Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

10

-Sao đột nhiên em lại muốn về nhà vậy?- HoSeok bỏ tay vào túi áo trong khi cả hai đang đi bộ ra nơi giữ xe.

-À... thật ra...- JiMin lấp bấp- À em để quên vài đồ quan trọng ở nhà nên phải về lấy, đi một mình chán lắm nên em rủ hyunt theo ấy mà !

-Hajzz hôm nay trời lạnh thiệt! Nè đi nhanh lên hyung sắp chết cống đến nơi rồi!- Nói rồi anh kéo tay nó dắt đi thật nhanh.

Về đến nhà, cả hai bước vào trong không nhìn thấy ai ở phòng khách hết.

-Hai đứa kia đâu rồi? Chẳng phải bảo về nhà sao?- JiMin ngó nghiêng.

HoSeok im lặng. Anh cởi áo khoác và khăn choàng xuống rồi bước vào phòng mình.

Đợi đến khi HoSeok bước hẳn vào phòng. JiMin mới nhếch mép một cái nó đi đến phòng của JungKook.

-Ưm... a... Jung...

Một màn dâm mỹ hiện ra trước mắt nó. Quả đúng như những gì nó dự tính. Thằng nhóc JungKook này quả là bạo gan mà. JiMin móc điện thoại ra rồi ấn vào camera nhưng đột nhiên nó dừng lại. Nó suy nghĩ gì đó rồi lấy vài tờ giấy viết nhạc ở phòng khách rồi chạy vào phòng HoSeok.

- HoSeok hyung anh giúp em một việc đi bây giờ em phải xem lại mấy thứ này gấp lắm!- Nó ôm mấy tờ giấy đi vào rồi lấy điện thoại bấm bấm cái gì đó.

-Được rồi, muốn hyung làm gì?- Anh đứng lên.

-Hyung sang phòng của NamJoonie hyung và Kookie lấy cuốn sổ màu đen đặt trên bàn giúp em nhé!- Nó mỉm cười.

-Biết rồi, biết rồi!- Anh gật gật đầu rồi cũng bước ra ngoài.

Trong khi đó...

Người JungKook ướt đầy mồ hôi. Thân người nó nằm giữa hai chân của TaeHyung chuyển động lên xuống không ngừng.

Cậu vì không thể chịu được những cú thúc của nó chỉ có thể nhắm chặt mắt thở gấp không ngừng.

-Không được... mau dừng lại... Jeon JungKook...

-Đến nước này mà anh còn ngoan cố sao? Anh chỉ là của một mình em thôi Tae Tae!

Nó nói rồi hôn lên môi cậu. Bên dưới vẫn luận động.

-Thì ra...

Nghe tiếng nói. Cả hai giật mình quay phắt lại.

HoSeok đang đứng ở cánh cửa. Ánh mắt thê lương nhìn TaeHyung đang trần trụi nằm dưới thân JungKook.

-Ho... HoSeok hyung...- TaeHyung lấp bấp. Cậu vội ngồi dậy đẩy JungKook ra khỏi người mình cho dù có đang khó chịu thế nào.

-Thật xin lỗi vì đã làm phiền hai cậu! Tôi chỉ muốn lấy đồ thôi!- Anh bình tĩnh đi đến bàn lấy cuốn sổ màu đen rồi nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng sau đó rời đi không nói thêm bất cứ lời nào.

TaeHyung gấp gáp mặt quần áo vào mặc kệ JungKook đang ngã dưới giường.

-Tae Tae!- Nó gọi với theo nhưng lúc này cậu đã chạy ra khỏi cửa.

TaeHyung phóng như lao ra ngoài. Cậu nhìn thấy HoSeok cùng JiMin đang đi trên đường vắng cách đó không xa. Tức tốc liền chạy đến trước mặt anh.

-HoSeok... xin hãy nghe em giải thích... anh...- Cậu nắm chặt lấy tay anh, hai mắt đỏ lên, nước mắt như muốn ứa ra.

-Cậu muốn giải thích cái gì? Đó là chuyện của cậu chẳng liên quan gì đến tôi cả!- Anh giựt mạnh tay ra khỏi tay cậu rồi lại tiếp tục bước đi.

-Anh khoan đi đã... xin anh... hãy nghe em nói một lần thôi... được không anh?- TaeHyung run lên tay vẫn nắm chặt lấy cánh tay anh kéo lại.

