Chương 34
Cách 2 ngày Taehyung mới đến phòng tranh, ở lại cũng không lâu, nhìn một chút liền rời đi.
Ông chủ đã quen được hầu hạ rất thích sai người, đối với Taehyung không nỡ xuống tay, đương nhiên chỉ ức hϊếp được người làm duy nhất.
Jungkook nhịn.
Chỉ là ngẫu nhiên sẽ liếc nhìn ông chủ.
Trừ khi có việc tcaauj sẽ không nói chuyện cùng anh. Cậu luôn chần chừ mở miệng dặn dò, Jungkook luôn cam tâm tình nguyện làm.
Ngày đó cùng Taehyung nói chuyện xong, anh suy nghĩ thật lâu, tia nhẫn nại cuối cùng cũng tiêu tan.
Taehyung không tin anh thay đổi, anh sẽ dùng thời gian chứng minh.
Chỉ là....cậu không còn yêu anh nữa.
Sự tin cậy cuối cùng đã biến mất, Jungkook nhất thời lo sợ không thôi, lo lắng cậu thật sự thích ông chủ, cũng may Taehyung luôn cư xử bình thường với ông chủ, không bao giờ ở riêng với hắn.
Ông chủ giúp Taehyubg cùng nhóc con, cậu đều trả ơn.
Cùng ông chủ lăn lộn một thời gian, Jungkook bắt đầu chỉ dẫn ông chủ mời chào khách thế nào, mở rộng quy mô, ông chủ trước giờ không am hiểu kinh doanh, phòng tranh trước đây đều bị hắn làm cho chết không yên sống cũng không được, mắt thấy phòng tranh ngày càng bành trướng, xoa tay cười hì hì, chuẩn bị nghe anh chỉ dẫn, trong lòng nổi lên lòng tham, cảm thấy mình nhặt được 2 viên ngọc quý.
Taehyung :"..."
Cậu thật sự không biết nói thế nào, trước đây còn chần chừ hiện tại đã không còn lời nào.
Cậu nên nói với ông chủ thế nào, người mà trước đây hắn còn la hét sẽ đập một trận rồi quăng cho cá mập ăn lại đứng trước mặt hắn.
Ông chủ rất tùy tiện, thường xuyên không coi ai ra gì mà thân mật với cậu, Anh biết chỉ cần mình làm gì không tốt với hắn, những ấn tượng anh cố gắng tạo dựng sẽ tan tành.
Bởi vậy cũng chỉ có thể chịu đựng.
Hằng ngày Sữa bột đều ngủ, đến phòng tranh cũng chỉ ngủ, căn bản không biết mọi việc xung quanh.
Chờ bé mơ màng tỉnh lại, ba nhỏ đã đi đón tiếp khách, bé nghi hoặc xoa xoa mũi, ê a giơ tay làm cho người chú ý, ông chủ lại cho rằng nhóc con đang chào đón hắn, lệ nóng dâng trào thầm cảm tạ trời đất đã làm cho nhóc con để ý hắn.
Cậu luôn xem anh không tồn tại.
Dù sao lòng kiên nhẫn của anh có hạn, công việc lại chất chồng, cơ bản không thể trụ được lâu.
Ở phòng tranh anh vẫn luôn kiềm chế không đến gần cậu, nếu không Taehyung sẽ mở to mắt, cảnh giác nhìn anh.
Ngủ cả ngày Sữa bột cũng tỉnh lại, mơ màng nhìn người đàn ông phía trước nhóc.
Jungkook bị một lớn một nhỏ dùng đôi mắt nhìn, nhất thời chân tay luống cuống, sửng sốt một lát mới đem từ trong túi ra một đồ vật đưa cho cậu:"Đưa cho con cái này, hôm qua mới được gửi đến."
Là một vòng ngọc, không biết ngọc gì nhưng nhìn rất xinh đẹp, tinh xảo cực kì.
Sữa bột rất thích, vươn tay ê a.
Taehyung có thể đoán ra ý của bé, đại khái đang muốn nói "Muốn muốn".
