Chương 6: Hảo hảo sống chung
"Mong sau này có thể cùng cậu hảo hảo sống chung!"
Tuấn Chung Quốc nở một nụ cười ghê rợn, móng tay bóp chặt bàn tay yếu ớt nhỏ bé của Tại Hưởng, răng nang mọc dài ra tới chiếc cằm thon gọn, mắt hoá đỏ.
"Sau này... hết cuộc đời này... hảo hảo sống chung..."
Tuấn Chung Quốc mắt đỏ ngầu, chiếc lưỡi dài vươn ra như yêu quái.
Tại Hưởng sợ muốn đứng tim, mặt trắng bệch, mắt đã vươn ra vài hạt ngọc nhỏ trong suốt.
"Aaaaa, không, tôi không muốn, đại ma vương nhà anh thả tôi ra!!!"
Lăn thêm hai vòng, Tại Hưởng rốt cuộc cũng rơi xuống giường, tiếng hét bị ngắt quãng, trả lại sự yên tĩnh cho căn biệt thự.
Dưới phòng khách, Tuấn Chung Quốc ung dung thưởng thức tách trà bốc hơi nóng hổi vừa pha, mắt chăm chú nhìn vào tờ báo kinh tế mới toanh.
Cứ như thế, một ngày mới ở Tuấn gia lại bắt đầu bằng tiếng hét thất thanh không điểm dừng của Tại Hưởng, cùng với tờ báo kinh tế mới
trên tay Tuấn Chung Quốc.
"Tôi đã bảo mà, mấy con gà chống sau vườn đều đem nướng hết đi, báo thức hãy cứ để cho tên ngốc họ Kim kia làm, đảm bảo không trễ một giây."
Đặt xuống mặt bàn tách trà đã uống cạn, Tuấn Chung Quốc nhướn mày, gương mặt mang vẻ đắc chí.
"Tiền cược?"
Ai nha, tên Tuấn Chung Quốc này thật là, chẳng thể làm ra loại biểu tình gì ngoài cái vẻ mặt vênh váo làm người khác chỉ muốn cào cào mấy cái cho đã tay kia sao?
Đặt mấy tờ tiền xuống chiếc bàn sứ trong suốt, người nọ hơi thở dài:
"Tổng tài Tuấn Chung Quốc thật là tuyệt tình nha, mang người về chỉ để làm đồng hồ báo thức?"
Tuấn Chung Quốc bĩu môi, liếc nhìn con người nhỏ nhắn cách xa hắn một khoảng. Quần áo, tóc tai tên kia còn chưa đâu vào đâu, hí hoáy chỉnh đồ trên cầu thang cắt điệu kiểu Châu Âu.
"Ít nhất tên ngốc đấy vẫn còn có ích."
Nói xong lại hướng mắt vào tờ báo, lặng lẽ húp trà.
Tại Hưởng sau khi nhét được hết vạt áo vào quần, bành bạch chạy đến bên cạnh Tuấn Chung Quốc, tựa như chú vịt nhỏ.
"Chung Quốc, tôi xuống rồi."
Tại Hưởng hí hửng chạy đến bên Tuấn Chung Quốc, nhún nhún nhảy nhảy đứng sau lưng hắn cạnh chiếc bàn sứ, hương hoa nhài vươn vấn cùng với mùi mộc non tự nhiên từ con ngươi cậu dưới tia nắng mỏng manh yếu ớt như toả sáng, bao trùm cả không gian, sương sớm bỗng hoá ấm áp. Thần trí Tuấn Chung Quốc thả lỏng, có chút thư thái tham lam hít lấy hương gỗ từ người cậu toả ra.
...Cũng không hẳn là vô dụng nha...
Trong khi Tuấn Chung Quốc hắn vẫn đang đắm chìm trong thư thái, nam nhân ngồi bên kia mở to con ngươi chăm chú nhìn vào đồng tử màu ngân lam trong sáng mà sắc sảo của cậu.
Tim có chút rung động.
"Trịnh Hạo Thạc, anh họ xa của Tuấn Chung Quốc, anh tuấn mĩ nam nhân nhỏ nhắn đây tên là...?"
Trịnh Hạo Thạc vươn đôi tay rắn chắc, trong mắt đen láy hàn băng vơi đi không ít.
Bị tập kích bất ngờ, Kim Tại Hưởng có hơi hoảng hốt, mùi hương tự nhiên của cơ thể cũng vì thế mà đình chỉ phát tán. Đầu óc đang thư giãn, bỗng nhiên có thứ cắt ngang, hương thơm kia cũng bay đi mất, Tuấn Chung Quốc có điểm hơi khó chịu.
Đặt xuống tờ báo đã lật qua lật lại nhiều lần, hắn cọc cằn đứng lên, hướng chiếc xe sang trọng xa xỉ đang đậu ngoài sảnh lớn, cọc cằn ra lệnh:
"Không mau đi làm việc tôi liền cắt lương cậu tháng này."
Sau đó đóng mạnh cửa xe.
Ai nha, xe đắt tiền như vậy không nên để bị hỏng chỉ vì tiểu nhân nghèo khó như cậu nha.
Nghĩ thế, Tại Hưởng chỉ vì thương nhớ chiếc xe giát vàng kia mà bỏ mặc công tử ngơ ngác giữa khách phòng, hối hả chạy ra xe.
Lên xe rồi vẫn không quên hét vọng lại:
"Tiểu nhân tên Tại Hưởng, năm nay hai mươi tư cái xuân xanh, tiểu nhân hiện tại phải đi, sau này có duyên sẽ gặp lại công tử, tạm biệt."
Lời chưa nói xong xe đã chạy một mạch, cửa sổ cũng bị triệt để kéo lên, cấn nhẹ vào tay làm cậu rên 'a' một tiếng.
