Chap 22
Sáng cuối tuần, bầu trời trong vắt, nắng trải nhẹ trên con đường dẫn đến biệt thự cổ kính nơi ông nội Jungkook sinh sống. Gia đình Jimin hôm nay trông khác hẳn thường ngày: ba mẹ ăn mặc chỉnh tề nhưng thoải mái, còn Jimin thì không giấu nổi sự hồi hộp, vừa đi vừa liếc nhìn Jungkook đang lái xe với nụ cười an tâm.
Khi xe vừa dừng lại, cánh cổng gỗ mở ra, một khu vườn xanh ngát trải rộng ngay trước mắt. Hàng trăm loại thảo dược mọc thành từng luống gọn gàng: nào là đương quy, cam thảo, xuyên khung, nhân sâm non... tất cả đều được chăm sóc tỉ mỉ, hương thơm thoang thoảng trong gió.
Ông nội Jungkook – Giáo sư Jeon – đã đứng chờ sẵn ở lối vào. Thấy mọi người đến, ông vui vẻ vẫy tay, dáng vẻ đầy nhiệt tình:
– "Hoan nghênh, hoan nghênh! Cuối cùng cũng được gặp ba mẹ của Jimin. Hôm nay nhà tôi thật vinh dự!"
Ba mẹ Jimin cũng bước tới, khẽ cúi đầu chào. Ba Jimin bắt tay ông một cách thân tình:
– "Chúng tôi đã nghe danh Giáo sư từ lâu, hôm nay được diện kiến lại còn tham quan vườn thảo dược quý giá thế này, quả là hạnh phúc lớn."
Ông nội Jungkook cười sang sảng, ánh mắt sáng lên như trẻ lại vài tuổi:
– "Ôi, đừng khách sáo. Tôi nghe nói cả hai cũng là bác sĩ đông y? Thế thì hôm nay chúng ta sẽ có nhiều điều để trao đổi lắm!"
Cả đoàn bắt đầu đi dạo trong vườn. Vừa đi, ông vừa chỉ từng luống cây, giảng giải tỉ mỉ về công dụng:
– "Đây là hoàng kỳ, thường được dùng để bổ khí, tăng sức đề kháng. Còn luống này là cát cánh, hỗ trợ hô hấp, đặc biệt tốt khi kết hợp với cam thảo."
Ba Jimin gật gù hưởng ứng:
– "Quả thật giống với kinh nghiệm lâm sàng của tôi. Nhưng nhìn cách Giáo sư phối hợp trồng xen kẽ, tôi thấy rất hợp lý – vừa giúp thảo dược phát triển, vừa dễ quan sát."
Mẹ Jimin cũng góp lời, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy học thuật:
– "Thấy các gốc cây được chăm sóc kỹ lưỡng như vậy, tôi nhớ đến câu trong Bản Thảo Cương Mục* – 'thảo mộc, thủy thổ tương sinh'. Quả là tinh thần ấy vẫn còn nguyên ở đây."
[Bản thảo cương mục là một từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học được thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16 đầu thời nhà Minh. Đây được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử Đông y.]
Ông nội Jungkook nghe vậy thì mắt sáng rỡ, bật cười phấn khích:
– "Tuyệt vời! Hiếm khi tìm được người vừa am hiểu sách vở vừa thực hành sâu sắc như vậy. Không ngờ hôm nay lại gặp được cả hai vị đồng nghiệp đáng quý."
Trong lúc người lớn hăng say bàn luận về dược lý và phương pháp phối hợp vị thuốc, Jimin đi bên cạnh Jungkook, vừa ngượng vừa vui. Cậu thỉnh thoảng liếc nhìn thấy ánh mắt tự hào của Jungkook khi nghe ông nội khen ngợi ba mẹ cậu.
Jungkook khẽ thì thầm, chỉ đủ Jimin nghe:
– "Em thấy chưa, hai gia đình thật sự hợp nhau. Em lo lắng vô ích rồi."
Jimin đỏ mặt, khẽ hắng giọng để che đi sự bối rối, trong lòng lại dấy lên một cảm giác ấm áp chưa từng có.
Buổi tham quan kéo dài gần một tiếng, tràn đầy tiếng cười và những câu chuyện học thuật sâu sắc. Không khí vừa trang nghiêm vừa thân tình, như thể hai gia đình vốn đã quen biết từ lâu.
Sau khi tham quan vườn thảo dược, ông nội Jungkook dẫn mọi người vào căn nhà gỗ cổ kính bên cạnh. Hương gỗ trầm thoang thoảng, cùng với mùi dược liệu phảng phất từ gian bếp khiến ai bước vào cũng có cảm giác bình yên.
Phòng ăn được bài trí đơn giản mà tinh tế: bàn gỗ dài sáng bóng, mấy chậu lan đặt ở góc phòng, bên cửa sổ là một kệ đầy sách y học cổ truyền. Ông nội vui vẻ mời mọi người ngồi xuống, còn quay sang gọi lớn:
– "Jungkook, con nhớ chuẩn bị mấy món mà ông dặn nhé!"
Trong gian bếp, Jungkook đang xắn tay áo, cẩn thận nấu món gà hầm sâm và một số món ăn kết hợp thảo mộc. Jimin, dù hơi ngại trước mặt người lớn, vẫn xung phong bước vào phụ giúp.
– "Em có chắc biết nấu không?" – Jungkook nghiêng đầu hỏi, ánh mắt trêu chọc nhưng đầy dịu dàng.
Jimin đỏ mặt, khẽ gõ muỗng gỗ vào tay anh:
– "Em chỉ phụ rửa rau, cắt nhỏ thôi, chứ ai dám tranh phần nấu của bác sĩ Jeon nổi tiếng?"
