Chương 63: Chuyện không ai ngờ tới
Có thể nói, từ sau khi hạ sinh hai tiểu công chúa, mọi thứ đối với Doãn Kì đều trở nên tốt đẹp vô cùng, cảm giác những bi ai khổ lụy trước đây đều chỉ là giấc mộng, mở mắt ra liền nhìn thấy một bầu trời tươi sáng đầy ắp những hạnh phúc ngọt ngào.
Cứ như vậy, thoáng chốc đã sắp đến sinh nhật một tuổi của tiểu Vũ và tiểu Uyển, riêng Tĩnh nhi hiện tại đã có thể tự mình lật người, bò bò đi khắp nhà rồi a.
Nhắc mới nhớ, tiểu Vũ tên thật là Phác Vũ Đình, đặc biệt giống ba ba Doãn, xinh đẹp trầm tĩnh, rất ít khi náo loạn. Còn Phác Uyển Đình chính là tiểu Uyển, cũng không rõ là giống ba nào, tùy thời đều có thể khóc đến long trời lở đất, hồ nháo muốn đau đầu. Mấy tháng nay các ba ba đều đã quay trở lại làm việc, chỉ còn lại ông bà Điền ở nhà loay hoay trông ba đứa cháu nhỏ... Cũng may mà Trịnh Tú Quân một tuần bảy ngày sẽ chạy sang đây hết năm ngày, cùng ông bà Điền hì hục giữ cháu.
"Tĩnh nhi! Con bò đi đâu đấy???"
"ôi sao lại khóc nữa rồi?? tiểu Uyển ngoan, bà thương..."
"ô tôi vừa dỗ con bé xong kia mà!!"
"này này này Tĩnh nhi!!!!"
"cẩn thận lại đụng đầu kia!!!"
"ôiiiiii!!!! trời ạ!!!"
Lâm Mỹ Cơ mệt mỏi chạy theo Tĩnh nhi, còn Trịnh Tú Quân liên tục ầu ơ dỗ dành tiểu Uyển, bất quá hai tiểu gia hỏa này không chịu nghe lời, khiến cho nhị vị bà bà đây mỗi lúc một khổ sở.
Ngược lại Điền Kiến Hạo vô cùng thư thả, ngồi một chỗ vắt chéo chân, tay ung dung đong đưa cái nôi nhỏ, ru tiểu Vũ ngủ. Nhìn đến phu nhân nhà mình cùng Trịnh Tú Quân cứ gào thét khóc ròng lại có điểm buồn cười, che miệng quay đầu chỗ khác.
"ông cười cái gì?" Lâm Mỹ Cơ bắt được Tĩnh nhi, vừa bế lên tay, quay đầu lại liền thấy lão chồng che miệng cười hí hí, nghiến răng trừng mắt với ông.
"đâu... đâu có...!!!" Điền Kiến Hạo lập tức ngồi thẳng lưng, vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh như chưa hề xảy ra chuyện gì.
"ông coi chừng tôi đó!"
Bên kia, Trịnh Tú Quân cũng vừa lúc dỗ xong tiểu Uyển, cảm giác như con bé ngủ rồi thì mọi thứ xung quanh như đâm chồi nảy lộc, tươi sáng đến lạ... Cả người bà ướt đẫm mồ hôi, tay bế bé con thật cẩn thận nhẹ nhàng, thở cũng không dám thở mạnh, rất sợ con bé đột nhiên mở mắt ra lại ồn ào khóc ré lên.
Nhị vị bà bà nhìn nhau, chỉ biết thở dài cam chịu.
"ba mẹ, dì Tú Quân!" Điền Chiêu Mân mở cửa thẩn thờ đi vào.
"A Mân? Sao hôm nay con về sớm vậy?" Lâm Mỹ Cơ vừa cho Tĩnh nhi uống sữa vừa hỏi.
"bị đuổi về...." Điền Chiêu Mân bĩu môi chán chường.
".... Ai đuổi? Mà tại sao lại đuổi?" Điền Kiến Hạo nâng mắt nhìn con gái mình.
.
.
.
Câu trả lời của Điền Chiêu Mân khiến ba vị trưởng bối đều rơi vào trầm tư, nhất thời không biết phải nói gì, riêng Lâm Mỹ Cơ chỉ muốn đập cho con gái mình một trận!!
Tối đến, tất cả mọi người đều có mặt trong bàn ăn như thường lệ, bất quá hôm nay không khí có chút... khó nói...
"ba chị em các con, học ở đâu cái thói ăn cơm trước kẻng đó vậy? Hả??" Lâm Mỹ Cơ trên đầu bừng bừng khói lửa, bất lực gõ gõ tay lên mặt bàn.
Điền Chính Quốc "..."
Điền Doãn Kì "..."
Kim Thái Hanh "..."
Phác Chí Mẫn "..."
Cô gái đầu xỏ nào đó lặng lẽ cúi đầu không nói, tay sờ sờ mũi khẽ liếc sang hai em trai của mình, trao đổi ánh mắt.
'chị nhìn em làm gì?' Điền Chính Quốc nhướng mày.
