Chap 3.2
"Ăn nhanh lên, Jimin." Người lớn hơn xoa lưng Omega, dỗ dành cậu. Bà nhìn chằm chằm Jimin, đầy lo lắng và sợ hãi. Ánh mắt cậu như chết lặng và đờ đẫn khi nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề phản ứng với mọi thứ xung quanh. Phần thức ăn ít ỏi đã nguội lạnh từ lâu.
YongJun đã quyết định trừng phạt thật nghiêm khắc với Omega. Hắn ta đã cắt hộ khẩu Jimin khỏi dân làng. Có nghĩa rằng cậu phải tự bảo vệ lấy bản thân mình, hắn ta nói rằng, cậu nên sống sót hệt như một thứ súc vật bẩn thỉu đã dạng chân mình một cách tự nguyện và lẳng lơ với kẻ khác. Người chữa bệnh biết hết tất cả những ẩn ý bệnh hoạn từ thủ lĩnh của mình. YongJun chỉ đang cố không dính líu đến dòng máu của kẻ lang thang đấy mà thôi.
Vì thế, bà luôn cố gắng hết sức để đảm bảo rằng Jimin ăn đủ hai bữa một ngày. Bà đã san sẻ phần ăn của mình cho cậu, đôi khi phải ăn cắp, để Jimin và đứa bé sẽ không phải đi ngủ với một cái bụng đói.
"Đứa trẻ ngoan." Người chữa bệnh thúc giục, lắc nhẹ vai cậu.
"Huh?" Jimin ngước mặt nhìn bà một cách bàng hoàng. Hoàn toàn không biết gì về sự hiện diện của người lớn hơn và bàn thức ăn đã nguội ngắt từ khi nào ngay bên cạnh. Ánh mắt cậu trống rỗng, thiếu vắng và đau khổ, tay khư khư ôm chặt lấy chiếc áo khoác vào lồng ngực. Omega mang chiếc áo đi khắp nơi, mắt ngập nước và đôi môi bất chợt nở nụ cười một cách run rẩy, nói rằng đây là chiếc áo thuộc về Alpha của cậu, là thứ duy nhất mang mùi hương của anh ấy. "Co-Con cần giúp đứa bé tập làm quen với mùi của cha nó. Như thế sẽ giúp nó dễ nhận ra Jungkook hơn." Jimin luôn nói như thế, kể cả khi bà chưa kịp hỏi. Thỉnh thoảng, cậu lại huyên thuyên về đứa con và người bạn đời của mình bằng tông giọng khiến linh hồn bà như bị nghiền nát, bà không nỡ nhẫn tâm hỏi với cậu rằng, viễn cảnh tươi đẹp ấy, vì sao cậu chưa bao giờ nhắc đến mình ở trong đấy.
"Jiminie, " Người lớn hơn quỳ xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc. "Mau ăn đi, đứa trẻ ngoan." Bà nài nỉ, "Con phải chăm sóc tốt cho đứa con của Jungkook chứ, làm ơn hãy ăn vì Jungkook đi."
Nỗi buồn bao phủ lấy trái tim của bà, người lớn đặt một nụ hôn lên vầng trán lạnh ngắt của Jimin, vuốt tóc cậu khi Jimin chầm chậm cầm lấy thìa cơm một cách run rẩy, nuốt xuống cùng những giọt nước mắt.
...
YeoSook thở dài sau khi thuyết phục Jimin uống cốc thuốc mình tự pha chế. Omega đã phát sốt và mê sảng nhiều ngày nay, cơ thể dần lả đi khi cậu thút thít trong cơn đau đớn. Vết cắn trên cổ Jimin như đang bốc cháy, tay không rời dù chỉ một giây khỏi bụng mình, cố gắng bảo vệ con mình trong khi tâm trí như đang chìm sâu vào vực thẳm. Người chữa bệnh ngồi cạnh giường Jimin và lầm bầm cầu nguyện, đưa tay xoa nhẹ mái tóc Omega. Jimin tự lẩm bẩm với chính mình, đôi mắt ánh lên sắc vàng, không tiêu cự và khô khốc. Cảm giác tội lỗi vì đã từ chối Jungkook và rồi bước chân khỏi căn nhà như nhấn chìm Jimin. Mùi hương quyến rũ của Omega bao trùm lấy căn phòng, làm trọn vẹn khả năng sinh sản của cậu. Omega của JImin gần như điên cuồng, cố gắng để dỗ dành, làm hoà với Alpha của mình, mong muốn được tha thứ.
