Chap 17
Jungkook về nhà lúc nào cũng không hay, thấy tên tiểu quỷ đang ngồi thẫn thờ nhìn vô thức liền đi ra đạp nhẹ vào đùi cậu
"Vong nhập à?"
" Yah, Anh đừng có nói gở, em chỉ đang suy nghĩ thôi."
"Nghĩ gì mà ngơ gớm thế?" Jungkook cởi bỏ áo khoác ngoài vắt lên tay ghế ngồi xuống cạnh cậu
Jimin không muốn kể tâm trạng của mình, đang định tìm cách đối phó thì tiếng chuông cửa đã giải vây cho cậu
"Em ra mở cửa."
Bước vào là Kiko, tay cầm thêm một hộp cơm. Cô đứng trước mặt Jungkook, đưa bằng hai tay
"Anh ăn đi, vừa mới đi làm về chắc đói lắm."
Jungkook nhìn hộp cơm trên tay Kiko rồi lững lờ quay mặt đi
"Cám ơn. Tôi ăn rồi."
"Anh nên ăn nhiều vào để có sức khoẻ tốt mà làm việc."
"Sức khoẻ của tôi, tôi tự biết cân bằng, không khiến cô phải quan tâm." Jungkook vẫn không thèm nhìn mặt cô
"Anh mở lòng với em một chút đi, dẫu sao tháng sau chúng ta cũng là vợ chồng, anh đâu thể như thế này mãi được."
"Vợ chồng!" Khoé miệng Jungkook bất giác kéo lên
"Cô nghĩ tôi sẽ đồng ý cái cuộc hôn nhân do cô và ông ta quyết định sao?" Phong thái lạnh lẽo đến ghê người!
"Đây là chuyện gia đình, cũng tại bố anh mắc nợ gia đình em nên..."
"Vậy thì cô đi mà cưới ông ta." Nụ cười khinh bỉ chuyển sang cay đắng
"Đó là chuyện của mấy người, tôi không muốn liên quan." Rồi đứng dậy cầm theo áo khoác vắt lên vai đi lên phòng
Kiko nhìn theo bóng dáng Jungkook đi khuất rồi quỳ mọp xuống, tay ôm mặt
"Tôi muốn cố gắng nhưng anh ấy vẫn rời bỏ tôi từ lần này đến lần khác."
"Lần này đến lần khác? Cô và anh ấy đã từng gặp nhau trước kia rồi?" Jimin hỏi
Kiko sụt sịt mũi, thở dài một hơi rồi kể
"Thực ra 2 năm trước tôi có về Seoul tìm anh ấy và tiếp cận nhưng ông Jeon không hề biết. Tôi mất 1 năm để bày tỏ tình cảm và cố gắng kéo anh ấy về phía mình. Từng ngày trôi qua, tôi vẫn không từ bỏ, tôi vẫn yêu anh ấy mặc cho anh ấy có chối bỏ tôi không biết bao nhiêu lần. Tôi quá yêu anh ấy, chính vì vậy tôi quyết định bỏ về Tokyo 1 năm sau đó rồi mong rằng đến bây giờ khi trở về anh ấy sẽ nhớ tôi và đồng ý tình cảm này của tôi. Nhưng không ngờ, con người lạnh lùng ấy vẫn không thay đổi, vẫn quyết đoán và dứt khoát như xưa." Kiko vừa kể mà nước mắt giàn giụa, ướt đẫm khuôn mặt diễm lệ.
"Chị chỉ giả vờ đến hỏi tôi về Jungkook thôi sao?"
Kiko cười xoà, tay lau nước mắt
"Thực ra trông cậu khá đáng yêu nên muốn làm quen với cậu một chút."
Kiko có vẻ rất quý Jimin như vậy, nhưng đến lúc cô biết sự thật thì liệu tình cảm yêu mến đó còn hay không? Jimin cũng không biết an ủi Kiko ra sao, cơ bản Jungkook là của cậu nên cậu đâu thể khuyên người khác cố gắng mà giựt lấy Jungkook được. Chả khác nào đem đồ của nhà tiếp tay cho giặc. Thấy Jimin khó xử, Kiko liền đứng dậy chào cậu rồi ra về.
Lúc Jimin lên phòng thì Jungkook đã ngủ say giấc, cậu nằm xuống bên cạnh hắn, giương đôi mắt to ra nhìn hắn một cách đắm đuối
"Nếu sau này anh không yêu em nữa thì em phải làm sao đây?"
"Em cũng lo sợ một ngày nào đó sẽ mất anh khỏi tầm tay."
