Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhà Jimin

Suốt một tháng trời ròng rã mà Jungkook tưởng chừng như một chục năm. Anh lang thang khắp phố xá, len lỏi nhiều hẻm nhỏ, đến những nơi đã từng đến, đi những nơi chưa từng đi, ước ao được nhìn thấy bóng hình nhỏ bé của người mình yêu.

Anh ngồi trầm ngâm giữa dòng người tấp nập trên quảng trường cũ, cũng chính nơi này là lần đầu tiên anh để lạc mất Jimin. Ngày ấy thật vô ý, không nghĩ rằng sự lo lắng lúc đó đã nhen nhóm lên một tình yêu của hiện tại.

Sương đêm phủ xuống mỗi lúc một dày, Jungkook lại tìm đến góc quán quen, anh chọn ngồi vào chỗ của Jimin để cảm nhận thử những giác quan mà cậu nhóc nhỏ đã từng. Một chai, hai chai, ba chai, anh chẳng còn nhớ mình đã uống hết bao nhiêu, chỉ biết khi mở mắt ra đã thấy đang nằm trên chiếc giường thân thuộc của mình. Anh thấy ánh mắt xót xa của mẹ, nghe được tiếng thở dài của bố.

Jungkook nhớ Jimin điên dại, anh cất bước mệt nhoài sang phòng cậu nhóc nhỏ rồi ngã lưng lên chiếc giường trống vắng, anh ôm lấy chăn, ôm lấy gối, hít lấy hương thơm mà mình say đắm bấy lâu nay, không có gì thay đổi, chỉ là hôm nay căn phòng bỗng nhiên lạnh lẽo vô cùng.

Cành hồng khô khẽ đung đưa bên cửa sổ, Jungkook giật phăng lấy rồi quẳng vào sọt rác, anh không muốn nhìn thấy nó, anh không muốn tình yêu của mình có số phận khô héo mỏi mòn như vậy. Jungkook vào toilet xả nước ào ạt, anh đứng gục mặt dưới vòi sen lạnh ngắt mong tìm một chút sự tỉnh táo cho mình

- Nếu anh ốm, em có trở về không ? Park Jimin, anh nhớ em !

Nước mắt Jungkook hoà lẫn với dòng nước lạnh giá, anh trở ra ngoài khi cơ thể đã run rẩy lên từng hồi. Jungkook cuộn mình trong tấm chăn của cậu nhóc nhỏ cố kiếm tìm chút hơi ấm còn sót lại, anh dần thiếp đi vào giấc ngủ mệt nhoài, mồ hôi tứa ra trên trán, miệng còn mấp máy mơ hồ " Jimin.......về với anh ! "

************

- Nó sao rồi ? - bố Jungkook hỏi ngay khi thấy vợ bước vào phòng

- Khổ thân ! Nó lại sốt rồi ! Nằm mê man ở phòng Jimin ! Em vừa cho nó uống thuốc xong mới dám xuống đây ! - mẹ Jungkook xót xa

- Vẫn không có tin gì àh ? Trường học thì sao ?

- Jimin không đến trường, Jungkook ngày nào cũng đi tìm, có hôm ra tận biển nơi chúng nó từng đi với nhau. Làm sao mà tìm được ở đó chứ. Đêm qua nó lại say ngất lết về, rõ ràng em đặt Jungkook ở phòng của nó, vậy mà khi nãy trở lên lại không thấy đâu, qua phòng Jimin xem thử thì y như rằng nó đang nằm bên đó, người thì ướt sũng sốt mê man, nói năng linh tinh nhớ nhung gì đấy. Anh xem phải làm thế nào chứ !

- Haizzz......... vốn dĩ không nghĩ đến chuyện Jimin sẽ bỏ đi như thế. Thằng bé nghĩ quá nhiều rồi !

- Anh nghĩ.......liệu anh chị dưới đó.......đã biết hay chưa ?

- Nếu biết có lẽ đã làm ầm lên rồi !

- Ngộ lỡ đã biết rồi nhưng cố tình im lặng thì sao ? Có phải chúng ta quá tệ rồi không ? Jimin ở nhà chúng ta là do anh chị gửi gắm, chúng ta cũng có trách nhiệm ! Phải nghĩ cách tìm Jimin về thôi ! Làm sao đây hả anh ?

