Chương 34: Phác Chí Mẫn
"Doãn Kì!!" Phác Chí Mẫn khẽ gọi.
"không có gì! Bị tai nạn giao thông mà thôi!" Doãn Kì như có như không đáp lại, tay vẫn tự nhiên cài cúc áo.
"tai nạn gì lại nặng như vậy?" Phác Chí Mẫn nhíu mày "có phải mẹ anh làm không?"
"anh đừng suy đoán bậy bạ!" Doãn Kì đứng dậy, chuẩn bị vài dụng cụ để kiểm tra cho Kim Thái Hanh.
"nếu em không nói... anh sẽ quay về hỏi mẹ!!!"
"...." Doãn Kì có chút cứng nhắc, rất nhanh liền thanh tĩnh "tùy anh!"
Nói rồi lập tức xoay người ra cửa. Nhưng tay vừa chạm đến chốt khóa liền nghe phía sau truyền đến một tiếng động mạnh, còn có cả tiếng vỡ vụn của thủy tinh.
Doãn Kì hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc đang mệt mỏi ngồi dựa vào chân ghế sofa, tay trái đang tự đấm thùm thụp vào đầu mình, vẻ mặt cực kì thống khổ. Lại nhìn xuống tay phải buông thõng dưới đất, tia máu nhỏ dần lan ra một vùng lớn, đỏ thắm cả nền gạch.
Phác Chí Mẫn như không nghe thấy bất kì thứ gì, kể cả tiếng gọi của Doãn Kì, hắn gần như bị cuốn vào một một kí ức nào đó, chỉ nghe những âm thanh la hét chói tai.
"Chí Mẫn!!! Mau tránh ra!"
"Phác Chí Mẫn anh có nghe không?? Tránh ra!!"
"Phác Chí Mẫn, chạy đi, xin anh đấy, chạy điiii!!"
"aaaa..."
Đó là những thứ mà Phác Chí Mẫn nghe được, đoạn kí ức mập mờ lúc ẩn lúc hiện này khiến đầu hắn như muốn nứt ra. Suốt sáu năm qua hắn chưa bao giờ ngủ ngon giấc, mỗi khi nhắm mắt liền nghe thấy tiếng hét thất thanh đau đớn của Doãn Kì.
Nhưng rốt cuộc vẫn không thể nhớ được rõ ràng tiéng hét đó là vì sao, hắn chỉ biết mình phải tìm Doãn Kì, phải tìm lại kẻ đã cướp đi trái tim của hắn. Truy truy đuổi đuổi, rốt cuộc cũng tìm được người, nhưng lại chẳng phải Doãn Kì mà hắn biết. Dường như Doãn Kì hoạt bát đáng yêu mà trước đây hắn theo đuổi đã biến mất rồi... Hiện tại chỉ còn lại... lạnh lẽo, cô đơn.. và tĩnh mịch.
"Phác Chí Mẫn, Chạy đi, xin anh đấy, chạy điiii!!"
Câu nói ấy cứ liên tục vang vọng bên tai, dọa Phác Chí Mẫn sợ đến mức trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đợi đến khi hắn dần an tĩnh mới nghe được tiếng gọi gấp gáp đầy lo lắng của Doãn Kì.
"Phác Chí Mẫn? Làm sao vậy, Phác Chí Mẫn???" Doãn Kì băng bó cánh tay của hắn xong, vẫn không thấy Phác Chí Mẫn có phản ứng.
"aa?" Phác Chí Mẫn giật mình thoát khỏi cơn mê, mi mắt rung rung chuyển lên người cậu.
"anh làm sao vậy?" Doãn Kì lấy khăn lau mồ hôi trên trán hắn "sao lại sợ hãi như vậy?"
"không...không có gì!" giọng Phác Chí Mẫn khàn khàn, rõ ràng nghe ra được hắn vẫn còn đang rất sợ "không phải em lên kiểm tra cho Thái Hanh sao? Đi đi!!"
Doãn Kì cũng bị hắn làm cho hoảng một trận, còn tâm trí để tập trung khám cho Kim Thái Hanh mới là lạ.
"rốt cuộc anh bị sao?" Doãn Kì gặng hỏi.
Phác Chí Mẫn cố gắng mang đoạn kí ức kia dời sang một bên, thở ra một hơi thật dài, lấy lại phong thái ung dung ngày thường cợt nhã đối mặt với cậu "xem phim kinh dị nhiều, bị ám ảnh thôi"
"anh..."
"anh thế nào? Rất đẹp trai đúng không?" Phác Chí Mẫn không để Doãn Kì nói hết đã nhướng mày đùa giỡn mà cắt ngang.
"Phác Chí Mẫn!!!!" Doãn Kì có chút giận dữ.