Jimin chưa bao giờ chê Jungkook xấu, và càng nhìn gần thế này thì tướng mạo hắn càng đẹp. Ngũ quan tuyệt đẹp, sức quyến rũ đến mê người, lúc ngủ cũng vẫn thật mê hoặc. Jimin cứ nằm vậy mà ngắm nghía Jungkook cho đến tận sáng, mở mắt dậy xém chút nữa là Jungkook ngã lăn xuống giường
"Mắt em làm sao thế?"
Thức cả đêm chỉ nằm ngắm Jungkook, bảo sao mắt không thâm sì cho được
"Em sợ rời mắt khỏi anh anh sẽ đi mất."
Jungkook xoa đầu cậu
"Đồ ngốc này, anh chỉ ngủ thôi chứ ai bắt cóc đâu mà mất. Mau đi ngủ đi, em thức cả đêm rồi đấy."
Hắn kéo chăn lên sát cổ cho cậu
"Cứ bật điều hoà mà nằm, anh không cấm nữa."
Nằm để ý Jungkook thay quần áo các thứ, hắn khoác lên mình bộ vét đen lịch lãm, lạnh lùng, bên trong là cái áo sơ mi trắng với cà vạt xanh lam. Jimin nhận ra hôm nay tâm trạng của Jungkook rất tốt, nếu tốt thì hắn sẽ chọn áo màu sáng còn không màu sắc áo tự dưng trầm hẳn. Jungkook còn hôn nhẹ lên trán cậu trước khi hắn đi làm. Cuối cùng Jimin cũng có thể yên tâm mà ngủ ngon giấc rồi.
Đến khi tỉnh dậy đã là tầm 2h chiều, ruột gan Jimin cứ cồn cào. Cậu khó khăn xuống nhà làm bữa ăn nhẹ và lấy đồ ăn cho Lucky. Nó cũng sắp chết đói nhờ Jimin, khi thấy đồ ăn được mang đến, nó vẫy vẫy cái đuôi vui mừng khôn xiết. Cậu ngồi nhìn nó ăn hết phần thức ăn rồi mới đi vào nhà. Những ngày hè ở nhà, đôi khi cậu cảm thấy cậu như một ông lão vậy. Quanh đi quẩn lại chỉ ngồi với 4 góc tường, hết xem tivi rồi lại đi nằm, nằm chán lại xuống chơi với Lucky. Nhiều khi cuộc sống cũng thật nhàm chán.(Nó chỉ tươi mới khi có kookie ở cạnh cậu chứ gì? 😤)
Tiếng chuông cửa lại phá đám Jimin, Kiko đứng ở ngoài hét lớn
"Mau thay đồ đi Jimin! Tôi muốn lên công ty của Jungkook."
Jimin từ trong nhà nói vọng ra
"Mắc mớ gì tôi phải đi cùng."
"Nhanh lên, không được từ chối."
Jimin đi thay đồ rồi cùng Kiko đến công ty của Jungkook . Kiko hít một ngụm khí thật sâu rồi nhè nhẹ gõ cửa. Tiếng quen thuộc ở trong phòng cất lên
"Mời vào."
Cả hai cùng bước vào, Kiko cố làm vẻ mặt tươi vui khi nhìn thấy Jungkook. Cô đặt một hộp quà nhỏ lên trên bàn
"Anh mở ra xem đi."
Jungkook cầm lấy và mở ra, giơ lên một chiếc cà vạt màu đen
"Gì đây?"
"Quà em tặng anh, mong anh nhận."
Hắn xếp gọn lại rồi cất vào trong hộp, đóng nắp hộp lại đẩy về phía Kiko
"Cám ơn nhưng tôi không cần."
"Nhưng..."
Rồi hắn đứng dậy, tay cầm thêm vài giấy tờ và tài liệu
"Tôi phải đi họp bây giờ."
Hắn rời khỏi ghế, lướt qua Kiko. Cô tức quá kéo tay Jungkook lại, đôi mắt dường như long lanh hơn
"Sao anh tuyệt tình với em như vậy?"
"Tôi với cô yêu nhau bao giờ mà tôi phải tuyệt tình với cô?"
"Ít ra anh cũng phải cho em biết lí do tại sao anh lại hờ hững với em như vậy."
"Lí do? Cô muốn biết lí do chứ gì? Được thôi."
Jungkook hất mạnh tay ra khỏi bàn tay của Kiko, tiến lại gần đến Jimin và đặt lên môi cậu một nụ hôn thật sâu. Jimin trợn tròn mắt ra nhìn Jungkook trước mặt cậu, đôi mày hắn hơi chau lại. Kết thúc nụ hôn, hắn liếm nhẹ qua làn môi cậu rồi quay ra nhìn Kiko
"Đủ lí do chưa?"
