Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Cái quái gì thế này???

"Tiêu nhi!" Kim Thái Hanh hôn lên gò má lắm lem của con bé, lòng đau như cắt "Có sợ không?"

"Ba đến thì không sợ nữa!" Kim Gia Tiêu như quên hết những sợ hãi đã qua, ôm chầm lấy cổ Kim Thái Hanh.

"Ngoan lắm!!" cậu xoa đầu con bé, rồi thì thầm "ba mang con về nhà! Nha?"

"dạ, Tiêu nhi muốn ba bế!!" Kim Gia Tiêu giơ hai tay nhỏ nhắn đến trước mặt cậu.

"Được!" Kim Thái Hanh cười một cái, cúi người muốn nhấc con bé lên.

Bỗng dưng bụng quặn đau, khiến cậu suýt chúi về phía trước, một tay phải chống xuống đất để không làm ngã con bé. Nét mặt không che lấp được sự đau đớn.

Điền Chính Quốc nhìn thấy, liền tiến tới nói nhỏ với con bé "Tiêu nhi, ba con bị thương rồi, không bế con được! Hay là con theo mọi người về với mẹ trước, được không?"

Kim Gia Tiêu nghe vậy liền lo lắng "Ba, ba có sao không?"

"Ba không sao? Con theo lời chú ấy đi, ba trị thương xong sẽ về với con!" Kim Thái Hanh mồ hôi đầm đìa, nén đau trấn an Kim Gia Tiêu.

"Vậy ba phải sớm khỏi đó! Tiêu nhi đợi ba bế!" Kim Gia Tiêu rất hiểu chuyện, ôm cậu thêm một cái rồi theo nhóm người Vũ Hoắc Cơ rời đi.

"Bị thương nặng như vậy?" Điền Chính Quốc lo lắng đỡ cậu dậy.

Nhưng Kim Thái Hanh lại xua tay, thống khổ kêu đau "Tôi... Tôi không đứng được! Đau..."

Cánh tay phải của Kim Thái Hanh đang siết lấy bụng, cả người cậu như bị nhúng vào trong nước, mồ hôi chảy thành giọt liên tục rơi xuống đất, Điền Chính Quốc hận không thể đem Mã Quốc Luân băm ra thành ngàn mảnh rồi quăng xuống biển. Chỉ sợ cá còn không thèm ăn.

Không nghĩ nhiều nữa, Điền Chính Quốc lập tức bế Kim Thái Hanh lên, gấp gáp chạy về phía xe của mình.

"Nhịn một chút, tôi mang em đến bệnh viện." Điền Chính Quốc vừa khởi động xe vừa ngã ghế ngồi của cậu ra sau một chút.

"Tôi... tôi không muốn đến bệnh viện!" Kim Thái Hanh mơ màng lắc đầu.

Cậu rất ghét bệnh viện, chính ở nơi đó, mẹ của cậu đã ra đi, không quay về nữa.

"Vậy tôi mang em đến gặp bác sĩ riêng của tôi, được chứ?!" Điền Chính Quốc thỏa hiệp với cậu.

Dù sao ở nhà cũng có một kẻ suốt ngày cắm đầu vào y thuật, không xài cũng phí.

"Được!" Kim Thái Hanh gật đầu, tay vẫn là siết lấy bụng.

Đau muốn chết đi sống lại.

Điền Chính Quốc từng là một tay đua, vì vậy rất nhanh đã an toàn mang cậu đến một nơi xa lạ "Điền Doãn Kì!!" vừa bế cậu xuống xe vừa lớn tiếng gọi.

Một nam nhân cao ráo khoác trên người chiếc áo blouse quen thuộc, nhanh chân chạy ra cửa "Anh!! Có chuyện gì?"

"Cậu ấy bị thương nặng, em mau xem giúp anh!" Điền Chính Quốc quen thuộc đường đi hướng thẳng vào trong.

"Được!"

Kim Thái Hanh đau không chịu nổi, tạm thời hôn mê một chút.

Sau một lúc lâu sát khuẩn băng bó, xem xét một lượt, Doãn Kì nhìn vào màn hình hiển thị kết quả bệnh án, nhíu mày.

"Sao vậy?" Điền Chính Quốc thấy nét mặt em mình không tốt, bản thân cũng rối theo.

"Em xét nghiệm lại lần nữa!" Doãn Kì ẩn đi kết quả vừa rồi, đứng dậy tiến hành đối chiếu lần hai.

Điền Chính Quốc cũng không hỏi nhiều, ở một bên quan sát.

...

Sau hai lần xét nghiệm, vẫn là cùng một kết quả, không thể sai được.

Nhưng mà....

Doãn Kì vén áo của Kim Thái Hanh lên, nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn, rồi bôi lên một thứ dung dịch gì đó.

"Anh!" Doãn Kì nhìn hắn, ý bảo hắn nhìn lên màn hình siêu âm.

Điền Chính Quốc cũng chấn động một hồi.

Đây... Không phải là...

"Sao có thể?" Điền Chính Quốc không tin vào mắt mình.

"Đây liệu có phải là phụ nữ giả dạng không? Hay là chuyển giới nhưng giữ lại cơ quan sinh sản?" Doãn Kì suy đoán.

"Không phải, cậu ấy là nam!" Điền Chính Quốc chắc chắn.

"Sao anh biết?" Doãn Kì liếc mắt nhìn hắn nghi ngờ "Lại bảo cái thai này...của anh đi!!"

