| 01 - 1 |
Vết đau trên má em nở hoa. Có những vết đã mờ trong tầm nhìn của em, hậu quả của một cú đánh mạnh. Vị kim loại trào ra từ má trong nơi em vô tình cắn phải, tràn lan trên các nụ vị giác, em muốn nhổ nó ra, nhưng lại sợ nếu làm vậy sẽ bị một đòn nữa.
"Ông có cần phải ra tay nặng tới vậy không?!" Em nghe thấy một người phụ nữ, là mẹ, cơn hoa mắt dâng lên đầu óc em xoay vòng, nhưng ít nhất vẫn nghe ra, "Dù gì nó vẫn là con trai ông!"
"Tôi sẽ không bao giờ công nhận thứ ghê tởm này là con tôi." Người đàn ông nói, là cha của em, vẫn lạnh lùng như mọi khi.
"Trời ơi!"
Nhưng người đàn ông đã rời khỏi lều của họ, phớt lờ tiếng khóc của vợ và trái tim tan nát của đứa con trai.
"Yoongi..." Mẹ cẩn thận gọi em.
"Không sao đâu." Yoongi khàn giọng thì thầm, "Con quen rồi."
"Ôi, con yêu, mẹ..."
Yoongi không muốn nghe bất kỳ cái cớ hay lời bào chữa nào mẹ vẫn luôn đưa ra mỗi khi em trở thành nạn nhân dưới bàn tay sắt của cha mình. Vì vậy, em rời đi mặc mẹ em vẫn ở đó.
Lúc đầu là những bước đi chậm, nhưng khi em đến ranh giới giữa trại và cây, em tăng tốc và chạy vào rừng.
Yoongi chạy, chạy và chạy, cho đến khi hơi thở gấp gáp, cho đến khi phổi bị nghẹt thở, nhưng thứ duy nhất ngăn em lại chính là cái rễ cây. Em vấp ngã, lăn xuống một con dốc nhỏ. May mắn là không có tảng đá nào ở đó nên em sống sót, bằng không em bị đập đầu mất rồi. Tuy nhiên, bề mặt xù xì của vỏ cây, rễ cây và một số cành cây bị gãy đã gây ra những vết thương trên da và làm rách quần áo của em.
Em nằm đó, úp mặt, và rồi nước mắt em tuôn trào. Em bật ra tiếng nấc nghẹn ngào trên cánh tay của mình.
Cha của Yoongi không phải lúc nào cũng như vậy. Ông ấy từng là một người đàn ông ân cần, biết quan tâm chăm sóc, tuy đôi khi ông rất nghiêm khắc nhưng cũng là vì muốn tốt cho họ, luôn là những điều tốt nhất cho bộ tộc của họ. Họ chọn ông làm người đứng đầu bộ tộc cũng là lý do đó.
Thiên thần đó đã biến thành ác quỷ, ít nhất là với Yoongi, trong một đêm, khi cha em bắt gặp em hôn một chàng trai khác từ phương xa, người mà gia tộc của họ vừa ghé qua trại của em để nghỉ ngơi sau chuyến hành trình dài đến phương Nam. Biết rằng cậu con trai út của mình sẽ không thể tán tỉnh một cô gái cũng như cho mình một nàng dâu, cha em đã trở nên khắc nghiệt và bắt đầu đối xử với em như một sinh vật thấp kém nhất.
Không chỉ là những cái tát hay những cú đánh, Yoongi còn đang phải chịu đựng những lời lăng mạ của bố, những lời nói đó luôn hằn sâu trong em nó đau hơn những vết thương về thể xác.
Mặt trăng đã lên cao và cuối cùng thì em cũng có thể bình tĩnh lại. Em chống khuỷu tay và đầu gối của mình, định đứng dậy nhưng rồi nhận ra mình không đơn độc.
Một con sói.
Nó là một con sói lớn.
Trông nó to gấp đôi kích thước của em, nó đang ngồi trước mặt em. Con sói có bộ lông nâu đang bay theo gió, trông thật mềm mại và mượt mà, nhưng tầm vóc của nó lại cứng cáp. Đôi mắt màu vàng của nó phát sáng trong bầu không nhờ nhờ tối, khiến nó trở nên ma mị và vô thực.
Yoongi cảm thấy máu mình lạnh đi. Lớn lên trong một bộ lạc du mục, em đã nghe đủ những câu chuyện về việc những kẻ săn mồi đáng sợ như thế nào. Chúng rất dã man và sẵn sàng nhai bất cứ thứ gì bằng thịt để xoa dịu cơn đói của chúng. Và Yoongi chỉ có một mình. Và - ồ, có phải vì máu của em? Con sói hẳn đã ngửi thấy mùi máu thoang thoảng từ những vết thương trên cơ thể em.