- Jimin nó không đến trường, số điện thoại cũng không liên lạc được, hỏi thăm người quen cũng không ai biết nó trốn đi đâu. Chúng ta biết làm thế nào.............anh e là chỉ còn một cách !

- Cách gì ?

- Gia đình mình phải xuống nhà Jimin một chuyến !

****************

* cốc cốc * - tiếng gõ cửa

- Vâng ! - giọng nói như mất hơi của Jungkook trả lời

Bố Jungkook hé cửa phòng Jimin, quan sát một lượt rồi bước vào đứng trước giường, nơi đứa con trai đang nằm uể oải

- Con nói chuyện một chút được không ?

Jungkook ôm đầu ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, ánh mắt thất thần nhìn ra khung cửa sổ

- Vâng !

- Con có liên lạc được với Jimin không ?

- Dạ chưa !

- Con dự định thế nào ?

- Con không biết.......còn một nơi......con chưa đến !

- Ở đâu ?

- Nhà của em ấy ạh !

- Con sợ àh ?

- So với việc phải đối mặt với bố mẹ Jimin, thì con sợ mất em ấy hơn. Con sẽ đến nhà em ấy !

- Vậy được rồi. Để bố mẹ đi cùng !

Jungkook ngạc nhiên ngước lên nhìn bố

- Sao ? Không phải con muốn được bố mẹ tác hợp àh ? Bây giờ cũng là lúc rồi. Để bố mẹ giúp con một nửa !

- Nhưng.......

- Bố mẹ cũng có trách nhiệm trong chuyện này. Đừng ủ rũ nữa, mất khí chất lắm. Phấn chấn lên còn gặp bố mẹ Jimin. Anh chị dưới đó không yên tâm được khi giao Jimin cho con với bộ dạng này đâu ! Nghỉ ngơi đi, nhanh khỏi bệnh còn đi với bố !

- Con cảm ơn bố mẹ !

- Ừhm....... bố đi đây !

**************

- Chú nói gì ? Trời ạh, sao chú không báo sớm để nhà tôi còn chuẩn bị cơm. Bây giờ đã gần tới nơi rồi cơ àh ? - bố Jimin bất ngờ nhận cuộc gọi từ bố Jungkook

- Không cần phải phiền như thế, đã lâu rồi không xuống thăm anh, gặp nhau là đã vui rồi, không cần khách sáo thế đâu ! Thế nhé, khoảng ba mươi phút nữa tôi đến sẽ gọi cửa. - bố Jungkook đỡ lời

- Vâng ! Đi cẩn thận nhé ! Tôi có trà ngon đãi chú ! - bố Jimin vui vẻ ra mặt vì sắp có bạn cũ ghé thăm

Bố Jimin cúp máy, lật đật rời khỏi vườn cây ngoài sân vào nhà, chuẩn bị thay đồ lịch sự để tiếp khách. Ông gọi người vợ đang loay hoay dưới bếp

- Mình ơi ! Em đun cho anh ít nước pha trà, lát nữa gia đình Jungman xuống đấy ! - bố Jimin vừa nói vừa cài lại hàng nút trên cổ áo

- Sao bây giờ anh mới nói, em đã chuẩn bị được cơm nước đâu ! - mẹ Jimin bối rối

- Họ xuống bất ngờ. Em cứ lo pha trà giúp anh. Bữa trưa cứ từ từ chuẩn bị, bất quá chúng ta ra nhà hàng.

- Em biết rồi. Anh lấy giúp em bộ tách mới trên kia ! - mẹ Jimin chỉ tay hướng về bộ tách mới dùng để đãi khách quý rồi tiếp tục hỏi bâng quơ

- Không biết Jimin nhà ta có cùng về không anh nhỉ ?

- Anh không có hỏi. Thế tối qua nó gọi điện về không nói gì àh ?

- Không, nó có nói gì đâu. Thế nên em mới bất ngờ đây này.

- Ừhm. Lát rồi biết. Không về hôm nay thì lần sau về.

- Vâng, em cũng chỉ hỏi thế thôi. Nó ở trên đấy có anh chị, em cũng yên tâm !

