4 | Giai thoại từ trái tim mình cất lên đầy êm ả và mê đắm
Jimin ngày hôm sau tỉnh lại tuy không choáng váng hay đau đầu nhưng mặt trời đã sắp treo lên đỉnh đầu anh. Ánh nắng hè hắt vào phòng có chút chói chang, mang theo màu sắc trong trẻo phản quang từ mặt biển bám lên tấm rèm mỏng. Anh nheo mắt nhìn trần nhà lạ lẫm, trì độn một hồi mới nhớ ra mình đang trong kì nghỉ với Taehyung.
Ngày thứ hai ở Paldogangsan, Jimin có cảm giác thật lạ khi vừa tỉnh ngủ. Cảm giác ấy thực sự mơ hồ quá đỗi, khi mà một ngày cũng rất bình thường như bao ngày, nhưng trong tiềm thức dường như còn lưu luyến ngày hôm qua, nơi ngực trái luôn bình phàm an tĩnh bỗng nhiên thiếu mất một khối, khiến tiềm thức trường kỳ nhớ thương. Chính là cái cảm giác, nhận ra bản thân đã bắt đầu thích một người.
Đôi mắt chàng trai trẻ tròn xoe trong suốt, tươi sáng như hòn ngọc cất trong tầng tầng lớp vỏ đại dương. Mang dáng vẻ của thiếu niên mới trưởng thành: thật thà, chân chất, hồn nhiên, non nớt nhưng vẫn rất nam tính, mạnh mẽ. Cậu ấy lúc đó không làm gì cả, lại như đang dẫn lối suối nguồn ấm áp chảy qua tim anh, là khai hoang khiến anh trở nên yếu đuối, nhưng chẳng để lại trong anh chút đau đớn nào.
Bị cảm nắng quá nhanh chóng, tựa như mơ màng liền chìm vào giấc mộng đẹp đẽ đầy rung cảm nơi thiêng đường huyền diệu. Đến mức ánh nắng mặt trời cũng có thể khiến anh xấu hổ, bèn xoay người trở vào trong thì thấy bóng lưng anh bạn cùng lớp đang ngồi bên mép giường. Bóng lưng anh ủ rũ trầm mặc, ai nhìn qua không biết còn tưởng đâu anh chàng làm mất ví tiền rồi.
"Cậu sao vậy?"
Jimin lăn tới nép mình vào lưng của Taehyung, thanh âm ngọt ngào mềm mại có chút nghèn nghẹn vì giấc ngủ sâu dễ dàng xâm nhập vào cõi lòng hắn. Dường như chỉ đợi có giọng nói này vang lên, Taehyung liền khe khẽ thở dài:
"Hôm qua mình đã nôn rất nhiều..."
Jimin ngơ ra một giây, từ dưới nhìn lên ánh mắt cún đầy tủi hổ của cậu bạn thân mới hiểu được vấn đề. Mắt cười nhanh chóng hiện ra, nụ cười đầu tiên trong ngày mang theo non nớt và thuần khiết cứ thế dành cho anh:
"Đừng lo lắng quá! Mình cảm thấy Jin hyung chắc chắn là soulmate phù hợp nhất của cậu rồi. Mình thấy anh ấy hoàn toàn không phải là mẫu người chỉ quan tâm vẻ bề ngoài thôi đâu. Lúc mà cậu xỉn, thực sự là nhìn... cũng đáng yêu lắm. Cơ mà ánh mắt của anh Jin lúc đó vẫn một mực quan sát cậu, chỉ lo cậu có bị sao không thôi. Đừng có lo."
Jimin gần như đã dùng hết sức bình sinh của mình để miêu tả những gì mà thế giới quan của anh nhận được khi dõi mắt theo Seokjin đêm qua, cũng chỉ đổi lấy được phân nửa sự an tâm dành cho Taehyung. Nhưng như thế cũng đã đủ. Anh chỉ mong hạnh phúc đến với vòng tròn quan hệ của mình.
Tháng 2 năm ấy, quả thật là một điều kì diệu khi Jimin tinh tế nhận ra rằng chỉ trong một buổi tối duy nhất, cả anh lẫn người bạn thân Taehyung đều rơi vào lưới tình. Nhưng đến khi lần nữa gặp lại Jungkook dưới ánh nắng chói chang mang mùi vị gió biển, nhìn thấy cậu trai trẻ thơ thẩn nhìn về đường chân trời xa xăm - nơi bầu trời bịn rịn không rời mặt biển, Jimin mới ngỡ ngàng nhận ra tình cảm của mình dành cho cậu sẽ vĩnh viễn không có sự hồi đáp.