'còn không phải em là người đầu tiên sao?' Điền Chiêu Mân nhíu mày.
'ai bảo chị học theo?' Điền Chính Quốc khinh bỉ.
'...' Điền Chiêu Mân trừng mắt với hắn, lại chuyển mắt sang nhìn Doãn Kì.
'em không biết gì hết!' Doãn Kì dứt khoát lảng sang nơi khác.
'...' đúng là uổng công chị đây cưng chiều em!!!
"con nhìn cái gì?" Lâm Mỹ Cơ như có như không hỏi.
"... Con... đâu có..." Điền Chiêu Mân nuốt mước bọt.
"Chính Quốc, Doãn Kì hai đứa là con trai, có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua đi, nhưng con là con gái đấy! Con có ý thức được mình là con gái không??" hai hàm răng của Lâm Mỹ Cơ ma sát keng két.
"có mới lạ..." Điền Chính Quốc nhìn trần nhà "thô lỗ không chịu được!"
"..." hai mắt Điền Chiêu Mân trợn tròn, nhanh tay quơ lấy quả táo trước mắt chọi vào mặt hắn "em nói cái gì đấy?"
Kim Thái Hanh theo phản xạ vươn tay bắt quả táo lại, chỉ còn chưa đầy một centimet nữa liền 'bộp' vào mặt tiền bạc tỷ của lão công nhà mình rồi.
May mà lão bà phản ứng nhanh!
"còn không chịu nhận mình thô lỗ??" Điền Chính Quốc xù lông.
"em..."
"có thôi đi không?" Lâm Mỹ Cơ đen mặt quát.
"..."
"..."
"nói đi, của ai?" Điền Kiến Hạo yên lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng.
"cái này..." Điền Chiêu Mân ấp úng.
'đíng đoong', bỗng nhiên chuông cửa reo lên, Phác Chí Mẫn ngồi ở bìa tự giác đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy người tới là ai liền giật mình.
"bác sĩ Liêu?"
"sư huynh??" Doãn Kì thò đầu ra, hai mắt chớp chớp ngây dại.
"hihi... Là tôi đây!" Liêu Vỹ Hạ cười ngại ngùng, tay gảy gảy đầu.
Phác Chí Mẫn "..."
Điền Doãn Kì "..."
Điền Chiêu Mân "..."
Tới đây làm gì? Muốn chết sao???
"A Vỹ? Vào đi con!" mỗi khi Lâm Mỹ Cơ nhìn thấy cậu đều rất vui vẻ.
Ấn tượng của bà đối với Liêu Vỹ Hạ đặc biệt tốt, không chỉ là sư huynh tận tình chỉ bảo của Doãn Kì, mà còn là một chàng trai đầy năng lượng nhiệt huyết. Trước đây thỉnh thoảng cậu sẽ đến nhà chơi một lần, cùng mọi người ăn một bữa cơm đơn giản, nhưng dạo gần đây không biết có phải vì lí do công việc không, không chỉ cậu mà Doãn Kì cũng vậy, đều mất tăm mặt mũi. Sáng sớm mặt trời chưa ló dạng đã ra ngoài, đi một mạch đến tối khuya mới chịu về nhà.
"chào dì, chào chú ạ!" Liêu Vỹ Hạ vui vẻ cúi đầu.
"hảo, mau đến, ngồi cạnh dì." Lâm Mỹ Cơ vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh mình.
"vâng ạ!" Liêu Hạ hớn hở bước đến, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh bà, lúc đi ngang qua Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cũng theo phép tắc gật đầu một cái.
"mấy tháng trời không thấy mặt mũi con đâu, dạo này bận lắm sao?" Lâm Mỹ Cơ triều mến nhìn cậu.
"vâng cũng có một chút, thời tiết thay đổi nên bệnh nhân có nhiều hơn ngày thường ạ!" Liêu Vỹ Hạ thành thật.
"xem nào, ốm đi rồi này!" Lâm Mỹ Cơ nhìn một lượt, nhíu mày "tối nay ở lại, dì hầm canh bồi bổ cho con!"
Điền Chiêu Mân chống cằm nhìn hai người họ thân thiết như mẹ con, nhếch môi chờ xem kịch.
"dì, thật ra con đến đây là có chuyện muốn nói với dì..." nụ cười trên môi Liêu Vỹ Hạ bỗng nhiên ngượng ngùng.
"Được, con nói đi!" Lâm Mỹ Cơ vẫn thân thiện vô cùng.
"cái kia... Chuyện của chị..." thật ra Liêu Vỹ Hạ bằng tuổi với Điền Chính Quốc, nghĩa là nhỏ hơn Điền Chiêu Mân một tuổi.
"hửm??" Lâm Mỹ Cơ nhướng cao đuôi chân mày.
"cái... cái thai ấy, của con!" Liêu Vỹ Hạ cúi gầm mặt xuống, nhỏ giọng thú tội.
Cả nhà "....!!!!"
Một giây sau mông Liêu Vỹ Hạ liền thô bạo tiếp đất.
Đúng là không ngờ tới mà!!!
Điền Kiến Hạo cùng Lâm Mỹ Cơ muốn ngất tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com