Xung quanh thật yên tĩnh, quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi cả tiếng ve cũng lặng đi, ngay cả mặt trăng cũng nấp mình sau những đám mây.
Nó trôi qua một lúc, sự im lặng dày đặc quá nặng nề. Yoongi cảm thấy các cơ của mình căng cứng lại vì em đã duy trì vị trí khó chịu này suốt thời gian dài, nhưng em lại sợ bị con sói đó ăn thịt hơn.
Cuối cùng, con sói di chuyển, bốn chân đứng dậy. Yoongi hét lên và ngã ngửa ra sau, dùng khuỷu tay gồng sức nặng chống cả cơ thể mình. Con sói ung dung tiếp cận em, dù em muốn chạy trốn cũng chẳng kịp nữa, sức lực của em đã mất đi trong sự sợ hãi vừa nãy.
Và rồi con sói đột nhiên vồ tới.
Yoongi hét lên, lấy hai tay che đầu, chuẩn bị tinh thần hứng chịu nanh vuốt sắc nhọn của con sói. Nhưng thay vì đau, có một bàn tay ấm áp cầm lấy cổ tay em và một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, "Em bị thương rồi, em có sao không?"
Thở phào nhẹ nhõm, Yoongi hạ cánh tay xuống và thấy trước mặt em là một khuôn mặt rất rất đẹp trai. Người đàn ông có mái tóc nâu mềm mại, hơi dài và lòa xòa phủ hàng chân mày dường như đang cau lại. Anh ta có đôi mắt hạnh nhân cùng với một đôi môi hình cánh cung căng mọng, bờ vai - à - trông rộng và mạnh mẽ.
Và anh đang bán khỏa thân ngoại trừ một dải màu nâu nhạt quanh eo, hơi dài qua đầu gối.
Yoongi nhìn sang chỗ khác khi nhận ra trạng thái của người đàn ông,em cố gắng che đi sự đỏ mặt của mình, "Tôi ổn."
Được rồi, có thể có một số bộ lạc cảm thấy thoải mái khi gần như khỏa thân, nhưng chắc chắn không phải là bộ lạc của em, vì vậy em thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy làn da lộ liễu của người lạ.
Đột nhiên em nhớ đến con sói và nhìn xung quanh tìm nó một cách điên cuồng, "Con sói!"
Người đàn ông trông có vẻ bối rối trong một giây, và sau đó sự hiểu biết hiện rõ trên nét mặt của anh ta, "A, con sói-"
"Cảm ơn anh!" Yoongi nói, "Cảm ơn vì đã cứu tôi! Chắc nó đã chạy đi đâu đó khi nó nhìn thấy anh! "
Người lạ mím môi và mỉm cười bối rối, "Không có gì đâu."
"Tôi thực sự nên về nhà sớm," Yoongi nói, em đứng dậy với tiếng rít khi vết thương bị ảnh hưởng bởi cử động của em.
"À, đợi đã," người đàn ông đột nhiên lấy vài chiếc lá từ bụi cây bên cạnh và đưa cho Yoongi, "Em có tinh dầu hoa lam ở nhà không?"
"Uh? Chắc có?"
"Nghiền những chiếc lá này với dầu và đắp lên vết thương của em, để qua đêm. Nó có thể làm giảm đau và sưng vì vết thương của em có thể do một số loại gai độc gây ra. "
Yoongi ngập ngừng cầm lấy chiếc lá, "Uhm, cảm ơn ... uh?"
"Seokjin," người đàn ông mỉm cười, "tên tôi là Seokjin."
"À, vâng, cảm ơn anh, Seokjin."
"Không có gì đâu, Yoongi," rồi người đàn ông - Seokjin - rời đi, biến mất trong khu rừng rậm.
Mẹ Yoongi khóc ngất khi nhìn thấy những vết thương trên cơ thể em. Yoongi kể cho bà nghe về Seokjin, trừ đoạn bán khỏa thân, và đưa cho bà những chiếc lá với lời xin lỗi vì đã bỏ đi và cư xử thô lỗ. Mẹ tha thứ cho em ngay lập tức giống như bà vẫn thường làm khi một trong những đứa con của bà nổi cơn thịnh nộ, và bà nhận lấy những chiếc lá. Mẹ Yoongi ngay lập tức nghiền lá và nhỏ tinh dầu hoa lam, ngay sau khi rửa sạch dưới suối nước nhỏ mà không cần Yoongi nói với bà, khi đó bà hẳn là đã biết phải làm gì với những chiếc lá. Sau khi nghiền chúng, bà đặt nó lên các vết thương của em và dùng vải may băng bó lại. Bà đã dặn em đừng đi đâu cho đến ngày mai.
