Chap 68
Tin tức Jungkook và Jimin tổ chức hôn lễ chẳng khác nào một tảng đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, khuấy động sóng lớn khắp nơi.
Phần lớn mọi người đều không thể tin nổi—không ai ngờ rằng Jungkook thực sự sẽ kết hôn với Jimin.
Dù không thể đăng ký kết hôn, nhưng với thân phận của bọn họ, một tờ giấy chứng nhận có thể ràng buộc được gì đây?
Quan trọng hơn cả là thái độ của Jungkook với Jimin.
Sau hôn lễ này, sẽ chẳng còn ai dám phủ nhận thân phận của Jimin.
Có hay không có tờ giấy kia, cũng chỉ là vấn đề về mặt pháp lý mà thôi.
Không chỉ bên ngoài, ngay cả nhà họ Park cũng bất ngờ.
Họ chưa từng nghĩ, với địa vị như Jungkook, hắn có thể thật lòng muốn kết hôn với Jimin.
Từ trước đến nay, bọn họ luôn cho rằng quan hệ giữa hai người không hề bình đẳng.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, sự lo lắng đó có vẻ không cần thiết nữa.
Họ lo sợ ông Park biết tin này rồi gây ra chuyện, vì vậy, người trong nhà thay phiên nhau trông chừng, nhất quyết không để ông gặp Jimin thêm lần nào nữa.
Dù sao thì lần trước,Jungkook đã đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng.
Nhưng ngoài dự đoán, lần này ông Park không có bất kỳ hành động nào cả.
Chỉ im lặng, không nổi giận, cũng không đòi gặp Jimin.
Thực ra, sau chuyện của Jimin, trong thời gian ở viện dưỡng lão, ông đã từng mơ thấy cha của Jimin.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên con trai ông xuất hiện trong giấc mơ của ông.
Trong mơ, dáng vẻ của cha Jimin vẫn như xưa, ánh mắt nhìn y vẫn tràn đầy kính trọng, nhưng trong lời nói lại mang theo trách cứ.
Y trách ông—tại sao không chăm sóc tốt cho Jimin, tại sao lại đưa con y đến nơi đó?
Ánh mắt của y buồn đến tột cùng.
Ông Park muốn biện minh, muốn giải thích, nhưng con trai ông chẳng còn nghe thấy nữa.
Y chỉ khẽ lắc đầu, tha thiết cầu xin ông đừng làm tổn thương Jimin, hãy để cậu đi.
Sau đó, người đã biến mất trong giấc mơ.
Lúc tỉnh lại, khóe mắt ông Park còn vương nước mắt.
Hình ảnh con trai trách móc cứ quanh quẩn trong đầu ông, day dứt không thôi.
Ánh mắt ấy như một lưỡi dao cứa vào tim ông.
Vì vậy, khi nghe tin Jimin muốn kết hôn, ông không nói gì nữa.
Có những chuyện... quả nhiên không thể cưỡng cầu.
Biết tin hai người sẽ tổ chức hôn lễ, mẹ Jeon vô cùng hào hứng, muốn đích thân giúp họ chuẩn bị.
Từ bộ vest, lễ phục đặt may riêng, đến địa điểm tổ chức và danh sách khách mời, tất cả đều được bà sắp xếp cẩn thận, đủ để thấy nhà họ Jeon coi trọng hôn lễ này đến mức nào.
Jimin không cần làm gì nhiều, nhưng vẫn phải phối hợp để đo kích thước quần áo.
Mẹ Jeon còn giao cho cậu nhiệm vụ chọn phong cách hôn lễ, gửi rất nhiều hình ảnh để cậu tham khảo và chọn theo sở thích của mình.
Tất cả đều lấy ý thích của Jimin làm tiêu chuẩn, đây cũng là ý của Jungkook.
Nhìn một xấp hình ảnh được gửi đến,Jimin mới cảm nhận rõ ràng hơn về hôn lễ của chính mình.
Thực ra cậu không biết chọn thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng thấy nhiều ảnh hôn lễ đến vậy.
May mà dù nói là giao hết cho cậu, nhưng Jungkook vẫn ngồi bên cạnh, cùng cậu xem từng tấm ảnh.
Xem một hồi,Jimin cảm thấy hoa cả mắt.