Hai người vừa làm vừa trao đổi nhỏ giọng, thỉnh thoảng còn bật cười khi Jimin lóng ngóng làm đổ ít rau thơm xuống sàn. Cảnh tượng ấy, nếu nhìn từ cửa bếp, hệt như một cặp đôi trẻ đang chuẩn bị bữa ăn gia đình.
Ở phòng khách, ba mẹ Jimin ngồi trò chuyện với ông nội Jungkook. Câu chuyện xoay quanh chủ đề đông y, học thuật, rồi lại lồng vào những trải nghiệm trong nghề.
Ba Jimin chậm rãi nói:
– "Tôi thường gặp trường hợp bệnh nhân mất ngủ do tâm hư. Trước kia hay dùng táo nhân và viễn chí, nhưng sau một thời gian, hiệu quả không đều. Tôi thấy cậu Jungkook kê thêm long nhãn và sâm táo nhân thì cải thiện rõ rệt."
Ông nội cười gật gù:
– "Đúng vậy, đó là sự điều chỉnh phù hợp với thể trạng hiện đại. Thế mới thấy, y học cổ truyền tuy cổ xưa nhưng không bao giờ cứng nhắc."
Mẹ Jimin cũng góp thêm một trải nghiệm lâm sàng, giọng ôn nhu khiến cuộc trò chuyện thêm phần hào hứng.
Trong lúc ấy, từ nhà bếp, mùi gà hầm sâm, cháo ý dĩ hạt sen và trà thảo mộc tỏa ra thơm nức, len lỏi khắp gian phòng. Một lát sau, Jungkook và Jimin cùng nhau bưng ra khay thức ăn, đặt lên bàn. Jimin có chút ngượng ngùng khi bắt gặp ánh nhìn đầy ẩn ý của ba mẹ.
Ông nội vui vẻ:
– "Đấy, có thêm bàn tay của Jimin thì món ăn dường như ngon hơn hẳn."
Jimin khẽ cúi đầu, gương mặt đỏ lên, trong khi Jungkook cười hiền, tự nhiên gắp miếng gà vào chén của cậu:
– "Em nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
Cả bàn cơm rộn ràng, tiếng nói cười xen lẫn mùi vị thảo mộc ngọt lành. Không chỉ là bữa ăn, mà còn là một dịp gắn kết hai gia đình, hòa quyện giữa học thuật, truyền thống và tình cảm.
Ông nội vừa ăn vừa kín đáo quan sát. Ông thấy cách Jungkook tự nhiên chăm sóc Jimin, thấy ánh mắt của Jimin khẽ dõi theo anh với sự tin tưởng lạ thường. Trong lòng ông, niềm vui thầm lặng dâng lên:
– "Có lẽ, thằng cháu này cuối cùng cũng tìm được người thật sự xứng đáng."
Khi bữa cơm đã gần xong, ông nội Jungkook đột nhiên đứng dậy, bước chậm rãi về phía tủ gỗ cổ đặt ở góc phòng. Ông mở cánh tủ, lấy ra một bình rượu màu hổ phách trong vắt, ánh sáng nắng chiều chiếu qua khiến nó lấp lánh như mật ong.
Ông cười hóm hỉnh:
– "Hôm nay có khách quý, lại còn là đồng nghiệp trong nghề, nếu tôi không mang ra chai rượu thảo mộc này thì e rằng... uổng mất dịp trọng đại."
Ba Jimin nhìn thấy thì đôi mắt sáng lên:
– "Chẳng lẽ đây là rượu ngâm nhân sâm trăm năm mà Giáo sư từng nhắc đến trong hội thảo?"
Ông nội cười sảng khoái, gật đầu:
– "Đúng là mắt tinh! Ngoài nhân sâm, còn có kỷ tử, đỗ trọng, nhung hươu – tất cả đều ngâm đủ mười hai năm. Rượu này uống vừa bổ khí, vừa hoạt huyết, mà quan trọng là... chỉ mở ra khi có dịp đặc biệt."
Mẹ Jimin khẽ che miệng cười:
– "Vậy hôm nay chắc chắn là ngày đặc biệt rồi."
Ông nội chậm rãi rót rượu vào từng chén nhỏ bằng gốm. Hương thơm dịu ngọt, đậm mùi dược liệu, vừa sóng sánh vừa trong suốt. Ông nâng chén lên, giọng đầy nhiệt tình:
– "Nào, kính cho mối duyên hôm nay – không chỉ là học thuật, mà còn là sự gắn kết của hai gia đình."
Mọi người cùng nhau nâng chén, tiếng cụng khẽ vang lên, hòa cùng nụ cười ấm áp. Không khí trên bàn ăn càng thêm rộn rã, câu chuyện trở nên cởi mở hơn. Ba Jimin và ông nội trao đổi thêm về phương pháp phối ngũ vị thuốc; mẹ Jimin chia sẻ kinh nghiệm lâm sàng; còn Jungkook và Jimin ngồi cạnh nhau, thỉnh thoảng khẽ trao nhau cái nhìn bối rối nhưng ngọt ngào.
Jungkook cẩn thận rót trà thảo mộc vào chén riêng cho Jimin thay vì rượu, giọng nhỏ nhẹ:
– "Em không uống được, thay bằng trà này cũng tốt cho tâm an, dễ ngủ."
Jimin đỏ mặt gật đầu, đôi mắt ánh lên sự biết ơn. Ba mẹ cậu nhìn thấy cảnh ấy, lòng càng thêm yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com