Anh sờ cổ tay trái thật lâu, sờ đến tâm tư cũng bỏng rát, khuấy tận đáy lòng những cơn đau dai dẳng chẳng thể ngừng, mà vẫn không sờ thấy sợi dây nào xuất hiện.
Thời tiết rất tốt, cảnh biển rất đẹp, nhưng dường như không bão hòa nổi tâm tình Jimin. Trong không trung thoang thoảng tiếng gọi tên anh, anh biết ai đang gọi mình, anh biết Jungkook đã nhìn thấy anh. Trước khi âm thanh từ tính ấy hoàn toàn biến mất, anh đã không giữ nổi mình không ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, nhưng lại không có nổi chút can đảm để đáp lời.
"Chào buổi sáng."
Giọng cậu qua tầng tầng không khí cắn nuốt chỉ còn thoang thoảng, lại có thể đúc thốc cơn đau trong tâm khảm Jimin càng thêm rõ ràng. Cậu ấy cũng tò mò sờ lấy cổ tay, nơi đó là một mảnh trống trải. Đối nghịch với Jimin bên này khổ sở vì điều đó, cậu ấy lại chẳng có mảy may tâm tình, trái lại còn cảm thấy đây là lẽ đương nhiên, nhẹ nhõm tặng anh một nụ cười rồi xoay người rời khỏi.
Cách thức để tìm kiếm bạn đời chính là như thế. So với tổ tiên vô số người vì tìm sai bạn đời mà tan nát cõi lòng, ngay cả tính mạng cũng mất, thì đã dễ dàng hơn rất nhiều rồi.
Taehyung lúc này từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy bóng lưng Jimin bên ngoài ban công rực nắng mang đầy vẻ cô quạnh, lập tức bước ra cùng bạn thân, an ủi khoác cánh tay lên bờ vai gầy nhỏ:
"Có chuyện gì vậy? Sao Jiminie lại trông buồn thế này?"
Đôi mắt đầy tủi thân của Jimin không hề phản ứng với câu hỏi của Taehyung, vẫn còn bám víu ở bóng hình đang rời khỏi ban công đêm qua. Anh nhìn theo ánh mắt Jimin chỉ kịp bắt lấy mái đầu đen phấp phới trước khi khuất hẳn khỏi cầu thang.
"Ai vậy Jiminie?"
Jimin thu tầm mắt về, kiên cường bất khuất buông một câu:
"Crush mình."
Sau đó hiên ngang lẫm liệt xoay người vào phòng, bỏ lại một Kim Taehyung trợn to mắt nhìn theo.
"Đó là ai vậy? Hoseok, Yoongi, Namjoon? Ah, Yoongi hyung tóc màu nâu. Là ai vậy?" - Taehyung sửng sốt, ba bước thành hai trở vào, trong đầu vẫn còn ong ong một chữ "crush" của Jimin: "Cậu thực sự biết không có liên kết mà vẫn thích người ta đó hả??"
"Không." - Jimin bình tĩnh đáp, trong giọng nói ẩn tàng những run rẩy sâu kín đầy đau lòng: "Mình sẽ từ bỏ trước khi kịp thích cậu ta."
Taehyung thu vào đáy mắt loạt động tác có chút vội vàng của Jimin, không nỡ phản bác anh rõ ràng đã thích người ta rồi còn đâu. Thích nhiều tới mức phải chạy trốn thế kia.
"Nhưng mà là ai? Mình sẽ giúp cậu."
Taehyung vội tóm lấy áo khoác chạy theo Jimin, bám theo bóng lưng đã vương chút trầm mặc kia ra ngoài.
***
Jungkook trở về phòng nhìn lại bức tranh lần nữa trước khi nộp bài cho trường. Từ sau khi rời bãi biển đêm hôm qua, số lần cậu quay đi ngoảnh lại chỉ để nhìn bức tranh thực sự nhiều không đếm xuể. Người vũ công trong tranh ghim chặt ánh mắt cậu, tựa như nếu nhìn thật lâu, thật lâu... cậu sẽ nhìn thấy hình hài rõ ràng của anh trao cho mình một ánh mắt hồ thu êm ả sâu lắng, cùng ý cười nhàn nhạt dịu dàng trên khóe môi quyến rũ.
Ngắm nhìn rồi lại ngắm nhìn, nhưng thứ cậu nhận được chỉ là hình bóng anh càng lúc càng trở nên vô thực, trở thành hình mẫu lý tưởng - chỉ có thể hướng về, vĩnh viễn không thể tìm thấy, để rồi luôn ở trong trạng thái sẵn sàng hiến trọn trái tim cùng linh hồn mình nếu có một ngày ai đó mang chiếc bóng của anh xuất hiện.