Vịt nướng trong bữa tối hôm nay có vị tuyệt hảo, ngon đến nỗi Yoongi gần như quên mất toàn bộ sự việc của ngày hôm nay. Mẹ Yoongi liên tục gắp cho em rất nhiều thức ăn, nhiều đến mức em chẳng thể ăn thêm nữa vì quá no và em quyết định tạm biệt và đi về lều của mình. Em chìm vào giấc ngủ đến gần như ngay lập tức khi em vừa đặt lưng vào nệm.
Vào buổi sáng, khi em đang tắm rửa bên hồ, Yoongi thấy rằng các vết thương của mình gần như đã lành. Chúng thậm chí không còn nhói nữa. Mỉm cười với bản thân, Yoongi lau khô người rồi mặc quần áo vào.
Ngay khi em thắt xong chiếc thắt lưng, con dao găm và chiếc túi nhỏ treo quanh eo, em nhận ra; Seokjin đã gọi em bằng tên trong khi em chắc chắn rằng em chưa bao giờ có cơ hội để nói cho anh biết.
* * * * * *
Xuân hạ thu đông đến và rồi rời đi, và chẳng bao lâu nữa thì mùa xuân sẽ đến, mùa xuân mang theo sức sống nở rộ của các loài hoa và bộ lạc của Yoongi lại phải tiếp tục di dời.
Khá dễ dàng để hòa nhập với mọi người và giúp họ tháo dỡ lều dựng bằng những thanh gỗ chắc chắn và nhiều lớp vải. Họ hầu như không coi em là đứa con trai gớm ghiếc của tộc trưởng và chính họ cũng đang rất bận bịu với bản thân.
Yoongi trước tiên phải giúp mọi người kéo những cái chốt cọc khỏi mặt đất, cẩn thận với những chiếc cọc đang bị mắc kẹt. Sau đó em cùng các bà mẹ gấp vải, sắp xếp chúng và đưa chúng lên lưng ngựa, bò. Những con bò đực đã sẵn sàng cùng với người vận chuyển, những con gà, con vịt cũng thế.
Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi, Yoongi kéo con ngựa của em, Yon, đi về phía bãi đất trống nơi mọi người đang tụ tập. Em mỉm cười với mọi người xung quanh khi em đi qua họ để tiến về phía hàng trước, nơi gia đình em đang ở. Cha em chỉ liếc nhìn em một cái, không giống như những gì em mong đợi, nhưng anh trai em nở một nụ cười toe toét khi em quay lại.
Như thường lệ, mẹ em đang đốt nén hương trước người phụ nữ lớn tuổi nhất trong bộ tộc, nhà tiên tri, đang thì thầm tiên tri cho gia đình, với những lời cầu nguyện lẩm bẩm. Yoongi không bao giờ tin vào những thứ như thế này nên em lơ đãng nghịch bờm của Yon. Cuối cùng khi mẹ em đã xong việc, cha em bắt đầu cuộc hành trình của họ với bước đầu tiên và những thành viên còn lại của bộ lạc sẽ theo sau.
Họ thường đi chậm, quan tâm đến gia súc và tình trạng của trẻ nhỏ, vì vậy Yoongi có thể quan sát xung quanh, nhìn xung quanh với nụ cười rạng rỡ vì em luôn yêu các chuyến hành trình.
Có chuyển động nhanh ở phía bên trái của khu rừng khiến em dừng lại. Em cau mày nheo mắt lại, nhưng em không nhìn thấy gì cả, em không thể nhìn thấy gì cả.
"Chuyện gì vậy?" Anh trai thì thầm, đồng thời đi chậm lại bên cạnh em.
"Không, em chỉ," Yoongi lắc đầu và dụi mắt, "Em nghĩ chắc em chỉ mệt thôi."
"Chúng ta vừa mới bắt đầu!" Anh trai cười, vỗ vỗ vào tay anh.
Yoongi khịt mũi và nhìn con ngựa của anh trai mình chạy tới để đi cạnh bên cha, nơi thuộc về vị trí người thừa kế. Người con trai nhỏ thở dài và nhìn sang bên trái lần nữa, và lần này em đã bắt kịp được chuyển động và nó khiến hơi thở của em trở nên khó khăn.
