EX-1
Ngày 3 tháng 9 năm 2016
Tại Philippines. Trong khách sạn mà BTS đang ở.
TaeHyung thất thần buông thỏng điện thoại trên tay khiến nó rớt xuống đất.
Rốt cuộc là gì đây... tại sao... tại sao chuyện này lại xảy ra...
Tại sao... lại xảy ra ngay thời điểm này... cậu phải làm sao đây chứ...
"TaeHyung ah, bà con mất rồi, mẹ biết là con không thể về vì bận lịch trình, mẹ chỉ muốn báo cho biết thôi, con đừng quá đau buồn nhé! Sau này con có thể về thăm bà!"
.....
JungKook chạy xung quang khách sạn. Nó đi qua phòng các thành viên khác hỏi xem TaeHyung ở đâu nhưng không có, JungKook chạy vòng trên hành lang của khách sạn. Trên đường đi nó gặp một chị staff.
-Noona có thấy TaeHyung đâu không?- Nó chạy đến trước mặt staff.
-Hồi nãy noona thấy cậu ấy đứng dưới sảnh, hình như là đang nói chuyện điện thoại với ai đó!- chị staff vừa nói vừa chỉ xuống dưới.
-Cảm ơn noona!- Nó nói nhanh rồi chạy đi. Không biết có chuyện gì mà lại biến mất như vậy.
JungKook chạy xuống sảnh lớn của khách sạn. Khách sạn này không hề nhỏ nên chạy khắp sảnh cộng thêm có rất nhiều người nên nó không thể nào biết TaeHyung đang ở đâu. Điện thoại gọi muốn cháy máy cũng không thèm bắt. Đúng là khiến người ta lo lắng mà.
JungKook quay trở lại chỗ thang máy. Vừa đến đã thấy một bóng dáng ngồi chổm úp mặt vào gối trong góc gần đó.
Nó lập tức chạy đến.
Nó kéo mặt TaeHyung lên đã nước lem đầy cả khuôn mặt cậu.
-Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
-JungKook....- TaeHyung nức nở lên tiếng.
Nhìn cậu khóc nấc từng đợt như vậy lòng nó đau xót không nguôi. Nó kéo chặt cậu vào lòng.
-Không sao không sao, đừng khóc nữa... có em ở đây rồi!- Nó vỗ vỗ lên tóc cậu, để đầu cậu dựa vào vai nó.
TaeHyung vẫn khóc, không thể ngừng được. Cảm xúc của cậu bây giờ không thể bình tĩnh được nữa.
Người bà mà cậu yêu quý, người mà đã như bố mẹ nuôi dạy cậu suốt 14 năm qua đã rời khỏi thế giới này. Vậy mà cậu lại không thể ở bên cạnh bà lúc đó. Cậu cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ. Có lẽ.... cậu sẽ phải hối hận cả đời mất...
-Bà của anh... bà vừa mất.... hức... vậy mà anh... lại không thể ở bên cạnh bà... hức...
TaeHyung khóc đến nổi mặt mũi đỏ lên hết cả. JungKook nghe cậu nói thì lòng không khỏi đau đớn.
Người thân đã mất, vậy mà cậu không thể ở bên, thật đúng là trớ trêu mà.
JungKook không nói gì, siết chặt TaeHyung vào lòng. Ngay lúc này đây chính là khoảnh khắc đau lòng nhất của TaeHyung, nó không thể khuyên gì cả. Chỉ có thể ở bên an ủi cậu mà thôi...
Các thành viên khác chia nhau đi tìm TaeHyung. HoSeok và JiMin vừa xuống thang máy đã nhìn thấy JungKook đang ôm TaeHyung.
Cả hai chỉ biết im lặng mà nhìn, không biết làm gì hơn nữa...
Sau khi tâm trạng ổn định trở lại, JungKook dìu TaeHyung lên phòng. Dù cậu có cười nói đi chăng nữa thì đó vẫn chỉ là gượng gạo.
Cậu ngồi trên giường, mặt cúi xuống suy nghĩ gì đó, rồi nước mắt lại rơi xuống vào bàn tay đang siết chặt của cậu.
JungKook đi vào nhìn thấy thế, nó đi đến ngồi chổm trước mặt cậu. Nó lấy tay lau đi giọt nước mắt trên má cậu.
-Em biết là anh đang rất buồn, nhưng em nghĩ là bà không muốn nhìn anh thế này đâu! Anh phải mạnh mẽ lên, bà không còn bên cạnh anh nhưng vẫn còn em và rất nhiều người khác quan tâm lo lắng cho anh!
TaeHyung nhìn nó mím môi rồi quẹt nước mắt trên mặt mình.
-Anh không biết nữa, anh không thể ngừng nghĩ về chuyện này, anh thấy mình là một đứa cháu tồi tệ!
-Bà sẽ hiểu mà, bà không nghĩ anh như vậy đâu! Chỉ cần anh có thể mạnh mẽ sống thì bà ở trên cao sẽ rất vui lòng! Đó chẳng phải là điều mà bà đã dạy cho anh sao?- JungKook nắm lấy tay cậu.
TaeHyung mỉm môi rồi đan tay vào tay JungKook.
-Cảm ơn em, vì đã an ủi anh!
- Tae Tae, anh là người em yêu, anh đau buồn như vậy thì làm sao em có thể vui đây?
TaeHyung dù đang đau buồn, nhưng nghe những lời động viên của nó liền cảm thấy ấm lòng.
JungKook chồm lên. Hôn nhẹ vào môi TaeHyung. Cậu chỉ nhắm mắt lại rồi cảm nhận sự ngọt ngào từ môi JungKook.