Cậu khe khẽ thở dài, cong lưng bất mãn chọc má Sữa bột, trong lòng nói thầm "Bé con ngốc, dễ dàng bị mua chuộc quá" ngước mắt nhìn anh cứng ngắc, gật đầu tiếp nhận "Cảm ơn."
Jungkook thấy cậu nhận còn chưa kịp vui, đã bị câu cảm ơn đả kích :"Tiểu Tae, đây là con chúng ta, nếu em không cảm ơn anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều."
Một tiếng "Cảm ơn" kéo dài khoảng cách, rõ ràng đều là vợ và con anh nhưng anh lại không thể chạm vào.
Anh quả thật tưởng mình đang ở trước đây, hung hăng phỉ nhổ chính mình.
Cậu dừng một chút đang định mở miệng, một tiếng hô to bỗng vang lên phía sau 2 người :"Con mẹ nó!!!!!"
Hai người đều khϊếp sợ quay đầu, không biết ông chủ từ lúc nào lại đây, hiển nhiên nghe được cuộc đối thoại giữa 2 người, mắt trợn lên, chỉ vào mũi anh :"Mẹ nó, anh là ngụy Beta à?"
Jungkook :"...."
Taehyung:"......=.="
Ông chủ hùng hổ :"Mẹ nó lại nhìn lầm rồi, hoá ra anh chính là tra nam bỏ vợ con, Alpha trên đời này đều là chó!"
Vừa lúc có một người khách là Alpha đi vào, mờ mịt nhìn xung quanh chỉ chỉ mũi mình, lại chỉ ông chủ, ý bảo anh phát bệnh gì đấy.
Bị phát hiện ngược lại Jungkook vô cùng bình tĩnh, nhích lại gần Taehyung dùng thân chắn cho cậu.
Jungkook độc chiếm du͙© vọиɠ cùng lòng ghen tuông rất mạnh, ông chủ luôn đùa giỡn với tiểu kiều thê cũng đủ để 2 người thành kẻ địch, nếu không phải nhờ Taehyung luôn che chở cộng thêm việc ông chủ giúp đỡ họ thì anh đã sớm giải quyết hắn.
Ông chủ đang tức giận, nhìn vẻ mặt của anh, hắn lại càng tức giận :"Sao, bây giờ phát hiện gấu nhỏ nhà tôi tốt lên nên hối hận à? Bây giờ tôi chính thức đuổi anh, mau chóng cút khỏi đây!"
Jungkook bình tĩnh :"Anh nghĩ anh có thể đuổi việc tôi."
"Hả?"
"Tôi có một đoàn luật sư có thể thưa kiện anh." Jungkook bình tĩnh nói xong híp mắt nhìn hắn, miệng hơi cười :"Hơn nữa hiện giờ anh đang trốn ai chắc cũng không muốn lộ tung tích nhỉ, đắc tội "chó Alpha" như tôi xem ra anh không ổn rồi."
Tuy rằng không tra được quá khứ của hắn, nhưng nhìn hắn cật lực che đi chuyện quá khứ,chỉ có thể là đang trốn tránh người khác.
Quả nhiên nghe xong sắc mặt hắn thay đổi.
Taehyung nghe xong chau mày, kêu tên anh.
Jungkook biết cậu không vui, lập tức thu hồi nanh vuốt :"Anh không ức hϊếp anh ta." Anh quay đầu trông mong nhìn cậu ,"Trong khoảng thời gian vừa rồi anh thể hiện không tốt sao? Tiểu Tae, anh có thể ở lại phòng tranh không?"
Ông chủ dậm chân :"Ức hϊếp tôi? Là anh á? Tôi còn có thể chém chết anh từ lúc còn ngậm vυ" cao su kìa!"
Sữa bột đang ngậm vυ" cao su trưng gương mặt vô tội :"?" Ngồi không cũng bị dính đạn.
Ông chủ tức giận giơ nanh múa vuốt, Jungkook cười lạnh nhìn hắn.
Ông chủ nhìn Taehyung :"Cậu còn che cho tên này được hả!"
Cậu ấn Sữa bột ngồi yên, bất đắc dĩ :"2 người đừng cãi nhau nữa."
