Taehyung lẻn vào bên trong. Trong đây có ghế, bàn, kệ sách, rất nhiều giấy tờ, và một vài cái áo choàng.
Nó nhìn giống một văn phòng hơn.
Anh đưa mắt khám phá xung quanh. Nội thất có vẻ cổ nhưng nhìn rất dễ chịu. Cửa sổ đang được mở và gió thì đang luồn vào trong.
"Vậy anh không bám theo tôi à?"
Taehyung giật mình trước giọng nói phía sau mình. Anh biết đó là Jungkook, và anh cũng biết là mình đang gặp nguy hiểm.
Anh đứng yên tại chỗ và khẽ nuốt nước bọt. Anh nên nói gì đây?
Anh lấy hết can đảm và đối mặt với cậu với một thái độ khác.
"Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa là tôi không có đây?"
"Tôi phải hỏi anh lý do bao nhiêu lần nữa đây?"
Cậu lại hỏi ngược lại anh. Taehyung nghiến chặt răng. Anh chưa bao giờ thua trong một cuộc tranh cãi nhưng Jungkook - cậu thật sự rất phiền.
"Tôi chỉ tình cờ đi vào phòng này thôi. Đừng có suy diễn nữa." Taehyung lè lưỡi.
"Anh Kim." Jungkook tiến một bước và Taehyung lùi về phía sau cho đến khi anh đụng phải cái bàn đằng sau mình.
Jungkook cúi người về phía trước và Taehyung chẳng biết phải làm sao.
"Đây là văn phòng của tôi. Sẽ chẳng có chuyện anh không thấy biển báo ở ngoài." Taehyung nuốt nước bọt, mặt của họ chỉ cách nhau vài cm. "Trừ khi, anh đang bám theo tôi--" Taehyung đá gối mình vào bụng cậu và Jungkook thu mình lại đau đớn.
"Nếu cậu còn lại gần nữa thì chào tạm biệt mấy đứa con của mình đi." Taehyung chỉ bút của mình vào cậu như thể anh đang đe dọa cậu.
Cứ như là cậu sẽ bị đe dọa bởi một cây bút ấy.
Jungkook thở dài. "Thế thì được rồi." Cậu đang chuẩn bị đi thì Taehyung cất tiếng hỏi.
"C-Cậu đang đi đâu vậy?"
"Đi vệ sinh. Anh định sẽ đi theo và nhìn tôi tè à?" Jungkook hỏi và mặt Taehyung đỏ lên như cà chua.
Anh đã cố gắng điều khiển trái tim mình khi Jungkook cúi người về phía trước. Nhưng bây giờ thì anh không thể chịu được nữa.
Taehyung tóm lấy cái gối trên ghế và lập tức ném nó về phía Jungkook, người đang cười nhếch mép.
"Cá cắn câu rồi." Jungkook nói và Taehyung ném cho cậu một ánh nhìn chết chóc.
"Địt mẹ cậu!" Taehyung định rời khỏi thì Jungkook níu tay anh lại.
"Gì nữa đây?!" Taehyung nói với giọng cáu gắt.
"Tôi biết là anh đang trốn tập luyện. Tôi đã bỏ qua cho anh ngày hôm qua, nhưng không phải hôm nay. Tôi sẽ báo cho cha anh biết." Jungkook bắt đầu kéo anh ra khỏi phòng.
"XIN LỖI? KHÔNG ĐỜI NÀO -- THẢ TÔI RA!"
Anh biết là mình tiêu đời rồi.
"Chào buổi sáng, thưa ngài." Họ đang ở trong văn phòng của Tướng quân. Jungkook cúi chào, và Taehyung thì đang lo lắng.
"Điều gì đã mang cậu đến đây? Tại sao cậu lại đi với con trai tôi?" vị tướng quân điềm tĩnh hỏi, nhưng điều đó chẳng làm Taehyung bớt cẳng thẳng được.
"Tôi không muốn trở nên thô lỗ nhưng thưa ngài, con trai của ngài đã theo dõi tôi từ hôm qua và anh ấy đang bỏ những buổi tập." Taehyung chửi thề. Anh đang nhìn xuống chân mình vì anh không muốn thấy phản ứng của cha mình.
"Có đúng thế không, con trai?" Taehyung im lặng một hồi. Anh không biết có nên nói sự thật hay không.
"Dạ..đúng." Anh cắn môi, vẫn không nhìn thẳng. Nhưng anh có thể nghe thấy tiếng thở dài của cha mình.
"Sao con lại bỏ tập? Con biết đó là một tội lỗi khi chối bỏ trách nhiệm đúng chứ?"
Taehyung chỉ lắng nghe từng lời trách móc.
