Chap 10
Chiều cuối tuần, Jimin dừng xe trước căn nhà gỗ nhỏ nằm nép mình trong vùng ngoại ô. Ngôi nhà toát lên vẻ yên bình, xung quanh bao bọc bởi hàng rào gỗ trắng, phía sau là khoảng vườn xanh mướt kéo dài đến tận triền đồi.
Jimin hít một hơi sâu. Không khí nơi này khác hẳn thành phố – thoáng đãng, trong lành, phảng phất mùi cỏ cây.
Cánh cổng mở ra, Jungkook xuất hiện trong chiếc áo sơ mi màu nhạt, tay xắn gọn đến khuỷu. Anh nở nụ cười khiến tim Jimin bất giác lỡ một nhịp.
– "Em đến rồi." – giọng Jungkook trầm mà dịu.
– "Vâng... nơi này đẹp thật." – Jimin lúng túng đáp, mắt vẫn chưa rời khỏi khung cảnh.
– "Để tôi đưa em đi xem."
Con đường lát đá nhỏ dẫn vào khu vườn. Trước mắt Jimin là hàng trăm loài cây: từ những luống bạc hà xanh mướt, giàn dây đậu xanh leo cao, cho đến bụi cúc vàng rực rỡ, rồi cả những chậu gốm chứa rễ, thân, lá được ghi nhãn tỉ mỉ.
– "Đây là Toan táo nhân, tôi trồng thử trong chậu lớn. Bên cạnh là Viễn chí, và kia là Phục thần – tôi dùng thân cây khô mục trong đất rừng." – Jungkook vừa chỉ vừa giải thích, giọng đầy tự hào.
Jimin nghiêng người quan sát, đôi mắt sáng long lanh. Cậu đưa tay khẽ chạm vào chiếc lá xanh, mùi hăng nhẹ lan ra.
– "Ở sách chỉ ghi hình ảnh khô. Được thấy tận mắt như thế này... thật sự quý giá."
Jungkook nhìn Jimin, thấy gương mặt cậu rạng rỡ dưới nắng. Một cảm giác ngọt ngào dâng lên, khiến anh bất giác muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi.
Họ dừng lại bên một gốc cây cổ thụ ở cuối vườn, nơi có chiếc ghế gỗ dài. Gió thổi nhẹ, mang theo hương cỏ và nắng chiều.
Jimin ngồi xuống, ngẩng nhìn tán lá xanh đan xen.
– "Tôi không ngờ bác sĩ lại có một khu vườn thế này... giống như thế giới riêng của anh vậy."
Jungkook mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách chỉ vài gang tay.
– "Đúng là nơi riêng của tôi. Và hôm nay... tôi muốn chia sẻ với em."
Lời nói đơn giản, nhưng Jimin nghe mà tim như bị ai bóp chặt. Cậu cúi đầu, cố giấu đi nét đỏ hồng lan trên má.
Khoảnh khắc yên tĩnh, chỉ có tiếng lá xào xạc và nhịp tim dồn dập của cả hai.
Jungkook khẽ nghiêng người, ánh mắt sâu hút, đôi môi mím nhẹ như muốn nói gì đó – thì bất ngờ một giọng nói cất lên phía sau.
– "Ai đây mà làm cháu nội ta quên cả việc vào nhà thưa hỏi?"
Jimin giật mình quay lại. Một cụ ông với dáng người quắc thước, mái tóc bạc nhưng ánh mắt sáng rực đang tiến lại. Ông mặc áo dài lam giản dị, tay cầm gậy trúc.
– "Ông nội!" – Jungkook vội đứng bật dậy, cúi đầu.
Jimin cũng lúng túng đứng lên, khẽ cúi người.
Ông đưa mắt quan sát, dừng lại ở Jimin. Đôi mắt ấy ánh lên tia ngạc nhiên rồi mỉm cười:
– "Park Jimin? Thật trùng hợp. Ta đang hướng dẫn luận án cho con ở trường Đại học Daegu Haany, chẳng ngờ lại gặp con ở đây."
Jimin tròn mắt. Ông nội của Jungkook... chính là giáo sư hướng dẫn mình?
– "Dạ... giáo sư! Con... không ngờ..." – Jimin ấp úng.
Ông bật cười thoải mái.
– "Thế này thì tốt rồi. Ta còn lo cháu nội suốt ngày vùi đầu trong sách vở mà chẳng chịu đưa ai về nhà. Hóa ra cũng có người làm nó động lòng."
– "Ông nội..." – Jungkook đỏ mặt, ho khan một tiếng.
Ông ngồi xuống ghế, ra hiệu cho cả hai cùng ngồi lại. Ánh mắt ông dịu dàng nhìn Jimin:
– "Ta đã đọc bản nháp nghiên cứu của con. Trong đó có đoạn con so sánh tác dụng an thần của Toan táo nhân với các chiết xuất hiện đại. Cách con đặt vấn đề rất thú vị – không chỉ dựa vào Đông y cổ điển mà còn tìm cách chứng minh bằng số liệu lâm sàng."
Jimin hơi bối rối, nhưng ánh mắt sáng lên.