Dứt lời 2 người xoay đầu nhìn cậu, tỏ ý muốn cậu đứng ra làm chủ.
Taehyung căng da đầu mở miệng :"Nếu không....giữ anh ấy lại đi." Nhận thấy được mắt Jungkook sáng lên, cậu không được tự nhiên quay mặt đi, nhỏ giọng, "Nếu có đuổi anh ấy cũng sẽ không đi đâu...Công ty luôn bận rộn anh ấy cũng sẽ không ở lại đây lâu, dù sao phòng tranh đang thiếu người cứ giữ anh ta lại đây dùng cũng được."
Jungkook nghe xong, trong lòng gợn sóng.
Những năm gần đây công ty đang muốn mở rộng ở phía nam, vừa lúc mượn cơ hội này khảo sát các hạng mục.
Ít nhất anh có thừa lý do để có thể ở lại đây lâu dài.
Nhưng anh vẫn chưa nói tin này cho cậu biết.
Ông chủ định nói thêm, bỗng từ phía sau một cỗ nước trào lên từ phía sau lưng, làm ngón tay hắn run rẩy. Sắc mặt hắn biến đổi, sức lực như bị rút sạch, bước chân loạng choạng ngã xuống.
Taehyung sửng sốt.
Kỳ phát tình của ông chủ đến rồi!
Phòng tranh nằm trên đường cái, Omega phát tình lúc này cực kì nguy hiểm, cũng may thuốc ức chế trên người ông chủ còn tác dụng mới che lấp được mùi vị.
Taehyung không lộ ra cảm xúc, 2 3 bước tiến lại gần nâng ông chủ dậy, biết hiện tại hắn không thể ở nơi đông người.
Cậu chần chừ nhìn Sữa bột lại nhìn Jungkook, ánh mắt dao động không ngừng.
Bên tai vang lên tiếng ông chủ run rẩy, hắn không trụ được lâu nữa.
Taehyung khẽ cắn môi :"Phiền anh để ý con, em đưa anh ấy về nhà."
Nói xong cũng không đợi anh trả lời, nhanh chóng đỡ ông chủ chạy ra gọi xe.
Dáng vẻ vừa nãy của ông chủ...có gì đó không đúng?
Đáy lòng Jungkook tức giận, ghen tuông cùng nghi ngờ đều tan biến khi cúi xuống nhìn thấy đôi mắt trong veo của Sữa bột, mọi thứ cảm xúc suy nghĩ đều bị vứt sau đầu không còn nhớ đến nữa.
Sữa bột ngoan ngoãn nằm trong xe nôi, dùng ánh mắt tò mò nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, đôi mắt ngây thơ khác hẳn với thế giới đen kịt này.
Đã lâu rồi anh mới có thể ở chung cùng Sữa bột, dựa vào cơ hội này anh ngồi xổm xuống, cẩn thận duỗi tay ra cầm lấy đầu ngón tay của bé con.
Mặc dù Sữa bột chưa bao giờ gặp qua Jungkook nhưng sự gắn bó giữa 2 người rất rõ ràng.
Bé con rất thích Jungkook, bàn tay nhỏ nắm chặt ngón tay anh không buông khiến lòng anh mềm nhũn.
Hốc mắt của anh vô cớ nóng lên, người qua đường ngẫu nhiên nhìn, anh nhẹ cuối người nhàng hôn nhóc con người đầy mùi sữa cùng hương mật đào ngọt dịu.
Bé con được hôn miệng cười khanh khách.
"Chào con." Anh nghẹn ngào,"Ta là ba lớn của con."
Taehyung đưa ông chủ về nhà, tìm được thuốc, một lúc lâu sau ông chủ mới tỉnh lại, người không còn sức nhìn , "Chờ tôi khoẻ lại."
Nói xong, hắn rầu rĩ đưa mắt nhìn cậu về nhà.
Hắn không thích bị người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình.
Kì phát tình của cậu không biết bao giờ mới đến, ít nhất cậu cũng muốn sau khi sức khỏe được hồi phục hoàn toàn. Cậu không có kinh nghiệm trong việc trải qua kì phát tình một mình, để thuốc cùng thực phẩm cho ông chủ mấy ngày xong cậu mới an tâm bước ra cửa.