Hai vợ chồng vừa trò chuyện vừa lo chuẩn bị nước noi để tiếp khách, thoáng chốc đã nghe tiếng chuông reo ngoài cổng

- Đến rồi đây ! - bố Jimin hớn hở mở cửa nhà đi ra

- Thôi chết, em còn chưa thay đồ, anh đón khách giúp em nhé, em thay đồ rồi xuống ngay ! - mẹ Jimin gấp rút chạy lên lầu

Cánh cổng lớn được mở ra, bố Jimin đứng nép người sang một bên, chỉ tay cho xe chạy vào sân rồi đóng cổng lại.

Xe đổ trong sân rộng rãi, xung quanh là cả vườn cây xanh ngát mát mẻ. Một thảm cỏ xanh rì trải dài từ cổng vào đến nhà, phía bên vách có hàng rào trồng toàn hoa hồng Pháp, hoa nào hoa nấy đang rực rỡ khoe mình dưới ánh nắng. Giữa sân là hồ nước có thác nhân tạo đang chảy róc rách, cá bơi thành đàn quấn quýt bên nhau, một căn nhà bằng gỗ không có vách được dựng lên bên góc sân vườn, có lẽ là nơi để gia đình quây quần ăn uống bên nhau trong những ngày lễ tết.

Cả nhà Jungkook bước xuống xe liền cảm thấy khoan khoái, không khí trong lành nơi đây mới tuyệt làm sao, không hầm hập oi bức như trên thành phố lớn. Ai nấy cũng tranh thủ hít thở, ngắm nghía khoảng sân gần gũi với thiên nhiên ngay trước mắt mà xém tí nữa lại quên luôn việc quan trọng. Bố Jimin buồn cười mở lời

- Thấy thế nào, tốt chứ hả ?

- Tuyệt thật, tôi thích khu vườn này quá ! - bố Jungkook vẫn còn say mê nhìn khắp xung quanh

- Haha, ở quê chỉ được đến thế này thôi, sao bằng thành phố lớn được.

- Không đâu, ở quê mới là tuyệt đấy, khi nào nghỉ hưu tôi cũng muốn về quê như anh !

- Vào nhà thôi, vào rồi nói chuyện. - bố Jimin chìa tay ra mời khách vào nhà

- Chúng ta ngồi ngoài đấy được không ? - bố Jungkook muốn lại căn nhà gỗ bên góc vườn

- Ai lại để khách quý ngồi ở đó, cứ vào nhà đã, lát nữa tôi với chú ra làm một ít.

Có vẻ như bố Jungkook vẫn chưa nhớ ra mục đích chính của việc xuống đây, mẹ Jungkook giật tay áo chồng nói nhỏ

- Mình àh, anh quên việc hôm nay rồi sao. Chúng ta nên vào nhà thì hơn.

- Ôi quên mất, anh thích không khí nơi này quá. Anh biết rồi ! - bố Jungkook xoa xoa tay vợ

- Thế cũng được, chúng ta vào nhà thôi, còn phải chào chị nữa chứ !

- Vào thôi, vợ tôi cũng đang chờ đấy !

Người lớn đã ngồi hết vào bộ bàn ghế bằng gỗ trong phòng khách, Jungkook lễ phép đứng bên cạnh bố mẹ mình

- Đây có phải là Jungkook không ? Đã cao lớn thế này rồi àh ? - bố Jimin nhìn sang Jungkook tươi cười

- Thằng quý tử nhà tôi đấy ạh ! Sao còn không chào hai bác đi hả Jungkook ! - bố Jungkook nhắc nhở con trai

- Cháu chào hai bác ! Hai bác khoẻ không ạh ? - Jungkook cúi đầu chào lễ phép

- Không sao, cháu nó vừa xuống xe đã gật đầu chào tôi rồi, chỉ tại chúng ta lo ngắm nghía xung quanh, nên cháu nó chưa có cơ hội mở lời. Bác cảm ơn cháu, hai bác khoẻ ! Còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi !

- Dạ, cháu xin phép !

- Công việc trên đó thế nào rồi ?

- Nhờ ơn của anh, công ty đã ổn rồi ạh ! Nếu không có anh, chắc giờ này........

- Đừng nhắc ơn nghĩa nữa, tôi chỉ làm những việc mình cần phải làm thôi. Là chú có bản lĩnh mà !

- Không đâu, không có anh tôi cũng chết chắc. Bây giờ mệt mỏi lắm rồi, muốn thằng con về tiếp quản nhưng nó mãi không chịu, anh xem có khổ không chứ ! - bố Jungkook phàn nàn con trai mình

- Sao thế, sao không về giúp bố, Jungkook ? - bố Jimin tò mò

- Cháu sẽ về ạh, nhưng không phải bây giờ.