"Anh đây!" Phác Chí Mẫn xoay người đè cậu xuống giường, nét mặt dâm loạn lại nổi lên.
"..." Doãn Kì không thể nói lý với hắn được nữa, liền đưa ra vẻ mặt giận lẫy, không thèm đếm xỉa tới hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Quả nhiên chiêu này cực kì có hiệu quả, Phác Chí Mẫn vừa thấy cậu đổi sắc mặt liền thu lại vẻ cợt nhã, leo xuống người cậu, ủ rũ "được rồi, anh xin lỗi, không đùa như thế nữa!"
"nói xem vừa rồi là chuyện gì?" Doãn Kì nhắm mắt.
"..." Phác Chí Mẫn mặc dù rất muốn hỏi cho ra lẽ chuyện năm đó, nhưng vẫn là kiềm nén lại, nếu bây giờ cố truy hỏi cũng chỉ khiến Doãn Kì khó chịu, không biết chừng còn lần nữa chuồn đi mất "chẳng qua là bị đau đầu thôi, không có gì nghiêm trọng cả"
"đau đầu?" Doãn Kì liếc hắn.
"ừm, và... có chút ám ảnh chuyện lúc nhỏ thôi!"
Chuyện lúc nhỏ của hắn là gì đương nhiên là Doãn Kì biết rõ, hắn từng nói, lúc hắn mới vừa tròn năm tuổi, khi được ba mẹ dẫn đi leo núi, chỉ vì hắn ham chơi nên nhân lúc ba mẹ không để ý liền trốn mất, sau đó lạc đường, đến tận khi trời tối mịt vẫn không tìm được đường ra. Lúc ấy hắn vừa sợ hãi vừa đói bụng, chỉ biết co chân ngồi thút thít trong bụi rậm. Tâm trí vừa mơ hồ vừa hoảng sợ khiến hắn như muốn hét lên, nhưng lại không dám. Trời càng về đêm càng lạnh, Phác Chí Mẫn cũng dần kiệt sức, mệt mỏi lịm đi.
"GRÚUU~~~~"
Phác Chí Mẫn bị tiếng tru kia làm cho giật mình tỉnh dậy. Bất giác hắn rung lên bần bật, tiếng 'xoạt xoạt' của một thứ gì đó đang rẽ qua bụi rậm dần dần rõ ràng.
Tim hắn đập vô cùng mạnh, nhất thời không biết phải làm sao, cũng không biết thứ đó là gì, lúc này phải làm gì mới đúng??
Phác Chí Mẫn còn đang ôm chân rung rẩy không biết làm gì, chợt nhìn thấy bóng đen to lớn phóng tới, bốn chiếc răng nanh sắc nhọn lóe sáng giữa trời đêm hướng thẳng đến chỗ Phác Chí Mẫn
"AAAAAAA"
Một trận đau nhứt từ cánh tay truyền tới, mùi máu tanh lẫn nước dãi của vậy kia xộc thẳng vào mũi, nhanh chóng đánh nát tâm trí hắn. Phác Chí Mẫn bất tỉnh.
Cũng không biết sau đó chuyện xảy ra như thế nào, hắn chỉ biết khi mở mắt lần nữa đã ở một nơi khác, sạch sẽ hơn, không tối tăm đáng sợ như lúc trước. Nhưng mùi thuốc khử trùng cực kì nồng, hắn khó chịu cựa quậy một cái, liền bị đau đến bật khóc.
"Mẫn Mẫn! Tỉnh rồi? Mau, mau gọi bác sĩ!" hắn nghe thấy tiếng nói quen thuộc của một người phụ nữ mà hắn quý nhất.
"mẹ!"
Chuyện sau đó thì đã không có gì nữa, chỉ là tay trái của hắn vĩnh viễn lưu lại một vết sẹo cực kì sâu, nhìn qua rất ghê rợn. Thật sự thì sẹo cũng không phải vấn đề với hắn, chỉ là vô tình tâm thức của hắn đã lưu lại cảnh tượng ấy vô cùng sắc nét. Không thể xóa được.
Doãn Kì vẫn không tin hắn thực sự vì nhớ lại chuyện đó mà phát hoảng như vậy, ngờ vực nhìn hắn mãi.
"sao vậy?" Phác Chí Mẫn nhướng mày nhìn cậu, môi kéo lên một đường cong nhạt.
Doãn Kì không trả lời, chỉ yên lạng nhìn hắn rồi thở dài. Ánh mắt cậu hiện rõ lên bốn chữ "xảy ra chuyện gì?", nhưng vẫn là nhanh chóng thu lại, hờ hững đáp "không có gì!".
Rồi quay lưng đi.
Nếu đã không muốn nói, hà tất phải ép người ta.
Phác Chí Mẫn kiềm nén xúc động muốn đuổi theo bắt Doãn Kì về giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com