Ra cửa, cậu lấy di động ra bấm dãy số tuy không được lưu nhưng bản thân vốn đã nhớ kĩ.
Điện thoại reo một tiếng đã có người trả lời, như đối phương vẫn luôn chờ cậu.
Taehyung đáp lời.
Ngoài dự đoán Jungkook rất kiên nhẫn Taehyung vẫn chưa mở miệng, anh đã đợi cậu.
Qua mười giây Taehyung khô khốc hỏi :"Sữa....con đang ở đâu rồi ? Em lại đón con."
Jungkook lúc này cười báo cho cậu địa chỉ là một quán ăn đắt tiền. Taehyung không rõ nơi đến đành nhớ kĩ địa chỉ.
Cậu ngồi xe qua, xuống xe lại không thấy Jungkook cùng bé con, chỉ có một người đứng chờ bên ngoài, ý cười nhìn cậu :"Vị tiên sinh kia đang ở trong chờ cậu."
Taehyung sốt ruột đành phải theo vào.
Sắc trời tối dần phía bên ngoài bàn đã kín chỗ, Jungkook ngồi ở ghế phía bên cạnh là xe nôi.
Anh vụng về ôm Sữa bột đút sữa bột cho nhóc, bé con nghẹn đến khóc chết sống không chịu mở miệng, vẻ mặt đáng thương cực điểm, anh đau lòng cực kì cũng không có cách nào để bé con uống sữa bột, đỉnh đầu bao phủ một màn đen.
Nghe được tiếng bước chân, anh cùng bé liền nhìn ra cửa.
Ánh đèn chiếu lên 2 người khiến bầu không khí ấm áp hẳn lên, một lớn một nhỏ gương mặt giống nhau trong mắt đều mang theo lời cầu cứu.
Tim Taehyung như lỡ một nhịp, cậu đứng yên một lúc mới nhẹ giọng :"Con không uống sữa bột."
Jungkook lo lắng :"Vậy ngày thường con uống gì?"
Taehyung :"...."
Cậu không nhìn anh, rửa tay rồi lau tay khô đi đến bế Sữa bột lên.
Bé con quả nhiên rất đói, vừa được cậu ôm vào lòng liền khóc ô ô đòi uống sữa.
Cậu dỗ nhóc, ngày thường ngoan bao nhiêu khi đói lại quậy phá không ngừng, khóc mãi không nín.
Cậu đành phải thoả hiệp cắn môi, nhìn Jungkook :"Anh....Đi ra ngoài một chút."
Anh mơ hồ nhận ra, ánh mắt lơ đãng nhìn bộ ngực bằng phẳng của Taehyung.
Cậu trừng mắt nhìn anh, anh không dám chậm trễ thêm vội đứng dậy rời đi.
Qua hồi lâu nghe được tiếng cậu gọi, anh mới trở lại.
Không biết do ảo giác trong phòng ngoại trừ hương vị mật đào còn có....mùi sữa.
Sữa bột cảm thấy thoả mãn nằm trong xe nôi trưng ra dáng vẻ là một nhóc con hiểu chuyện.
Taehyung chuẩn bị đứng dậy rời đi :"Cảm ơn anh, Em đưa con về trước."
Jungkook vội vàng nói :"Chắc là em vẫn chưa ăn tối phải không? Trễ thế này rồi em ăn xong rồi hãy đi đã."
Nhìn thấy Taehyung không được tự nhiên, anh tự giễu cười cười, "Có phải cùng anh ăn cơm em không được tự nhiên không, anh ăn xong rồi sẽ không nhìn em ăn đâu, ăn xong thì anh đưa con và em về, từ đây về nhà rất xa."
Taehyung lắc đầu.
Jungkook dịu dàng :"Tiểu Tae, em thường xuyên bị tuột huyết áp nếu còn không ăn gì chắc chắn sức khoẻ sẽ có vấn đề, con sẽ lo cho em lắm."