"Sao con lại đi theo cậu ấy?"
Trong tất cả các câu hỏi, đây là câu khó trả lời nhất. Ý anh là, anh phải nói gì đây?
'Này cha à con đang theo dõi tên nóng bỏng này để cứu lấy lịch sử.'
Như thế á?
Đương nhiên là đéo rồi. Ai mà lại đi tin chuyện đó chứ? Chắc là họ sẽ gửi anh vào bệnh viện không chừng.
Taehyung quyết định không trả lời và cha anh thở dài.
"Cha sẽ không để chuyện này xảy ra lần nào nữa." Taehyung chậm rãi gật đầu, cho thấy anh đang lắng nghe.
Mọi người im lặng. Chẳng một ai dám lên tiếng. Jungkook chỉ đứng im như một bức tượng ở một bên -- Chúa ơi, cậu ấy tuân thủ luật lệ thật.
Chỉ mất một vài giây để sự im lặng mất đi. "Đại úy, cảm ơn vì đã báo cáo lại chuyện này."
"Không vấn đề gì thưa ngài-"
"Tôi muốn cậu giám sát con trai tôi."
Đầu Taehyung ngẩng lên. Mắt Jungkook mở lớn.
"Sao cơ?" Hai người đồng thanh nói. "T-Tôi xin lỗi thưa ngài, nhưng cái gì cơ?" Jungkook hỏi.
Tướng quân ngã người xuống ghế.
"Tôi không biết lý do tại sao con trai tôi lại theo dõi cậu và bỏ huấn luyện. Và bởi vì tôi biết mình có thể tin tưởng cậu, tôi muốn cậu chỉ dẫn và canh chừng thằng bé. Đảm bảo nó tham gia huấn luyện và nếu cần - chỉnh đốn nó."
'Nếu cần - chỉnh đốn nó'
Những từ đó cứ liên tục vang lên trong đầu Taehyung. Tim anh đang run lên theo từng nhịp với đôi tai. Những suy nghĩ cứ liên tục xuất hiện trong đầu anh.
Ôi chúa ơi.
"T-Thưa ngài, tôi không nghĩ là mình có thể làm điều đó. Tôi đã là Đại úy rồi, tôi có nhiều trách nhiệm- "
"Cậu không cần phải lo về chuyện đó. Tôi sẽ xử lý. Yêu cầu duy nhất của tôi dành cho cậu là chăm sóc con trai tôi. Nếu tôi có thể thì cậu đã không phải làm rồi."
"Thưa ngài--"
"Tôi không chấp nhận một lời từ chối. Cậu có thể bắt đầu vào ngày mai. Và Taehyung, chúng ta sẽ nói chuyện tại nhà."
Đó là những lời ông nói trước khi họ rời khỏi phòng, chết lặng.
Taehyung ngay sau đó đánh vào tay Jungkook nhưng anh mới chính là người bị đau.
"Aw, cậu có đá trong tay hả?" Anh nói trong lúc xoa xoa tay mình.
"Sao anh dám đánh tôi?" Taehyung lườm cậu rồi lè lưỡi.
"Cậu thấy hậu quả chưa? Một trách nhiệm khác. Cậu không nên báo cáo tôi."
Jungkook trừng mắt nhìn anh. Cậu rất muốn đấm anh nhưng cậu biết mình sẽ gặp rắc rối nếu làm thế với con trai của Tướng quân.
"Cậu không phải làm nếu cậu không muốn-"
"Tôi không làm trái lệnh giống như anh." Taehyung ngay lập tức cứng họng khi Jungkook nói thế.
"Kể từ bây giờ, anh không được nói chuyện với tôi theo cách thoải mái như vậy nữa. Và xem tôi là Đại úy của anh đi. Đã rõ chưa?" Taehyung cảm thấy bị đe dọa đôi chút bởi giọng nói của cậu.
"Thôi nào! Tôi sẽ không nói với cha-"
"Tôi nghiêm túc."
Jungkook nói với giọng kiên định. Kể cả biểu cảm gương mặt của cậu cũng chẳng giống đùa. Vì vậy nên có thể là, đây không phải là lúc để anh đùa giỡn.
Anh nuốt nước bọt và đưa tay lên chào. "Vâng, thưa ngài!" Anh thấy Jungkook nhếch mép trước khi rời đi.
Taehyung tức giận đấm vào không khí.
"Tên chết bầm đó! UGH!"
( bình mực -> bực mình 😳 )
( mình không xài được cái sparkle kia :< )
______
tbc.
nếu có mắc phải lỗi chính tả thì mọi người nhắc giúp mình nha!
bloo.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com