Đó là - đó là con sói đã suýt giết em lần trước, con sói mà em gần như quên mất. Nhưng nó không đơn độc, có một con khác, lông màu xám và tròng mắt đen hơi xanh. Chúng trông như một cặp sói rất nguy hiểm, dữ tợn và cả hai đều đang nhìn em, nhìn vào bộ tộc của em. Yoongi rùng mình. Em tự hỏi liệu câu chuyện thần thoại về những con sói không quên mùi máu là có đúng không. Em hy vọng không ai trong số họ liếm máu của em còn lưu lại trong rừng đêm đó.
"Con có ổn không?" Mẹ Yoongi hỏi, em rời mắt khỏi cặp sói.
"Dạ ổn mẹ."
"Trông con xanh xao quá. Con có bị ốm không, con yêu?"
"Không, con không có. Mẹ đừng lo lắng". Yoongi gượng cười.
Mẹ em có vẻ như sắp chuẩn bị phản đối, nhưng rồi bà lại thở dài và nhìn ra ngoài.
Khi Yoongi liếc sang bên trái, cả hai con sói đều đã đi hết.
"A," giọng nói khàn khàn của nhà tiên tri vang lên sau lưng em, "số phận đang đến. Bà ấy sẽ lấy đứa con trai. Từ chối và bà ấy sẽ tàn phá tất cả."
"Bà đang nói về cái gì vậy, bà?" Soojung, cháu gái của nhà tiên tri, hỏi.
Yoongi quay đầu lại, em cũng tò mò không hiểu ý tứ trong lời nói của bà, nhưng tiên sinh lại ngủ thiếp đi trong chiếc chăn dày cộp.
Soojung thu mắt lại và mỉm cười với Yoongi đầy tội lỗi, "Bà ấy ngủ rất nhiều trong thời gian gần đây, xin đừng để ý đến bà, Yoongi à."
Yoongi mỉm cười với cô gái trẻ và quay đầu về phía trước.
Sau một tuần ròng rã, cuối cùng cha của Yoongi quyết định chọn nơi ở cạnh sông điều kiện đủ tốt để họ ở lại vài tháng cho đến khi hạ chí.
Những người đàn ông bắt đầu làm việc dựng lều của họ ngay lập tức, nhưng Yoongi được yêu cầu hái quả để làm nước trái cây với những cô gái trẻ vì em giỏi khoảng đó. Cha em có thể chế nhạo em quá nữ tính đối với một người đàn ông bình thường, bất cứ điều gì ông ta muốn, nhưng điều đó không sao, nó không làm giảm đi sự thật rằng Yoongi, em có thể cung cấp cho cả bộ tộc nước trái cây ngọt mát để làm dịu cơn khát của họ.
"Đừng đi quá xa, được chứ?" Yoongi cảnh báo với nhóm nhỏ của mình, "Chúng ta vẫn chưa biết gì về nơi ở mới của mình và hãy cẩn thận với những chiếc gai, một số có thể sẽ có độc."
Các cô gái gật đầu với nụ cười tươi, háo hức và họ tản ra xung quanh để bắt đầu tìm kiếm quả mọng. Họ đi theo cặp, nhưng vì tổng số là số lẻ nên Yoongi chỉ có một mình. Chỉ mất một chút thời gian ngắn em có thể tìm thấy những bụi cây đầy quả chín mọng trên đồi. Em hài lòng với bản thân, em cẩn thận chọn những quả dâu và bỏ chúng vào chiếc giỏ đan trên lưng. Em chặt gãy một số nhánh cây để đi vào phần sâu hơn bằng con dao găm của mình.
Đến khi mặt trời lặn, Yoongi mới nhận ra rằng mình đi xa như thế nào và em vội vàng chạy về để tụ tập với nhóm và cùng họ trở về phía trại của mình. Những người đàn ông trưởng thành hầu hết đã làm xong việc dựng lều và các bà mẹ đang bận nướng thịt, vì vậy em hối thúc các cô gái mang đến tất cả những trái cây đã hái để em có thể giúp họ làm nước ép.
Họ tách các quả mọng với số lượng đồng đều trong mười bát lớn, cắt vài miếng chanh và đổ vào một ít mật ong. Với bàn tay, họ bắt đầu bóp nát quả mọng, nước trái cây chảy ra trong mỗi lần ép. Sau khi tất cả các quả mọng được nghiền nát, họ lấy một ít nước từ dòng suối sạch và trộn nó với nước ép quả mọng. Đến khi hoàn thành xong thì các mẹ đang thái thịt ra đĩa, nước cốt quả sấu đã hoàn thành và sẵn sàng có thể đổ ra từng cốc.