Jungkook biết hiện trạng này có nghĩa là gì. Chỉ là cậu không dám tin...
Cậu thích đến mức ám ảnh một người chỉ bởi xem người ta nhảy. Còn điều gì có thể điên rồ hơn không?
Jungkook đặt bức tranh vào trong hộp vẽ, như thể muốn đem tấm bùa ngải khống chế mình ném đi thật xa, cậu có thể vứt bỏ nó. Nhưng lại sợ hình bóng anh trong ký ức mình không thể vẹn toàn mãi mãi, để rồi một ngày nào đó cậu bỏ lỡ mất anh bước ngang qua trong cuộc đời mình. Do dự hồi lâu cậu mới bấm gửi lên trường. Nhìn chỗ đặt tranh trống hoác, cậu nhẹ nhõm thở ra một hơi như đã trút đi được phần nào gánh nặng.
Nhưng ngàn tính vạn tính, bóng dáng người vũ công đêm đó vẫn luôn dịu dàng quấn lấy cậu, leo lắt trong tâm trí cậu mỗi khi nó ngơi nghỉ. Cậu tự hỏi đằng sau dải bịt mắt đen tuyền ấy là một thiên hà hoa lệ tới mức nào? Giá như cậu đến gần hơn một chút, có khi nào sẽ nhìn rõ được dáng hình gương mặt anh? Giá như cậu đến sớm hơn một chút, có khi nào sẽ biết được anh từ đâu tới? Giá như giây phút anh rời đi, cậu đã không cúi đầu xuống giá vẽ... Nhưng cuộc sống làm gì có nhiều "giá như" đến như thế.
Jungkook bắt đầu hoảng sợ.
Cảm giác nhung nhớ anh ngày một tăng, khối thịt đỏ hỏn trong ngực vẫn không sai một ly thể tích nhưng cậu lại thấy thiếu vắng mất một ít, để lại lỗ trống âm ỉ không ngừng. Đương lúc cậu ngồi thừ người trên ghế nhìn về đường chân trời nhét đầy mây trắng, do dự nên tìm kiếm người vũ công hay tìm lại những hồi ức về anh đang mai một từng ngày thì trường học gọi tới.
Bức tranh của Jungkook nhận được rất nhiều lời khen từ các giáo sư ở trường. Người vũ công trong tranh nhỏ bé giữa đất trời, toàn thân anh ta cho tới động tác đầu ngón tay cũng hoàn hảo là một kiệt tác nghệ thuật, đôi chân trần ướt nước không chút tạo hình thị giác lại có thể khiến người ta cảm nhận được đau thương của một cuộc đời đầy sóng gió. Và ấn tượng hơn hết, là Jungkook có thể truyền tải trọn vẹn những điều đó từ người vũ công.
Bức tranh được lưu lại ở trường để triển lãm và Jungkook nhận được một bản sao hai chiều để làm kỉ niệm. Dù có hơi luyến tiếc bản gốc, nhưng chỉ cần có cái gì đó lưu lại được bóng dáng người vũ công cũng tốt lắm rồi.
Vài ngày nữa kì nghỉ ở Paldogangsan của nhóm Jungkook sẽ kết thúc. Cậu dù hồ nghi giai thoại từ trái tim mình cất lên đầy êm ả và mê đắm mỗi khi nhìn ngắm người vũ công trong tranh, nhưng cuối cùng cậu vẫn muốn khắc ghi sự tồn tại của anh lên cuộc đời mình, dù chỉ là một lần thoáng qua. Vậy nên cậu âm thầm tìm kiếm anh, mon men từng bước giữa bãi biển đông người và tin vào cái gọi là định mệnh sẽ mang anh - người giữ nhung nhớ của cậu đến. Nhưng ở bãi biển cậu không tìm được, ở lễ hội mùa hè cũng không nhìn thấy. Cứ như thế qua đi hai ngày, cậu bắt đầu mỏi mệt, cái lạnh của gió biển đêm ám vào người cậu cũng đặc biệt trở nên rõ ràng.
Điện thoại trong túi quần bỗng chốc rung lên, đầu dây bên kia là Jin hyung gọi:
"Jungkookie ah, sao em còn chưa về? Bữa tiệc đã sắp bắt đầu rồi, Jiminie cũng về rồi nè."
"Jiminie...?"
Jungkook mơ hồ có ấn tượng đối với cái tên này. Cậu vô thức lẩm bẩm lại bị Jin hyung mắng cho:
"Jimin là cậu bé nhỏ người dễ thương hôm bữa đó cái thằng nhóc này!"
"Ah, ah, em nhớ rồi, em nhớ rồi, em về ngay đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com