YeoSook cầu nguyện với các vị thần, cầu xin họ rủ lòng thương cho sự sống còn của Omega trẻ tuổi này. Khuôn mặt của con gái bà như loé lên ngay trước mắt. Bà tự hỏi rằng liệu đứa con của mình vẫn còn sống hay đã gặp phải số phận tương tự sau khi YongJun đưa con bé tặng cho một Alpha mà đến cái tên bà còn không biết ở một bầy đàn khác, chuyện đã xảy ra cách đây vài năm về trước.
Bà thở dài, trấn an Jimin và sau đấy tìm cách pha trà thảo mộc cho Omega đang mang thai.
Một tiếng gõ cửa khiến YeoSook nhăn mặt. Bà vội lau tay vào tạp dề khi trên đường chạy về phía cửa, sợ rằng sẽ có chuyện gì đấy lại ập lên đầu Omega. Vẫn còn khá sớm vào buổi sáng, bà lẩm bầm cầu nguyện rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Người chữa bệnh cau mày khi mở cánh cửa.
"J-Jimin, em ấy đang ở đây đúng không?" Người đàn ông với dáng vóc cao lớn gặng hỏi, tay chạy dọc trên mái tóc mình, đôi mắt nhìn xung quanh tìm kiếm một cách điên cuồng. YeoSook nhìn người trước mắt, cố gắng đóng cửa khi người đàn ông không ngừng nài nỉ.
"Làm ơn, làm ơn đi, tôi..." Người kia không từ bỏ, van xin bằng chất giọng run rẩy. "Tôi-Tôi đã đi săn thỏ cho em ấy.", đưa tay để bà có thể thấy chiến lợi phẩm của mình. "Vì chúa, hãy để tôi nói chuyện với em ấy."
YeoSook nhíu mày. Bà không thể để người kia vào khi trong nhà đang nồng nặc mùi hóc môn của Jimin. Tuy nhiên, người đàn ông lạ mặt kia dường như không hề nhận thức được điều đấy. Đôi mắt khẩn nài tìm kiếm sự đồng ý trên khuôn mặt bà, rồi cúi đầu, mỉm cười đầy cay đắng.
"Ta không nghĩ rằng đứa trẻ sẽ vượt qua được." Người chữa bệnh thở dài, "Jimin đã ngừng ăn uống, ta buộc phải pha chế thảo dược và trà để Omega có thể dễ nuốt trôi nhưng vẫn là không đủ. Omega của Jimin đang cảm thấy trống vắng, cảm giác ấy đã bao phủ tâm trí của đứa trẻ đáng thương ấy."
Người đàn ông nuốt nước bọt, đưa tay vuốt mặt khi ngồi đối diện người phụ nữ lớn tuổi. "Tôi cần gặp em ấy. Cần nói chuyện với em ấy."
"Omega sẽ không đáp lại đâu." YeoSook khó chịu trả lời, "Bản năng của Jimin đang dần phát rồ theo từng ngày, đôi khi đứa trẻ ấy còn đe doạ tôi, cậu nghĩ rằng Jimin sẽ chịu sự khuất phục hay sợ hãi sự hiện diện của bất kì Alpha nào hay sao?"
Bà cắn lấy lưỡi mình, nhận thấy khuôn mặt người đối diện có phần ảm đảm hơn.
"Tôi—Em ấy sẽ không bị khó chịu bởi tôi đâu." Anh thì thầm, thì thầm một thứ gì đấy khiến trái tim bà lão nhói lên vì đau đớn. "Tôi-Tôi chỉ muốn giúp em ấy. Tôi đã cược cả tính mạng mình vào việc này. Tôi-Tôi nghe bảo rằng YongJun đã tìm thấy Jimin sâu trong khu rừng gần dãy núi. Tôi cần biết em ấy đang sống cùng với bầy đàn lang thang nào." Người đàn ông van xin, ngồi trên mép ghế một cách buồn bã.
"Jimin không hề nói bất cứ điều gì về việc đấy." Người lớn hơn lầm bầm, nhìn cái cách Alpha cúi đầu trước lời nói của bà. Đôi vai anh run lên, tay không thể giữ vững khi cố gắng bình tĩnh. Người chữa bệnh cảm thấy rất có lỗi với Alpha, người đã trở thành một trong những con mồi cho sự tàn bạo của YongJun.