Cuối cùng, cậu bất lực nhìn về phía Jungkook, như đang cầu cứu.
Jungkook nhìn màn hình iPad trên tay cậu.
Hắn đã xem hết những hình ảnh này từ đầu đến cuối.
"Không có cái nào khiến em thấy hứng thú sao?" Hắn hỏi.
Jimin lắc đầu: "Tấm nào cũng đẹp cả."
"Vậy thì tức là... chưa có cái nào đủ tốt." Jungkook rút iPad khỏi tay Jimin, đặt lên ghế sofa.
Jimin chớp mắt, có vẻ hơi ngơ ngác.
Cậu nhìn chiếc iPad bị lấy đi, không hiểu sao Jungkook đưa ra kết luận đó.
"Tại sao anh nói vậy? Em thấy chúng đều rất đẹp mà."
"Nhưng trong tất cả, không có tấm nào khiến em thấy đặc biệt thích thú. Nghĩa là chưa đủ hoàn hảo. Chúng ta cứ từ từ tìm tiếp, đừng vội, nghỉ một lát đi." Jungkook nói.
Jimin gật đầu.
Cậu đã xem đi xem lại hơn một tiếng đồng hồ, đúng là có chút mệt mỏi.
Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thật ra không dễ chọn chút nào.
"Uống chút nước nhé." Jungkook cầm ly nước trên bàn, đưa đến trước mặt cậu.
Jimin nhận lấy, uống vài ngụm.
Hôn lễ được định vào hai tháng sau, khoảng cuối tháng Năm.
Thời tiết khi ấy đã ấm hoàn toàn.
Với khả năng của nhà họ Jeon, mọi thứ có thể được chuẩn bị rất nhanh, vậy nên cũng không cần phải gấp gáp.
Hầu hết các khâu đều do mẹ Jeon sàng lọc trước, sau đó gửi lại cho hai người xem rồi quyết định.
Dần dần, khi tham gia vào quá trình chuẩn bị,Jimin càng ngày càng mong chờ hôn lễ của mình.
Không ít lần, cậu còn vô thức nhìn chăm chú vào Jungkook, ngẩn ngơ mất một lúc lâu.
Jungkook phát hiện Jimin đang nhìn mình, liền quay đầu lại.
Jimin không kiềm chế được mà cúi xuống hôn hắn một nụ hôn nhẹ nhàng, chạm thoáng qua, lại vô cùng gợi cảm.
Jungkook vòng tay ôm lấy cậu, thuận thế kéo dài nụ hôn.
Mãi đến khi Jimin thở không nổi nữa, khuôn mặt đỏ bừng, mềm nhũn trong lòng hắn,Jungkook mới chịu buông tha.
Cơ thể của Jimin không có bất kỳ sức chống cự nào trước hắn, dù là tiếp xúc hay hôn môi, cậu đều rất dễ động tình.
Mà Jungkook vốn cũng chẳng phải người biết tiết chế, hễ có cơ hội là cứ thuận theo tự nhiên mà làm, còn Jimin thì luôn phối hợp một cách vô thức.
Thời gian trôi qua từng ngày, cuộc sống của hai người không có quá nhiều thay đổi, chỉ là bận rộn hơn trước một chút.
Jimin vẫn phải đi học.
Hiện tại, cậu chỉ có thể nói lưu loát những câu đơn giản, còn những câu dài hơn, phức tạp hơn thì vẫn còn lúng túng.
Jungkook không quá khắt khe, chỉ cần cậu thấy vui vẻ là được.
Càng gần đến ngày tổ chức hôn lễ,Jungkook cũng quan tâm hỏi xem cậu có hồi hộp không.
Thực ra Jimin chắc chắn là có, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn, sự căng thẳng ấy vơi đi không ít.
Cứ thế, tâm trạng của cậu lúc thì thấp thỏm, lúc thì bình tĩnh, cứ dao động liên tục giữa hai thái cực.
Cuối cùng,Daniel chạy đến, nói muốn đưa Jimin đi chơi, trải nghiệm một bữa tiệc độc thân trước khi cưới.
Jimin chưa từng nghe nói đến chuyện này, theo phản xạ nhìn về phía Jungkook.
