáng đầu tiên không cùng Jungkook từ sau khi anh nhận ra chút tình cảm nhỏ bé đang nhen nhóm của mình với cậu.

-

Yoongi ngồi xuống sofa, nghiêng người ngắm những chậu xương rồng nhỏ đang đón nắng, ban công rộng mở đón gió, cái nắng đầu hạ khoan khoái của Seoul làm tâm trạng lo lắng của anh có chút lắng lại. Jungkook ngắm nhìn khuôn mặt anh, ánh nắng chiếu vào làm làn da anh như phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Cậu mang theo ly nước ấm tới bàn, ngồi đối diện với anh. Hai người cùng nhau ngắm đường phố qua khung cửa ban công rộng mở nhưng chẳng ai chú ý tới cảnh sắc bên ngoài, trong lòng mỗi người đều có một tâm sự riêng.

"Hyung, anh thấy em thế nào?"

Anh quay lại nhìn Jungkook, chàng trai trẻ trước mặt vốn mang theo chút ngây ngô ngày ngày theo đuổi anh vào ba năm trước nay đã trưởng thành hơn nhiều rồi, trong đôi mắt màu đen láy đó vẫn còn nguyên nét ôn nhu, nhưng đã bớt đi biết bao phần ngây thơ, thay vào đó là trùng trùng những phức cảm khác nhau.

"Rất tốt, rất biết quan tâm đến người khác."

"Tốt vậy sao? Em không tốt thế đâu..."

Jungkook vẫn nhìn ra khung cảnh tấp nập ngoài kia, giọng nói nhẹ nhàng như chỉ cần một chút gió nhẹ lướt qua thì những câu chữ đó sẽ tan hòa, phiêu lãng vào không khí. Yoongi quay qua nhìn cậu, ánh mắt ngơ ngác nhìn cậu trai trẻ hơn mình 4 tuổi. Jungkook cười mấy tiếng, nụ cười xem ra rất vui vẻ, đôi mắt cong cong híp chặt lại, không để nhìn thấy chút cảm xúc nào trong con ngươi đen ấy, chỉ có đầu lông mày khẽ nhíu lại mới thấy được cảm xúc của cậu chẳng hề vui vẻ.

Anh nhẹ cúi đầu, trên khuôn mặt là một cảm xúc buồn bã nhàn nhạt. Cậu quay người qua ôm chặt lấy bờ vai người mà mình yêu đến đau lòng, ôm thật chặt như khảm sâu đoạn tình cảm của mình và anh vào cơ thể. Mùi hương sữa tắm giống hệt của mình tràn vào mũi lan tỏa vào từng tế bào làm mắt Jungkook cay đến không mở ra nổi, nghẹn ngào hít vào vài hơi, rồi khó nhọc nói ra từng chữ với anh:

"Mình dừng lại anh nhé...em trả lại anh về với tự do. Làm ơn, sau này em sẽ đi tới một nơi thật xa nên đừng tìm em vì bất cứ lý do gì nhé, em sẽ không kiềm được mà nghĩ rằng anh còn tình cảm với em mất, nha anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com