Một cách tự nhiên và đương nhiên rằng bữa tiệc được khai mạc bởi cha em, với một số bài phát biểu mà anh chẳng thực sự muốn nghe, và sau đó bữa tối bắt đầu.
"Nước ép quả mọng rất hoàn hảo. Em sẽ là người mẹ tốt đó, em trai." Yoonho, anh trai của Yoongi, cười khúc khích. Yoongi biết anh ấy chỉ đang trêu, vì anh trai em còn không biết nấu ăn dù có cố cách mấy, nên em chẳng để bụng.
"Em cũng có thể lấy mắt của anh ra khỏi hộp sọ nữa đấy, anh à," Yoongi đáp lại với một nụ cười ngọt ngào.
"Này, là một cô gái em không nên thô lỗ như vậy," Yoonho lại trêu chọc.
Yoongi đã nâng cốc định đánh anh trai nhưng bất ngờ một bàn tay đập vào đầu Yoonho.
Đau, có vẻ khá là mạnh đấy.
"Nếu anh đùa với một cô gái khác như vậy, Chúa giúp tôi, tôi sẽ tự mình lấy nhãn cầu của anh ra," Soojung đe dọa.
"Khôngggg, Soojung, mặt trời của tôi, mặt trăng của tôi, em yêu của tôi, tôi cần cả hai mắt của tôi để nhìn thấy vẻ đẹp của em!"
Soojung dùng răng xé miếng thịt một cách dã man, nước nhờn chảy xuống cằm, "Tiếp tục đi, nói rằng một cô gái nên duyên dáng và tất cả những thứ tào lao đó, tôi đang đợi."
Yoonho bĩu môi, "Tôi xin lỗi. Tôi chỉ đang trêu chọc em trai anh. Anh sẽ không làm trò đùa như vậy nữa".
Cậu con trai nhỏ khịt mũi. Dù là người đứng đầu bộ tộc, Yoonho vẫn rất yếu đuối trước bạn gái của mình.
Yoongi nhìn cả hai cãi nhau và cười trong vài phút trước khi nhìn xuống miếng thịt đã ăn một nửa của mình.
Em cảm thấy rất cô đơn, rất cô đơn.
Không có ai trong bộ tộc của em thích người cùng giới giống em. Và ngay cả khi có, Yoongi cũng sẽ không mạo hiểm vì bố em vô cùng kỳ thị người đồng tính.
Yoongi chọc vào miếng thịt của mình và tự hỏi rằng liệu mình có cô đơn chết mòn trong tương lai hay không.
Đột nhiên một tiếng hú yếu ớt kéo tâm trí em trở lại thực tại. Yoongi suýt đánh rơi bát của mình khi em quay lại thì thấy khu rừng tối om. Nhưng những người xung quanh em vẫn đang ăn mừng, thậm chí có người đã tiến vào giữa vòng tròn để nhảy múa gần đống lửa.
"Anh có nghe thấy điều đó không?" Yoongi hỏi anh trai mình.
Yoonho rời sự thu hút của mình khỏi người bạn gái và nhướng mày hỏi em, "Nghe thấy gì?"
Yoongi nhìn lên mặt trăng và chờ đợi, nhưng một tiếng hú khác không bao giờ vang lên. Em ngồi trở lại mặt đất với tâm trí trống rỗng; Em rất chắc chắn rằng em đã không nghe nhầm.
"Yoongi?" Yoonho gọi em với vẻ lo lắng, Soojung cũng lo lắng nhìn ló qua vai bạn trai mình.
Nuốt nước bọt, Yoongi gắp thịt và lắc đầu, "Không có gì." Sau đó, em nhìn lại khu rừng một lần nữa và lặp lại, "Không có gì."
Định mệnh sắp đến. Bà ấy sẽ lấy đi một đứa con trai. Từ chối và bà ấy sẽ tàn phá tất cả, Yoongi nhớ lại lời tiên tri đã nói. Em nhìn xung quanh những đứa trẻ trong bộ tộc của mình và nhăn nhó trong lòng.
Sáng hôm sau, Yoongi thức dậy với cơn đau đầu dữ dội. Em biết mình đang bị hoang tưởng. Đêm qua em mất ngủ, phần lớn thời gian em nằm thao thức, các giác quan trở nên nhạy cảm, chờ đợi một điều gì đó tồi tệ xảy ra. Nhưng tất nhiên, không có gì xảy ra. Và trước khi em kịp nhận ra điều gì đó, mặt trời đang ló dạng trên đường chân trời. Màu sắc ấm áp của ánh sáng xuyên qua lều của Yoongi từ vạt liều phía trước.