- Thế cháu đang làm gì ?

- Cháu.....làm thiết kế tự do ạh !

- Wow ! Nghệ sĩ đấy ! Nghề đó đang hot, Jungkook chưa muốn về công ty là phải. Anh cứ cho cháu nó thời gian, gấp gáp làm gì !

- Có sẵn không muốn, lại cứ muốn làm khó thôi.

- Đàn ông con trai là phải thế, cứ phiêu bạt đi mới chững chạc được. Anh cứ mặc kệ bọn trẻ, miễn chúng không làm gì quá đáng.

Phía bên này hai người phụ nữ hỏi thăm qua lại lẫn nhau xong cũng hoà vào cuộc nói chuyện chung rôm rả. Jungkook phận con cháu không dám nhiều lời, mà bản thân anh vốn cũng đã ít nói, nên chỉ khi nào được hỏi mới lễ phép trả lời. Mẹ Jimin lại châm trà, hỏi thăm đứa con trai của mình

- Thằng Jimin nhà tôi, ở trên đấy có phiền lắm không ạh ?

Phòng khách chợt im lặng vài giây, mẹ Jungkook lúng túng trả lời

- Không đâu ạh, cháu nó ngoan, lễ phép lắm. Anh chị đừng khách sáo !

- Tôi chỉ sợ nó ương bướng, ở nhà được cưng chiều quen rồi, nó hư lắm !

- Cháu nó cũng dễ thương mà, có nó ở cùng nhà cửa vui vẻ hẳn lên !

- Nhờ cô chú, cả Jungkook nữa, trông nom nó giúp vợ chồng tôi nhé !

Gia đình Jungkook miệng tuy cười nhưng vô cùng gượng gạo, họ cảm thấy có lỗi, không biết phải làm sao để bắt đầu vấn đề của mình. Nhìn bố mẹ Jimin đang vui vẻ, họ không nỡ lòng nào phá nát không khí này.

- Tôi còn tưởng hôm nay có Jimin về cùng, chắc nó bận đến trường nhỉ ! - mẹ Jimin cứ vô tư nhắc đến cậu nhóc nhỏ làm cho ba người gia đình Jungkook thêm chột dạ

- Anh đã bảo rồi, không về hôm nay thì về hôm khác. Biết đâu cô chú không tiện thì sao. Em đừng thắc mắc nữa.

- Tại em nhớ con quá ! Cô chú thông cảm đừng buồn tôi nhé ! - mẹ Jimin xởi lởi nói với chồng rồi nhìn qua bố mẹ Jungkook

- Vợ tôi là thế đấy. Ngày nào hai mẹ con cũng gọi điện nói chuyện với nhau, mà vẫn cứ nhớ nhung thế đấy, thật là........ - bố Jimin vừa cười vừa lắc đầu

- Ngày nào cũng gọi áh ? - mẹ Jungkook hỏi lại rồi nhìn sang chồng mình

- Vừa gọi tối qua đây. - bố Jimin tiếp tục trả lời

- Jimin.........không nói gì lạ ạh ? - bố Jungkook ngập ngừng

- Lạ ? ...... Sao thế ? - bố Jimin có chút khó hiểu

Không khí bắt đầu chùng xuống, ánh nhìn thắc mắc của bố mẹ Jimin đều tập trung vào bố Jungkook. Bố Jungkook nhìn hai vợ chồng, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu

- Thật ra.......hôm nay tôi xuống đây.....là có chuyện quan trọng muốn nói với anh chị !

- Sao đột nhiên lại nghiêm trọng thế ? Có chuyện gì ? - bố Jimin hồi hộp mong chờ

- Nhưng........anh chị hãy bình tĩnh đã !

- Làm sao thế ạh ? Có liên quan đến Jimin nhà tôi không ? - mẹ Jimin lo lắng xen vào

- Chuyện này.......có liên quan đến Jimin ạh !

- Sao thế ? Jimin có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không ?

- Chị bình tĩnh đi ạh ! Tôi sẽ nói rõ ràng với anh chị. Nhưng anh chị cố gắng giữ bình tĩnh nhé !