HoSeok không nói. Chỉ nhìn cậu có vẻ như chờ xem cậu sẽ giải thích cái gì.

JiMin đứng bên cạnh. Nhìn thấy bộ dạng đó của TaeHyung liền lo lắng cậu sẽ nói ra toàn bộ sự thật liền ra sức ngăn cản. Nắm lấy vai TaeHyung quay sang phía mình.

-Nghe nè TaeHyung, bây giờ mày bình tĩnh về nhà! Có gì rồi từ từ nói, được không! Bây giờ trời rất lạ...

-Chính là mày làm có đúng không?- TaeHyung cắt ngang câu nói của nó.

-Sao?- Nó vờ không hiểu.

-Rõ ràng là từ đầu mọi chuyện đều do mày gây ra không phải sao? Tại sao? TẠI SAO MÀY LẠI PHẢI ĐỐI XỬ VỚI TAO NHƯ VẬY CHỨ HẢ?- TaeHyung gào lên dùng sức đẩy mạnh khiến JiMin ngã xuống đất

HoSeok lập tức nắm chặt cánh tay cậu một cách thô bạo.

-Cậu đang làm cái quái gì thế hả? Chuyện do cậu làm lại đi đổ lỗi cho người khác sao?- Anh cười nhạt, khinh bỉ liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới- Đúng rồi! JungKook vừa đẹp trai lại tài giỏi, tương lai của nó sáng lạng hơn tôi rất nhiều nên cậu chọn lên giường với nó còn tình yêu của tôi thì cậu vứt cho chó tha không phải sao? Kim TaeHyung cả đời này tôi lại không thể ngờ cậu có thể dơ bẩn như vậy!

Nói rồi anh quăng mạnh tay cậu ra. Chạy đến đỡ JiMin.

-Em không sao chứ?

-Vì ngã lên tuyết nên em không sao?- JiMin dựa vào người anh đứng dậy- Anh không nên nặng lới với cậu ấy như thế!

-Loại người đó em tiếc rẻ cái gì chứ?- Anh lườm cậu một cái rồi dìu JiMin rời đi.

Còn cậu đã sớm hóa đá.

Tuyết cũng bắt đầu rơi.

Một thân ảnh mỏng manh đứng giữa trời tuyết lạnh giá.

HoSeok dìu JiMin đi đến công viên gần đó rồi ngồi xuống một cái ghế gỗ.

-Em thật sự không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?- HoSeok đỡ nó ngồi xuống.

-Em không sao đâu mà ! Chỉ té có chút xíu thôi làm gì phải tới bệnh viện chứ!

-Vậy có trầy xước chỗ nào không để hyung đi mua thuốc sức lên!

-Em không sao thật mà !- JiMin gõ nhẹ lên vai HoSeok mỉm cười.

Anh nhìn nó, rồi thở dài một hơi ngồi lên ghế cạnh nó. Hai tay chống xuống ghế ngửa đầu nhìn trời đêm.

-Em không biết giữa hyung và TaeHyung có chuyện gì mà lại khiến hyung tức giận như vậy nhưng lần sau hyung đừng nói những lời như thế, TaeHyung nó sẽ rất buồn đấy!

- Giờ phút này mà em còn lo cho cậu ta sao?

-Dù sao nó cũng là bạn của em, đã vậy chúng ta đều là thành viên của Bangtan, hyung như vậy là không được đâu!- nó nhăn mặt đánh vào vai anh. ( đáng yêu a~ con mèo xảo quyệt >.<)

- Đó đã là gì so với những việc mà cậu ta đã làm với hyung chứ?

JiMin ngẩn ra nhìn anh.

-Hyung hết lòng yêu thương cậu ta, cái gì tốt nhất cũng đều dành cho cậu ta. Đối với hyung thời gian đó mà nói cậu ta là cả thế giới. Những lúc mệt mỏi áp lực chỉ cần nhìn thấy cậu ta hyung đều không còn cảm thấy gì nữa! Ngay từ lúc bắt đầu hyung đều biết sẽ rất khó khăn cho cả hai nhưng vì cậu ta hyung có thể chịu đựng tất cả... cuối cùng hyung nhận được gì chứ?- anh cười nhạt- Cả cuộc đời Jung HoSeok này rất ghét bị người khác lừa dối, lợi dụng! Vậy mà không ngờ bây giờ hyung lại lâm vào hoàn cảnh này...

JiMin lặng thinh.