Quyết định tắm rửa sạch sẽ cho bản thân và giặt quần áo của mình, Yoongi mang theo túi đựng và dao găm trước khi đi về phía con suối cách xa trại của em một chút để em có thể có thêm không gian riêng tư.
Yoongi lột quần áo bẩn của mình, để lại áo lót và tìm một viên đá vừa phải có bề mặt nhẵn. Em nhúng quần áo vào dòng nước cho đến khi chúng ướt và sau đó trải chúng lên một tảng đá lớn. Rồi em lấy đá đập lên quần áo của mình, cố gắng giặt sạch được bụi bẩn nhiều nhất có thể. Sau khi làm xong, em đẩy thắt lưng xuống dòng nước để em cũng có thể giặt áo lót của mình.
Hôm nay trời nắng đẹp , Yoongi chắc chắn quần áo của mình sẽ khô sau khi giặt xong. Em lặn xuống nước và bơi xa hơn về hướng thượng nguồn để không bị trượt về phía hạ lưu. Em cố gắng giữ hơi thở của mình lâu hơn một chút trước khi phổi của em kêu gào cần không khí.
Cảm thấy sảng khoái, em định khám phá bờ sông thì em liền bắt gặp một sợi lông tơ màu xám đậu trên tảng đá nơi chỗ em phơi quần áo
Bụng em quặn thắt lại khi nhận ra đôi mắt xanh đang nhìn mình. Sự rùng mình trên cơ thể em chắc chắn nó không phải do cái lạnh của dòng suối.
Con sói xám đang nhìn chằm chằm vào em, với chiếc cằm đang nằm trên đôi chân to lớn của nó.
Yoongi kinh hãi.
Không có cách nào để em chạy thoát nếu con thú quyết định bắt em.
Tay em bắt đầu nhăn lại vì nước và cơ thể em run rẩy trong dòng nước suối.
Chết vì lạnh hay chết trong hàm thú dữ?
Nuốt cục nghẹn trong cổ họng, Yoongi di chuyển chậm rãi về phía bờ sông. Con sói vẫn chăm chú theo dõi em, nhưng lười biếng.Em cẩn thận bước về phía tảng đá, cột sống cứng đờ.
"Tôi - tôi có thể lấy lại quần áo được không?" Yoongi hỏi và cảm thấy thật ngu ngốc về câu hỏi đó.
Đó là một con sói. Nó sẽ không hiểu em nói gì.Nhưng em không thể ngừng lại cái suy nghĩ rằng tiếng khịt mũi nhẹ nhàng mà con sói tạo ra như một tiếng cười.
Yoongi đưa bàn tay run rẩy của mình ra, từ từ với lấy quần áo của mình. Nhưng sau đó con sói đứng dậy và nhảy ra khỏi tảng đá. Yoongi hét lên và ngã ngửa ra sau.Con sói đột nhiên tiến lại gần, gần đến nổi cái miệng của nó ngay trước mũi em.Em có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của con sói và tay chân của em bị khóa chặt. Sau đó, nó ghé sát vào, cọ sát mõm vào cổ và vai em. Yoongi ú ớ vì cảm giác có lớp lông dày trên da mình. Những chiếc răng nanh của nó gần với tĩnh mạch chết người dưới cổ của em, nếu con thú nhận ra rằng em đang cư xử không tốt thì chắc chắn rằng em sẽ để lại ở đời với một cái tên.
Nhưng dường như con thú có tâm trí riêng của nó. Bởi vì một lúc cọ xát xong, sói xám rời đi. Chỉ vậy thôi.
Yoongi nhìn con sói đang rút lui và tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra.
Khi quay đầu trở lại, em quay người khỏi vị trí của mình, chạy thật nhanh về phía tảng đá để mặc đồ, em sợ rằng sẽ có thêm nhiều con sói nữa đến đây.
Trại được dựng lên khi em trở về. Nó rộn ràng với tiếng cười và tiếng ồn. Như thường lệ, mẹ em đang dẫn một số thanh niên và các bà mẹ khác làm bữa sáng trong khi các ông bố chuẩn bị đi săn.
Yoongi biết đã đến lượt mình đi săn, nhưng em không muốn. Cha em luôn dẫn đầu cuộc đi săn và ông luôn dùng lỗi nhỏ nhất để chế nhạo em. Em có thể nói với mẹ rằng em không cảm thấy ổn được không?
Không.!