Daniel thấy vậy thì bật cười: "Anh Jungkook, anh đừng quản Jimin chặt quá mà! Anh xem cậu ấy kìa, chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến anh. Đi chơi một chút thôi có sao đâu? Tụi em đâu có bắt cóc vợ sắp cưới của anh đi luôn đâu!"
Jungkook: "..."
Hắn nhìn Jimin, thực ra từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ hạn chế sự tự do của cậu.
"Muốn ra ngoài thư giãn một chút không? Lát nữa anh qua đón em." Jungkook hỏi.
"Anh không đi sao?" Jimin không thực sự muốn đi một mình.
Daniel nghe vậy thì cười sặc sụa: "Jimin, cậu thấy bữa tiệc độc thân nào mà còn kéo cả nửa kia theo chưa? Đi thôi, không sao đâu! Cậu cũng trưởng thành rồi, sao lại không rời nổi anh Jungkook vậy!"
Nói rồi, cậu ta lập tức kéo tay Jimin.
Jimin không kịp phản ứng, thử rút tay về nhưng không được.
Jungkook cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò: "Đi chơi đi, lát anh đến đón em."
Daniel nhanh nhẹn đẩy Jimin lên xe.
Jungkook đứng bên ngoài, vẫy tay chào cậu.
Jimin không có nhiều bạn bè, vì vậy bữa tiệc độc thân này toàn là bạn của Daniel.
Nam nữ đều có, cả căn phòng vô cùng náo nhiệt.
Trong đám người đó, gương mặt quen thuộc duy nhất mà Jimin thấy được lại chính là Yoongi.
"Anh Yoongi?"
Yoongi cũng không ngờ người mà Daniel nhắc đến lại là Jimin.
Trước đó, cậu ta chỉ nói tổ chức tiệc độc thân cho một người bạn, rủ anh ta đi cùng.
Bạn của Daniel rất đông, đến giờ Yoongi vẫn chưa thể nhớ hết.
Nhưng đã được mời thì không có lý do gì để từ chối.
Chỉ là... thật khó tưởng tượng cảnh Jimin bị kéo đến đây.
"Anh Min." Jimin khẽ gật đầu chào anh ta.
Yoongi hơi sững người, trong mắt ánh lên vẻ bất ngờ: "Cậu... nói chuyện được rồi?"
"Thầy Min còn chưa biết sao? Tôi cứ tưởng anh đã biết từ lâu rồi chứ." Daniel cười xen vào.
Yoongi không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát Jimin, ánh mắt phức tạp.
Anh ta vừa vui mừng cho cậu, vừa có chút cảm xúc khó tả.
Anh ta đã nhận được thiệp mời hôn lễ của Jimin, nhưng cậu chưa từng nói với anh ta về việc mình có thể nói chuyện trở lại.
Jimin gật đầu với Yoongi, cũng không hỏi tại sao anh ta lại có mặt ở đây.
"Được rồi, nhân vật chính đã đến, mọi người cùng nâng ly nào! Hôm nay chúng ta phải để cậu ấy tận hưởng trọn vẹn những giây phút độc thân cuối cùng!"
Có người hào hứng hô lên, cả nhóm nhanh chóng vây quanh Jimin, đẩy cậu vào vị trí trung tâm.
Daniel đứng ngay bên cạnh, vui vẻ bảo người lấy rượu.
Không biết ai đó nhét một ly vào tay Jimin.
Cậu nắm lấy ly rượu, bị đẩy lên uống một ngụm.
Không khí trong phòng sôi động hẳn lên, từng chai rượu liên tục được khui ra.
Mọi người cùng quây quần chơi trò chơi, kéo cả Jimin nhập cuộc.
Jimin không cảm thấy quá khó chịu, thậm chí còn thấy thoải mái.
Dạo gần đây, cậu thực sự bận rộn, vừa mong chờ lễ cưới, vừa hồi hộp lo lắng.
Giờ phút này, trong bầu không khí vui vẻ, cậu đã có thể thả lỏng hoàn toàn.
Ai đưa rượu, cậu cũng uống theo, chẳng mấy chốc đã uống không ít.
Càng uống, đầu óc cậu càng mơ hồ.
Yoongi nhìn thấy nhóm bạn của Daniel liên tục chuốc rượu cho Jimin.
