9.5 (end)
Ngoại truyện 1
Park Chaeyoung mỗi lần tan học đều đi qua một con hẻm nhỏ, đó là nơi thường có những học sinh hư tụ tập chơi bời.
Càng tới gần cái hẻm ấy, cô liền đi chậm lại.
Bởi vì mấy ngày gần đây cô thực sự rất đen đủi, lần nào đi qua cũng đều bị mấy tên đó nhắm tới, mấy ngày liên tiếp đều bị bắt nạt.
Nhưng hôm nay còn chưa đi tới đầu ngõ mà cô đã nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết.
Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Park Chaeyoung đứng sững sờ tại chỗ.
Trong con hẻm tối tăm ấy, mấy tên côn đồ thường ngày bắt nạt người khác lại đang nằm gào thét trên mặt đất.
Mà ở giữa bọn họ là một chàng trai cao, gầy đang cúi xuống nhặt chiếc balo đang nằm trên mặt đấy, phủi phủi bụi đi rồi đeo lên vai.
Khoảnh khắc cậu ấy quay đầu lại, Park Chaeyoung liền thấy rõ khuôn mặt rất đỗi hoàn hảo ấy.
Tim cô bỗng chốc đập thình thịch, xong đời rồi, cô biết người đó, đó là bạn học cùng lớp - Jeon Jungkook.
Park Chaeyoung đang suy nghĩ điều gì đó thì phải? Cô nghĩ, mấy tên côn đồ đó đã đủ đáng sợ rồi mà đám người đó còn không đánh lại được Jeon Jungkook thì cậu ấy còn đáng sợ gấp trăm ngàn lần!
Làm sao bây giờ, cô đã nhìn thấy cảnh cậu ấy trong cảnh này liệu có bị đánh như kia không? Hay là bị diệt khẩu luôn?
Park Chaeyoung cẩn thận liếc nhìn Jeon Jungkook, trên mặt cậu ấy có vết thương nhưng vẻ mặt vô cùng hững hờ trong mắt còn chút tức giận. Có thể thấy bây giờ tâm trạng cậu ấy không tốt.
Jeon Jungkook đi gần lại phía Park Chaeyoung, Park Chaeyoung sợ tới mức không dám cử động.
Nhưng ai ngờ cậu ấy lại đứng lại ngay trước mặt cô.
Park Chaeyoung sợ đến mức tay đổ hết cả mồ hôi, không đợi Jeon Jungkook định làm gì tiếp theo.
Cô nhìn chai nước mình mới mua đang cầm trong tay, suy nghĩ một lúc rồi lập tức ra vẻ hiểu chuyện, hai tay đưa cho Jeon Jungkook: "Bạn học Jeon, cậu uống nước không? Tôi đặc biệt mua cho cậu đấy."
Jeon Jungkook không nói gì, chỉ đứng lặng nhìn Park Chaeyoung, ánh mắt có chút trầm lặng.
Ngay khi Park Chaeyoung nghĩ cậu ấy sẽ không uống đâu thì Jeon Jungkook vươn tay cầm lấy chai nước rồi tiếp tục đi ra phía bên ngoài.
Park Chaeyoung không hiểu ánh mắt của anh như vậy là có ý gì nhưng dù sao cậu ấy cũng cầm lấy hai nước, cô thở phào một hơi.
Nhưng vừa đi chưa được mấy bước, Jeon Jungkook xoay người lại gọi tên cô.
Giọng nói trong trẻo nhưng cũng rất lạnh lùng phía sau truyền đến: "Park Chaeyoung."
Cả người Park Chaeyoung cứng đờ, lập tức đáp: "Hả, tôi ở đây."
"Nhớ về nhà sớm."
Park Chaeyoung ngơ người nhìn cậu ấy: "ừm."
Ngày hôm ấy, trời rất nắng làm cho bóng của cả hai dưới đất như kéo dài hơn.
Nhưng Park Chaeyoung rất căng thẳng vội đi thật nhanh mà không biết rằng sau khi quay người đi, Jeon Jungkook thấy không thoải mái mà bắt đầu gãi đầu.
Chàng trai cao khoảng một mét tám đang đứng đó với vẻ mặt hối hận.
Mấy tháng sau, lịch sử tìm kiếm của Jeon Jungkook đều là: Làm thế nào để lấy lại hình tượng với người mình thích?
Ngoại truyện 2
Tại một biệt thư ở vùng ngoại ô, người đàn ông đang ngồi ở trong phòng làm việc cẩn thận lau mặt dây chuyền trên tay, chăm chú ngắm bức ảnh bên trong.
Ông chủ Tô của công ty Thịnh Hoa được quản gia dẫn lên thư phòng, cảm giác bí bách trong căn phòng làm ông chủ Tô có chút lo lắng, vội vàng ngồi xuống: "Ngài Jeon, anh tìm tôi có việc gì vậy? Là chuyện công ty sao? Hạng mục lần trước chưa nộp là vì ngài bận quá nên chưa nghe điện thoại của tôi.
"Nhưng ngài yên tâm, công ty bây giờ không có vấn đề gì cả, doanh thu cũng đang tăng lên."
Jeon Jungkook không rời mắt khỏi bức ảnh trên mặt dây chuyền: "Nghe nói mẫu nước hoa mới của công ty muốn mời tôi làm đại diện."
Ông chủ Tô xua tay: "Không có, không phải đâu! Tôi nào dám mời ngài! Chẳng qua là là ngài nổi tiếng quá nên bọn họ mới lan truyền thông tin vớ vẩn đấy thôi, bọn họ đều không biết ngài mới chính là ông chủ của Thịnh Hoa còn tôi chỉ là người thế thân trên danh nghĩa thôi."
Jeon Jungkook nhướng mày, môi nhếch lên: "Tôi sẽ làm đại diện cho công ty."
Ông chủ Tô theo bản năng mà lắc đầu: "Ôi trời, không cần đâu, ngài không cần làm như vậy đâu....", sau khi phản ứng được câu nói của Jeon Jungkook ông ấy mới mở to hai mắt nhìn anh, "Cái gì cơ? Ngài nhận sao? Jeon tổng ngài thực sự nghiêm túc chứ? Thật tốt quá, lần này lợi nhuận sẽ tăng lên rất nhiều."
Ngón tay Jeon Jungkook gõ lên mặt bàn, từ từ nói: "Nhưng có một điều kiện."
Ông chủ Tô phấn khích: "Đừng nói là một cái, một trăm cái cũng được."
"Để cho Park Chaeyoung đến sân bay đón tôi, trong khoảng thời gian đó cũng để cô ấy làm trợ lý riêng cho tôi."
"Park Chaeyoung sao?", ông chủ Tô không ngờ sẽ nghe thấy cái tên này ở đây, "Jeon tổng, ngài muốn một trợ lý tốt hơn chứ, đứa nhỏ tiểu Chae này có chút rụt rè, chưa từng làm qua mấy việc này."
Jeon Jungkook ngồi im ở đó, ánh mắt lạnh lùng đang tính toán điều gì đó: "Không sao cả, tôi chỉ chọn cô ấy."
Ông chủ Tô không ngừng di chuyển, đột nhiên nhớ ra một chuyện hình như Park Chaeyoung là người mà lúc trước Jeon tổng đích thân chỉ đích danh muốn mời về.
Ánh mắt ông ấy dừng lại trên chiếc dây chuyền cũ kia, dần dần nhận ra được ra được nguyên nhân.
Ánh mắt ông chủ Tô sáng lên: "Thành giao."
Khóe miệng Jeon Jungkook cũng cong lên, vươn tay ra phía trước: "Hợp tác vui vẻ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com