"Bao lâu rồi?" Điền Chính Quốc không trả lời, hỏi sang vấn đề chính.

"Khoảng hai tháng!"

Điền Chính Quốc không nói nữa, lặng lẽ nhìn Kim Thái Hanh sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, đã rối càng thêm rối.

Nhìn hắn như vậy, không cần hỏi nữa, Doãn Kì biết chắc cái thai này là của hắn.

Dụ phụ nữ thì không nói... Còn dụ cả nam nhân... Đúng là...

Doãn lau đi dung dịch trên bụng cậu, kéo áo xuống.

"Anh định thế nào?" Doãn Kì thăm dò.

"Nếu giữ đứa bé... có nguy hiểm không không?" Điền Chính Quốc vẫn có chút do dự.

"Anh sợ mẹ biết à?"

Điền Chính Quốc cốc vào đầu Doãn Kì một cái cực mạnh.

"Anh hỏi sức khỏe cậu ấy!"

Doãn Kì ôm đầu thảm hại "Anh dữ như vậy làm gì?"

"Có trả lời không?" Điền Chính Quốc trợn mắt.

"Em không chắc, lần đầu em gặp trường hợp này!" Doãn Kì oan ức giải thích một chút "Nhưng trước giờ cũng không phải là không có, hơn nữa còn an toàn sinh đứa bé ra! Trông anh ta thể chất không tệ... Chắc là không sao!".

"Chắc là?" Điền Chính Quốc lại dữ tợn nhìn em mình.

"Anh đừng có mà hung như vậy nha!" Doãn Kì lùi lại ba bước "Thực sự là em chưa từng trực tiếp gặp qua trường hợp này!"

"Được rồi, anh sẽ suy nghĩ!"

"Suy nghĩ cái gì?" Kim Thái Hanh bỗng nhiên tỉnh lại, vừa lúc nghe được hắn nói sẽ suy nghĩ gì đó.

"Thái Hanh? Tỉnh rồi, còn đau không?" Điền Chính Quốc vội vàng nắm tay cậu.

"Một chút!" Kim Thái Hanh mặt vẫn tái vài phần.

"Vậy nằm nghỉ thêm chút nữa!" Điền Chính Quốc vén mấy sợi tóc mái rủ trên trán cậu lên, mỉm cười nhìn cậu.

"Nhưng, sao lại đau như vậy? Trước đây tôi đánh nhau còn nghiêm trọng hơn, cũng đâu đến nỗi?" Kim Thái Hanh vẫn thắc mắc.

Điền Chính Quốc liếc nhìn Doãn Kì, vẻ mặt khó xử.

"Cũng không thể giấu anh ấy được!" Doãn Kì thành thật.

"Giấu? Chuyện gì?" Kim Thái Hanh nhíu mày, có chút lo lắng.

Không phải bị đánh vỡ mật vỡ gan chứ?

"Em ra ngoài trước đi!" Điền Chính Quốc thở ra một hơi.

Doãn Kì rất nghe lời, hai ba bước liền phóng ra khỏi nơi đó, đóng cửa lại.

"Tôi thế nào?" Kim Thái Hanh nhìn hắn.

Điền Chính Quốc thật sự không biết phải mở lời thế nào. Đành nắm lấy tay Kim Thái Hanh, đặt lên bụng cậu "Có cảm giác gì không?"

Kim Thái Hanh tập trung cảm nhận.

"Hơi đau!" vẫn không cảm nhận được gì ngoài đau.

"...." Điền Chính Quốc suýt bị nghẹn.

Nhưng cũng đúng, đau là đúng rồi, bị Mã Quốc Luân đá mạnh như vậy, may mà đứa bé mạng lớn không sao.

Kim Thái Hanh vẫn nhìn hắn.

"Thái Hanh! Anh hỏi em, em vẫn không thể chấp nhận anh sao?"

Kim Thái Hanh cứng người, ánh mắt liền di chuyển sang chỗ khác.

"Ttrả lời anh đi!" Điền Chính Quốc kiên trì.

"Tôi..." Kim Thái Hanh ấp úng.

"Nếu là vì Vương Tư Dao..."

"Không phải!"

Điền Chính Quốc mừng thầm, trả lời nhanh như vậy, chắc chắn vấn đề không phải ở chỗ cô ta.

"Vì Tiêu nhi?" Điền Chính Quốc tiếp tục hỏi.

"Tôi đang hỏi anh bệnh tình của tôi, anh hỏi tôi chuyện này làm gì?" Kim Thái Hanh tránh né.

"Vì nó liên quan đến tình trạng của em!" Điền Chính Quốc bình tĩnh.

"???"

"Nếu là vì Tiêu nhi mà em không chấp nhận tôi, thì con của chúng ta phải làm sao?" Điền Chính Quốc rốt cuộc nói ra.

"Anh lại mơ sản đấy à?" Kim Thái Hanh khinh bỉ nhìn hắn.

"Thật sự không cảm nhận được?" Điền Chính Quốc một lần nữa nắm tay Kim Thái Hanh đặt lên bụng cậu.

"Anh đừng đùa nữa được không? Tôi là nam nhân!"

Làm sao có chuyện này được?

Điền Chính Quốc lấy ra tấm ảnh lúc nãy Doãn Kì đưa cho cậu.

"..." Kim Thái Hanh trợn tròn mắt.

Cái quái gì thế này????

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com