Nghe đến bé con Taehyung liền dao động, Jungkook không ngừng khuyên thêm vài câu, cậu chần chừ miễn cưỡng đồng ý ngồi xuống ăn cơm.
Bồi bàn đã đứng sẵn ở cửa, Anh hạ lệnh liền nối đuôi nhau bưng món ăn đều là món cậu thích, cũng không quý giá gì chỉ là theo thói quen của Jungkook thôi.
Cậu kinh ngạc nhìn anh, ngay sau đó đã hiểu.
Jungkook có thể đem mọi chuyện chuẩn bị chu đáo chỉ là trước kia không muốn phí sức với cậu thôi.
Taehyung rũ mắt xuống trầm mặc ngồi ăn. Cũng may anh chưa tính tiền, cậu nhẹ nhàng thở ra bay nhanh ra ngoài tính tiền mới yên tâm.
Taehyung tự đi về không ngồi xe.
Cậu đẩy xe nôi rũ mắt chuyên chú nhìn đường. Cậu không mở miệng đuổi người, Anh đi bên cạnh cậu dọc đường đi anh cố gắng suy nghĩ đề tài để mở chuyện nhưng lại không nghĩ được gì.
Nhưng tiểu kiều thê đã mở miệng trước, hỏi về bác sĩ beta.
Anh sợ cậu hiểu lầm, vội vàng giải thích :"Sống tốt, anh không làm gì cả."
Thậm chí luôn bị hắn dỗi, dễ phát cáu với anh.
Taehyung gật đầu.
2 người chuyển hướng đi vào một con hẻm nhỏ.
Hẻm rất vắng người lại không có nhiều đèn đường. Tháng 10 ở phương Nam thời tiết nóng bức, chỉ có những đợt gió nhẹ thổi như xoa dịu người.
Sườn mặt Taehyung nhu thuận, lông mi dài rũ xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn đường.
Tuổi cậu không lớn mới 22 tuổi, lớn lên càng thanh tú, nhìn như một cậu học sinh cấp 3 non nớt.
Anh nhìn cậu thật lâu, trong lòng bỗng thầm hỏi ----- tại sao trước kia anh luôn cảm thấy cậu không có gì đặc biệt, không thanh tú? Rõ ràng cậu rất thanh tú thậm chí là xinh đẹp.
Có lẽ anh vẫn luôn để bụng, luôn cố gắng phủ nhận Taehyung.
Ngay cả việc yêu cậu cũng không dám thừa nhận, ở trong lòng phủ định một lần lại một lần.
Đến tiểu khu Jungkook tự giác dừng bước chân, không biết có phải do ánh đèn mà gương mặt tuấn mỹ kia thần sắc rất nhu hoà :"Tiểu Tae, con ngoan, ngủ ngon nhé, mai lại gặp."
Ánh mắt cậu dừng trên miếng ngọc của Sữa bột không trả lời.
Jungkook nhẫn nhịn, "Ngày mai anh có thể đưa em về nhà không?"
Nói xong anh nhận ra mình quá nóng vội, nhanh chóng bổ sung :"Đường này quá vắng người, anh không yên tâm...Em mau vào nhà đi, hôm nay cũng mệt rồi."
Taehyung nhàn nhạt ừ một tiếng, đẩy xe nôi đi vào tiểu khu.
Jungkook đứng tại chỗ nhìn thật lâu đến khi bóng cậu biến mất, đáy lòng bỗng chua xót.
Trước đến nay có phải Taehyung luôn đứng phía sau nhìn anh càng ngày càng rời xa cậu?
Rất nhiều lý do đủ để khiến cậu không yêu anh.
Anh đau lòng cười cười, chậm rãi đi đến hướng nhà cậu, lấy ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa, Taehyung không thích thuốc lá bé con mà ngửi được lại càng không tốt.
Anh nhìn ánh đèn hướng nhà cậu sáng lên, biết cậu cùng con đã về nhà.
Đợi hồi lâu chân đã tê rần, ánh đèn phụt tắt.
Cậu cùng bé con đã ngủ.
Anh lúc này mới yên tâm, cảm giác như ở cùng họ qua một đêm mới thoả mãn xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com