Trong suốt thời gian sau đó, đi đâu làm gì TaeHyung cũng không thể tươi cười nổi dù đã gáng gượng.
Vào ngày 12/11.
3rd Muster đã diển ra ở GoCheok Sky Dome.
Buổi diễn ra vô cùng thuận lợi cho đến phút cuối các thành viên thổ lộ tâm tình đến fan.
TaeHyung biết mình đã khiến cho A.R.M.Ys lo lắng rất nhiều và cậu nghĩ mình đã có thể xem fan như là gia đình mà tâm sự tất cả mọi chuyện không cần giữ trong lòng.
"Đầu tiên, mình rất hạnh phúc khi Gocheok Sky Dome ngày hôm nay được phủ kín ARMY bomb cùng với sự hiện diện của các ARMY. Chắc chắn bọn mình không thể quên được ngày hôm nay, ngày mà bọn mình có thể biểu diễn ở Gocheok Sky Dome. Cảm ơn mọi người rất nhiều!
Và hôm nay mình muốn kể cho mọi người nghe một chuyện hơi cá nhân của mình... Nếu không nói ra ở đây, mình sợ là không có cơ hội được nói về nó một lần nào nữa!
Dạo gần đây có rất nhiều bạn fan thắc mắc: "Taehyung à, sao trông cậu buồn bã và chán nản quá vậy?". Lúc đó, mình chỉ muốn chia sẻ cho các bạn ấy câu chuyện mình sắp kể này đây nhưng mình đã không thể cất thành lời. Đó là lí do vì sao, mình muốn bộc bạch với mọi người ở đây, tại Gocheok này.
Chỉ ít ngày trước, bà của mình đã qua đời. Bà mất vào sáng ngày 3/9 và mình đã nhận được tin này khi mình đang ở Philippines. Bà đã thay cha mẹ của mình, nuôi dưỡng mình suốt 14 năm. Trong kí ức của mình, bà là người khi mình muốn làm gì, muốn ăn gì hay kể cả khi mình đòi hỏi bà điều gì, bà sẽ đáp ứng tất cả. Bà là người cực kì đặc biệt đối với mọi người. Và không ai có thể tin được bà đã ra đi như thế.
Ngày mà bọn mình nhận được chiếc cúp đầu tiên ở Music Bank cho "Blood Sweat and Tears" cũng là giỗ 49 ngày của bà. Mình còn nhớ, bà luôn muốn thấy mình trên TV hay biểu diễn trực tiếp trên sân khấu. Vì vậy, khi bọn mình giành cúp chiến thắng, mình đã rất mong được nhắc đến bà và nói với bà mình yêu bà rất nhiều nhưng thời gian lên sóng truyền hình lại không cho phép. Đó là niềm nuối tiếc lớn nhất của mình.
Bà là người quý giá nhất với mình, bà đã dặn mình phải đối xử thật tốt với các cậu (ARMY). Thực sự ARMY mới là những người đã giúp chúng mình có thể có mặt tại Gocheok Sky Dome và giúp mình tiến gần hơn với các mục tiêu đã đặt ra từ trước, nhưng mình cũng nghĩ rằng bà đã phù hộ rất nhiều cho mình từ trên kia. Mình đã tin và cố gắng hơn rất nhiều. Những ARMY yêu quý, các cậu cũng rất quý giá với mình. Mong mọi người cũng nhớ về về bà của mình nữa nhé. Cảm ơn mọi người".
Sau khi bày tỏ, TaeHyung đã không thể cầm được nước mắt. Cậu khóc ngay trên sân khấu, trước mặt các fan.
Cả khán đài trầm xuống vì câu chuyện của TaeHyung. Các fan đã vô cùng xúc động và khóc theo.
Các thành viên còn lại thì chỉ xót xa nhìn cậu.
JiMin muốn mọi thứ tốt hơn, nó đã tung tăng chạy đến ôm lấy TaeHyung từ phía sau rồi thì thầm.
-Mạnh mẽ lên!
JungKook đứng bên cạnh cũng không thể kiềm được nước mắt khi nghe những lời này của cậu. Có thể bày tỏ tất cả tâm tình ở đây, TaeHyung đã thật sự rất mạnh mẽ.
Từ khi Debut, bao nhiêu hoàn cảnh đã xảy ra, bao nhiêu nổi buồn nước mắt của họ đã rơi... chỉ vì có thể được đứng trên sân khấu, chỉ vì có thể thực hiện được ước mơ của mình và vì các fan hâm mộ , họ muốn những điều tốt nhất dành cho fan của mình.
Những chàng trai trẻ này, có thể mạnh mẽ vươn xa được như thế thật là một điều tuyệt vời.
JungKook nhìn cậu, nó khẽ mỉm cười.
"TaeHyung, anh là người mà em có thể trân trọng và yêu thương nhất, vì vậy... chúng ta hãy ở bên nhau thật lâu, em sẽ là người xoa dịu nôit đau của anh!"
Mắt TaeHyung đỏ nhòe nhìn khắp cái sân khấu đầy ấp người hòa cùng ánh sáng của biển ARMY bomb.
Buổi 3rd Muster kết thúc trong nước mắt nhưng cũng để lại sự sâu lắng trong lòng mỗi người. Qua chuyện này tất cả mọi người có thể hiểu hơn TaeHyung là một cậu bé có trái tim ấm áp vô cùng.
----------
Note: câu chuyện kể trên có vài chi tiết là thật còn toàn bộ là fake.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com