Làm như vậy cũng chỉ tạo cơ hội cho cha em có nhiều lý do hơn để gọi em là yếu đuối và hèn nhát.
Với tâm tình đầy miễn cưỡng, Yoongi lấy cung tên và quàng chúng qua vai.
Sau bữa sáng thịnh soạn gồm món khô với trứng và sữa, Yoongi tiến đến chỗ nhóm những người đàn ông để chuẩn bị đi.
"À," nhà tiên tri nói, lần này cả bộ lạc đang lắng nghe, "đứa con trai sắp được mang đi. Định mệnh ,đó quyết định tốt nhất. Đừng từ chối. Đừng phủ nhận. "
"Ý của người là gì, thưa nhà tiên tri vĩ đại?" Cha em quỳ gối bên cạnh chiếc nôi xanh với vẻ mặt lo lắng, nơi bà luôn ngủ.
Nhưng nhà tiên tri lại tiếp tục ngủ gật, rúc sâu hơn vào trong chăn.
"Soojung nói bây giờ bà ấy ngủ và nói mơ rất nhiều," Yoongi nói.
Cha Yoongi trừng mắt nhìn em, "Tao có hỏi mày không?"
"Không, thưa cha, con xin lỗi," Yoongi lặng lẽ xin lỗi, lùi lại phía sau để ẩn mình sau những người đàn ông vạm vỡ trong bộ tộc của mình. Không khó lắm vì em luôn rất nhỏ con.
Vì không có dấu hiệu nào cho thấy nhà tiên tri sẽ sớm tỉnh lại, cha em đã đứng dậy với một tiếng thở dài và gọi những người đàn ông theo ông vào rừng.
Họ đi khắp khu rừng và tìm kiếm những con vật nhỏ trước. Thông thường, họ sẽ tìm kiếm những con to lớn như hươu sau khi kết thúc.
Thành thật mà nói, Yoongi thực sự không thích săn những con vật nhỏ. Em thích ăn thịt, nhưng giết thỏ lại khiến em khó chịu, vì vậy em thường sẽ không thực sự tham gia vào lúc bắt đầu cuộc săn. Như thường lệ, cha em, luôn chế giễu em bất cứ khi nào em cố tình bắn trượt mục tiêu của mình. Những người đàn ông khác họ không thực sự bình luận gì về điều đó, bởi vì Yoongi nghĩ rằng họ sẽ làm như vậy nếu họ có một đứa con trai đồng tính.
À, Yoongi ước gì mình có thể thoát khỏi bộ tộc của mình.
Yoongi yêu mẹ, em yêu anh trai và em thích những người bạn của mình như Soojung và Sunyoung nhưng tất cả những điều tốt đẹp đều bị vứt bỏ mỗi khi em nhớ về những trận bạo hành của ông.
Mặt trời đã lặn về phía đường chân trời khi cha Yoongi kết thúc chuyến đi săn. Họ đã săn được ba con nai và bốn mươi con thỏ và sóc để cho toàn bộ tộc mình có đủ thức ăn trong một tháng tiếp theo, nếu họ làm khô thịt, thế là đủ rồi, dù sao thì họ cũng không bao giờ đi săn bắn quá mức. Vì vậy, họ bỏ cung tên và giúp nhau mang thịt về.
Mẹ của Yoongi đã sai em và anh trai lột da hươu trong khi ba thanh niên khác được cử đi lột da thỏ và sóc.
"Cuộc đi săn như thế nào?" Yoonho hỏi, anh ấy đã không tham gia chuyến đi săn vì được lệnh canh gác trại. Anh ấy trông có vẻ rất thất vọng và Yoongi thực sự muốn chuyển đổi vai trò của nhau bất cứ lúc nào chỉ cần anh trai em thích đi săn, nhưng tất nhiên,cha sẽ rất cằn nhằn.
"Ổn,em đoán vậy," Yoongi nhún vai, em bắt đầu lột da con nai từ đầu.
Anh trai của em dắt lấy con nai khác và bắt đầu lột da nó, "Cha có làm khó em không?"
" Có khi nào mà cha không làm thế.?"
"Cũng đúng," Yoonho ủ rũ nói, "Khi nào thì ông ấy để em yên? Em đâu phải lúc đầu cũng sẽ ôm những người đàn ông nào mà em gặp."
Yoongi, bất chấp chính mình, khịt mũi, "Em đoán là khi ông ta chết"
"Yoongi," anh trai em cảnh báo.
"Xin lỗi," Yoongi thành khẩn xin lỗi.