Cậu đã uống khá nhiều, đến mức bắt đầu không phân biệt rõ ai đang đưa gì, cứ thế nhận lấy rồi uống.
Yoongi nhíu mày, nhìn sang Daniel—người đang hăng hái cổ vũ.
Anh ta nhắc nhở: "Jimin tửu lượng không tốt, đừng ép cậu ấy uống nhiều quá."
"Thầy Min yên tâm, chỉ là chút rượu thôi mà, bọn em có chừng mực." Một người cười nói.
Bạn bè của Daniel đều đã quen với Yoongi, bởi đã nhiều lần đến nhà cậu ta chơi và chạm mặt anh ta.
Ai cũng thấy rõ mối quan hệ giữa hai người không đơn thuần chỉ là bạn bè, nhưng Daniel vẫn luôn giữ thái độ mập mờ.
Ai cũng hiểu cậu ta có tình cảm với Yoongi, nếu không đã chẳng duy trì kiểu quan hệ này.
Nhưng rõ ràng,Daniel chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ nghiêm túc, thế nên mới chọn cách "giả ngốc" như bây giờ.
"Đúng đó, thầy Min, uống với bọn em một ly đi. Anh yên tâm, anh Jungkook đã dám để Jimin theo em ra ngoài thì chắc chắn là tin tưởng em rồi."
Daniel cầm ly rượu, đôi mắt ánh lên nét cười đa tình.
Yoongi hơi ngẩn ra khi bắt gặp ánh mắt ấy.
Anh ta lặng lẽ nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào ly của Daniel.
Thực ra, loại rượu họ chuẩn bị cho Jimin có nồng độ rất thấp.
Dù nhìn qua có vẻ uống nhiều, nhưng thực tế không đến mức say bí tỉ.
Chỉ là đối với một người không thường uống rượu như Jimin, chút men này cũng đủ làm cậu choáng váng cả ngày.
Bữa tiệc kéo dài đến khuya, khi kết thúc,Jimin đã say đến mức mơ màng.
Chiếc xe của Jungkook đã đậu sẵn bên ngoài.
Hắn đứng trước xe, thấy Jimin được mọi người dìu ra thì bước lên vài bước.
Daniel đỡ lấy Jimin, sau đó giao người cho Jungkook.
Vừa vào lòng hắn,Jimin liền mất thăng bằng, ngã thẳng vào ngực hắn.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cậu theo bản năng dụi đầu vào lòng hắn.
Jungkook ôm chặt lấy cậu, giọng trầm thấp: "Sao lại uống đến mức này?"
"Chơi vui mà." Daniel cũng đã uống kha khá, gò má nhuốm đỏ vì men rượu.
Jimin có nghe rõ câu trả lời hay không thì không biết, chỉ thấy cậu trong lòng Jungkook ngoan ngoãn gật đầu theo.
Jungkook bất đắc dĩ xoa nhẹ tóc cậu, trong lòng không khỏi thở dài—
Hắn không nghĩ Jimin uống nhiều đến vậy.
"Có cần tôi gọi xe cho các cậu không?" Hắn hỏi.
"Không cần đâu, bọn em tự bắt xe về được." Daniel vội vàng xua tay.
Tài xế bên cạnh đã mở sẵn cửa xe phía sau.
Jungkook không nói gì thêm, chỉ gật đầu chào bọn họ, sau đó đỡ Jimin lên xe.
Vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp cài dây an toàn,Jimin đã cả người nhào vào lòng hắn.
Jungkook đành dừng tay, ôm lấy cậu.
Jimin dường như dính chặt vào hắn, hai tay quàng qua cổ, đầu vùi vào hõm vai hắn.
Hơi thở nóng ấm của cậu phả lên da hắn, kéo theo một cơn run nhẹ.
Cả không gian trong xe lập tức tràn ngập mùi rượu trên người cậu.
Jungkook giữ lấy cánh tay Jimin, kéo tay cậu xuống rồi nhẹ nhàng đẩy cậu ra, đặt ngồi ngay ngắn lại ghế.
Hắn cúi xuống giúp cậu cài dây an toàn.
Nhưng Jimin không chịu yên, nhanh chóng ôm lấy hắn lần nữa.