Mẹ Jimin nắm lấy tay chồng siết chặt chờ đợi, ánh mắt lo âu làm cho Jungkook càng thêm đau lòng, cảm thấy bản thân thật tồi tệ, đáng trách.

- Jimin......cháu nó......bỏ nhà đi rồi ạh ! - bố Jungkook ngập ngừng

- Sao ? Đi đâu ? Khi nào ? Tại sao lại đi ? - bố Jimin kinh ngạc

- Hơn một tháng rồi ạh !

- Nhưng nó đi đâu chứ ? Hôm qua nó vẫn gọi về, có nói gì đâu !

- Chuyện này........Jimin không nói mình đang ở đâu ạh ?

- Không. Tôi vẫn nghĩ nó đang yên ổn ở nhà anh. Cái thằng ranh con này, bày đặt giở thói bỏ nhà đi àh !

- Anh bình tĩnh đi ạh ! Chuyện này.........là lỗi của gia đình tôi ạh ! - bố Jungkook day dứt nhận lỗi

- Chú nói rõ hơn xem nào.

- Nhưng anh chị hãy bình tĩnh nhé !

- Vâng ! Chú mau nói đi !

- Chuyện là..........Jungkook nhà tôi.......và Jimin.......hai đứa.......yêu nhau ạh !

- Yêu nhau ??? - bố mẹ Jimin há hốc mồm lặp lại

- Anh chị không nghe nhầm đâu. Chúng nó qua lại với nhau được một thời gian rồi. Vợ chồng tôi cũng mới biết gần đây thôi.

- Qua lại ? Là qua lại thế nào ? - mẹ Jimin lên tiếng

- Là qua lại yêu đương......tìm hiểu nhau ....

- Yêu đương ? Nhưng ........ - mẹ Jimin cảm thấy sai sai ở đâu đó

- Là con trai với con trai àh ? - bố Jimin chau mày hỏi

- Sao có thể ? - mẹ Jimin cảm thấy không thể tin được

- Jungkook, cháu nói xem. Chuyện này là thế nào ?

Jungkook nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng đã được nói lên nỗi lòng của mình, anh không hèn nhát né tránh cái nhìn soi xét của bố mẹ Jimin.

- Cháu thật lòng yêu Jimin ạh !

- Cháu đang đùa thôi đúng không ? Chuyện này không đùa được đâu !

- Cháu đang rất nghiêm túc ạh !

- Ôi ! Em chết mất ! - mẹ Jimin ôm ngực vì bàng hoàng trước lời thừa nhận của Jungkook

- Vậy còn Jimin ? - bố Jimin tiếp tục hỏi

- Em ấy........cũng yêu cháu ạh !

- Ôi mình ơi, em không sống nổi nữa ! - mẹ Jimin lại réo lên

- Vậy tại sao nó lại bỏ nhà đi như vậy ?

- Là tại cháu không tốt với em ấy ạh ! Cháu xin lỗi ! Cháu biết mình sai rồi ! Xin hai bác giúp cháu tìm em ấy về ạh !

Jungkook rời chỗ ngồi, quỳ xuống trước mặt bố mẹ Jimin, nước mắt lăn ướt hai gò má

- Cháu xin lỗi, là cháu sai ! Xin hai bác giúp cháu một lần này thôi ạh !

- Chuyện gì đang diễn ra thế này ? - bố Jimin vuốt mặt, cảm thấy bối rối không biết nên tiếp tục thế nào

Bố mẹ Jungkook cũng đau lòng nói giúp con trai vài lời

- Hôm đó nhà tôi mới phát hiện hai đứa qua lại với nhau, cũng quá sốc nên cứ nháo nhào cả lên. Jimin vì thấy có lỗi, nên đã để lại thư rồi bỏ đi. Gia đình tôi có đi tìm khắp nơi nhưng không được. Bây giờ đành phải muối mặt xuống đây nhờ anh chị giúp đỡ. Mong anh chị thứ lỗi !

- Sao chú không nói với tôi sớm hơn ?

- Tôi cũng quá vô tâm, không nghĩ Jimin sẽ bỏ đi như vậy. Đến lúc đọc thư cháu nó để lại, cả nhà mới hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi. Tôi không dám nói với anh chị vì chuyện này có hơi phức tạp, sợ anh chị lo lắng. Định là sẽ thưa chuyện với anh chị sau khi hai đứa ổn thoả với nhau. Nhưng đến nước này, phải đành nói với anh chị thôi. Mong anh chị bỏ qua ! Có trách thì trách vợ chồng tôi không biết điều, phụ ơn anh chị. Đừng trách hai đứa nhỏ mà tội nghiệp chúng !

