Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12

Ánh nắng sớm len qua rèm cửa, Jimin thức dậy với tâm trạng lạ lẫm: cơ thể nhẹ nhõm, đầu óc tỉnh táo, khác hẳn những đêm mất ngủ triền miên trước đây. Dù giấc ngủ chỉ chừng năm, sáu tiếng, nhưng nó đủ để cậu thấy mình như hồi sinh.

Cậu vừa pha tách cà phê, vừa nhớ lại chuyến đi moto tối qua. Khuôn mặt Jungkook hiện lên trong tâm trí khiến Jimin bất giác cười một mình. Jungkook ngồi trong phòng làm việc tại bệnh viện, tay cầm điện thoại mà cứ chần chừ mãi. Anh đã tìm sẵn một bài báo khoa học về tác dụng hiệp đồng giữa Toan táo nhân và Viễn chí từ hôm qua, nhưng vốn dĩ... đâu chỉ để chia sẻ học thuật.

Thật ra, anh chỉ muốn có cớ bắt chuyện.

Đúng lúc ấy, điện thoại rung. Màn hình hiện: "Bác sĩ Jungkook".

Tim Jimin thoáng khựng, rồi nhanh chóng mở ra. Tin nhắn hiện rõ:

/Jungkook: Chào buổi sáng. Hôm qua tôi đọc được một bài báo khoa học khá hay về tác dụng hiệp đồng của Toan táo nhân và Viễn chí trong điều trị mất ngủ. Nghĩ em sẽ quan tâm, tôi gửi cho em xem thử."/

Kèm theo là một đường link học thuật.

Jimin mở ra, đúng là một bài nghiên cứu đăng trên tạp chí quốc tế. Nhưng hơn cả, cậu không khỏi bật cười: Anh ấy đang tìm cớ bắt chuyện với mình đây mà...

Jimin gõ trả lời, cố giữ giọng điệu nghiêm túc, nhưng khóe môi vẫn cong cong:
/Jimin: Cảm ơn anh, bài báo này hữu ích thật. Em sẽ tham khảo cho luận án./

Jungkook trả lời gần như ngay lập tức:
/Jungkook: Nếu cần, tôi có thể giải thích vài điểm phức tạp trong phương pháp nghiên cứu. Tác giả dùng kỹ thuật phân tích khá mới./

Jimin ngừng lại, lòng thấy ấm áp. Bình thường, Jungkook là bác sĩ bận rộn, nhưng anh lại dành thời gian để trao đổi học thuật với mình.

Cậu bỗng nảy ra một ý nghĩ: Nếu cứ trò chuyện qua tin nhắn thì khó, chi bằng...

Jimin hít một hơi, gõ tiếp:
– "Thực ra em đang chỉnh sửa lại bản thảo luận án. Nếu anh rảnh... có thể ghé qua nhà em xem giúp được không? Em nghĩ trực tiếp thì thuận tiện hơn."

Ngay sau khi bấm gửi, Jimin ôm đầu. Trời ạ, mình vừa làm gì thế này?

Jungkook chết lặng vài giây, tim như bỏ một nhịp. Anh đọc đi đọc lại tin nhắn, sợ mình tưởng tượng ra. Em ấy... mời mình đến nhà?

Một cảm giác vừa vui mừng, vừa ấm áp, lại xen chút căng thẳng dâng lên. Jungkook biết Jimin vốn khép kín và cẩn trọng, để em ấy chủ động mở lời như vậy... quả thực hiếm có. Điều ấy chứng tỏ Jimin đã bắt đầu tin tưởng anh.
Jimin chưa kịp hối hận, tin nhắn phản hồi đã đến:
– "Tất nhiên rồi. Em cho tôi địa chỉ, chiều nay tôi qua."

Jimin chết lặng vài giây, rồi bất giác cười rạng rỡ.

Cả buổi sáng Jimin không thể tập trung nổi vào công việc. Cậu dọn dẹp căn hộ nhỏ, lau lại bàn, xếp gọn đống sách vở, thậm chí còn mua thêm ít hoa cắm vào bình để tạo không khí dễ chịu.

Trong gương, cậu nhìn mình, thấy gương mặt tươi tắn hơn mọi ngày. – – "Không phải mình đang quá mong chờ sao?" – Jimin tự hỏi, rồi bật cười.

Chiều, chuông cửa vang lên. Jimin mở ra, thấy Jungkook đứng đó trong chiếc áo sơ mi trắng giản dị, tay cầm một túi nhỏ.

– "Chào em." – giọng anh trầm ấm.

– "Anh đến rồi... mời anh vào." – Jimin lùi lại, tim đập dồn.

Jungkook đặt túi lên bàn.

– "Tôi mang ít trà hoa cúc. Uống khi làm việc sẽ dễ tập trung và dịu thần kinh."

Jimin nhìn, lòng ấm lên.

– "Anh... thật chu đáo."

Cả hai ngồi bên bàn làm việc. Jimin mở laptop, cho Jungkook xem bản thảo. Những trang chữ dày đặc hiện ra.

Jungkook đọc kỹ, thỉnh thoảng dừng lại chỉ cho Jimin vài điểm:
– "Đoạn này em viết tốt, nhưng số liệu cần dẫn thêm nguồn gốc. Và ở đây, nếu em bổ sung tác động của hợp chất tenuifolin trong Viễn chí, bài luận sẽ đầy đủ hơn."

Jimin chăm chú lắng nghe, ghi chép lại. Mỗi lần Jungkook cúi gần xuống màn hình, vai anh chạm nhẹ vào vai cậu, khiến tim Jimin lỡ một nhịp.

Khoảnh khắc ấy vừa học thuật, vừa... có gì đó dịu dàng.

Sau gần hai giờ, họ dừng lại nghỉ. Jimin rót trà hoa cúc, đưa cho Jungkook.

– "Cảm ơn anh. Thực ra... em thấy rất vui khi được anh góp ý trực tiếp." – Jimin nói nhỏ.

Jungkook nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, giọng ấm:
– "Tôi cũng vui... vì em tin tưởng mà mời tôi đến đây."

Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. Cả hai nhìn nhau thoáng chốc, rồi Jimin vội quay đi, má hồng ửng.

Jungkook khẽ mỉm cười. Em ấy thật sự... quá đáng yêu.

Khi trời đã tối, Jungkook đứng dậy chuẩn bị về.

– "Em nghỉ sớm nhé. Đừng thức quá khuya chỉnh luận án, sức khỏe quan trọng hơn." – anh dặn dò.

Jimin gật đầu, tiễn anh ra cửa. Trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cậu nhận ra tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Có lẽ, sự hiện diện của anh ấy... chính là liều thuốc mà mình cần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com