Cậu chậm rãi kề sát tai hắn, giọng nói mềm mại, mang theo chút ngà ngà men say: "Anh Jungkook.."
Động tác của Jungkook khựng lại.
Hắn nắm lấy vai Jimin, giọng trầm thấp: "Ai dạy em gọi như vậy?"
"Daniel gọi anh thế mà."
Jimin đã say, nhưng dường như vẫn còn chút ý thức.
Cậu hơi ngước đầu, đôi môi mềm mại lướt nhẹ qua vành tai hắn.
Cơ thể Jungkook bỗng nhiên cứng đờ.
Phía trước, tài xế lặng lẽ kéo tấm chắn giữa hai hàng ghế lên, cho bọn họ không gian riêng.
Jungkook đưa tay giữ lấy vai Jimin, kéo cậu ra một chút, cúi xuống nhìn cậu.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, phảng phất một tia ý vị khó đoán.
"Nếu muốn gọi thật, thì đừng gọi anh Jungkook."
"Gọi anh là... 'anh' đi."
Jimin nhìn Jungkook, ánh mắt có chút mơ màng, vô thức gọi khẽ: "Anh..."
Jungkook liền cúi xuống, phủ lên môi cậu, chặn mọi âm thanh. Jimin khẽ hé miệng, hai tay vô thức bám chặt lấy áo hắn, ngửa đầu đáp lại, hơi thở dần trở nên rối loạn.
Gương mặt nửa tỉnh nửa mê ấy phảng phất men say, trông quyến rũ đến lạ. Ánh mắt Jungkook càng lúc càng trầm xuống. Mãi đến khi người trong lòng bị hôn đến mức không thở nổi, hắn mới hơi buông ra, ngẩng đầu nói với tài xế phía trước: "Phiền anh tấp xe vào lề, rồi bắt taxi về trước đi. Vất vả rồi."
Tài xế không nói gì, chỉ đáp một tiếng, sau đó dừng xe, xuống xe đóng cửa lại.
Trong xe lúc này chỉ còn hai người bọn họ. Giờ đã gần mười một giờ đêm, bên ngoài, cả người lẫn xe cộ đều thưa thớt.
Jungkook hạ ghế xuống, đẩy Jimin tựa vào cửa kính. Làn da cậu chạm vào mặt kính lạnh lẽo, khiến cả người khẽ run lên. Jimin muốn quay lại nhìn hắn, nhưng Jungkook đã cúi xuống, lần nữa phủ lên môi cậu.
Không gian trong xe vốn chật hẹp, thân thể hắn vừa áp tới,Jimin lập tức không thể nhúc nhích. Hai tay cậu vô lực chống lên cửa kính, phía sau là vòng tay nóng rực của Jungkook. Đôi mắt cậu phiếm hồng, cả người hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của hắn.
Men say khiến phản ứng của Jimin chậm hơn bình thường, ngay cả cầu xin cũng không biết, chỉ run rẩy tìm cách xoay người, muốn ôm lấy hắn.
Thấy vậy,Jungkook dứt khoát bế cậu lên, đặt vào lòng mình. Jimin vòng tay ôm lấy cổ hắn, cả người vùi vào lồng ngực hắn. Jungkook nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, hơi thở có chút nặng nề, khẽ hỏi: "Tối nay chơi vui không?"
Jimin không thể trả lời, chỉ phát ra vài âm thanh mơ hồ, đôi mắt ướt át vô cùng.
Đêm mỗi lúc một khuya hơn. Khi về đến nhà, đã gần hai giờ sáng. Jimin ngủ thiếp đi ở ghế sau, trên người còn đắp áo khoác của Jungkook.
Jungkook xuống xe nhưng không đánh thức cậu, mà trực tiếp bế từ trong xe ra.
Jimin ngủ rất sâu, dù bị bế lên cũng không tỉnh. Đặt cậu xuống giường xong,Jungkook ngồi bên mép giường, cẩn thận kéo chăn đắp cho cậu. Jimin khẽ nghiêng đầu, vô thức dịch lại gần, để cả gương mặt tựa vào chân hắn.
Jungkook giơ tay, dùng mu bàn tay khẽ chạm vào mặt cậu. Jimin sau khi say dường như còn bám người hơn cả bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com