– "Dạ, con nghĩ nếu muốn thảo dược được chấp nhận rộng rãi, thì cần những bằng chứng định lượng rõ ràng. Ví dụ, hợp chất saponin trong Toan táo nhân có thể tác động đến hệ thần kinh trung ương, hỗ trợ giấc ngủ. Con muốn tìm thêm phương pháp phân tích để làm rõ hơn."
Ông gật gù, nụ cười hài lòng.
– "Đúng, ta cũng từng nghĩ vậy, nhưng ít người dám đi sâu. Con còn nhắc đến Viễn chí và Phục thần trong tổ hợp với Toan táo nhân. Ở Đông y, đó là một phần của bài thuốc an thần truyền thống. Nhưng nếu con chứng minh được cơ chế hiệp đồng giữa các dược chất, thì công trình của con sẽ mang tính đột phá."
Jimin ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, quên cả sự ngượng ngùng ban nãy.
– "Con cũng nghĩ rằng thay vì chỉ phân tích từng vị riêng lẻ, ta cần nghiên cứu tính phối hợp. Thảo mộc vốn được kê theo bài, theo phép – chứ ít khi đứng một mình."
– "Chính xác." – ông vỗ tay xuống gậy trúc, giọng đầy hứng khởi. – "Đó là sự khác biệt cốt lõi của Đông y so với dược học phương Tây. Ta rất mừng vì con hiểu điều này. Cứ giữ vững cách tiếp cận ấy, luận án của con chắc chắn sẽ gây tiếng vang."
Jimin đỏ mặt, cúi đầu.
– "Con cảm ơn giáo sư... Con vẫn còn nhiều thiếu sót, mong được giáo sư chỉ dạy thêm."
Jungkook ngồi bên, mắt ánh lên niềm tự hào xen lẫn xúc động. Anh thấy Jimin lúc này khác hẳn thường ngày – không còn vẻ rụt rè mà thay bằng sự tự tin và nhiệt huyết học thuật.
Ông nội nhìn sang cháu trai, nhướng mày cười:
– "Cháu cũng nên học hỏi từ Jimin. Đông y đâu chỉ là trị bệnh, mà còn là một khoa học sống động. Nếu cháu biết kết hợp tinh thần thực nghiệm hiện đại với nền tảng cổ truyền, chắc chắn cháu sẽ tiến xa."
Jungkook hơi ngượng, nhưng ánh mắt vẫn hướng về Jimin.
– "Cháu sẽ ghi nhớ lời ông. Và... cháu nghĩ mình cũng may mắn khi gặp được một người có cùng đam mê để trao đổi."
Câu nói vô tình khiến cả hai cùng thoáng đỏ mặt. Ông nội khẽ cười, không nói gì thêm, chỉ nhìn họ với ánh mắt ẩn chứa sự thấu hiểu.
Trời ngả hoàng hôn, ánh nắng cam rải khắp vườn. Ông nội rời đi, để lại hai người đứng bên nhau.
Jungkook khẽ nói, giọng trầm ấm:
– "Hôm nay... là ngày thật đặc biệt. Cảm ơn em đã đến."
Jimin ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh nhìn của anh. Tim cậu run rẩy, nhưng khẽ mỉm cười:
– "Tôi cũng vậy, cảm ơn bác sĩ."
Khi Jimin định chào để tự đi về, Jungkook liền lên tiếng:
– "Để tôi đưa em về. Trời sắp tối rồi, đường từ đây ra thành phố cũng khá xa."
– "Không cần đâu, tôi đi xe buýt được..." – Jimin ngập ngừng.
Jungkook chỉ khẽ nhếch môi, đưa tay chỉ vào góc sân: một chiếc moto màu đen bóng loáng đang dựng gọn gàng.
Jimin tròn mắt.
– "Anh... lái moto ạ? Tôi cứ nghĩ bác sĩ Đông y sẽ đi mấy chiếc xe hiền lành, nhẹ nhàng cơ."
Jungkook bật cười, ánh mắt lấp lánh trong hoàng hôn:
– "Tôi cũng có lúc hiền, có lúc... không hiền lắm."
Jimin nghe mà bất giác đỏ mặt, vội quay đi để che giấu.
Anh đưa cho Jimin chiếc mũ bảo hiểm.
– "Lên đi. Đảm bảo an toàn tuyệt đối, tôi chưa bao giờ để bệnh nhân... à, bạn của mình gặp nguy hiểm."
Jimin nhận mũ, tim đập nhanh lạ thường. Cậu ngồi lên yên sau, tay hơi lúng túng đặt lên thành ghế.
– "Em nên... ôm chắc một chút." – giọng Jungkook vang lên, mang theo chút trêu chọc.
Jimin cắn môi, rồi rụt rè vòng tay qua eo anh. Cảm giác ấm nóng từ cơ thể Jungkook truyền đến, khiến cậu tim đập thình thịch, tai đỏ bừng.
Chiếc moto khởi động, tiếng động cơ vang lên dứt khoát. Gió đêm ùa vào, cuốn theo hương thảo mộc từ vườn sau lưng.
Jimin nhắm mắt trong khoảnh khắc, cảm nhận sự tự do pha lẫn an toàn. Một phần trong cậu ngạc nhiên, một phần khác... lại thấy hạnh phúc đến lạ.
Phía trước, Jungkook khẽ mỉm cười, bàn tay siết nhẹ tay lái. Có lẽ, mang Jimin về trong vòng tay thế này... là điều anh đã mong từ rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com