- Việc quan trọng là tìm Jimin về đã ! - bố Jimin thở dài

- Vâng ! Anh chị giúp với ạh !

- Tôi biết rồi. Jungkook, cháu đứng dậy đi !

- Cháu còn chuyện muốn thưa ạh !

- Cháu nói đi !

- Xin hai bác giao Jimin cho cháu ạh !

Bố mẹ Jungkook không ngờ con trai mình lại dám nói ra những lời đó vào lúc đang dầu sôi lửa bỏng thế này

- Jungkook, con điên àh ! Giờ là lúc để nói chuyện này sao ? - mẹ Jungkook tức giận

- Đừng quấy rầy hai bác nữa, con biết điều một chút có được không ! Con làm loạn chưa đủ àh ? Là bố dạy con như thế sao Jungkook ? - bố Jungkook không tiếc lời mắng con trai

- Cô chú cứ để cháu nó nói. Cháu nói tiếp đi !

- Cháu thật lòng yêu Jimin ! Vì vậy......xin hai bác hãy gả Jimin cho cháu ạh !

- Gả ? Gả là gả thế nào ? - mẹ Jimin giảy nảy

- Là để Jimin hoàn toàn hợp pháp làm người của cháu ạh !

- Cháu biết Jimin nó bao nhiêu tuổi không ? - bố Jimin vẫn rất bình tĩnh hỏi chuyện

- Cháu biết. Em ấy mười chín tuổi ạh !

- Cháu biết rõ thế, còn đòi gả là gả thế nào ? Jimin nó còn chưa được hai mươi. Chúng ta nói chuyện này sau đi !

- Cháu không thể để mất em ấy lần nữa. Xin hai bác ! Cháu phải lấy em ấy bằng được ạh !

- Có điều gì để chắc chắn chứ ? Nhỡ đâu Jimin nó còn thay đổi. Bác phải nói chuyện với nó một lần. Jimin nó còn chưa ra trường, đợi đến khi đấy cũng không muộn nếu như cháu thật lòng với nó !

- Cháu không ngại chờ đợi, có đợi em ấy lâu hơn cháu cũng sẽ đợi. Nhưng cháu muốn Jimin được danh chính ngôn thuận bước vào nhà cháu. Cháu muốn em ấy ngẩng cao mặt, không phải lo sợ cái nhìn của người khác dành cho mình. Jimin bỏ đi vì sợ không được chấp nhận, em ấy mặc cảm mình là người có lỗi. Thế nên......xin bác.......hãy gả em ấy cho cháu đi ạh !

- Nhỡ đâu nó không chịu ? Bác không quyết định được chuyện này !

- Chỉ cần bác giúp cháu đưa được Jimin về nhà, cháu sẽ để em ấy tự quyết định ạh ! Xin hãy giúp cháu tìm em ấy !

- Thôi được rồi, đừng quỳ nữa, mau đứng lên đi Jungkook !

- Xin hai bác tha lỗi cho cháu !

- Bác không trách ! Đứng lên đi !

Bố mẹ Jungkook áy náy, cũng ríu rít xin lỗi

- Gia đình tôi thành thật xin lỗi. Mong anh chị giúp cho lần này !

- Tôi không giận đâu. Khi nào nó về, tôi sẽ báo lại !

- Vậy mọi chuyện trông chờ vào anh chị, có tin gì thì cho tôi hay nhé ! Gia đình tôi xin phép !

- Tôi biết rồi. Cô chú cứ yên tâm về trên đó, cả Jungkook nữa, để bác lo !

- Cháu cảm ơn hai bác ! Xin phép hai bác, cháu về ạh !

- Àh ! Jungkook cho bác số điện thoại, khi cần bác liên hệ.

- Dạ vâng đây ạh ! - Jungkook mở ví lấy tấm danh thiếp có in số điện thoại và tên của mình đưa hai tay cho bố Jimin

- Thế nhé ! Jungkook lái xe cẩn thận !

- Chào anh ! Chào chị ! Chúng tôi về !

- Cháu chào hai bác ! Cảm ơn hai bác ạh !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com