YeoSook thở dài, đứng lên và vỗ vai anh. "Hãy rời đi trước khi bọn cảnh vệ quay lại." Bà xin lỗi anh một cách trịnh trọng, Alpha gật đầu một cách đắc dĩ trước lời nói của bà. "Jimin hiện đang trong tình trạng không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào của cậu." Bà thở dài, "Rơi vào tình trạng ảo giác, không thể nói gì khác ngoài lời xin lỗi một cách không mạch lạc và gọi tên Jungkook."
Người đàn ông nọ thở hắt một tiếng khi nghe thấy. Mắt mở to khi ngước lên nhìn người chữa bệnh. Tay phải vịn vào thứ gì đấy để kiềm lại bản thân.
"J-Jungkook?" Alpha khựng lại, cố gắng đứng thẳng dậy khi chân chỉ muốn ngã khuỵu.
"J-Jungkook? Em ấy là bạn đời của Jungkook?" Anh bật khóc, nước mắt ngập lấy bờ mi. "Chúa ơi." Alpha nức nở, đầu rơi xuống mặt bàn. "Ôi lạy chúa, "
....
Jungkook cười một cách chân thành, có chút hờn dỗi, nụ cười rạng rỡ của anh làm cho trái tim Omega rung lên từng nhịp.
"Ít nhất thì em cũng phải dạy cho con mình cách làm misutgaru(*) chứ." Alpha càu nhàu, rúc vào chiếc bụng căng phồng của Omega, hôn lên làn da cậu những nụ hôn dịu dàng.
Jimin khúc khích, luồn tay vào mái tóc Jungkook, thở dài thoả mãn trước những nụ hôn mềm mại được đặt trên làn da ngứa râm ran của bụng mình, cảm nhận sự chuyển động nhẹ nhàng của đứa trẻ. Nó đang cảm thấy rất hài lòng và hạnh phúc cùng bố mẹ mình, nở rộ thật xinh đẹp bên trong bụng cậu.
Những cánh hoa như đang nhảy múa trong cơn gió xuân, thảm cỏ bên dưới vuốt ve làn da của JImin.
"Em sẽ nghĩ về việc đấy." Jimin lầm bầm, hét lên khi Jungkook khịt mũi và tấn công cổ cậu bằng những nụ hôn và những vết cắn, cù cậu cho đến khi những giọt nước mắt hạnh phúc trào khỏi khoé mi.
"Làm ơn, đừng mà!" Jimin thở hổn hển, ngước nhìn Alpha của mình. Jungkook thở phào, nhắm mắt lại và dụi đầu vào gò má cậu, hai tay xoa nhẹ bụng Jimin, xoa dịu cún con của bọn họ."Hãy chăm sóc tốt cho con của anh, Omega." Jungkook gầm nhẹ, hôn lên trán Jimin, vùi mặt vào vết cắn trên cổ Omega, dịu dàng hôn lên và liếm nhẹ. "Anh đã tin tưởng trao cho em hạt giống của mình, em phải bảo vệ đứa con của anh."
*misutgara: là đồ uống được trộn cùng với ngũ cốc rang, mật ong hoặc đường, có hàm lượng protein cao và tốt cho sức khoẻ.
-----------
Hello, mình có đôi lời muốn nói sau chap này.
Chả là mấy bạn thấy Jimin trong fic này có hơi yếu đuối đúng không? Nhưng mình nghĩ việc đấy hoàn toàn là theo bản năng. Khi một Omega mang thai, hormone của họ tăng cao, rất nồng và cơ thể rất yếu ớt, rất cần có Alpha bên cạnh để dỗ dành và chăm sóc. Vậy đối với một Omega bị bắt cóc khỏi Alpha mình, giam lỏng ở một nơi mình không thuộc về, chưa kể tâm lý còn không ổn định khi lần cuối cùng gặp bạn đời lại là một cuộc cãi vã đầy hiểu lầm. Cá nhân mình thấy bản thân Jimin vẫn đang rất cố gắng dù là hơi hụt sức. Mong là ở những chap tiếp theo, sẽ được thấy Jimin mẹ tròn con vuông ở ngay cạnh Jungkook, không thì tôi unpub fic mất=)))))
Cả đoán xem người đàn ông lạ kia là aiiii đi nào :>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com