Kiko đứng mà không nói nên được câu nào, cảnh tượng vừa rồi quá hãi hùng đối với cô. Đôi mắt mở to như sắp rơi xuống, đôi môi lắp bắp không nói thành tiếng. Bỏ mặc Kiko đứng bất động, Jungkook khoác vai Jimin đi ra ngoài. Đến cậu cũng sốc với hành động vừa rồi của Jungkook
"Bây giờ anh sẽ đi họp nên tiện đường đưa em về. Từ giờ trở đi, cấm được mở cửa cho bất kì ai, kể cả gia đình anh. Rõ chưa!"
"V...vâng."
Kiko lúc này vừa thấy buồn mà cũng vừa oán giận. Cô ghét Jimin, cho rằng Jimin đã giả nai để lừa cô đến hoàn cảnh như bây giờ.
"Park Jimin! Chắc chắn Jungkook phải là của tôi. Cậu cứ chờ đấy!"
Từ hôm đó trở đi Kiko cũng không qua nhà Jungkook nữa, cũng không rõ là cô đi đâu. Mấy lần đi qua cửa nhà đều đóng chặt, khoá kín mít. Jimin cứ đinh ninh rằng cô ta vì hãi quá nên đã bỏ cuộc, nỗi lo của Jimin vơi đi một nửa. Ba ngày trôi qua kể từ hôm đó, nỗi lo chưa vơi đi được bao nhiêu thì lại phải lo thêm chuyện nữa. Dami gọi điện đến cho Jimin
"Jimin! Em lại làm gì nữa rồi?"
"Em có làm gì đâu?"
"Vậy tại sao bố mẹ lại biết chuyện em với Jungkook?"
"Sao cơ?"
Bố mẹ Jeon biết chuyện của cậu với Jungkook, liệu họ có đến đây phản đối làm ầm ĩ lên không?
"Họ đang rất tức giận đấy, từ nãy giờ lặp đi lặp lại mãi việc bắt hai đứa phải tránh xa nhau ra."
"Em sẽ gọi cho chị sau."
"Alo....alo.... cái thằng bé này."
Dami chẹp miệng
Chắc chắn hai bác cũng đã gọi điện cho Jungkook và mắng anh ấy này nọ rồi, nhưng mình có cần phải làm gì không? Có chứ, mình phải đấu tranh cùng với Jungkook. Không được, nhỡ đâu làm hỏng việc gì thì sao. Hay bây giờ đến công ty? Hay là cứ ở nhà chờ tin? Thôi cứ gọi điện cho anh ấy đã.
Ngay lập tức Jimin bấm máy gọi cho Jungkook
"Kookie."
"Sao thế?"
"Sao anh vẫn bình thản được vậy? Anh không sợ sao?"
"Cái mồm của chị Dami thật rẻ tiền -_-"
"Giờ không phải lúc nói xấu đâu a ><"
"Cứ để đấy, em đừng làm gì cả."
Jungkook cúp máy luôn. Nói thì nói vậy nhưng Jimin cũng lo lắm chứ, thôi thì đi ngủ cho quên sự đời. Jimin ngủ liền một mạch cho đến tối, rồi bị đánh thức bởi tiếng ồn ào dưới nhà. Tiếng quát mắng rất to, có cả tiếng ghê rợn của gậy đập vào người. Jimin nghĩ có chuyện không lành liền chạy ngay xuống dưới, lấp ló ở cầu thang
"Tao nuôi mày đến tận bây giờ để mày trả ơn tao thế hả?" Giọng bố Jeon nghe thật khiếp sợ
"Nuôi? Ông nuôi tôi được cái gì? Chưa bao giờ ông bỏ một đồng nào ra để nuôi tôi ăn học, tất cả số tiền từ trước đến giờ đều là của mẹ. Ông tưởng tôi không biết sao?" Jungkook gân cổ lên cãi lại
Cái tát lần thứ ba vào thẳng mặt Jungkook, mặt hắn vẫn câng câng, ngang ngược.
"Ông không có quyền cản trở cuộc đời của tôi. Đối với tôi, ông chả là gì cả."
Bố Jeon giơ tay lên định tát Jungkook thêm cái nữa nhưng Dami cản lại
"Dừng lại đi bố, bố có đánh nữa thì giúp ích được gì?" Bố Jeon hất mạnh tay ra
"Tao phải đánh nó, đánh cho nó tỉnh ra, đánh cho nó rơi cái suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu."
"Tôi sẽ không thay đổi quyết định."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com