"Xin lỗi... chỉ vì em quá yêu anh thôi HoSeok... chỉ cần có cơ hội được ở bên cạnh anh dù là việc gì em cũng sẽ làm... em... vốn dĩ không còn quan tâm tương lai sẽ thế nào nữa..."

Không nghe cậu đáp anh liền quay sang nhìn cậu. Đã thấy mặt cậu chớm đỏ lên.

-Sao vậy? Em khóc đó hả?

-Làm... làm gì có chứ...- Nó lấy tay áo gạt vội giọt nước mắt- Nếu hyung muốn khóc thì cứ khóc đi! Em hiểu mọi chuyện không dễ dàng gì với hyung mà!

Vừa dứt câu đầu HoSeok đã ngã lên vai nó.

-Cho hyung dựa thế này... một chút thôi...

-Được rồi! Mọi chuyện sẽ ổn thôi!

Nó vỗ vỗ lên vai anh.

-----------------

JungKook nhận ra đã quá lâu mà TaeHyung chưa trở vào trong liền mặc áo khoác chạy ra ngoài tìm cậu.

Bên ngoài đường vẫn vắng tanh không thấy một bóng người. Vì khu này rất ít người qua lại nên dù chỉ mới 8,9g đã vắng như là đêm khuya vậy.

Nó chạy ra xa thêm một chút nữa vẫn không thấy gì bèn chạy vào nhà lấy điện thoại gọi cho mọi người hỏi xem.

Nhưng vừa quay đầu lại đã thấy TaeHyung ngồi dưới cột điện kèm theo mấy chai SoJu lăn lóc dưới đất. Mặt đỏ bừng nửa tỉnh nửa mê.

-Tae Tae à! Sao lại ngồi ngoài đây vậy hả?

Nó lo lắng chạy đến nắm lấy tay cậu kéo lên nhưng cậu vẫn nhất quyết ngồi bệt dưới đất.

-Buông tôi ra... cậu là ai hả... tên khốn kiếp này...!

-Em là JungKook đây mau vào nhà thôi!- nó ngồi xổm xuống ôm eo cậu sốc lên.

-JungKook? JungKook là thằng nào?- TaeHyung vẫn cứng đầu đẩy người nó ra.

-Muốn gì thì vào nhà nói, anh say quá rồi!- JungKook khó khăn nói.

-Aaaaa!- đột nhiên cậu la lên khiến nó hốt hoảng.

-Sao? Sao vậy? Anh đau ở đâu sao?

-Tôi nhớ rồi... JungKook... cậu là JungKook có đúng không?

-Đã nói rồi là em đây! Anh có chịu vào nhà không hả?- JungKook thở dài.

-Được rồi... nhào vô...

-Gì cơ?

-Cậu có ngon thì nhào vô, tôi sẽ khô máu với cậu! Nhào vô!

-Hajzz, lúc say anh thật đúng là rắc rối mà Tae Tae! Có mau vào nhà không ???

-Tôi không muốn, tôi không muốn!! Không muốn!!- TaeHyung dãy đành đạch rồi ngồi bệt xuống đất một lần nữa.

Nó bó tay nhìn cái cục bông lì lợm đỏ lờm lên vì rượu nhất quyết không chịu vào nhà kia đang mè nheo dưới đất.

- Cậu... cậu nghĩ cậu là ai chứ... cậu nghĩ mình là ai mà dám ép tôi phải vào nhà... cậu nghĩ cậu là ai mà cưỡng bức tôi chứ hả thằng khốn này?????

- Này anh bé tiếng lại một chút đi!- Nó đứa tay lên miệng.

Sau đó đột nhiên im lặng hẳn. JungKook ngạc nhiên nhìn xuống. Thấy đầu của cậu cúi đến muốn chạm xuống đất, tóc rũ xuống.

-Hức... hức...

TaeHyung đang khóc. Cậu tự lấy tay đấm vào tim mình.

-Chỉ một thời gian ngắn thôi mà tôi đã mất rất nhiều thứ... tôi mất đi một đứa bạn tốt, mất đi một đứa em trai và mất cả người mà tôi yêu thương nhất...

JungKook cắn môi.

-Cậu bảo tôi phải làm gì đây? Có phải là tôi nên chết đi không?- TaeHyung ngửa lên. Những giọt nước lăn đầy trên khuôn mặt xinh đẹp đó.

Nó không nói. Chỉ ngồi xuống ôm cậu vào lòng.

Tuyết lại bắt đầu rơi....



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com