Tuấn Chung Quốc liếc mắt liền thấy cậu xoa xoa tay, mắt đỏ ửng đầy sương mai.
Đừng trách hắn, hắn chỉ là sợ xe mà không chạy có lẽ cậu sẽ khai ra cả địa chỉ nhà và mật khẩu két sắt mất.
"Anh cần gì phải gấp gáp như vậy? Dù gì thì anh vẫn là tổng tài." Tại Hưởng nhỏ giọng lầm bầm, cơ thể đã đình chỉ việc phát tán hương thơm giờ đây lại gợi lên mùi hương ngòn ngọt ngây ngấy của sữa.
Lại tham lam hít, Tuấn Chung Quốc dùng ngón tay cái nhấn nhấn mấy cái lên đỉnh đầu cậu, thoả mãn hơn sau khi nghe mấy tiếng rên ư ử đứt quãng từ miệng cậu phát ra.
"Nhưng cậu thì không."
Một câu trả lời thẳng thừng mà xoáy sâu vào trái tim của một kẻ nghèo vô sản. Tại Hưởng cậu triệt để câm nín.
Ài, Hắn ta nói không sai...
Xe rất nhanh đã đậu trước đại sảnh công ty, bây giờ là tám giờ, còn ba mươi phút nữa mới tới giờ làm việc, xung quanh chẳng có mấy người.
Tại Hưởng từ trước đến nay đều rất tuân thủ quy luật, văn phòng lúc nào cũng là cậu vào đầu tiên, bởi vậy, lần đầu từ tầng cao nhất của Tuấn Thị nhìn các nhân vật cao cấp nổi bật của công ty bị chôn vùi trong lớp lớp nhân viên đi làm sát giờ, kì thật gì mà mặt mũi, gì mà tự trọng, tất cả vẫn cứ như là đàn ong vỡ tổ, gây cản trở không ít đến giao thông nha. Sáng nào cũng đều là các chú cảnh sát cao to đến phạt mỗi người vài (trăm) tệ vì vi phạm luật giao thông.
Tại Hưởng cậu thế nhưng vẫn là một nhân viên hết sức mẫu mực nha, ke ke.
Tại Hưởng ngồi trên chiếc sô pha lớn giữa phòng chủ tịch, lật qua lật lại, so sánh mấy văn kiện vừa được nộp cách đây không lâu.
Tuấn Chung Quốc không biết được kì thật năng lực của cậu là bao nhiêu, nói thẳng ra chính là không quan tâm, bởi vậy những lúc không cần đàm phán, lên kế hoạch, hay kí kết gì gì đó, hắn sẽ ôm Tại Hưởng hít hà hương thơm toả ra từ người cậu, mặt khác đưa cho cậu một hai văn kiện cần kiểm tra hay so sánh. Điều này kì thực không tệ, tần suất làm việc của mắt và tuyến mùi hương của cậu phát huy đều rất tốt.
Hắn không biết được từ bao giờ bản thân lại trở nên thân mật với cậu như vậy, đã ba tháng lẻ một tuần hắn cùng cậu chính thức sống chung. Phải, là sống chung! Còn rất hảo nha!
Kì thực Tại Hưởng đây tính cách cũng không tệ, rất sạch sẽ, lịch sự, biết giặt giũ, biết dọn dẹp, biết cách chăm sóc cho người khác, còn nấu ăn rất ngon, Tuấn Chung Quốc hắn đối với điều này rất thoải mái. (Anh chính là đem người ta về làm con Sen?)
Từ sau lần nọ cậu vì say sỉn mà để lộ ra tuyến phát hương đặc biệt kia, hắn cảm thấy có chút, ưm... nghiện sao?!
Hắn đã từng rất nhiều lần dò hỏi hãng nước hoa hay cả hãng sữa tắm cậu dùng, nhưng tất cả đều không có mùi giống cậu.
Phải đấy, các hạ đoán đúng rồi, tại hạ rất là hứng thú với mùi hương của tên nô tì họ Kim kia nha. Nhưng vấn đề trẫm lo nghĩ nhất chính là, ai nha, chẳng có thứ gì có mùi của tên đó ngoài tên đó ra. (vcl=))) )
Trẫm rất là bức xúc nha, rồi trẫm mới ngộ ra một điều, trẫm muốn mùi hương của tên đó, tên đó lại có mùi hương trẫm muốn, nên tất cả những gì trẫm cần làm là có được cậu ta, vế này trẫm đã hoàn thành rồi không phải sao?
Ầy, ta thật là thông minh, vậy mà Tại Hưởng cậu ta đôi khi dám coi ta là kẻ điên.
(Anh là đang điên thật hay giả điên?)
Mùi hương toả ra từ cơ thể Tại Hưởng thật ra rất phong phú, khi buồn sẽ có mùi biển, khi vui sẽ có mùi hoa, khi ôn hoà sẽ có mùi gỗ, khi uỷ khuất sẽ có mùi sữa tươi,... dựa vào biểu cảm bình thường đã phong phú của cậu cho thấy, mùi hương của cậu cũng phong phú không kém nha.
Chỉ có một hương thơm mà hắn vẫn chưa thể cảm nhận được lần thứ hai từ thật lâu rồi. Chính là cái vị dâu tây chín mùi ngây ngấy từ môi nhỏ của cậu nha.
Hắn hình như có phần...si mê mùi hương kia?
Ài, ai quan tâm chứ.
Vùi đầu vào hõm cổ cậu, lần nữa tham lam hít.
Cứ như vậy là được rồi...
Sailor•미노
29/10/2017
______________
Viết xong cười ỉa =))))))
Hình như mình hơi out of character anh Quốc =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com