Yoonho thở dài, "Anh cũng không thể trách em nếu em đang cảm thấy như vậy. Ông là một lão già khốn đối với em. "
Người con trai nhỏ tuổi xé toạc da của con nai tội nghiệp kia.
Bữa tiệc tối nay tinh tế hơn đêm trước, giống như một bữa tối tụ tập đông người. Không ai trong số họ nhảy ở trung tâm của vòng tròn. Không có nước ép quả mọng. Nhưng có một cái gì đó khác trong không khí. Ban đêm - nó quá yên tĩnh. Không có tiếng ve sầu nào cất tiếng.Cũng chẳng có con ếch nào ngâm ca. Ngay cả mặt trăng cũng đang ẩn mình sau những tấm màn mây dày đặc.
Nó giống như - nó giống như đêm hôm đó khi em gặp con sói lớn.
Yoongi nhìn xung quanh, nhìn những đứa trẻ đang ở gần đó, và hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra tối nay.
Và sau đó em lại nghe thấy nó.
Tiếng hú.
Nó gần hơn nhiều so với những gì em đã nghe trước đây.
"Đó là cái gì vậy?" Yoonho đánh rơi bát và lấy con dao găm của mình.
Yoongi cũng làm theo. Những người đàn ông khác cũng vậy. Tất cả các bà mẹ và phụ nữ tập trung xung quanh phía sau những người đàn ông, cố gắng che chắn những đứa trẻ.
Tiếng hú lại vang lên, dài và chói tai. Gần.
Có chuyển động nhanh đột ngột trong biên giới của khu rừng. Yoongi không thể theo dõi bằng mắt được.Em tiến lại gần anh trai mình và giữ chặt con dao găm trước ngực, đôi mắt mở to trước cảnh hoang dại đầy kinh hãi.
Sau đó, em nhìn thấy chúng; những quả cầu nhỏ với nhiều màu sắc khác nhau đang lấp lóe trong bóng tối của rừng, mắt của những kẻ săn mồi.
Một đôi mắt có màu hơi xanh di chuyển đến gần vòng tròn của họ và khi nó bước vào ánh sáng màu cam của ngọn lửa, Yoongi nhận ra đó chính là con sói xám đã ngồi trên tảng đá khi em đang tắm. Bên cạnh nó có một người đàn ông, với một cây giáo làm bằng gỗ và xương, những hình xăm bằng mực được chấm trắng đỏ chạy dọc theo cánh tay mạnh mẽ và thân hình săn chắc, tấm da đen trên đầu gần như hòa quyện với mái tóc gợn sóng màu đen của mình, một tấm da khác quấn quanh thắt lưng được cắt tỉa cao hơn một chút so với đầu gối của người đàn ông đó.
Thắt lưng chỉ cao hơn đầu gối một chút, và hoa tai làm bằng răng nanh treo lủng lẳng trên dái tai trái. Nhưng điều khiến Yoongi chú tâm vẫn là đôi mắt của người đàn ông. Chúng tối, nhưng mỗi khi ngọn lửa bùng lên, Yoongi có thể tạo ra những vòng màu vàng trong tròng mắt của mình. Phía sau có rất nhiều con sói khác, xuất hiện càng lúc càng nhiều. Một trong số chúng ẩn hiện bộ lông màu nâu nhạt, Yoongi từng thấy nó đi cùng với con sói xám phía trước.
Người đàn ông dừng lại trong khi con sói xám tiếp tục tiến lại gần. Sau đó, ánh mắt của người đàn ông chạm vào mắt Yoongi, và Yoongi cảm thấy bụng mình như muốn lộn nhào. Em không biết đó có phải là nỗi sợ phấn khích không, bởi thậm chí là trong khoảnh khắc đáng sợ, Yoongi cũng phải công nhận rằng người đàn ông này thật đẹp trai, quá đẹp trai với đôi mắt to tròn, sắc sảo và một đôi môi mỏng.
Những gì xảy ra tiếp theo thật choáng váng. Những con sói đột nhiên nhảy lên và biến đổi giữa không trung. Khung cảnh như thước phim quay chậm trong mắt Yoongi. Chân tay của chúng dài ra, tư thế của chúng thay đổi, lông của chúng biến thành những tấm da quấn xung quanh eo của chúng.
Họ đều có những hình xăm chấm đỏ và trắng tương tự nhau trên da, chạy dọc theo cánh tay và thân, nó giống như người đàn ông đầu tiên mà Yoongi nhìn thấy.
Và sau đó, có Seokjin. Con sói màu nâu nhạt. Nó vừa biến thành Seokjin.
"Seokjin...?" Yoongi gọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com